KẾT QUẢ
Một đêm này, hai người đều không thể ngủ.
Sáng sớm, năm giờ rưỡi An Hồng đã rời giường. Thay áo ba lỗ, quần short, cột tóc lên rồi ra ngoài chạy bộ.
Chạy bộ ở thành thị xa lạ này khiến cô cảm thấy rất mới mẻ.
Sáng sớm mùa xuân trên huyện nhỏ lại có một loại cảnh tượng tương đối sinh động. Cô đeo tai nghe chạy qua mấy con phố, trở lại khách sạn là 6h40. Mặc dù thời tiết có chút lạnh nhưng sau khi chạy, cả người An Hồng nóng lên.
Thở hổn hển đứng chờ thang máy, lại ᴆụng phải Lộ Vân Phàm vừa mới xuống lầu ăn sáng.
Hai người vừa thấy mặt nhau đều nghĩ đến tình huống tối hôm qua, có chút cảm thấy lúng túng.
Lộ Vân Phàm mặc chiếc áo len dệt kim hở cổ màu xanh dương mà cô thích, quần jean, chân đi đôi giày da lười màu nâu, nhìn cũng biết là vô cùng đắt đỏ.
Anh nhìn thấy khuôn mặt An Hồng đổ mồ hôi, bởi vì vận động mà đỏ lên, chân tay thon thả lộ ra bên ngoài, cặp mắt dài đang nhìn anh quan sát, không khỏi có chút đờ đẫn.
"Sao cô lại ở chỗ này?" anh hỏi.
An Hồng tháo tai nghe MP4 ra trả lời: "Anh nhìn mà không hiểu sao? Chạy bộ."
"Cô nhanh một chút đi lên tắm, còn phải ăn sáng, sau đó 7h40 sẽ lên đường." Anh khẽ ho nhẹ, cau mày nói, "Cô mặc phong phanh như vậy không sợ bị cảm lạnh à?"
An Hồng cười nham nhở: "Tôi rất khoẻ mạnh, cũng không yếu ớt giống như Lộ tổng. Đúng rồi, Lộ tổng, sáng sớm ngày mai anh có muốn chạy bộ cùng tôi hay không?" Cô hướng ánh mắt giảo hoạt lên đùi anh, chợt làm ra biểu tình ảo não "Ôi trời ạ, thật xin lỗi! Tôi quên mất thân thể anh hơi bất tiện....... Lộ tổng, anh chắc không thể chạy được đi?"
Nói xong cũng không quay đầu, đi vào thang máy, lúc xoay người nhìn qua cánh cửa thang máy đang từ từ khép lại, thấy bóng lưng cứng ngắc bên ngoài, trong lòng An Hồng cười to! Mẹ nó thật là đã nghiền!
An Hồng và Lộ Vân Phàm nhập đoàn cùng 17 người khác, hướng dẫn viên du lịch đưa mọi người lên xe, ở trên đường giới thiệu về phong thổ của huyện Y.
An Hồng ngồi cạnh Lộ Vân Phàm, bởi vì câu chuyện đùa giỡn lúc sáng, hai người cũng không nói chuyện với nhau. Trước mặt bọn họ ngồi một đôi tình nhân còn ít tuổi, đang thân mật tựa đầu trò chuyện rất tình cảm, cô gái thỉnh thoảng cười duyên mấy tiếng. An Hồng nhìn dáng vẻ tươi trẻ của họ, trong Ⱡồ₦g иgự¢ đột nhiên dâng lên một cảm xúc mơ hồ.
1 giờ sau, xe du lịch đến dưới chân núi, hướng dẫn viên cho mọi người xuống xe, nói đây là địa điểm đẹp nhất để ngắm hoa cải dầu, mọi người có hai giờ tự do hoạt động, ngắm hoa chụp hình, sau đó tập hợp lại để đi ăn cơm trưa.
An Hồng cùng Lộ Vân Phàm bước xuống, cô cảm thấy không khí cực kỳ mát mẻ, ngẩng đầu là trời cao xanh thẳm, mây trắng nhẹ bay, xa xa là núi non biêng biếc, bên cạnh là một mảnh hoa cải dầu vàng óng điểm tô mấy ngôi nhà tường trắng ngói đen, đẹp như một bức tranh sơn dầu.
"Thật là xinh đẹp!" An Hồng hít sâu một hơi, quay đầu cười với Lộ Vân Phàm, "Ha ha, anh cảm thấy như thế nào?"
