ANH KHÔNG DÁM
Lộ Vân Phàm từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh dậy.
Trong bóng đêm, anh vươn vai, mồ hôi vã ra đầy người. Anh nằm ở trên giường thở phì phò.
Thật lâu về sau, anh rốt cục ngồi dậy, hô hấp đã bình phục lại một chút. Anh cầm lấy cái cốc uống nước để trên tủ đầu giường, uống nước.
Anh từ thành phố T trở về đây đã được bốn ngày, Lộ Vân Phàm tự nói với mình nói - kết thúc, hết thảy tất cả đều đã kết thúc. Thế nhưng mà trong lòng anh lại hoàn toàn không thể bình tĩnh lại được. Cho dù ngày đó anh uống rượu tán gẫu cùng Hứa Lạc Phong mãi cho đến lúc bất tỉnh nhân sự. Sau khi tỉnh lại, anh vẫn có cảm giác trong lòng mình tựa như một cái động hư không như trước. Giống như những việc mà chính mình đã làm từ trước đến giờ, trải qua mỗi một ngày, cũng đã không còn có chút ý nghĩa nào nữa rồi.
Sau khi cùng ăn bữa cơm với người nhà của Khổng Lam, mẹ Khổng ở trên bàn cơm đã nói bóng nói gió đối với Lộ Vân Phàm. Ý là Khổng Lam đã hai mươi hai tuổi rồi, sang năm sau sẽ tốt nghiệp thạc sĩ trở về nước, hỏi hai người trẻ tuổi đã có kế hoạch gì chưa
Khổng Lam cười ngượng ngùng, còn Lộ Vân Phàm lại cho rằng nghe không hiểu, anh nói: "Lam Lam không phải là vẫn còn muốn học lên đến tiến sĩ hay sao?"
Khổng Kỳ Đông ăn đồ ăn, nói: "Nếu như nó vẫn nguyện ý đi học, thì cứ tiếp tục đi nữa cũng không thành vấn đề gì. Dù sao ta vẫn còn động đậy làm việc được. Nhưng mà, công ty sớm muộn cũng sẽ phải giao cho nó. Thế nhưng dù sao Khổng Lam cũng vẫn là một cô gái, ở bên người nó có thể có người cùng nhau giúp đỡ nghĩ ra kế sách là tốt nhất."
Lộ Vân Phàm không lên tiếng.
Khổng Kỳ Đông cười nói: "Vân Phàm, đã thật lâu rồi ta không gặp mặt với cha cháu. Cháu hãy giúp ta ân cần thăm hỏi ông ấy một chút, xem lúc nào thì hai nhà chúng ta lại cùng nhau tụ tập. Đúng rồi, lần trước ta đã đề cập qua với ông ấy về chuyện nhà máy dệt số 21, còn muốn thảo luận tỉ mỉ thêm về chuyện này đấy!"
Lộ Vân Phàm gật đầu: "Chú Khổng, cháu sẽ nói lại với cha cháu!"
Khổng Lam thấy bầu không khí không được tốt lắm, lập tức gắp một đũa thức ăn vào trong chén của cha mình: "Ba ba, ăn cơm thôi! Không nên nói chuyện làm ăn trên bàn ăn."
Khổng Kỳ Đông cười mỉm cười nhìn con gái, nói: "Được được được, không nói chuyện nữa có được hay không. Vân Phàm, dùng bữa dùng bữa."
Lộ Vân Phàm miễn cưỡng cười một chút. Khổng Lam lại gắp thức ăn vào trong chén của anh: "Vân Phàm, nếm thử món này, là chính tay mẹ em làm đó!"
"Cảm ơn." Lộ Vân Phàm ăn đồ ăn vào trong miệng. Đồ ăn nhạt như nước ốc, nhưng trên mặt anh vẫn giữ một ý cười nhẹ nhàng: "Dì làm thức ăn rất ngon!"
"Thích ăn thì cứ ăn nhiều một chút." Mẹ Khổng mẫu nhìn Lộ Vân Phàm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ từ ái.
