VỪA YÊU VỪA HẬN
Hứa Lạc Phong ở trong phòng ngủ của Lộ Vân Phàm, An Hồng không muốn đi vào. Cô đến nhà vệ sinh phòng khách, cảm thấy cũng không có gì đặc biệt, cùng với nhà vệ sinh công cộng dành cho người tàn tật mà cô từng thấy qua cũng không giống nhau. Trong lòng An Hồng có chút yên tâm, cô nghĩ, người đàn ông kia vẫn có thể sống cuộc sống bình thường, như vậy thật là tốt.
Từ toilet ra ngoài, An Hồng cầm túi xách đặt trên tủ giày, muốn nói lời tạm biệt với Lộ Vân Phàm.
Cô vừa đi tới cửa phòng ngủ, liền nghe được tiếng Lộ Vân Phàm rống lên: "Con mẹ nó, mình có chừng mực! !"
An Hồng sững sờ, vẫn là gõ cửa một cái rồi đi vào, cô đứng ở cạnh cửa ra vào, nhìn Hứa Lạc Phong lạnh nhạt cùng Lộ Vân Phàm đang ngồi trên giường, mày rậm nhíu lại, vẻ mặt bực bội.
An Hồng giơ túi xách về phía anh nói: "Em đi trước, anh nên nghỉ ngơi cho tốt."
Lộ Vân Phàm sững sờ, trên mặt hiện lên sự thất vọng, anh nhìn An Hồng một chút rồi nói với Hứa Lạc Phong: "Lạc Phong, bên ngoài mưa rất lớn, cậu giúp mình đưa An Hồng về."
An Hồng vừa định từ chối, liền nghe Hứa Lạc Phong mở miệng: "Hiện tại mình không rảnh, mình có chuyện quan trọng cần nói với cậu."
"Mẹ kiếp! Hứa Lạc Phong! Cậu. . . . . ."
An Hồng vội vàng ngăn cản: "Không có việc gì, em có thể tự mình đi, anh cho em mượn một cái dù là được."
Lộ Vân Phàm nhìn chằm chằm Hứa Lạc Phong, đột nhiên duỗi tay, lấy ra một đồ vật từ trong tủ đầu giường, nói với An Hồng: "Cầm lấy!"
Tay anh vung lên, vật kia bay về hướng An Hồng. An Hồng đưa tay bắt lấy, phát hiện ra là một bộ chìa khóa xe ô tô.
"Ga ra tầng hầm, số 113, em dùng đi."
Nghe Lộ Vân Phàm nói, trong nháy mắt, sắc mặt Hứa Lạc Phong lạnh đi vài phần, An Hồng hốt hoảng: "Không cần đâu." Nói xong muốn đặt chìa khóa lên tủ giày.
Lộ Vân Phàm nói: "Kêu em dùng thì dùng đi ! Cũng không phải là cho em, chỉ là cho mượn vài ngày."
An Hồng hỏi: "Vậy nếu anh muốn đi xe thì làm thế nào?"
Lộ Vân Phàm ngẩn ra, ngay sau đó cười khổ một tiếng: "Anh bây giờ không thể đi xe, em quên rồi?"
Trong lòng An Hồng đau xót, chỉ muốn nhanh một chút rời khỏi nơi thị phi này, cô cầm lấy chìa khóa nói: "Cảm ơn anh, em dùng hai ngày sẽ đưa lại cho anh."
Sau đó nhìn qua Hứa Lạc Phong rồi quay đầu rời khỏi nhà Lộ Vân Phàm.
Sau khi An Hồng rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người đàn ông đang im lặng.
Hứa Lạc Phong đi tới bên giường Lộ Vân Phàm, ngồi vào ghế xoay, bắt chéo chân, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì, hỏi anh: "Lúc nào thì liên lạc?"
"Tháng trước." Lộ Vân Phàm nhàn nhạt trả lời.
