VẪN KHÔNG THAY ĐỔI
Hình ảnh rơi vào trong mắt làm An Hồng vô luận như thế nào cũng không thể tưởng tưởng nổi.
Cô đứng ngơ ngác ở tại cửa ra vào, một cái tay còn giữ trên cửa, một tay khác cứng đờ rũ xuống.
Đây là cái gì?
Là cô đang bị hoa mắt sao? Cái đó, đang được dựa vào tủ ở đầu giường, rõ ràng chính là một cái chân! Một cái chân giả!!
Lộ Vân Phàm dùng thuốc giảm đau có chứa chất an thần, đang yên tĩnh nằm ở trên giường bệnh. Anh đã thay một bộ quần áo bệnh nhân màu xanh trắng, nhìn qua cũng biết là được vệ sinh sạch sẽ, lúc này lông mày khẽ nhíu lại, chìm vào giấc ngủ.
Cánh tay của anh đặt ở bên ngoài, tự nhiên buông xuống hai bên người.
Chân anh ở phía dưới chăn —— chân trái vẫn còn, nhưng từ phía trên đùi phải trở xuống, đã không thấy gì.
An Hồng che miệng lại, ép buộc mình không được phát ra tiếng, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt, tuôn rơi xuống đất. Cô quả nhiên không phải là bạn gái của anh, có người bạn gái nào, ngay cả việc người yêu mình bị mất một chân cũng không biết?
Đột nhiên nghĩ đến một tuần lễ trước, Lộ Vân Phàm nói với cô:
"Có những vết thương, cả đời không bao giờ quên được."
Trong lòng cô gào thét, sáu năm này, anh làm thế nào mà vượt qua được?!
An Hồng đi gặp bác sĩ Vương, đó là một người phụ nữ khỏe mạnh tầm hơn 40 hơn tuổi, sắc mặt ngăm đen, dáng vẻ cùng với bất kỳ người phụ nữ thôn quê nào cũng không có sự khác biệt, cởi xuống áo blu trắng là có thể trực tiếp vào trong vườn làm việc tay chân. Thật sự không có cách nào đem vị bác sỹ này cùng nghề nghiệp có liên quan đến nhau.
Trong tay bác sỹ Vương đang cầm mấy tấm phim chụp Xquang, nhìn thấy An Hồng đi vào, nói: "Mời ngồi."
An Hồng ngồi xuống, bác sĩ Vương dùng một thứ tiếng phổ thông không đúng tiêu chuẩn hỏi cô: "Cô là người nhà bệnh nhân?"
An Hồng gật đầu, vốn đang là khí khái bừng bừng, hiện tại có chút chột dạ.
"Vậy thì cô đã hiểu rõ tình trạng của bệnh nhân, tôi cũng sẽ tóm tắt lại một chút. Bệnh nhân bị cắt mất đùi phải, khôi phục cũng không tệ lắm. Vấn đề nằm ở chân trái, đã từng bị gãy xương, được dùng thép để cố định, mấy năm trước đã lấy ra
Chân trái bị thương nặng như vậy, cho dù là người khỏe mạnh đến mấy, muốn khôi phục lại cũng mất một thời gian rất lâu. Hơn nữa, khi đã hồi phục, lúc chống gậy đi lại, còn đem trọng tâm cơ thể chuyển đến chân còn lại. Thế nhưng bệnh nhân lại không có chân phải, chân trái thì bị thương nặng, việc khôi phục sẽ vô cùng khó khăn phức tạp.
Hiện tại lúc đi bộ trọng tâm đều là đè ở trên chân trái, cho nên chân trái bị áp lực rất nặng. Sau khi gãy xương xác thực cần luyện tập thích hợp, nhưng không được quá độ, nếu không sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Giống như bệnh nhân này, chân trái căn bản là không chịu nổi cử động trong một thời gian dài, cô xem, đây là mắt cá chân trái của bệnh nhân, nơi này có một vết rạn xương nhỏ, hẳn là hôm té ngã gây ra." Ngón tay bác sĩ Vương chỉ vào cuộn phim, An Hồng nhìn hình ảnh xương trắng trên tấm phim chụp màu đen, da đầu tê dại một hồi.
"Hiện tại vào ngày mưa dầm, nếu bệnh nhân tỉnh, chân trái sẽ bị đau không khác gì kim châm, vì vậy tôi mới cho bệnh nhân dùng thuốc giảm đau để có thể nghỉ ngơi một đêm."
