TUỔI THƠ BỊ ĐÁNH CẮP
Quãng thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, chờ đợi một năm cũng chỉ có gần hai tháng đoàn tụ. Mấy ngày trước khi Hàn Hiểu Quân trở về huyện W, An Hồng năn nỉ anh đưa mình đi vườn thú chơi. Hàn Hiểu Quân tất nhiên đồng ý.
Vườn thú ở phía nam thành phố J, cần phải đi hai chuyến xe buýt mới có thể đến nơi. Thời tiết vẫn rất nóng, An Hồng lại hưng phấn bừng bừng, cô ngâm nga hát hò, kéo tay Hàn Hiểu Quân nhìn Hà Mã, khỉ, gấu mèo, còn cho Lạc Đà ăn cỏ khô.
Hàn Hiểu Quân nhìn dáng vẻ gật gù, hả hê hài lòng của cô, không khỏi cảm thấy buồn cười, anh sao có thể biết được, ngay giờ phút này đây trong đầu An Hồng đang nghĩ đến Tiêu Lâm: ngươi có ba thì có gì đặc biệt hơn người, ta có Hàn Hiểu Quân, anh ấy là người con trai tốt nhất trên thế giới này, anh ấy sẽ đưa ta đi bất kỳ nơi nào, so với ba của ngươi sẽ không kém.
Thời điểm bẳng tuổi với Tiêu Lâm bây giờ, An Hồng giống như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Hàn Hiểu Quân, vậy mà đảo mắt đã qua hơn bảy năm.
Trên xe buýt đi về nhà, An Hồng kể cho Hàn Hiểu Quân nghe về thành tích học tập của mình, nhắc đến cô giáo dạy số học mới tới, trong giọng nói tràn đầy sùng bái tôn kính. Cô nói: "Đây là cô giáo tốt nhất mà em từng gặp!"
Hàn Hiểu Quân cười nói: "Vậy thì thật là quá tốt, em hãy cố gắng một chút nữa, lên trung học đạt hạng nhất rồi đăng ký vào một trường đại học lớn."
An Hồng nói: "Mục tiêu của em là vào trường đại học Z, Hiểu Quân, có phải anh vẫn đứng số 1 trong kỳ thi cuối kỳ hay không?"
Hàn Hiểu Quân lắc đầu, nói: "Anh đứng thứ tám."
"A...... Đó nhất định là anh vẫn chưa phát huy hết khả năng."
Hàn Hiểu Quân xoa đầu cô: "Không phải, học lực của anh cũng bình thường thôi. Chỉ là, A Hồng, đứng thứ nhất cũng chỉ có 1 vị trí, nào có ai luôn luôn đứng đầu chứ?"
An Hồng gật đầu, hình như đã hiểu rõ ràng rồi, tại chính trong lớp mình, hạng nhất quả thật là ở trong đám bạn học thay đổi nhau, nhưng là, cô nhớ rõ ràng rằng hồi còn ở trường tiểu học Ánh Rạng Đông thì Hàn Hiểu Quân chưa bao giờ đứng thứ hai!
Ngày Hàn Hiểu Quân rời thành phố J, An Hồng đi theo cha Hàn mẹ Hàn đến ga xe lửa đưa tiễn. Lần này, anh đi theo một đồng hương của cha Hàn cùng trở về. Cha Hàn mẹ Hàn mua vé tàu, mang hành lý lên toa xe của Hàn Hiểu Quân, nhân viên tàu bắt đầu thúc giục người đưa tiễn xuống xe, mẹ Hàn lôi kéo An Hồng đi xuống, đứng ở sân ga, cách lớp vỏ tàu dày cộm màu xanh lá, qua cửa sổ thủy tinh mờ mờ An Hồng nhìn thấy gương mặt Hàn Hiểu Quân.
Cô đã từng nhắc nhở mình nhất định đừng khóc! Nhưng là, hoàn toàn không có hiệu quả. Cha Hàn mẹ Hàn nước mắt cũng chảy xuống, càng không ngừng hướng buồng xe vẫy tay, An Hồng vành mắt ửng đỏ, tựa vào thật chặt trên người mẹ Hàn.
Cô đang suy nghĩ, sau này, mỗi một năm có phải hay không cũng đều như vậy, cứ gặp rồi lại xa, kéo dài cho đến lúc cô tốt nghiệp trung học? Tựu trường năm lớp năm, tất cả đều yên yên ổn ổn.
