NẾU THỜI GIAN CÓ THỂ QUAY TRỞ LẠI
Lộ Vân Phàm nghe An Hồng nói, sửng sốt một lúc lâu, anh nhìn vào đôi mắt cô, trong lòng lập lại lời nói của An Hồng, trên mặt lại không rõ cảm xúc.
An Hồng bình tĩnh nhìn Lộ Vân Phàm, vào giờ phút này, lòng cô rất bình thản, không có thấp thỏm lo âu, không có mâu thuẫn, chỉ có kiên định cùng tin tưởng—— Lộ Vân Phàm, em muốn trở lại bên cạnh anh.
Lộ Vân Phàm chậm rãi giơ tay lên, quàng qua vai An Hồng, cánh tay anh dùng sức, từ từ ôm cô vào trong иgự¢.
Anh rất cẩn thận, mỗi động tác đều dè dặt, không biết liệu An Hồng có đột ngột đẩy anh ra hay không. Anh cũng không dám chắc câu nói mình nghe được, có phải là ảo giác không.
Nhưng mà, người phụ nữ trong иgự¢ chẳng những không đấy anh ra, hơn nữa còn giơ tay lên ôm lấy cơ thể anh. Cảm nhận được cánh tay cô ôm chặt eo mình, cảm xúc căng thẳng trong trái tim dần dần buông lỏng.
Anh ôm cô chặt hơn, bàn tay vuốt ve sống lưng cô, An Hồng cũng vậy, gương mặt cô áp sát vào Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của Lộ Vân Phàm, lắng nghe trái tim đang đập dồn dập, ngón tay cách bên ngoài lớp áo choàng tắm cũng bấm chặt vào da anh.
Bọn họ im lặng nhau rất lâu, rốt cuộc Lộ Vân Phàm thả lỏng, nhìn An Hồng đang đang dựa trước иgự¢, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Gương mặt anh tuấn trẻ trung, ngũ quan quen thuộc. Trên khuôn mặt này đã từng ngạo nghễ tự tin, nhưng bây giờ, trong đôi mắt đen nhánh lại lấp đầy ưu thương.
An Hồng giơ tay, chạm vào mi mắt của Lộ Vân Phàm, cô nói: "Lộ Vân Phàm, thật xin lỗi."
Lộ Vân Phàm cười khẽ một tiếng, anh cầm tay cô, đặt lên môi, hôn một cái rồi nói: "Không sao, chỉ cần em bồi thường cho anh là được rồi."
"Bồi thường như thế nào?" An Hồng biết rõ còn cố hỏi lại.
"Trở về thành phố J, An An, trở lại bên cạnh anh, chúng ta ở bên nhau một lần nữa." Anh nhìn cô thâm tình.
"Được, em đồng ý với anh."
Lộ Vân Phàm cúi đầu hôn lên môi An Hồng, lần này anh vô cùng dịu dàng.
Anh cởi bỏ áo choàng tắm của An Hồng, hai người ôm nhau ngã lên giường.
Ngay lúc An Hồng muốn cởi bỏ dây buộc bên hông áo choàng tắm của anh, Lộ Vân Phàm giữ tay cô lại, anh nói: "An An, tắt đèn."
An Hồng nhìn anh: "Không cần, em sẽ không để ý."
Ánh mắt Lộ Vân Phàm rất nhu hòa, anh nói: "Anh biết em sẽ không để ý, nhưng mà, hãy cho anh chút thời gian."
"Được." An Hồng hiểu ý anh, sau khi trả lời liền đi tắt đèn bàn trên tủ đầu giường.
Cả căn phòng lập tức trở nên tối đen như mực.
An Hồng mò mẫm cởi dây buộc áo choàng tắm của Lộ Vân Phàm, sau khi cởi bỏ lớp áo bên ngoài, cuối cùng tay cô cũng chạm đến thân thể cứng rắn, nóng bỏng của anh.
Tay bọn họ thăm dò tìm kiếm trên cơ thể nhau, giống như đang khai phá bảo tàng thần bí, trong lòng mang theo chờ mong, khao khát, còn có chút bất an.
Trong bóng tối, An Hồng nhắm hai mắt lại, dựa vào bản năng để hành động.