An Hồng hỏi: "Bác sĩ, vậy mắt cá chân trái của anh ấy có cần phải đắp thạch cao hay không?"
"Không cần, chỉ là một vết rạn xương nhỏ mà thôi, chăm sóc mấy ngày là khỏe, chủ yếu là nhất định phải khống chế không cho bệnh nhân đi lại nhiều, tuyệt đối không thể hoạt động mạnh. Còn nữa, tốt nhất nên sử dụng gậy, đối với việc khôi phục cũng tốt và an toàn hơn."
Nói xong một phen, ấn tượng của An Hồng về hình ảnh một bác sĩ đối với người phụ nữ này hoàn toàn thay đổi.
Cô lại hỏi: "Như vậy, ngày mai sau khi anh ấy tỉnh, sẽ ra viện như thế nào? Còn có thể đi sao?"
"Đương nhiên là không thể đi! Phải sử dụng xe lăn. Mắt cá chân bị nứt xương cần được chăm sóc cẩn trọng. Tôi thấy là bệnh nhân đã từng được trị liệu vô cùng tốt, thoạt nhìn rất tân tiến. Hơn nữa chân giả cũng là đồ cao cấp, giá thành vô cùng đắt đỏ, tuy là đắt giá nhưng bước đi so với hàng sản xuất trong nước thuận tiện hơn rất nhiều. Anh ta đã được trị liệu ở đâu? Bắc Kinh? Hay là Thượng Hải?"
"Không, là ở Los Angeles." An Hồng trả lời, trong lòng vẫn là không tưởng tưởng nổi —— đùi bị cắt, xe lăn, chân giả, những từ này, là đang nói về Lộ Vân Phàm.
"Vậy sao...... Không trách được, cô là người nhà bệnh nhân, nhất định phải đôn đốc giám sát. Ở cái tuổi giống như anh ta, luôn cậy vào việc mình còn trẻ, cho rằng cái gì cũng tự mình quyết định, rất kiên cường, luôn biểu hiện sự mạnh mẽ ra bên ngoài, nhưng lại không hiểu được, làm như thế rất có hại, sau này về già sẽ nếm mùi đau khổ. Cô phải khuyên anh ta, không nên ép buộc bản thân, việc bị thương ngã bệnh là hết sức bình thường, cần chăm sóc như thế nào thì cứ vậy mà làm, nửa điểm cũng không được qua loa."
An Hồng không ngừng gật đầu.
Lúc rời đi, bác sĩ Vương nói: "Còn nữa, cô phải luôn khích lệ anh ta, tuổi còn trẻ mà lại anh tuấn như thế, chính là tâm khí quá cao ngạo. Con đường phía trước còn rất dài. Đùi phải của anh ta bị cắt, chân trái cũng không tốt, đối với sinh hoạt có ảnh hưởng rất lớn, cô nhất định phải khích lệ và trợ giúp anh ta nhiều hơn, ở thời điểm này, sức mạnh của tình yêu là rất cần thiết."
An Hồng cũng không có phản bác cái gì, mà là nặng nề gật đầu, nói: "Tôi đã biết, bác sĩ Vương, thật lòng cảm ơn cô."
Trở lại phòng bệnh của Lộ Vân Phàm, cô y tá lúc trước vừa mới đo nhiệt độ cho anh, nhìn thấy An Hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại, "Hừ" một tiếng bước ra cửa.
An Hồng cũng không thèm so đo cùng cô ta, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lộ Vân Phàm.
Từ lúc gặp lại tới nay, cũng chỉ là hai tuần lễ, giữa hai người bọn họ đã xảy ra rất nhiều việc, vào lúc này còn huyên náo tới tận bệnh viện. Lộ Vân Phàm lẳng lặng nằm ở trên giường, lần đầu tiên, An Hồng có thể tỉ mỉ quan sát anh.
Sáu năm,người thanh niên trẻ tuổi như ánh mặt trời năm đó, hôm nay đã trở thành một người đàn ông. Anh vẫn anh tuấn như vậy, nhẹ nhàng khoan khoái, khuôn mặt trắng nõn, mũi thẳng, cằm thon, còn có cặp mắt kia, dù nhắm lại nhưng vẫn lộ ra đau thương. Anh thực sự đã trưởng thành, trong quá khứ, vẻ mặt bất lực như vậy, đã có khi nào xuất hiện qua trên gương mặt Lộ Vân Phàm?.