An Hồng có vẻ đã cao lên chút ít, sau khi được bà ngoại sửa sang lại quần áo, cô đứng soi mình trong gương, cảm giác thuận mắt rất nhiều.
Thành tích của cô bắt đầu thay đổi, dần dần ổn định, những kỳ thi vừa qua đều là đứng từ vị trí 18 đến 22 trong lớp. Sau một thời gian được cô giáo Hạ phụ đạo thêm ngoài giờ, An Hồng cơ bản là đã đuổi kịp tiến độ, cô giáo Hạ liền tìm một số đề mục nâng cao để An Hồng phát triển tư duy. Cô cũng không yêu cầu An Hồng phải tham gia thi thố gì cả, chẳng qua chỉ thấy trước mắt, từ khóa học này, cô gái nhỏ đã bắt đầu thích học môn toán, nếu như chỉ giảng giải giới hạn trong sách giáo khoa có lẽ không đủ để đáp ứng nhu cầu.
Qua hơn nửa học kỳ, liên tiếp xảy ra hai sự kiện vô cùng quan trọng đối với An Hồng.
Chuyện thứ nhất, có tin tức là thôn Hạnh Phúc sắp được tái xây dựng thành khu dân cư mới, có bệnh viện, trường học, quảng trường, công viên, dự tính khoảng cuối năm 1995 sẽ bàn giao, trở thành khu vực trung tâm phía Bắc của thành phố J. Người dân địa phương sẽ được đền bù nhà ở dựa trên số người đăng ký trong sổ hộ khẩu. Giống như bà ngoại, được phân cho căn hộ 2 phòng ngủ rộng 65m2, là vì có mẹ và An Hồng đều nằm trong hộ tịch.
Có người vui mừng nhưng cũng có người buồn, bà ngoại tương đối thờ ơ, đã vào tuổi già, có thể ở nơi mình vẫn sinh sống là chuyện tốt, thậm chí còn nghĩ đến sẽ để lại cho An Hồng làm của hồi môn.
Thực ra thì mọi người cũng không biết phòng ốc sẽ được bài trí như thế nào.
An Hồng cũng không vui mừng, bởi vì cô nghe mẹ Hàn nói cha Hàn muốn dọn đi Thành Đông, hơn nữa bọn họ tính toán ở Thành Đông mua một căn hộ, ý định này làm An Hồng nghĩ mình sẽ không còn được ở gần Hàn Hiểu Quân nữa, cho dù anh trở lại thành phố J thì hai người cũng sẽ cách nhau rất xa.
Đối với một đứa bé mà nói, ngồi xe buýt 40 phút mới có thể đến nơi chính là một quãng đường xa.
Chuyện thứ hai, là An Hồng biết Tần Nguyệt.
Kể từ ngày được Tần Nguyệt giúp đỡ ở sinh nhật của Giang Nghiên Nhi, An Hồng sẽ thường nhớ đến cô bạn có ánh mắt trong suốt ấy. Lúc nghỉ hè còn kể cho Hàn Hiểu Quân nghe về người bạn đó. Nhưng mà chiếc khăn tay dùng để băng bó đã bị vết máu làm bẩn, dù có giặt cỡ nào cũng không sạch, khiến cho An Hồng luôn có cảm giác bị thiếu nợ.
Từ hôm đó về sau, An Hồng từng gặp lại mấy lần trong trường, Tần Nguyệt cũng coi như là một học sinh gương mẫu, bên cạnh luôn có nhiều bạn học vây quanh, mà An Hồng trừ những lúc chơi cùng Tống Lý Đình thì đều là một thân một mình.
Hai người gặp thoáng qua trên hành lang thì An Hồng luôn thấy Tần Nguyệt nhìn mình với ánh mắt thân thiện, mà cô thì chẳng biết tại sao luôn cúi đầu, đỏ mặt, mắt nhìn ra chỗ khác, sau đó lại cực kỳ ảo não tại sao mình không thể nói với Tần Nguyệt một câu: "Xin chào, cảm ơn bạn đã giúp đỡ mình."