Cô vô cùng quen thuộc với thân thể của Lộ Vân Phàm, trong khoảnh khắc, cánh cửa ký ức dường như được mở ra, những kỷ niệm mãnh liệt từ lâu ào ạt tới. Bọn họ đã từng vui sướng như vậy, ăn ý như vậy, hai thân thể dây dưa lẫn nhau, linh hồn cũng dung nhập một chỗ.
An Hồng chạm đến cơ bụng rắn chắc của Lộ Vân Phàm, Ⱡồ₦g иgự¢ cân đối, còn có hai cánh tay thon dài, cơ bắp, sự nhiệt tình lập tức bị nhóm lửa.
Trái tim run rẩy kịch liệt.
Thân thể trống không sáu năm của cô, dường như đang chờ đợi thời khắc này để được lấp đầy.
Nụ hôn của Lộ Vân Phàm liên tục rơi trên thân thể An Hồng, bàn tay to lớn tùy ý di chuyển trên cơ thể cô, những nơi lướt qua đều làm cho thân thể An Hồng khẽ run, không ngừng ՐêՈ Րỉ.
Sau đó, An Hồng nắm lấy Lộ Tiểu Phàm đã ¢ươиg ¢ứиg như sắt, "Ưhm......" Cô ՐêՈ Րỉ, giơ chân lên liền muốn quấn lấy anh.
Nhưng mà, cảm giác khi chân trái rơi xuống rất lạ, trống không, đùi An Hồng chạm phải vật thể kỳ lạ.
Cô chợt mở mắt, buông Lộ Tiểu Phàm ra, tay trái di chuyển xuống phía dưới dò xét.
Thân thể Lộ Vân Phàm trong nháy mắt cứng ngắc.
An Hồng chạm đến đùi phải của anh—— chỉ là phần còn lại đã bị cắt của đùi phải đang chống trên giường. Thân thể của Lộ Vân Phàm ở trên giường nhờ vào chân trái để chống đỡ thăng bằng.
An Hồng cẩn thận vuốt ve đùi phải bị cắt cụt, trong tay có thể cảm nhận được. Làn da nhẵn nhụi, bắp thịt rắn chắc, mặt cắt rất mịn, không có vết sẹo gồ ghề cũng không có u thịt. An Hồng không biết đùi phải của anh còn lại bao nhiêu, chỉ thông qua cảm giác cô cũng không thể đoán được.
Lộ Vân Phàm vẫn an tĩnh để mặc cho cô vuốt ve đùi phải, anh không động đậy, cũng không nói gì.
Đợi đến khi An Hồng chạm đến phần còn lại của chân phải đã bị cụt, một lúc lâu cũng không có động tĩnh, Lộ Vân Phàm nắm lấy tay cô.
An Hồng run rẩy, giống như phục hồi lại tinh thần.
Sau khi thích ứng được với bóng tối, bọn họ có thể nhìn thấy hình dáng của nhau.
An Hồng nhìn vào đôi mắt Lộ Vân Phàm, hỏi: "Có đau không?"
Lộ Vân Phàm lắc đầu.
"Em có tìm hiểu, thấy nói có một loại đau đớn khiến cho người ta hôn mê."
"Anh không có, em hãy yên tâm." Lộ Vân Phàm cầm tay cô, vuốt ve đùi phải một lần nữa, anh nói tiếp, "Anh đã hồi phục rất tốt, dùng chân giả đi lại cũng thuận tiện, vấn đề của anh nằm ở chân trái, nếu chân trái khỏe mạnh, thậm chí anh còn có thể chạy bộ."
"Lúc ấy không phải chỉ là gãy xương hay sao, tại sao phải cắt cụt?" Cô nhỏ giọng hỏi ra vấn đề đã suy nghĩ suốt một tháng qua.
"Dây thần kinh bị thương tổn, chạy chữa mấy tháng cũng không thể giữ được."
"...... Thật xin lỗi"
"Việc này không liên quan đến em, An An, em cũng biết đó là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa, tất cả đều là do anh."
"......"
"An An."
"Hả?"
"Anh rất khó chịu."
"Cái gì?"
"Một tháng này, em và anh ở chung một chỗ, đã phải dừng giữa chừng ba lần, đây là lần thứ tư rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy, chắc anh hỏng mất."
"......"
An Hồng không lên tiếng, Lộ Vân Phàm lại tiếp tục động tác, anh trêu chọc hứng thú của An Hồng, thế nhưng, người phụ nữ này lại không quay trở về trạng thái trước đó được.
Lộ Vân Phàm hôn cổ cô, hỏi: "Thế nào?"