An Hồng đưa tay ra đặt lên má anh, có vẻ hơi nóng, cô biết anh đang sốt. Cô nhớ lại từ rất lâu trước kia, lúc Lộ Vân Phàm đứng ở trước mặt cô, nụ cười trong sáng, khi đó, cả ngày anh luôn vui vẻ, không buồn lo, cũng không biết trời cao đất rộng, gây ra rất nhiều họa, khiến cô tức giận. Thỉnh thoảng anh lại bá đạo cố chấp, đôi lúc lại ngọt ngào ôn nhu, có khi ngây thơ hẹp hòi, là chàng trai đơn thuần vui vẻ nhất trên đời.
Mà lúc này, Lộ Vân Phàm nằm ở trên giường bệnh, thân thể khiếm khuyết, xa lạ. An Hồng rất khó có thể hình dung được bóng dáng kiêu ngạo trong quá khứ và hình ảnh hiện tại là cùng một người. Theo lời bác sĩ Vương, chân giả đang tựa vào tủ đầu giường, đùi phải hẳn là nằm ở dưới chỗ này.
Bỗng nhiên lõm xuống, cũng đang nhắc nhở cô, Lộ Vân Phàm đã thay đổi.
Cô nắm tay anh, đem áp vào bên má, hôn, liên tục nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Nước mắt theo gương mặt rơi xuống, nhỏ xuống lòng bàn tay của Lộ Vân Phàm, giống như là anh cảm nhận được, lông mày nhíu chặt lại. An Hồng cả kinh nhìn anh, sắc mặt của anh chỉ là hơi đổi một chút, lại lâm vào ngủ mê man.
Hỏi bác sĩ Vương mới biết được, trong thời gian ngắn Lộ Vân Phàm chưa thể tỉnh lại, An Hồng liền trả 50 đồng để thuê một người hộ lý trong bệnh viện, giúp cô chăm sóc Lộ Vân Phàm 2 tiếng, cô đón xe trở về khách sạn.
Cô đi về phòng mình trước, nhanh chóng tắm gội, thay quần áo sạch sẽ. Sau khi tìm được danh thi*p của Tiểu Cao để trong túi sách, cô đi đến phòng của Lộ Vân Phàm.
Căn phòng đã được nhân viên phục vụ quét dọn, cùng với đêm trước lúc An Hồng đi vào cũng không có gì khác biệt, chỉ có một ít dao cạo râu, IPAD cùng một ít đồ vật linh tinh, bộ quần áo mặc lúc trước cũng đặt chỉnh tề bên ngoài, quần áo của Lộ Vân Phàm đều được đặt trong cái vali du lịch.An Hồng mở khóa vali du lịch, trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.
Trừ một ít quần áo để thay đổi, bên trong túi du lịch còn có một chiếc quải trượng màu đen làm từ kim loại.
An Hồng từng đọc trên mạng, thấy những vận động viên thể thao lúc bị thương, thường dùng qua loại quải trượng này.
Cô chợt hiểu ra, đồ vật này đã trở thành nhu yếu phẩm cần thiết của Lộ Vân Phàm, cho nên anh mới chuẩn bị một cái vali thật lớn để đem nó giấu đi.
Anh giấu đi đau đớn, giấu đi bí mật của anh, không muốn làm cho An Hồng biết, nhưng mà anh lại muốn cùng cô đi ra ngoài chơi, anh biết rất rõ ràng rằng, thân thể của mình không chịu được chuyến đi này, nhưng lại vẫn cố chấp.
Đây chẳng phải là phong cách làm việc của Lộ Vân Phàm hay sao?
An Hồng cười chảy nước mắt, phát hiện thật ra thì anh cũng không có gì thay đổi!
Từng giọt mưa rơi tí tách xuống đất suốt đêm.
Khi Lộ Vân Phàm tỉnh lại, trời đã sáng.
Sau khi tỉnh lại, cơn đau nơi chân trái dồn dập kéo đến. Anh không khỏi cắn chặt răng, hai tay nắm chặt ga giường.
Cứ mỗi ngày mưa dầm, sẽ phải chịu đựng tra tấn như vậy, không biết đã bao nhiêu lần. Anh nhìn lên trần nhà, mồ hôi trên trán rịn ra, lại một cơn đau kịch liệt làm anh không nhịn được rên lên một tiếng.
Tiếp đó, anh liền ngây ngẩn cả người.