Mọi người trong gia đình nhà họ Khổng đều biết đến tình huống thân thể của Lộ Vân Phàm, nhưng bởi vì các phương diện của anh đều đầy đủ ưu tú, gia cảnh cũng tương đương với Khổng Lam. Bởi vậy thái độ của bọn họ đối với Lộ Vân Phàm vẫn là giữ vẻ khoan dung tiếp nhận. Nhất là mẹ Khổng, đối với Lộ Vân Phàm thậm chí còn phi thường thích.
Bà là người từng trải, hiểu rõ việc đàn ông buôn bán trên thương trường về sau nhất định sẽ có thành tựu, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một chút những hành vi làm phụ nữ khó có thể chịu được. Mà Lộ Vân Phàm thân thể lại có tàn tật, ở phương diện này xảy ra bại lộ nhất định sẽ không bằng những người thanh niên khỏe mạnh khác. Con gái nhà mình tuổi trẻ xinh đẹp, mọi thứ xuất chúng, thân thể càng là khỏe mạnh hết lời để nói, mẹ Khổng tin tưởng về sau Khổng Lam cùng với Lộ Vân Phàm, thì Lộ Vân Phàm nhất định sẽ khăng khăng một mực sủng ái con gái của mình, tuyệt đối sẽ không làm cho cô bị tổn thương.
Hơn nữa, Lộ Vân Phàm tuy rằng tuổi trẻ, nhưng lại là người rất ổn trọng hiểu chuyện. Tập đoàn Vũ Hoa rồi cũng đã được anh quản lý có thanh có sắc (*), tương lai, nếu nhà họ Khổng và nhà họ Lộ làm đám hỏi, vị thế tất là sẽ liên hợp mạnh mẽ, trở thành một luồng sức mạnh cường đại vững chãi trong thương giới của thành phố J, không thể dao động.
(*) Ý nói hoạt động kinh doanh có hiệu quả, có uy tín lớn.
Sau khi ăn xong, Khổng Lam cùng mẹ mình ngồi xem tivi. Khổng Kỳ Đông gọi Lộ Vân Phàm vào trong thư phòng của mình.
Ông bảo Lộ Vân Phàm ngồi xuống, lại đưa cho anh một điếu thuốc lá, châm lửa cho anh.
Lộ Vân Phàm ngồi yên tĩnh, không buồn nghĩ xem Khổng Kỳ Đông muốn nói cái gì với mình nữa. Không phải là anh muốn lấy bất biến ứng vạn biến, mà là từ trong đáy lòng anh cảm thấy, cho dù Khổng Kỳ Đông có nói cái gì với anh đi nữa, cũng không sao cả.
Khổng Kỳ Đông đưa cho anh một cái túi hồ sơ: "Đây là kế hoạch số 21, cháu cầm lấy xem lại thật kỹ một chút."
Lộ Vân Phàm tiếp nhận, gật đầu đáp ứng.
Khổng Kỳ Đông cũng đến ngồi ở trên ghế sofa. Ông hít một hơi thuốc lá, nói: "Vân Phàm, gần nhất, cháu và Lam Lam có xảy ra vấn đề gì sao?"
"Không có ạ." Lộ Vân Phàm thấp giọng trả lời.
"Thật sao? Ta. . . Gần đây lại nghe được một ít tin đồn. Đương nhiên, có một số việc ta có thể hiểu được. Dù sao Lam Lam hàng năm ở nước ngoài học hành, hai đứa tuổi còn trẻ, luôn luôn không ở cùng nhau, chuyện tình cảm có ngoài luồng một chút cũng là tình huống bình thường. Nhưng mà Vân Phàm, cháu là một người đàn ông chín chắn, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, ta tin tưởng cháu là người hiểu rõ."
Lộ Vân Phàm cúi đầu nhìn điếu thuốc lá trên đầu ngón tay. Tàn thuốc để lâu đã càng dài ra nhiều hơn. Anh vẫn không hề động đậy, trơ mắt nhìn một đoạn tàn thuốc rơi xuống đất.
Anh gật đầu nói: "Cháu hiểu rõ!"