"Cậu có tính toán gì?" Anh lại hỏi.
Lộ Vân Phàm nghiêng đầu nhìn anh: "Mình không có tính toán gì cả, con mẹ nó, một chút cũng không! !"
Hứa Lạc Phong lạnh lùng nói: "Lộ Vân Phàm, cậu đã quên những chuyện cô ta làm với cậu sao? Người phụ nữ đó không xứng với cậu."
Lộ Vân Phàm cắn răng trừng mắt nhìn anh, không có lời nào để phản bác, anh hiểu được sự phẫn nộ của Hứa Lạc Phong, đây cũng là sự phẫn nộ của anh trong 6 năm qua, nhưng mà, anh nên làm gì đây? Lúc đối mặt với An Hồng, anh vừa mâu thuẫn vừa rối loạn, nếu có thể dùng một câu đơn giản để nói lên tâm tình của anh thì đó chính là —— vừa yêu vừa hận.
An Hồng đi thang máy xuống gara tầng hầm, tìm số 113, đó là một chiếc S350 màu đen, cô ngồi lên xe, hai tay đặt lên vô lăng ngây ngốc một lúc. Rốt cuộc nổ máy, đạp ga, lái xe đi ra khỏi tầng hầm.
An Hồng cũng không đi đâu, cô trở về khách sạn, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, nằm trên giường lớn.
Trong đầu cô trống rỗng, quá khứ, hiện tại, tương lai, một chút cô cũng không muốn nghĩ tới.
Sau một lúc lâu, cô rời giường, hút một điếu thuốc, mở laptop, viết thư cho Tiêu Lâm.
Một bức thư viết rất lâu, lan man lải nhải tâm tình rối bời của cô, viết xong cũng không thèm đọc lại, nhấn nút gửi đi. Cô nghĩ, để cho cô em gái đang ở nơi xa kia trở thành nơi trút bầu tâm sự, chắc nó cũng không có ý kiến gì.
An Hồng vẫn không rời khỏi phòng, bữa tối cũng gọi phục vụ mang đến tận nơi.
9 giờ tối, cô ngồi trước máy vi tính, vừa chơi game vừa hút thuốc, một bên là cà phê và mấy lon bia.
Điện thoại di động vang lên.
An Hồng không cần nhìn, cũng biết là Lộ Vân Phàm gọi đến.
"Alo."
"Ra ngoài uống một ly thôi." Anh nói trong điện thoại.
"Không được." An Hồng vừa mới vượt lên đứng đầu trò chơi, lại bởi vì một cuộc điện thoại mà thua, cô có chút ảo não.
"Anh ở nhà chờ em. Em đến đi." Anh không cho cô thời gian để suy nghĩ.
An Hồng tắt trò chơi, nằm lại trên giường, nói vào trong điện thoại: "Sáng mai em phải đi kiểm tra sức khỏe, hôm nay không thể uống rượu."
Tay trái của cô đang lắc lắc một lon bia.
"Kiểm tra sức khoẻ?" Giọng nói của Lộ Vân Phàm đột nhiên cất cao, "Em có bệnh sao?"
"Không phải, là kiểm tra sức khỏe thường niên."
"Tại sao em về thành phố J để kiểm tra sức khỏe?" Anh cảm thấy kỳ quái.
"Trần Hàng đăng ký giúp em."
". . . . . ." Anh im lặng một chút, hỏi, "An An, quan hệ giữa em và Trần Hàng là thế nào?"
"Ha ha ha a ~~ Lộ Vân Phàm, anh hỏi cái này để làm gì?" An Hồng vui vẻ, không nhịn được cười lên.
"Không có gì. . . . . . Chỉ là hỏi một chút." Giọng nói của anh nhỏ lại.
"Bạn bè bình thường."
Anh lập tức tin tưởng: "Vậy. . . . . . Vậy em nghỉ ngơi sớm, ngày mai anh sẽ gọi điện cho em."