"Không có việc gì, anh tiếp tục đi." An Hồng lặng lẽ trả lời.
"An An." Lộ Vân Phàm dứt khoát ngồi dậy, anh lôi kéo tay An Hồng, để cho cô cũng ngồi dậy.
Trong bóng tối, anh nhìn cô chăm chú, nói: "Anh cũng cần em phối hợp, từ sau khi chân bị cắt, anh chưa từng làm, anh không biết bây giờ thân thể của anh cần làm như thế nào, cho nên, em phải giúp anh."
Nghe anh nói, An Hồng kinh ngạc. Sau đó cô hoàn toàn tỉnh táo lại.
Bọn họ dây dưa ở trong gian phòng tối, giống như dây leo quấn vào nhau.
Hai người kích thích thân thể nhau, ngọn lửa Dụς ∀ọηg rốt cuộc lại đốt cháy hừng hực.
An Hồng duỗi người, chờ đợi Lộ Vân Phàm, mà anh, cuối cùng dựa vào sự giúp đỡ của cô cũng thuận lợi tiến vào thân thể cô.
Sau khi hai cơ thể dung hợp một chỗ, cảm giác thỏa mãn nhanh chóng chiếm đoạt linh hồn hai người.
Lộ Vân Phàm đối với tình huống trước mắt rất hài lòng, mặc dù anh mất một chân nhưng phương diện này hình như cũng không bị ảnh hưởng.
Anh vẫn có thể khiến cho người dưới thân dục tiên dục tử, lột bỏ sự hờ hững ngụy trang, sung sướng kêu lên thành tiếng, anh vẫn có thể cùng cô đạt đến khoái lạc.
Trong giây phút kích tình, ngược lại, An Hồng cùng Lộ Vân Phàm không lên tiếng, bọn họ ngồi trên giường, hai cơ thể dính sát vào nhau, hai người há mốm thở dốc. An Hồng ôm chặt cổ Lộ Vân Phàm, cảm giác sung sướng đã lâu ngập tràn toàn thân, cô cúi đầu, dịu dàng hôn người đàn ông trước mặt, trong lòng rung động, vô cùng dễ chịu.
Lộ Vân Phàm vuốt ve thân thể ướt đẫm mồ hôi của An Hồng, cảm thấy trên người mình cũng dính dớp, cơn kích tình đi qua, nhịp tim dần ổn định, hô hấp không còn dồn dập, anh hôn vào gò má An Hông, nói: "An An, đi tắm một chút đi."
"Vâng......" Lúc này An Hồng mới phát hiện ra, có chút xấu hổ, cô hỏi, "Anh muốn mở đèn không?"
Lộ Vân Phàm trầm ngâm một chút, nói: "Trước tiên đừng mở vội." Sau đó lập tức vỗ vỗ lưng của cô, cười nói, "Nhanh đi tắm, cẩn thận bị cảm."
"Được." An Hồng trả lời, kéo áo choàng ở đầu giường, tùy ý mặc lên người, cô cũng không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào nhà tắm của phòng ngủ chính.
Trong phòng quá tối, đợi đến khi Lộ Vân Phàm phát hiện ra, cô đã mở cửa bật đèn phòng tắm.
Lộ Vân Phàm muốn ngăn cản, đã không còn kịp nữa.
Anh sửng sốt trong chốc lát, vẫn không nói gì, cũng không có đứng dậy, anh nghĩ, cứ để cô nhìn thấy thôi.
Đây là cuộc sống của anh, cô chắc chắn sẽ hiểu.
Lộ Vân Phàm nằm lên giường, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
An Hồng đi vào toilet, đầu tiên ô cũng không có phát hiện điều gì khác thường, đứng ở trước gương rửa tay xong, cô ngẩng đầu lên, nhìn mình trong gương.
Mái tóc dài màu đen xõa trên vai, vẻ mặt mê man.
Cô vừa trải qua một cuộc hoan ái kích tình, vừa rồi, cô còn đồng ý một chuyện rất quan trọng với người đàn ông kia.
Cô đồng ý với anh, trở về bên anh, đây là một quyết định không dễ dàng, An Hồng hi vọng mình sẽ không hối hận.
Sau đó, tầm mắt của cô tập trung vào một chỗ trong gương. Cô nhíu mày quay đầu lại.
Nhìn thấy tay vịn kim loại trong phòng tắm.