Khổng Kỳ Đông cười vỗ vỗ vào vai anh: "Chuyện quá khứ, ta sẽ không nhắc lại, bất quá sau này, cháu nhất định phải đối xử với Lam Lam cho tốt. Sau khi nghỉ hè xong, nó sẽ trở lại Chicago, nếu có thể, cháu cũng nên đi thăm nó nhiều một chút."
"Cháu sẽ."
Khổng Kỳ Đông cười rộ lên "Ha ha ha": "Cháu không cần phải căng thẳng như thế, người trẻ tuổi phải có tinh thần một chút. Ta thật sự xem trọng cháu. Cái kế hoạch trong tay cháu kia, chính là thương thảo giữa ta với ba ba của cháu cho tới nay. Hai gia đình chúng ta gia liên thủ với nhau, tuyệt đối là song doanh (kết quả kinh doanh tăng gấp đôi)."
"Cháu nhất định sẽ xem cẩn thận."
Khổng Kỳ Đông thở dài một hơi, nói lời nói thấm thía: "Vân Phàm, tuổi của ta và cha cháu cũng đều đã lớn rồi, sức khỏe năm sau cũng không bằng được năm trước nữa. Chiến đấu ở trên thương trường nhiều năm như vậy rồi, sớm muộn rồi cũng phải lui về phía sau. Giang sơn mà chúng ta đã giành được đó, về sau này đều sẽ giao lại trong tay cho cháu và Lam Lam. Lam Lam tuổi vẫn còn nhỏ, tuy rằng thông minh, nhưng cách xử sự của nó vẫn là chưa đủ thành thục. Nhưng cháu thì lại không giống như thế, chú biết mấy năm nay cháu đã phải chấp nhận rất nhiều rồi. Nhìn vấn đề góc độ này, sẽ không giống với Lam Lam chỉ là đứa nhỏ không hiểu chuyện. Cho nên, ta vẫn cảm thấy, cháu biết làm rất khá. Ta tin tưởng, ánh mắt của ta sẽ không sai."
"Chú, chú cứ quá khen, cháu vẫn còn phải học tập chú và ba cháu thật nhiều chuyện khác nữa ạ."
"Học tập gì chứ, đơn giản chỉ là sự tích lũy kinh nghiệm mà thôi. Cháu còn trẻ, tương lai tuyệt đối sẽ càng xuất sắc so với ta và cha cháu. Trường Giang sóng sau đè sóng trước chứ sao!" Ông cười ha ha, "Tốt lắm tốt lắm, xem dáng vẻ khẩn trương của cháu kìa! Chú cũng không phải là muốn cùng cháu trở thành bạn làm ăn trên thướng trường, chúng ta là phải làm người một nhà. Đi nào, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện phiếm cùng với hai mẹ con Lam Lam thôi. Lam Lam về nước đã đến một tuần rồi, dường như hai đứa cũng chưa mấy khi gặp mặt nhau thì phải."
"Là do cháu làm không tốt, gần đây trong công ty tương đối bận rộn."
"Có bận rộn thế nào cũng không thể quên chuyện yêu đương nhé. Hai đứa đều là người trẻ tuổi, hiện tại không hưởng thụ thời gian này cho tốt, chẳng lẻ muốn chờ sau này về già rồi mới lại hối hận hay sao?"
"Cháu hiểu rồi, chú."
Khổng Kỳ Đông cùng Lộ Vân Phàm cùng nhau đứng lên đi ra ngoài. Vừa ra đến trước cửa, Khổng Kỳ Đông lại vỗ vỗ lên vai Lộ Vân Phàm: "Vân Phàm, chú lại nói một lần nữa với cháu, ta chỉ có một đứa con gái là Lam Lam này thôi, con bé của quý mà ta trân quý nhất đó. Ta không sẽ cho phép bất luận kẻ nào là tổn hại đến con bé, làm cho con bé phải khóc. Tương lai, ta hi vọng cháu có thể thay thế ta bảo hộ cho con bé thật tốt, cháu có đáp ứng không?"