An Hồng đột nhiên hỏi: "Chân của anh có tốt hơn chút nào không?"
Lộ Vân Phàm chần chờ một chút rồi trả lời : "Tốt hơn rất nhiều."
"Ah, anh cũng ngủ sớm đi, mai em đến trả xe lại cho anh."
"Không cần, em cầm dùng mấy ngày đi, khi nào về lại thành phố T thì trả cũng được."
"Ngày mai em sẽ mang đến." An Hồng cười nhẹ, "Tránh cho người nào đó cả ngày lẫn đêm muốn em qua đón."
Lộ Vân Phàm hơi bối rối, trò vặt của anh lại bị cô bóc mẽ, hơn nữa còn dùng giọng điệu đùa giỡn mà nói.
Anh có chút tức giận, lạnh lùng nói: "Tùy em." Sau đó cúp máy.
An Hồng nhìn vào điện thoại đã ngắt tín hiệu, ngơ ngẩn một lúc. Cô ngẩng đầu lên, uống vài hớp bia, chất lỏng lạnh lẽo trôi xuống cổ họng, cô cười lên, vứt bỏ vỏ lon, lại trở về bên máy tính tiếp tục chơi game.
Cô mở nhạc rất lớn, những bài hát tình yêu đau thương, ngón tay cầm điếu thuốc cũng bắt đầu run rẩy, cô nhìn những chú khỉ con, gà con, ếch con bị sát nhập rồi biến mất trên màn hình máy tính, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Sáng hôm sau, thời tiết trong xanh.
Sau khi An Hồng tỉnh dậy, nhìn mặt trời đang nhô lên từ phương Đông, tảng đá trong lòng cuối cùng rơi xuống, cô biết lúc này mình đang lo lắng cho Lộ Vân Phàm, dáng vẻ khổ sở của anh khi chân trái bị đau cứ quẩn quanh trong đầu cô. Cô nhớ anh, An Hồng không muốn nhưng lại không thể không thừa nhận điều này.
7 giờ 30 phút, An Hồng đi đến bệnh viện nơi Trần Hàng làm việc, cô dừng xe, nghĩ thầm, có xe vẫn tiện hơn.
Việc kiểm tra sức khoẻ tiến hành rất thuận lợi, vì là ngày nghỉ sau tiết Thanh minh, người đến khám bệnh rất ít, chỉ hơn 1 tiếng đồng hồ, An Hồng đã kiểm tra xong hết các mục.
Ngồi ở căn tin ăn bữa sáng, cô gọi điện thoại cho cô giáo Hạ.
Cô giáo Hạ nhận được điện thoại của An Hồng thì vô cùng vui vẻ, An Hồng hỏi cô mấy câu: "Cô giáo, buổi chiều cô có thời gian không, con muốn đến thăm cô."
"Có có ! Con đến đây! Một năm không gặp con, ta rất là nhớ."
"Vâng. Vậy khoảng 2 giờ hơn con sẽ đi qua, lúc đó có ảnh hưởng đến giờ nghỉ trưa của cô không ạ?"
"Không có, ta sẽ ở nhà chờ con."
"Vâng, buổi chiều gặp lại." An Hồng cúp điện thoại, trong lòng tính toán, trước tiên đi đến nhà Lộ Vân Phàm trả xe, trở lại khách sạn nghỉ ngơi, ăn cơm trưa, đi mua ít đồ biếu, sau đó đến nhà cô giáo Hạ. Buổi tối làm cái gì đây? An Hồng suy nghĩ một chút, lại bấm điện thoại.
"Xin chào." Trong điện thoại truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng, âm điệu nghiêm chỉnh.
"Ui! Có vẻ rất chuyên nghiệp."
"A a a a a ————" người phụ nữ đột nhiên hét ầm lên, "Mình không nhìn số mà nhấc máy nghe luôn! An Hồng! An Hồng! Cậu đang ở thành phố J à?"