Bên cạnh bồn tắm lớn, cạnh bồn cầu, thậm chí ở trên tường, kim loại màu vàng làm cô cảm thấy lóa mắt.
Cúi đầu xuống, phát hiện bên cạnh bồn rửa tay cô đang dùng, còn có một cái thấp hơn, lúc đầu cô còn tưởng rằng đó là dùng để lau nhà, hiện tại nhìn kỹ, mới biết là một cái bồn rửa mặt cao thấp giống như trong KFC.
Rất rõ ràng, bồn rửa thấp là Lộ Vân Phàm sử dụng khi ngồi trên xe lăn.
An Hồng nhớ lại nhà vệ sinh khác trong ngôi nhà này, rộng rãi sáng sủa, bài trí không có gì khác biệt, cô vẫn cho là người đàn ông kia có thể có một cuộc sống bình thường.
Nhưng! Nhưng!! Cô nhìn tất cả trước mắt, bên cạnh bồn tắm lớn còn có một đôi nạng, thậm chí dép đi cũng chỉ có một chiếc! Một chiếc!!
An Hồng lùi đến bên tường, sống lưng dựa vào vách tường chậm rãi trượt xuống. Cô ngồi dưới đất, mặc chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, hai tay ôm gối, nước mắt tràn mi.
Cô khóc không thành tiếng, há miệng, mặc cho nước mắt tùy ý rơi xuống, đôi mắt đẫm nước nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy tất cả trước mắt, cô không nhịn được bưng kín miệng, đầu tựa lên tường, cơ thể không ngừng run rẩy.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, cô hi vọng có thể làm lại tất cả.
Trong buổi hoàng hôn khi trời chiều ngả về tây, trên đường nhỏ trong khu rừng gần trường, An Hồng đi sau lưng Lộ Vân Phàm, cô gọi anh:
"Lộ Vân Phàm!"
Anh quay đầu lại, cười hì hì, nói: "An An, em nhìn thấy không, mới vừa rồi anh đá trúng lon Coca!"
"Có."
An Hồng đi về phía trước mấy bước, đứng ở trước mặt anh, cô nói, "Việc đó, chuyện lần trước anh nói với em, em đồng ý."
"Thật sự?" Ánh mắt Lộ Vân Phàm sáng lên.
"Thật!" An Hồng gật đầu.
"A a a ———!! Thật thật thật?" Lộ Vân Phàm lập tức vứt bỏ áo khoác thể thao trong tay, bế An Hồng lên, ôm cô xoay mấy vòng, vui vẻ kêu lên, "An An, em thật sự đồng ý? Thật thật thật??"
"Ừ, là thật! Em đồng ý. A a a —— anh điên à! Anh mau để em xuống! Vừa mới đá bóng xong, hôi ૮ɦếƭ đi!"
Cuối cùng Lộ Vân Phàm đặt cô xuống, tay trái vẫn ôm eo An Hồng, tay phải vuốt gò má cô: "An An, Anh rất vui."
Nếu như mình không đồng ý với anh, có phải chuyện đó sẽ khác đi?
Lộ Vân Phàm mơ một giấc mơ ngắn ngủi, cơ thể hơi run, anh lập tức tỉnh giấc.
Anh hé mắt nhìn thấy ánh sáng từ trong toilet hắt ra, nghĩ thầm, tại sao cô lại tắm lâu đến thế.
Lấy điện thoại trên tủ đầu giường nhìn thời gian, thấy hơn một giờ sáng thì giật mình, anh đã ngủ mấy tiếng đồng hồ!
Nhưng An Hồng vẫn chưa đi ra ngoài? Trái tim của anh lập tức bị treo ngược lên.
Lộ Vân Phàm lấy nạng đang chống ở bên tủ đầu giường, mặc vào áo choàng tắm, hai tay chống đỡ cơ thể đứng lên, từng bước từng bước đi vào trong phòng tắm.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt là thân hình co ro đang rúc ở trong góc.
An Hồng vẫn ôm gối, rụt vai, dựa vào tường, cô ngồi dưới đất, mái tóc dài xõa xuống che kín mắt, khiến cho Lộ Vân Phàm không thể nhìn rõ.
Anh đi tới, muốn ngồi xuống nhìn cô mới phát hiện ra, chỉ có một chân mà ngồi xuống thật không dễ dàng.
Cơ thể anh từ từ trượt xuống, giống như An Hồng, đặt ௱ôЛƓ ngồi trên đất.