Lộ Vân Phàm nhìn vào ánh mắt của Khổng Kỳ Đông. Người đàn ông, trung niên này vóc người không cao, lưng cũng có chút gù xuống rồi, tóc mai của ông cũng đã có tóc bạc, trên mặt cũng sớm có dấu vết của năm tháng. Nhưng mà ánh mắt của ông thì rất thành khẩn, cái nhìn sắc bén, cả người tản ra một loại cảm giác áp bách mãnh liệt, làm cho người ta hít thở không thông.
Lộ Vân Phàm hít sâu một hơi, suy xét một lát sau, môi với răng rốt cục hộc ra ba chữ: "Cháu đáp ứng."
***********************
Buổi sớm ngày hôm sau, An Hồng sớm rời khỏi giường, cùng ăn qua điểm tâm với ba Hàn mẹ Hàn và hai đứa trẻ. Cô chào hỏi mẹ Hàn rồi mang theo vài thứ ra cửa.
An Hồng đến nghĩa địa công cộng huyện W, bước lên từng bậc từng bậc bậc thềm. Cô đi đến trước một ngôi mộ nằm hướng Nam, đặt hoa tươi xuống, mỉm cười đối với chàng trai ở trên mộ bia, khóe môi cong lên: "Hiểu Quân, em tới thăm anh đây."
Không phải là tiết Thanh Minh, không phải là tiết đông chí, cũng không phải là Chủ nhật, trong nghĩa địa công cộng cũng không có người nào. An Hồng ngồi ở dưới đất, tựa vai vào trên mộ bia của Hàn Hiểu Quân. Cô châm cho mình một điếu thuốc, lại châm một điếu khác đặt lên trên khay ở trước mộ Hàn Hiểu Quân.
Cô lại mở ra hai lon bia, chậm rãi rót bia trong một lon xuống trên mặt đất.
Hắc... gần đây anh có khỏe không?" An Hồng uống bia, ngửa đầu nhìn lên trời xanh mây trắng, "Phong cảnh nơi này của anh thực rất không tệ, nhưng mà mỗi ngày anh đều nhìn núi nhìn cây như vậy, có phải là tương đối nhàm chán hay không?"
Cô trái lại tự nở nụ cười: "Chú dì giờ đây sức khỏe cũng không tệ, anh có thể yên tâm, em sẽ thường xuyên đến thăm bọn họ. Còn có Quân Niệm và Quân Ức nữa, bọn họ đều thật nghe lời, vóc người cũng đã cao lớn không ít. Bất quá vì còn là trẻ con nên vẫn còn có chút nghịch ngợm. Đêm qua dì đã nói chuyện với em và hai tên tiểu quỷ này rất nhiều chuyện. Nói qua nói lại, dì lại nói đến anh. Dì nói dì hối hận vì khi anh tốt nghiệp tiểu học lại đưa anh trở lại quê để học sơ trung, làm hại bọn họ bị mất đến 7, 8 năm không thể ở chung được cùng với anh. Vì thế, hình như là chỉ trong nháy mắt, anh đã liền trưởng thành thành một cậu bé lớn. Cho nên, dì nói dì nhất định sẽ ở cùng bên cạnh với Quân Niệm và Quân Ức, nhìn bọn chúng học sơ trung, học trung học, không bỏ sót bất kỳ một giai đoạn nào trong quá trình bọn trẻ trưởng thành. Hiểu Quân, có phải là anh thấy ghen tị hay không? Khà khà. . . Em biết là anh sẽ không đâu, anh chưa từng bao giờ trách chú dì, có đúng hay không?"
An Hồng cúi đầu nhìn thấy cây Bách Thụ bên cạnh mộ của Hàn Hiểu Quân có một ít cỏ dại đã mọc dài ra. Cô bắt đầu đưa tay nhổ cỏ, một bên nhổ cỏ, một bên nói: "Hiểu Quân, gần đây tâm tình của em cực kỳ rối loạn, bởi vì. . . Em lại gặp lại Lộ Vân Phàm rồi."