Lộ Vân Phàm cũng bị cảnh đẹp hấp dẫn, có lẽ anh đã quên đi chuyện bực bội lúc sáng, nhảy mấy bước tới bên cạnh An Hồng, rất tự nhiên cầm tay cô nói: "Chúng ta đi xuống xem một chút"
Hai người đi vào vườn hoa cải dầu, Lộ Vân Phàm dắt tay An Hồng đi rất chậm. Bên trong có rất nhiều vũng bùn, đường gồ ghề, anh cẩn thận từng li từng tí, vẫn không quên nhắc nhở An Hồng chú ý.
Hai người đi một hồi, nhìn thấy những người khách du lịch khác đều chụp hình, Lộ Vân Phàm nói: "Lấy máy chụp hình ra, tôi chụp cho cô vài bức."
An Hồng trợn mắt: "Máy chụp hình? Tôi không mang máy chụp hình."
"Cô đi ra ngoài chơi thế nào mà lại không mang theo máy chụp hình?"
"Lộ tổng, anh nên hiểu rõ, rốt cuộc là ai muốn đi?"
"Những thứ đồ này không phải luôn là để phụ nữ chuẩn bị hay sao?"
"Anh cũng không có nói cho tôi!"
"Bởi vì tôi thật không nghĩ đến cô sẽ đần như vậy."
"Tôi đần?" An Hồng nhíu mày, "Lộ Vân Phàm, tôi cùng anh đi đến đây vui chơi, mong anh tôn trọng tôi có được hay không? Anh muốn máy chụp hình, tôi lập tức mua cho anh là được rồi."
Lộ Vân Phàm nhìn dáng vẻ nghiêm trọng của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên cười: "Cô gấp cái gì, điện thoại di động cũng có thể chụp được."
Sau đó anh lấy điện thoại di động ra, kêu An Hồng tạo dáng trong vườn hoa cải dầu, chụp liên tục rất nhiều hình.
"Tôi cũng chụp cho anh vài bức." An Hồng mang điện thoại ra "Khó có dịp đến đây một lần."
"Không cần."
"Nào để tôi chụp cho."
"Tôi không chụp."
"Tại sao vậy?"
"Không thích."
"Cắt ~~ trước kia anh rất thích chụp hình còn gì."
Lộ Vân Phàm đen mặt, An Hồng nhanh nhanh ngậm miệng. Lúc này, bọn họ gặp phải cặp đôi ngồi ghế trước ở trên xe. Bé trai vui sướng chạy đến gần, ngó khuôn mặt đen ngòm của Lộ Vân phàm thì ngây cả người, quay lại nhìn An Hồng đề nghị: "Chị, chị chụp giúp bọn em nhé."
"Được." An Hồng nhận lấy máy chụp hình, hai người trẻ tuổi ở trong vườn hoa ôm nhau rất tình cảm, một lúc lại dang tay giống như trong phim Titanic, một lúc lại vòng tay lên đầu thành hình trái tim.
Chụp xong mấy tấm, cô hỏi cậu bé: "Em trai cũng chụp giúp chị vài tấm đi."
Cậu bé sảng khoái đồng ý. An Hồng lấy điện thoại trong tay Lộ Vân Phàm đưa cho cậu bé, sau đó kéo tay anh dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh
An Hồng cười đến vô tâm vô phế: "Lộ tổng, vui vẻ lên chút nào ~"
Một tay Lộ Vân Phàm khoác lên vai An Hồng, miệng mím chặt. Hai người đồng thời nhìn về phía ống kính.
Cậu bé chụp liền mấy tấm, trả lại điện thoại cho Lộ Vân Phàm nói: "Hình như sắp hết pin rồi."
Cô bé im lặng đứng ở bên cạnh nhìn, lúc gần đi khẽ nói với An Hồng: "Chị ơi, bạn trai chị thật là đẹp trai vô cùng, không khác gì người mẫu nha. Chính là khuôn mặt quá mức nghiêm túc."
An Hồng vui vẻ muốn ૮ɦếƭ đi được.
Sau khi đôi tình nhân nhỏ rời đi, hai người đi tiếp vào trong vườn hoa thăm thú, thời gian chầm chậm trôi qua, thời tiết rất tốt, phong cảnh thì vẫn đẹp như thế, nhưng nét mặt Lộ Vân Phàm càng ngày càng nặng nề.
An Hồng nhìn anh cau mày, mím môi, dáng vẻ khó nhọc đi từng bước từng bước, trong lòng thở dài một hơi, đề nghị đi về điểm tập kết trước, Lộ Vân Phàm cũng không cự tuyệt, hai người cùng nhau chậm rãi đi về.
Ngồi ở quán nhỏ chờ đoàn, An Hồng lấy điện thoại ra bắt đầu chơi trò chơi, Lộ Vân Phàm cũng lấy điện thoại xem lại hình chụp vừa rồi.