Anh đưa tay vén tóc An Hồng, phát hiện ra cô đã ngủ từ lúc nào.
Đôi mắt sưng lên như hai quả đào, bên má còn vương lại rất nhiều nước mắt.
Trong lòng Lộ Vân Phàm hoảng sợ, anh vuốt ve khuôn mặt cô, khẽ gọi: "An An, An An, tỉnh."
Âm thanh dịu dàng như vậy, thật là dễ nghe...... An Hồng dần dần mở mắt, nhìn thấy gương mặt lo lắng, tràn ngập quan tâm trước mặt.
"Đồ ngốc, tại sao lại ngủ thi*p đi ở đây." Lộ Vân Phàm thấy cô tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm, còn nói, "Tại sao em lại khóc?"
An Hồng giơ tay lên xoa hai mắt sưng tấy, khóe mắt còn có nước mắt, cô luống cuống nói: "Không có việc gì, mấy giờ rồi?"
"Hơn một giờ rồi."
"A...... Em đã ngủ lâu như vậy." cô cúi đầu, đột nhiên hai mắt trợn tròn, cô nhìn thấy đùi phải của Lộ Vân Phàm.
Anh ngồi dưới đất, chân trái quỳ gối, phần còn lại của đùi phải đặt trên mặt đất, lúc này còn không bị áo choàng tắm che kín.
Cuối cùng An Hồng cũng nhìn thấy thân thể tàn khuyết của anh.
Đùi phải chỉ còn lại không đến ba mươi cm, nhỏ hơn so với bên trái, vẫn có bắp thịt. Da rất trắng, phần còn lại chỗ bị cụt hơi tối màu một chút, vết sẹo cũng rất nhạt, nhìn không rõ, có thể thấy đã được phẫu thuật ở bệnh viện tốt.
Nhưng mà, không nhìn rõ thì cũng có ích lợi gì! Dù sao anh cũng bị mất một chân!!
An Hồng cắn chặt hàm răng, nước mắt lại tuôn rơi.
Nhìn người phụ nữ trước mặt đột nhiên thất thanh khóc rống lên, Lộ Vân Phàm ôm cô vào иgự¢, vỗ vỗ lưng cô: "An An! Không sao không sao! Em đừng khóc! Đừng khóc!"
Trong иgự¢ anh, An Hồng càng không khống chế được, cô níu áo choàng tắm của anh, khóc lên: "Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!!"
"Không phải lỗi của em! An An!" Lộ Vân Phàm nắm bả vai cô, thấy cô run rẩy kịch liệt, nhìn khuôn mặt thê lương của cô "An An, em nhìn anh, đó là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan đến em! Em nhìn anh đi! Anh không sao! Hiện tại anh rất tốt, không có vấn đề gì!"
"Không phải vậy, không phải vậy...... hu hu hu...... Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Dường như cô đã mất đi sức lực để nghe, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không kiềm chế được.
Lộ Vân Phàm thở dài, cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh nếm được hương vị mặn chát, anh biết, đó là nước mắt của An Hồng.
Cuối cùng, nụ hôn thật sâu cũng làm cho An Hồng tỉnh táo lại, cô ôm chặt lấy Lộ Vân Phàm, bắt đầu đáp trả lại sự dịu dàng của anh.
Thấy cô ngừng khóc, Lộ Vân Phàm mới rời khỏi đôi môi cô, đôi mắt đen nhìn An Hồng chăm chú, chậm rãi nói: "An An, em hãy nghe anh nói, chuyện đã qua hãy coi là quá khứ, chúng ta phải nhìn về phía trước, hiện tại anh rất tốt, không có vấn đề gì, anh không hận em, không oán không trách, anh chỉ hi vọng em có thể trở lại bên cạnh anh, em đã đồng ý, đúng không?"
An Hồng nhìn anh, trong đầu đột nhiên tỉnh táo rất nhiều, cô lau sạch nước mắt, hít mũi một cái, nhẹ nhàng gật đầu.
Lộ Vân Phàm cười một tiếng, nói: "Vậy chúng ta về ngủ đi, em ngủ ở đây mấy tiếng rồi, nền gạch rất lạnh, dễ bị cảm."
"Vâng......"
"Còn nữa, An An, em phải đỡ anh."
"Cái gì?"
Anh cười khổ một tiếng, nói: "Anh không đứng lên nổi."