An Hồng ngủ gục bên giường bệnh cả đêm, trên người đắp một chiếc chăn. Buổi tối căn bản là không được ngủ ngon giấc, cô vẫn ngồi hút thuốc ở trong khu vực hút thuốc, cho đến lúc trời gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ mất.
Động tĩnh của Lộ Vân Phàm làm cô tỉnh giấc, An Hồng ngẩng đầu lên, lắc lắc cái cổ cứng ngắc, mắt đen thâm quầng mở to nhìn chằm chằm về phía người đàn ông với sắc mặt trắng bệch đang ngồi trên giường bệnh, mà anh, cũng đang nhìn cô chằm chặp. Môi của anh mím chặt, trên cằm lún phún râu, trong ánh mắt chứa đầy hốt hoảng cùng lo lắng.
Sau đó, An Hồng quan sát anh, đầu tiên rất nhanh nhìn từ tay, lướt qua chăn hướng về chỗ lõm xuống ở trên đùi phải, tiếp đó quay đầu nhìn về chân giả đang để một bên, cuối cùng, cô thẫn thờ rời tầm mắt nhìn về khuôn mặt tái nhợt kia.
An Hồng cũng không nói chuyện, đầu bù tóc rồi nhìn anh chằm chằm.
Cực kỳ lâu về sau, Lộ Vân Phàm nói: "Em xem đủ chưa?"
"Không có." An Hồng hơi hất cằm về phía anh.
"Em đi ra ngoài rửa mặt đi, bộ dáng của em không khác gì quỷ."
"Còn không phải là bởi vì anh!"
Vẻ mặt Lộ Vân Phàm ảm đạm, An Hồng đứng lên đi ra ngoài cửa, đi hai bước, lại quay người lại.
Cô đưa tay đặt lên trán của Lộ Vân Phàm, nói: "Đã bớt nóng, anh...... Bây giờ anh có cảm giác như thế nào?"
Ánh mắt Lộ Vân Phàm phức tạp: "Anh rất khỏe."
"Được rồi......" Cô ấm ức lại xoay người đi ra ngoài, liền nghe được âm thanh của anh truyền đến từ sau lưng:
"An An."
"Hả?" Cô xoay người.
"Tìm giúp anh một người hộ lý nam." Âm thanh của anh khô cứng.
"Làm sao? Anh muốn làm cái gì, em có thể giúp anh."
"Không cần!!" Anh đột nhiên lên giọng, An Hồng ngây ngẩn cả người.
Lộ Vân Phàm dùng cùi chỏ chống đỡ thân thể, nửa người tựa lên giường, anh nhìn An Hồng, An Hồng cũng nhìn anh, hai người nhìn nhau chằm chằm, một lát sau, An Hồng nói: "Không cần thì không cần, anh quát em làm cái gì."
"......"
"Anh...... Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Cô vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Theo em thì anh muốn làm gì?!" Lộ Vân Phàm cả giận.
"Làm sao mà em biết được anh muốn làm gì!" giọng nói của An Hồng cũng lớn lên.
"Anh muốn đi nhà cầu! Em có thể giúp anh sao!!"
"Có cái gì không thể chứ! Trên người anh có chỗ nào mà em chưa từng nhìn qua". An Hồng nhướng cao lông mày, từ trên cao nhìn xuống, còn dùng ánh mắt đem toàn thân anh quét từ đầu đến chân một lần.
Lộ Vân Phàm không nháy mắt, nhìn cô chằm chằm, đôi mắt của anh thật xinh đẹp, mắt hai mí mặc dù không lớn, nhưng lông mi thon dài, con ngươi tinh khiết, nhìn tựa như hồ nước sâu thẳm. Trong khi An Hồng suýt chút nữa đắm chìm trong đôi mắt như hồ sâu kia, Lộ Vân Phàm vỗ vỗ chỗ lõm xuống trên đùi phải, chậm rãi hỏi
"Nơi này, em cũng xem rồi?"
An Hồng lập tức ngậm miệng, cô chớp mắt mấy cái, nuốt nước miếng, nói một tiếng "không có" liền chạy ra khỏi phòng bệnh.
Cô vừa rời đi, khí lực trên người Lộ Vân Phàm liền tan biến, cả người mất hết sức lực, lại nằm trở lại trên giường bệnh, anh thở dài một hơi, tiếp tục chịu đựng đau đớn từ chân trái truyền đến, trong lòng như ngã vào hầm băng.