"Ừ, tới mấy ngày rồi, buổi tối có rảnh không? Cùng nhau đi ăn cơm nhé."
"Aiiiii. . . . . . Thật là chán, tối nay mình phải đi tiếp khách cùng Boss, tối mai được không?"
"Được, tối mai nhé, cứ quyết định như vậy."
"OK, ngày mai mình gọi điện sau, An Hồng An Hồng, mình nhớ cậu muốn ૮ɦếƭ. Cái đồ không có lương tâm này, mười ngày nửa tháng cũng không thèm liên lạc với mình!"
An Hồng cười, nói: "Mình cũng nhớ cậu, nhưng công việc quá bận rộn nên cũng không còn cách nào khác."
Trong điện thoại đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm thấp: "Lâu Tĩnh Tĩnh, tôi nói cô chuẩn bị tài liệu từ sớm, đã xong chưa?"
Lâu Tĩnh Tĩnh vội vàng nhỏ giọng nói: "Aiza, mình cúp máy trước, Boss biến thái đang tức giận, bái bai."
An Hồng cười, ngắt điện thoại, suy nghĩ một chút cuối cùng nhắm mắt bấm số điện thoại của Lộ Vân Phàm.
Gần 9 giờ, cô không biết là anh ở nhà hay đi làm, điện thoại kết nối, cô nghe thấy giọng nói lười biếng của anh: "Alo ——"
Xem ra vẫn còn ở trên giường.
Cô nói: "Bây giờ em qua trả xe cho anh có được không?"
"Tùy em." Anh cúp điện thoại, làm An Hồng tức trợn mắt.
An Hồng dừng xe đúng số 113, đi thang máy lên tầng 23, cô nhấn chuông cửa nhà Lộ Vân Phàm, một lúc lâu sau anh mới ra mở cửa.
Lộ Vân Phàm không ngồi xe lăn, cũng không dùng nạng, anh mặc một chiếc áo len cổ chữ V, quần nỉ thể thao, khuôn mặt anh tuấn cùng với dáng người cao lớn rắn rỏi, đứng ở nơi đó nhìn cũng không có gì khác thường.
Anh nói: "Vào đi." Sau đó liền xoay người đi trở về. Khi anh quay người đi, cô thấy bước chân anh rất cứng ngắc, chậm rãi, cà nhắc, trong lòng An Hồng chua xót.
An Hồng không muốn đi vào, cô để chìa khóa xe lên tủ giày: "Em không vào, đưa lại chìa khóa cho anh là xong."
Bóng lưng Lộ Vân Phàm bóng lưng lập tức liền cứng lại, anh xoay người, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm hỏi: "Em không muốn nhìn thấy anh?"
Mắt An Hồng nháy mấy cái, mím môi nói: "Lộ Vân Phàm, anh cảm thấy nói như vậy hay lắm sao?"
"Anh thấy rất bình thường!"
"Anh đừng có trẻ con như vậy nữa!"
Nghe được hai từ "Trẻ con", anh thực sự nổi giận. Thân thể nghiêng ngả bước nhanh mấy bước đến trước mặt An Hồng, đôi mắt tóe lửa, anh nói: "Đúng, anh chỉ là đồtrẻ con! Bời vì thế nên mới tin tưởng những gì em nói! Tin em nên một chân cũng bị mất, em nói anh rất trẻ con sao! !"
An Hồng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: "Đó là chuyện ngoài ý muốn, Lộ Vân Phàm, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Anh không cần gì cả." vẻ mặt đau thương của anh dần dần trở lại bình thường, anh nói "Anh đói rồi, còn chưa có ăn sáng, em làm ít đồ ăn đi."
An Hồng xạm mặt lại, hít mấy hơi thật sâu mới kìm nén tâm tình đang muốn bùng phát, cô cởi giày đi vào nhà, trực tiếp đến phòng bếp.