CUỐI CÙNG, ANH CŨNG TÌM ĐƯỢC EM
Kế hoạch buổi chiều là đi dạo khu chợ nổi tiểng ở huyện Y và thăm một Tự Miếu.
Sắc mặt Lộ Vân Phàm kém đến cực điểm. Đi được hơn nửa tiếng, anh nói: "Tôi thấy hơi mệt, muốn ngồi nghỉ một chút."
"Từ lúc nào mà anh lại trở nên yếu ớt như vậy?" An Hồng nhìn lên nhìn xuống đánh giá anh, "Tôi vẫn không có hỏi anh...chân anh rốt cuộc là thế nào, khi đó...... bị thương nặng như vậy sao? Vì sao mỗi lần đi một đoạn đường ngắn đã mệt mỏi?"
Lộ Vân Phàm mím môi, xem ra là không chuẩn bị để trả lời vấn đề này.
An Hồng thở dài: "Vậy chúng ta tìm chỗ nào ngồi nghỉ một chút."
Trong chợ không quá đông mà cũng không có quán trà hay quán rượu nào, An Hồng tìm được một băng ghế đá ở lối vào cửa hàng tạp hóa.
Sau khi hai người ngồi xuống, cô buồn buồn không vui, sắc mặt anh âm trầm.
Ngồi một lát, An Hồng cũng không chịu nổi. Cô đứng lên nói: "Anh ngồi nghỉ ngơi đi, tôi ra phía trước xem một chút, thuận tiện mua ít đặc sản mang về, rất nhanh sẽ trở lại."
Lộ Vân Phàm ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu, ngay khi cô xoay người rời đi, ánh mắt của anh trở nên ủ dột.
An Hồng tinh lực dồi dào, trong lòng lại có điểm buồn bực, lúc đi dạo liền quên mất thời gian.
Từ đầu này chợ đi đến đầu kia, còn rẽ vào mấy cái ngõ nhỏ bên cạnh.
Thị trấn nhỏ mang phong cách cổ xưa mà trang nhã, người dân địa phương thuần phác thiện lương, từng cái ngõ đan xen nhau, khiến cô nhớ lại quãng tuổi thơ đẹp đẽ lúc còn ở thôn Hạnh Phúc.
Có hai đứa bé đang chơi đùa, một lớn một nhỏ, bé trai lớn tuổi hơn, còn cô bé tết tóc trên đầu, đuổi nhau chạy qua người cô. Cô an tĩnh đứng ở nơi đó, nhìn hai người cười nói chơi đùa, vẻ mặt ngây thơ.
Khung cảnh này, thật giống như trong giấc mơ của cô......
Có nước rơi lên mặt An Hồng, cô giật mình sờ lên má, mới phát hiện không phải nước mắt, mà là trời mưa.
Những tỉnh phía Nam, trước và sau Thanh Minh, luôn là có mưa xuân.
Bọn nhỏ hốt hoảng chạy về phía cuối ngõ.
An Hồng đứng một chỗ nhìn quanh, cô đang ở một ngã tư nhỏ, cảnh tượng trước mặt đều giống nhau.
Cô phát hiện, mình bị lạc đường. Gọi cho Lộ Vân Phàm, điện thoại đã tắt máy. Cô khẽ trấn tĩnh, men theo trí nhớ đi trở về.
Mưa rơi càng lúc càng nhanh, chỉ trong chốc lát đã biến thành cơn mưa lớn.
An Hồng đứng trú mưa dưới mái hiên, không khỏi lo lắng cho Lộ Vân Phàm. Mưa thế này, anh lại không mang dù, không biết có tìm được chỗ trú hay không, không biết...... chân của anh có vấn đề gì không, còn có thể đi được hay không.
Đột nhiên nhớ lại trong điện thoại di động của mình có lưu số của hướng dẫn viên du lịch, vội vàng gọi, biết được mọi người đã lên xe, chỉ còn sót lại Lộ Vân Phàm và cô.