Mây trắng nổi bật trên nền trời xanh. Trong vườn hoa rực rỡ sắc màu, anh nhìn thấy cô gái đang ôm mình. Lông mày mảnh mai, mắt nhỏ, cười đến ấm áp vô cùng, nụ cười mê hoặc lòng người nhất trên đời này. Sau đó, anh nhìn chính mình, khóe miệng hơi nhếch, ôm lấy vai người bên cạnh, vẻ mặt thỏa mãn, trong lòng anh hoảng hốt, thì ra là giữa lúc bất tri bất giác, tấm hình kia đã biểu lộ ra tâm sự của anh
Điện thoại di động báo lượng pin sắp hết, Lộ Vân Phàm thở dài, đặt điện thoại ở chế độ tiết kiệm pin rồi bỏ vào túi.
Ngẩng đầu lên, phát hiện An Hồng đã sớm kết thúc trò chơi, đang nghiêng đầu đang nhìn anh, đối diện với ánh mắt anh, không hề né tránh.
Cô nhìn Lộ Vân Phàm ngồi ngoài cửa sổ bị ánh mặt trời bao phủ, anh mặc áo len màu xanh dương mềm mại, khuôn mặt trắng trẻo trầm tĩnh, ánh mắt âm trầm, cả người giống như một câu chuyện xưa huyền bí khó hiểu.
Hai tuần gặp gỡ Lộ Vân Phàm, khắp nơi đều lộ ra quỷ dị. Rõ ràng hai người đã mất đi liên lạc sáu năm, lúc gặp lại còn giả vờ như không quen biết, thế nhưng hai ngày nay, những sự trùng hợp ngẫu nhiên, giống như bánh xe vận mệnh đang bắt đầu lăn, trong nháy mắt khiến cho An Hồng tin tưởng rằng, không chừng Lộ Vân Phàm đúng là nghiệt duyên kiếp trước của cô.
Cô thấy anh nhìn mình, nở nụ cười, rốt cuộc hỏi lên nghi ngờ trong lòng suốt mấy ngày qua:
"Cuộc sống của tôi đang rất tốt, Lộ Vân Phàm, đã nhiều năm trôi qua như vậy, tại sao anh lại tới tìm tôi."
Lộ Vân Phàm cười khẽ, anh nói: "Cô có phải hay không đang đánh giá bản thân mình quá cao rồi, việc chúng ta gặp nhau chỉ là trùng hợp."
"Vậy sao?" An Hồng nheo mắt lại, "Tôi nói cho anh biết một điều, chắc chắn là tôi không tin."
Lộ Vân Phàm không nói thêm gì nữa, An Hồng thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, tiếp tục nói
"Hai tuần lễ này bởi vì sự xuất hiện của anh khiến cho cuộc sống của tôi hoàn toàn rối loạn. Trước khi anh đến đây, công việc của tôi rất suôn sẻ, ngủ ngon, tình cảm cùng bạn trai cũng thật tốt. Sau khi gặp anh, tôi cãi nhau với bạn trai, còn bị cấp trên giao hết việc trên người, nếu như bị đồng nghiệp cùng công ty biết, tôi làm sao còn ở lại Phong Nguyên mà làm việc được? Còn nữa, mỗi ngày tôi đều không được ngủ ngon giấc, anh nhìn xem, mắt tôi đã thâm quầng lên rồi."
Lộ Vân Phàm quan sát cô, phát hiện ra sắc mặt của cô thật không tốt lắm, anh nói: "Xin lỗi cô, tôi thật sự không biết, thì ra là tôi đối với cô còn có lực ảnh hưởng lớn như vậy."
An Hồng cười cười, nói tiếp: "Tôi vẫn cho là, nhiều năm đã trôi qua, giữa tôi và anh sẽ không còn bất cứ điều gì liên quan đến nhau nữa, tôi đã quên đi quá khứ, cố gắng sống tốt cuộc sống hiện tại, chỉ là tôi không thể hiểu được, Lộ Vân Phàm, tại sao anh còn tìm đến tôi? Chuyện này đối với anh và tôi có gì tốt?"
Nghe cô nói, khuôn mặt Lộ Vân Phàm trở nên lạnh lẽo, lời nói của cô có ý trách móc nặng nề. Giống như đang chất vấn anh, tại sao anh lại không hiểu chuyện, đều qua lâu như vậy, vì sao lại còn xuất hiện?
Đúng vậy, tại sao vậy chứ?
Lộ Vân Phàm cũng không trả lời được.
Tuy rằng đi tới thành phố T cũng chỉ có hai tuần lễ, thế nhưng anh lại nhìn ra rất nhiều vấn đề khiến anh phát điên.