Vào một ngày cuối thu trong giờ khoa học tự nhiên, An Hồng lật tung balo mới phát hiện mình quên mang sách, thầy giáo môn khoa học tự nhiên là một ông thầy đồng bóng, nếu không có sách sẽ bị mắng rất thê thảm, An Hồng nghĩ mà thấy phiền. Bình thường nếu rơi vào hoàn cảnh này, các bạn khác đều đi tìm người quen để mượn sách nhưng ở bảy lớp còn lại của khối 5, An Hồng cũng không quen ai.
Cô chợt nhớ đến Tần Nguyệt.
Mình cùng với bạn ấy cũng coi là quen biết chứ? An Hồng suy tư.
Nghĩ như vậy, cô liền đi tới lớp 5/1, dáo dác nhìn ngó xung quanh nửa ngày, mà vẫn không dám mở miệng hỏi tìm người.
Không ngờ lúc này, có một bàn tay vỗ vào bả vai cô.
Quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt trong trẻo. Tần Nguyệt cười híp mí nói: "Mình còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi cơ. Bạn đến tìm mình sao?"
An Hồng sửng sốt hồi lâu, nghĩ thầm làm sao bạn ấy sẽ biết là mình đến tìm?
Ngập ngừng trong chốc lát mới nói: "Tần Nguyệt, mình muốn hỏi mượn bạn quyển sách khoa học tự nhiên, mình quên mang theo mất rồi."
Tần Nguyệt cười nói: "Mình tưởng chuyện gì chứ, bạn chờ chút mình đưa cho."
Chỉ trong chốc lát, cô liền chạy ra, đem sách đưa cho An Hồng: "Bạn cầm dùng đi, buổi chiều mình sẽ học vào tiết đầu, trước lúc đó đưa lại cho mình là được."
An Hồng đỏ mặt: "Mình...mình sẽ không viết lên sách đâu."
"Không có chuyện gì, nếu bạn viết lên mình còn đỡ mất công làm." Cô nhếch môi cười, "Bạn mau trở về lớp đi thôi."
An Hồng nói: "Cám ơn." rồi đem sách ôm ở trước иgự¢ đi về lớp.
Lúc vào học, nhìn nét chữ ghi nhớ chỉnh tề cứng cáp trên giấy, trong lòng An Hồng nghĩ đến người bạn kia.
Tần Nguyệt, Tần Nguyệt...... Cô đang thắc mắc tại sao cô đối với người bạn này cùng những người khác lại không giống nhau?
Bạn có hay không đã từng nghĩ? Trong cái thế giới cả tỷ người, mỗi ngày chúng ta sẽ bất chợt gặp gỡ tiếp xúc với một số người hoặc là sẽ đi lướt qua nhau. Nhưng mà trong đám đông ấy, liệu có mấy ai, chỉ là gặp vài lần, nói vài câu mà vẫn có thể hấp dẫn nhau, dù là tiềm thức hay thân thể hay giác quan, tất cả đều thể hiện rằng bạn thích người đó và muốn thân cận với họ hơn nữa.
Cho nên, mặc kệ Tống Lý Đình dù có muốn gần gũi An Hồng đến như thế nào thì An Hồng vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt, mà Tần Nguyệt cho dù không nói cũng không làm gì cả nhưng lại ghi dấu ấn trong lòng An Hồng.
Dưới sự giúp đỡ của bác sĩ Tiêu, bà ngoại thuê được căn hộ một phòng ngủ ngay gần trường tiểu học Ánh Rạng Đông, cuối tháng 12 sẽ dọn nhà. Tất cả đồ đạc ở nhà cũ hầu như là không có mang theo thậm chí là đồ kỷ niệm của mẹ thời niên thiếu cũng để lại.
An Hồng thực ra lại không bỏ được, cô tỉ mỉ thu thập hành lý của mình, chỉ sợ có sơ suất lại để quên mất đồ đạc này kia liên quan đến Hàn Hiểu Quân. Căn hộ chỉ có 1 phòng, bà ngoại muốn An Hồng ngủ cùng nhưng cô không đồng ý, cô thà ngủ một mình ở giường nhỏ trong phòng khách chứ không thích nằm cùng trên giường lớn. Mẹ nói cô cũng đã trưởng thành, ngủ chung với người lớn quả thật không tiện. Hơn nữa người già thường là ngủ sớm dậy sớm, cô thì buổi tối phải làm bài tập, sáng nghỉ ngơi lại thích ngủ nướng, nói chung tách riêng ra sẽ phù hợp hơn.