An Hồng quyết định rất nhanh, nhờ hướng dẫn viên chờ bọn họ 20 phút, nếu như trong vòng 20 phút bọn họ không đến chỗ tập hợp, thì mọi người cứ đi. Cô tin tưởng, mình nhất định tìm được Lộ Vân Phàm.
An Hồng vọt vào trong mưa, không cần tới 1 phút, toàn thân cô đã ướt đẫm. Trời mưa rất lớn, còn có sấm sét, trong lòng An Hồng bối rối, trên con phố xa lạ, đi cả cây số cũng không thấy ai, muốn hỏi đường cũng không được.
Lại chạy tiếp mấy phút, cô nhìn thấy một cửa hàng tạp hóa mới mở. Lập tức cảm thấy mừng như điên, An Hồng chạy vào hỏi đường, mua 2 cái ô.
Đợi đến lúc cô trở lại cửa tiệm nơi cô cùng Lộ Vân Phàm tách ra thì cũng đã 2 tiếng kể từ khi cô rời đi. Lộ Vân Phàm không có ở đây, không biết đã đi nơi nào.
Hướng dẫn viên cùng những người khác không chờ được bọn họ, gọi điện thoại tới hỏi thăm tình huống, An Hồng liền nói bọn họ đi trước.
Cả người cô ướt sũng, đúng trước cửa tiệm nhìn xung quanh, tóc mai dính trên mặt, mưa lớn làm cô không mở nổi mắt, chỉ có thể há miệng thở hổn hển, híp mắt tìm bốn phía.
Trong lòng cô chỉ có một mong muốn: Lộ Vân Phàm, Lộ Vân Phàm, anh đang ở đâu? ngàn vạn lần ** không nên gặp chuyện xấu!
"An An!"
An Hồng nghe được giọng nói của Lộ Vân Phàm, xoay người lại, mới nhìn đến anh đang ở cách đó không xa, che một cái ô, nhếch nhác đứng ở trong mưa.
Bộ quần áo sáng màu bị lấm bẩn, dính rất nhiều bùn đất, vốn là một đôi giày cực phẩm giờ này cũng không nhìn ra được màu sắc, ống quần jean bên trái cũng dính đầy bùn.
Tóc của anh đã sớm ướt đẫm, chống cái ô đứng trong mưa, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng lúc này đã là một mảnh trắng bệch. Thấy An Hồng ở trước mặt vẫn bình an vô sự thì Lộ Vân Phàm mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy yên lòng.
An Hồng vội vã chạy đến trước mặt anh, còn chưa tới kịp nói một câu, thân thể Lộ Vân Phàm mềm nhũn, ngã lên người An Hồng.
Kể từ lúc trời bắt đầu mưa, anh liền cố gắng chống đỡ, đứng lên đi tìm cô.
Dọc theo đường chính ở trong chợ đi tới đi lui một lần cũng không nhìn thấy bóng dáng cô, anh bắt đầu lo lắng, xem xét hai bên đường phố chen chúc ngõ nhỏ, anh không dám đi vào. Điện thoại của anh hết pin nên đã sập nguồn, nếu ra khỏi đường chính, bọn họ sẽ ngày càng cách xa.
Vì vậy đang đi qua đi lại trên đường, không ngờ lại bị vấp ngã.
Có bao nhiêu năm, mình không có bị ngã?
Chịu đựng sự đau đớn từ mắt cá chân trái truyền đến, Lộ Vân Phàm cắn răng đứng lên tiếp tục tìm kiếm.
Cuối cùng, đang lảo đảo, rốt cuộc gặp được bóng dáng đó đang đứng trong mưa nhìn xung quanh.
Trước khi mất đi ý thức, anh khẽ nói:
"An An, cuối cùng, anh cũng tìm được em."
"Lộ Vân Phàm! Lộ Vân Phàm! Này! Anh không cần làm em sợ!"