Thứ nhất, An Hồng có được một công việc ổn định, có vị trí cao, đồng nghiệp yêu mến. Ở trong công ty được lãnh đạo nâng đỡ, cuộc sống trôi qua như cá gặp nước.
Thứ hai, cô mua nhà, mua xe, đã sớm vượt qua cuộc sống mà cô vẫn mong muốn.
Thứ ba, cô có một người bạn trai phù hợp, đã dự tính sẽ kết hôn vào mùa thu.
Thứ tư, cô kết giao với những người bạn mới. Chủ nhật sẽ cùng nhau đi dạo phố, uống cà phê, nói chuyện phiếm.
Thứ năm, cô cũng không phải là đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ, bởi vì cô vẫn giữ liên lạc với Trần Hàng, bọn họ thậm chí cùng nhau đi quán bar uống rượu say, mặc cho anh đưa cô về.
Thứ sáu, là quan trọng nhất một chút, hiện tại, An Hồng nhìn vô cùng xinh đẹp ưu nhã, phong cách xuất chúng.
Mà anh thì sao? Cho dù là đi bộ, cũng khiến cho lòng anh dâng lên cảm giác thất bại.
Đã lâu lắm rồi, anh không có chán ghét chính mình đến như vậy.
Trong lòng Lộ Vân Phàm bất đắc dĩ đưa ra kết luận, không sai, sáu năm qua, cuộc sống của An Hồng trôi qua thật tốt. Tựa như bất kỳ cô gái 28 tuổi nào trên thế giới này.
Chỉ là anh không hiểu, cô sống tốt, tại sao lại làm anh khổ sở như vậy, chẳng lẽ phải nhìn thấy cô nghèo rớt mồng tơi, hồn bay phách lạc mới khiến anh thỏa mãn sao?
Thì ra là...... Những năm này, cho tới bây giờ, người đắm chìm trong trong khổ sở, giãy giụa sống không bằng ૮ɦếƭ chỉ có mình anh mà thôi.
Sau khi hiểu ra tất cả, đã bao nhiêu lần Lộ Vân Phàm tự hỏi chính mình, đến tột cùng là vì sao anh còn muốn xuất hiện trước mặt An Hồng?
Đoàn người quay trở lại, hướng dẫn viên du lịch kiểm tra lại danh sách, sau đó xe đưa họ đi đến nhà hàng dùng bữa.
Bữa ăn theo đoàn đương nhiên là những món ăn đơn giản, An Hồng hỏi Lộ Vân Phàm có muốn ra ngoài ăn riêng, Lộ Vân Phàm nói không cần. Bọn họ cùng 6 người khác ngồi chung, trên bàn ăn, mọi người trò chuyện, trao đổi kinh nghiệm du lịch.
Ngồi ở bên cạnh An Hồng là một người phụ nữ trung niên khoảng 50 tuổi, cô nhìn An Hồng rồi lại ngó Lộ Vân Phàm, khẽ rỉ tai An Hồng nói: "Em gái, bạn trai em nhìn thật soái, chẳng qua chị thấy có phải hay không đi đứng không tiện."
An Hồng sững sờ, cười nhỏ giọng trả lời: "Dạ, anh ấy đã từng bị chấn thương."
"Ở Bắc Kinh chị có quen bác sĩ khoa chỉnh hình, em có muốn chị giới thiệu cho không, tuổi còn trẻ thế này, nếu có thể hồi phục lại được chút ít cũng tốt."
"Em cảm ơn chị, nhưng mà anh ấy vẫn luôn chữa bệnh ở nước ngoài."
"A, nước ngoài sao, đó là rất tốt."
An Hồng không nói nữa, quay đầu lại mới phát hiện Lộ Vân Phàm đang dùng một loại ánh mắt không rõ nhìn cô, trong lòng cô cả kinh, nghĩ tới đoạn đối thoại vừa rồi tuy cố tình nói nhỏ nhưng không biết anh có nghe được hay không.
Lộ Vân Phàm dĩ nhiên nghe được.
Anh tiến tới bên tai An Hồng nói: "Thì ra là cô biết tôi đi nước ngoài, có phải cô vẫn luôn quan tâm đến chuyện của tôi đúng không?"
An Hồng nhẹ giọng trả lời anh: "Chúng ta có nhiều bạn học như vậy, bọn họ đều nhắc đến, chẳng lẽ tôi còn có thể giả bộ không nghe thấy?"
"A, như vậy, cô có nghe nói đến chuyện khác hay không?"
"Không có." An Hồng giương mắt nhìn anh, ánh mắt thản nhiên, sau đó cô liền nổi lên nghi ngờ.
Bởi vì Lộ Vân Phàm lại bắt đầu tức giận.