Khi tất cả đều an trí thỏa đáng, An Hồng chạy đi tìm mẹ Hàn, mẹ Hàn nói cho cô biết, bọn họ chưa tới hai tuần lễ nữa sẽ đóng cửa, sau đó đến chỗ cửa hàng mới ở Thành Đông để lắp đặt thiết bị, trước năm mới cũng chưa có khai trương, vừa lúc thừa cơ hội này về nhà ông bà để thăm Hàn Hiểu Quân.
Sau khi toàn bộ cư dân thôn Hạnh Phúc rời đi, khu chợ náo nhiệt thường ngày cùng khu dân cư trở nên im ắng, khắp nơi vắng vẻ yên tĩnh, chỉ còn ít đồ đạc cũ kĩ sót lại, gợi nhớ đến quá khứ huyên náo vài chục năm trước.
An Hồng còn chưa kịp đem tất cả kỷ niệm ghi nhớ lại trong lòng thì tiếng máy đào đất ầm ầm đã đem tuổi thơ của của cô san thành đất bằng.
Kỳ nghỉ đông, cô chạy đi xem công trường, phần lớn đất đai đã bị tấm lợp màu xanh dương che khuất, cô mơ hồ không nhìn thấy rõ tình hình bên trong.
Liếc thấy miệng đất trống ở chợ Đông vốn trước kia có một cây đại thụ, nó đã sinh trưởng ở đây mấy chục năm rồi, so với mẹ còn lớn tuổi hơn, An Hồng cùng Hàn Hiểu Quân, còn có những đứa trẻ khác của thôn Hạnh Phúc đều là cùng nhau chơi đùa cùng nhau lớn lên dưới tán cây ấy.
Nhìn thôn Hạnh Phúc đã thay đổi hoàn toàn, từng ngôi nhà từng con phố quen thuộc đều biến mất, chỉ còn lại những mảng tường loang lổ đổ nát, An Hồng lặng lẽ rớt nước mắt.
Cô đem tất cả tình hình viết trong thư gửi cho Hàn Hiểu Quân, cô nghĩ, Hàn Hiểu Quân nhất định có thể cảm nhận được sự bi thương của cô, mảnh đất này tràn ngập những kỷ niệm của hai người mà bây giờ cái gì cũng không có.
Nửa học kỳ hai ở lớp năm, còn xảy ra một chuyện nhỏ.
Trong giờ thể dục, Tống Lý Đình nói là "ngày lễ" tới nên xin thầy giáo cho nghỉ.
Trong lớp có mấy bạn nữ thường xin nghỉ ở tiết thể dục. An Hồng vẫn nghĩ là vì các bạn muốn trốn học môn chạy bền. Nhưng kỳ quái là lần nào thầy giáo cũng đồng ý khiến cô cảm thấy rất không công bằng..
An Hồng hỏi Tống Lý Đình: "Bạn làm sao vậy?"
Tống Lý Đình đỏ mặt trả lời: "Mình cái đó tới."
"Cái đó là cái gì?"
"Chính là cái đó nha, làm sao bạn không hiểu đây?" Tống Lý Đình hờn dỗi nói.
"Bạn là không muốn tập chạy đấy chứ?" An Hồng hỏi.
"Không phải! Mình đã nói là cái đó đến rồi!"
Tống Lý Đình giận đỏ mặt liền chạy đi, dáng người đã cao 1m56, ước chừng cao hơn An Hồng mười mấy cm.
An Hồng chân chính là không thể hiểu được, đi về nhà hỏi bà ngoại, bà ngoại chỉ ném cho cô một câu nói: chờ mẹ con trở lại rồi hỏi.
An Hồng cảm thấy vấn đề này quả thực rất cổ quái, quyết tâm dứt khoát đi hỏi cô giáo Hạ.
Cô giáo Hạ cười cười, giảng giải cho cô ít kiến thức về tâm sinh lí, không chỉ về con gái mà còn nói về con trai nữa.
An Hồng nghĩ đến kỳ nghỉ hè năm ngoái, Hàn Hiểu Quân trên mặt lún phún lông tơ cùng giọng nói có chút thay đổi, mặt lập tức đỏ ửng.