Dưới màn mưa như trút nước, mặc kệ An Hồng có kêu như thế nào, Lộ Vân Phàm cũng không có tỉnh lại. Cô căn bản không chịu được sức nặng của Lộ Vân Phàm, lại không đủ sức dìu anh đi đến dưới mái hiên, chỉ có thể mặc cho anh nằm ở trên con đường đầy bùn đất, cô quỳ gối bên cạnh anh, ϲởí áօ khoác che nước mưa trên đầu.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt tĩnh mịch của anh, An Hồng vô cùng luống cuống, hướng bốn phía bắt đầu hô to: "Cứu với!!! Có người không!!!! Cứu với ——— ————"
Cảnh tượng này, gợi lại ký ức thê lương, sự khổ sở như thủy triều đánh tới trong lòng, đã nhiều năm như vậy, trong nội tâm vẫn luôn lạnh lẽo. An Hồng ôm Lộ Vân Phàm thật chặt ở trong lòng, để cho anh gối đầu lên đùi mình, nước mắt cùng nước mưa hòa vào nhau rơi xuống, thân mình cô run rẩy, càng không ngừng ghé vào tai anh thì thầm: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không có chuyện gì, sẽ không có chuyện, sẽ không, sẽ không......"
Tầm mắt mơ hồ xuất hiện vài bóng người, bọn họ đang nhanh chóng chạy về phía cô, chờ hình ảnh dần dần rõ ràng, An Hồng mới phát hiện là mấy người đan ông trong thôn.
Ngẩng mặt lên, cô hướng bọn họ kêu: "Van cầu mọi người, mau cứu anh ấy!!"
Lộ Vân Phàm được chở trên một cái công nông đưa đi đến bệnh viện huyện.
Bệnh viện nhỏ hiếm khi gặp phải tình huống như thế này, nhìn thấy bệnh nhân cấp cứu, bác sĩ y tá đều có chút luống cuống.
Giường cấp cứu chuyển qua cửa, Lộ Vân Phàm được mấy nam nhân cùng nhau dùng sức bê lên giường, sau đó nhanh chóng đẩy vào.
An Hồng nhếch nhác đi theo bên cạnh, đi như chạy.
Có y tá tới hỏi thông tin người bệnh.
"Ai là người nhà bệnh nhân?
"Là tôi!" An Hồng vọt tới trước mặt cô ta.
"Tên họ bệnh nhân?"
"Lộ Vân Phàm."
"Số tuổi?"
"26 tuổi chẵn."
"Quê quán?"
"Thành phố J."
"Tại sao lại bất tỉnh?"
"Anh ấy, chân của anh ấy không tốt lắm, hôm nay lại đi bộ nhiều, sau đó gặp mưa, chắc còn bị vấp ngã vì quần áo cũng dính bùn." Thật ra thì An Hồng cũng không hiểu rõ, Lộ Vân Phàm cũng coi như là khỏe mạnh, tại sao đột nhiên lại ngất xỉu.
"Lịch sử bệnh trạng?"
"Bệnh sử, bệnh sử......" An Hồng cẩn thận nhớ lại, "6 năm trước, anh ấy bị tai nạn xe cộ, chân bị thương, gãy xương. Còn có chấn thương sọ não, chảy máu trong, đùi phải bị thương nghiêm trọng, hiện tại đi lại có chút cà nhắc!" Giống như...... Chính là chỗ này.
Y tá giương mắt liếc cô một cái, nói: "Vậy trước tiên chụp chiếu kiểm tra xem thế nào, cô đi nộp viện phí đi" Nói xong liền xoay người rời đi.
Các thôn dân giúp đỡ đưa Lộ Vân Phàm đến bệnh viện, nói lời tạm biệt với An Hồng, An Hồng vội vàng rút ra 500 đưa cho họ, liên tục nói cảm ơn. Bọn họ từ chối không xong, liền nhận lấy, kéo nhau rời khỏi bệnh viện.
Làm xong thủ tục, An Hồng mệt mỏi ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, ngồi xuống mới cảm thấy rất khó chịu, cả người đều ướt đẫm, nhưng là lúc này cô không có hơi sức đứng lên.