Cô trầm mặc một lát, không biết nên nói tiếp như thế nào nữa, một lát sau cô mới lại mở miệng: "Hiểu Quân, anh có hận Lộ Vân Phàm không?"
"Kỳ thực cũng không phải hoàn toàn là lỗi của anh ấy. Em cũng có cái sai. Nếu như anh có thể tha thứ cho em, thì anh cũng tha thứ anh ấy đi. Lộ Vân Phàm anh ấy. . . Anh ấy đã bị mất một chân, sau này, anh ấy cũng chỉ còn lại có một chân nữa thôi. Mấy năm nay, anh chính là sống như vậy. . ."
"Lại nói tiếp rất khôi hài, trước đây không lâu, em còn nghĩ rằng em sẽ một lần nữa đến với anh ấy. Em còn lo lắng rằng anh sẽ tức giận, bất quá bây giờ, em và Lộ Vân Phàm đã không thể nào nữa rồi. Hiểu Quân, hôm nay em tới thăm anh, là muốn nói cho anh biết, em quyết định quên đi hoàn toàn triệt chuyện đó rồi, tựa như Trần Hàng đã nói vậy, sẽ không bao giờ suy nghĩ đến nó nữa. Kỳ thực nói rõ trắng ra với Lộ Vân Phàm cũng rất tốt, em nghĩ muốn em và Lộ Vân Phàm đều có thể buông xuống được. Tuy rằng anh ấy đã bị thiếu đi một chân, nhưng mà khi lắp chân giả vào, thì việc đi lại vẫn không có vấn đề gì, chỉ có điều, khi trời mưa xuống thì chân sẽ bị đau. Ai, anh nói xem, sự trừng phạt như vậy có phải là hơi nặng nề một chút hay không? Cái ngày mà anh rời đi đó, cũng chính là vào một ngày mưa, sau này mỗi ngày khi trời mưa dầm, thì anh ấy sẽ liền lại nghĩ tới chuyện ngày đó. . ."
An Hồng thở dài một hơi: "Kỳ thực, em tình nguyện người bị mất một chân kia chính là em, em cũng tình nguyện người phải rời đi không phải là anh, mà chính là em kia. Bất quá bây giờ nói đến điều này thì đã rất không có ý nghĩa nữa rồi, đúng không? Tóm lại. . . Cứ như vậy đi, em sẽ tiếp tục sống cho thật tốt… Sau khi trở về thành phố T, em sẽ phải làm việc cho giỏi, sau đó lại tìm bạn trai, kết hôn, sanh con. Em cũng không muốn phải sống một mình cô đơn cả đời."
"Hiểu Quân, anh sẽ vì em mà cố lên được không?" An Hồng cười. Cô lấy từ trong túi áo ra một vật, "Đây là chiếc nhẫn mà anh đã tặng cho em, em luôn luôn không bỏ được để trả lại cho anh. Thế nhưng vài ngày nay, em đã suy nghĩ, có lẽ anh ở bên kia cũng đã tìm được bạn gái mới của mình rồi, nhưng mà anh lại không có nhẫn để cầu hôn với cô ấy. Như vậy thì phải làm sao bây giờ đây! Cho nên hôm nay, em trả nó lại cho anh! Ang phải nhớ thật kỹ nhé, nếu anh thích bé gái đó, thì anh nhất định phải nói với cô ấy. Ngàn vạn lần không được do do dự dự không chịu mở miệng. Cái loại trò chơi anh đoán em đoán này, không một cô gái nào có thể hiểu được đâu. Nếu năm đó anh có thể dũng cảm nói với em rằng anh yêu thích em, thì như vậy, hết thảy tất cả những chuyện về sau này đều sẽ không phát sinh ra rồi. Cho nên, lá gan của anh nhất định phải lớn đó, điểm này, anh thực hẳn là phải học tập Lộ Vân Phàm một ít rồi."
An Hồng bị chính lời nói mình mà bật cười ra tiếng. Cô khoét xuống một cái hố nhỏ ở dưới cây bách thụ, chôn chiếc nhẫn vào trong đó, dùng bùn đất đắp lên trên: "Hiểu Quân, em rất nhớ anh, thật sự! Em đặc biệt đặc biệt tưởng nhớ đến anh! Nếu như anh còn còn sống, như vậy thì sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu. Cho dù chúng ta không thể trở thành người yêu của nhau, không thể trở thành vợ chồng, thì chúng ta cũng sẽ là bạn tốt cả đời, làn anh em tốt nhất thân nhất cuộc đời này."
Thuốc lá ở trên khay đã cháy hết, An Hồng lại đốt thêm một điếu thuốc nữa: "Này, em đã nói chuyện với anh lâu như vậy rồi, anh hãy ứng lên một tiếng đi nào."
Một trận gió thổi qua, những chiếc lá bách thụ nhỏ bé trước mộ bia nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng vang "xào xạc".
Mái tóc dài của An Hồng cũng bị gió thổi bay bay nhè nhẹ. Cô nhìn chung quanh một chút, trên mặt tràn ra ý cười: "Hiểu Quân, em sẽ sống thật tốt, anh cứ yên tâm."
Cô phủi ௱ôЛƓ đứng lên: "Em đi trở về đây, lần sau em sẽ lại đến thăm anh."
Hàn Hiểu Quân ở trên bia mộ vẫn hơi hơi cười như trước. Khuôn mặt của anh nhìn thật trẻ trung. An Hồng vẫn không thể nào nén nhịn tiếp được nữa, nước mắt của cô tràn ra khỏi hốc mắt.
"Thật có lỗi, nói sẽ không khóc nữa, thế mà em lại vẫn cứ khóc."
Cuối cùng, cô lấy khăn lau ra, tỉ mỉ lau mộ bia và bụi đất ở trên mặt khay, cười với Hàn Hiểu Quân một lần nữa, sau đó rời đi khỏi nghĩa địa công cộng.
Buổi tối, An Hồng thu thập hành lý ở khách phòng, chuẩn bị sáng ngày hôm sau sẽ rời đi. Mẹ Hàn gõ cửa phòng của cô.
"Hồng Hồng."
"Dì à." An Hồng kéo tay mẹ Hàn qua, cùng ngồi xuống với bà ở trên mép giường.
Mẹ Hàn nhìn mặt An Hồng, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Hồng Hồng, con nói cho dì biết, vì sao lần này con lại đi tới đây vậy?"
"Không tại sao cả, chính là tới thăm chú dì một chút mà thôi, còn có Quân Niệm cùng Quân Ức nữa."
"Con đừng có giấu giếm dì. Những năm trước đều phải đến lễ quốc khánh và mừng năm mới thì con mới đến, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
"Không có, thực không có chuyện gì cả mà."
"Đúng rồi, độ mừng năm mới, khi đến đây con đã nói về người bạn trai kia, Triệu cái gì đó, hiện tại hai đứa như thế nào rồi?"
An Hồng gãi gãi đầu, nói: "Con đã chia tay với anh ta rồi ạ."
"Tại sao vậy?"
"Thì cũng tại không thích hợp chứ sao ạ!." An Hồng cười ha ha.
"Kỳ thực, có một việc. . . lúc trước dì sớm đã nghĩ muốn nói với con rồi, nhưng mà trong lòng lại không nỡ."
"Chuyện gì vậy ạ?" Nhìn biểu tình của mẹ Hàn có chút rối rắm, An Hồng không rõ chân tướng.
"Đêm qua dì cũng đã nghĩ muốn nói cùng với con, nhưng vẫn không sao mở miệng được."
"Dì, rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?" An Hồng tò mò rồi.
"Thực ra. . . Chính là. . . người bạn trai rất nhiều năm trước của con. . ."
Trong lòng An Hồng cả kinh, @MeBau*[email protected]@ thiếu chút thì nói ra một cái tên, lại nghĩ đến mẹ Hàn căm thù đến tận xương tuỷ đối với anh, nên lại mạnh mẽ nuốt xuống.
Nhưng mà chính mẹ Hàn lại nói ra miệng: "Lộ Vân Phàm."