Đột nhiên nghĩ đến lời nhờ vả của Tiểu Cao lúc chuẩn bị xuất phát, đây tuyệt đối có thể coi là tình huống đặc biệt đi! Cô lục tìm trong túi mới nhớ ra danh thi*p của Tiểu Cao đã để lại ở khách sạn, điện thoại của Lộ Vân Phàm mặc dù là ở trong túi xách, nhưng đã hết pin từ lâu. An Hồng nghĩ, chờ Lộ Vân Phàm tỉnh lại, quay về phòng khách sạn gọi điện, lúc này cũng không vội.
Không biết đã qua bao lâu, An Hồng ngồi thẫn thờ quên cả thời gian. Mãi cho đến y tá trước đó lại qua tìm cô. An Hồng kỳ quái phát hiện, gương mặt nhỏ của cô y tá có vẻ phiếm hồng, mang theo ý thẹn thùng.
Cô ta nói: "Bệnh nhân đã được chuyển đến phòng 109 rồi, tạm thời không có vấn đề gì, đêm nay nằm viện quan sát, ngày mai tỉnh là có thể xuất viện, phim chụp của anh ta, bác sĩ Vương đang kiểm tra."
An Hồng thở ra một hơi, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, cô nói: "Cám ơn các vị, vậy tôi đi xem anh ấy một chút."
Đang muốn nhấc chân, y tá gọi cô lại, hỏi: "Xin hỏi cô là cô An sao?"
"Vâng, là tôi." An Hồng nghi ngờ.
"Cô An, là thế này, trong quá trình kiểm tra, bệnh nhân có tỉnh táo một chút, anh ấy đặc biệt nói là trong thời gian trị liệu trong viện, tuyệt đối không được để cô biết, cho nên thật xin lỗi, cô không thể đi vào được."
An ngơ ngác, lửa giận trong lòng "ngùn ngụt" trỗi dậy, lúc này tóc tai cô bù xù, cả người vừa ướt vừa lạnh, lại chờ ở bên ngoài hai tiếng để đổi lấy một câu: "Không muốn gặp"?
Khuôn mặt cô càng lạnh lùng, nói: "Nếu như tôi nhất định phải đi vào thì thế nào?"
Y tá nhìn ánh mắt sắc bén của cô có chút sợ hãi, nhập ngừng nói: "Bệnh nhân đã nói rồi, nếu như cô cố tình tìm hiểu, đi vào gặp anh ấy, anh ấy sẽ kiện bệnh viện chúng tôi xâm phạm quyền riêng tư."
"Hàaa...!" An Hồng khó có thể tin, "Anh ta cho là mình đang ở Mĩ hả! Lại còn xâm phạm quyền riêng tư? Tiền của anh ta đều ở chỗ tôi, cô không sợ tôi không thanh toán viện phí sao!" Nói xong liền đi đến phòng bệnh.
Y tá vừa đuổi theo vừa kêu: "Cô An, xin cô đừng làm khó tôi."
An Hồng không để ý đến cô ta, chỉ lo tìm số phòng.
103, 105, 107! số 109!
Đang muốn đẩy cửa, y tá trực tiếp ngăn ở trước mặt cô, gương mặt hồng hồng tỏ ra kiên định: "Cô làm sao vậy chứ! bệnh nhân đã nói không muốn gặp cô rồi!"
"Anh ấy không muốn gặp tôi thì liên quan gì đến cô?" An Hồng tức giận thật sự, bắt đầu không lựa lời nói, "Tôi là bạn gái anh ấy!"
"Cô không phải!" Y tá hất cổ phản bác.
"Ồ! Không phải, chẳng lẽ là cô sao?" Nói xong, An Hồng liền kéo y tá đẩy sang một bên, y ta cắn chặt răng, giữ chặt cửa kêu lên:
"Làm sao cô có thể là bạn gái anh ấy đây? Chỉ bằng những lời cô vừa mới nói về tiểu sử bệnh trạng sao, cũng không chứng minh được."
"Như thế nào mới gọi là đúng hả?" Lông mày An Hồng dựng lên, cô rất cao, tay dùng lực liền đem y tá đẩy sang một bên, cầm tay nắm mở cửa ra. Y tá cũng không kịp ngăn lại.