"Anh ấy. . . Dì, ngài nói ra tên anh ấy làm gì chứ?"
"Hồng Hồng, ngày hôm qua dì đã suy nghĩ suốt một buổi tối, cuối cùng cảm thấy vẫn cần phải nói cho con biết. Kỳ thực mấy năm nay, Lộ Vân Phàm vẫn luôn luôn đến đây thăm chúng ta."
Lần này An Hồng thật sự là kinh ngạc rồi. Cô há to miệng, nửa ngày không thể nói ra lời nào.
"Thời điểm Lộ Vân Phàm tới đây lần đầu tiên, chính là sau tết âm lịch năm 2009, sau khi con trở về không bao lâu." Dieenndkdan/leeequhydonnn Mẹ Hàn gắt gao lôi kéo tay An Hồng, " Lộ Vân Phàm muốn gặp chúng ta, nhưng lại bị chú của con lấy cái chổi đánh đuổi ra khỏi nhà."
An Hồng tiếp tục ngu ngơ.
"Nhưng nó cũng không vẫn không chịu đi, liền đứng ở ngoài viện đủ các loại lý do..., chúng ta chính là không chịu gặp nó. Nó đã đứng đợi ở đó từ sớm cho đến tối muộnễ, chúng ta ra ra vào vào nhưng vẫn coi như không nhìn thấy nó. Sau đó trải qua ba ngày, nó mới đi."
"Sau đó thì sao?" An Hồng vội vàng hỏi lại.
"Thời điểm Thanh Minh, Lộ Vân Phàm lại tới lần nữa, chúng ta vẫn là không chấp nhận gặp mặt nó. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Bất quá nó rất hư, không biết làm thế nào mà lại quen biết được với Quân Niệm. Quân Niệm khi đó mới 10 tuổi, không biết Lộ Vân Phàm đã dùng biện pháp gì, đã nhờ Quân Niệm mang đến cho chúng ta một phong thơ, còn có một khoản tiền."
". . ."
"Chúng ta đương nhiên không chịu thu nhận, đã bảo Quân Niệm đi trả tiền cho nó. Lần này, Lộ Vân Phàm cũng vẫn đợi ba ngày mới đi."
". . ." Miệng An Hồng vẫn luôn luôn mở thành hình chữ "O", thật lâu sau cô cũng không thể phản ứng.
"Đến khi chúng ta đi tảo mộ cho Hiểu Quân, thì phát hiện. . . Lộ Vân Phàm đã tới rồi." Mẹ Hàn khép hờ mắt, vẻ mặt cô đơn, một lát sau bà mới lại tiếp tục nói tiếp, "Rồi sau chính là thời điểm cuối năm, Lộ Vân Phàm đã tới lần thứ ba. Ngày đó vừa khéo trời đổ mưa. Lộ Vân Phàm liền gắng gượng đứng nhờ ở bên ngoài nhà. Chúng ta vẫn không đi để ý nó, kết quả khi Quân Niệm tan học, lúc trở lại nhà, nói cho chúng ta biết hình như Lộ Vân Phàm đã sinh bệnh rồi, đã không đứng được nữa. Dì sợ gặp chuyện không may, liền chạy ra khỏi nhà nhìn xem thế nào, phát hiện sắc mặt của Lộ Vân Phàm tái nhợt ngồi ở trên đất cửa nhà chúng ta, ôm lấy chân trái, người luôn luôn phát run lên. Cái ô cũng đã bị vứt ở một bên. Dì và lão Hàn đã dìu Lộ Vân Phàm đi vào phòng. Đến lúc này chúng ta mới biết được, đùi phải của cậu ta đã bị cắt bởi vì trận tai nạn xe đó."
Nghe đến đó, sắc mặt của An Hồng bắt đầu trắng bệch, hai tay đã nắm chặt lại thành quyền.
"Ai. . . Một đứa trẻ tốt đẹp như thế, vẫn còn trẻ như vậy, mà đã bị tàn tật." Mẹ Hàn quệt quệt ánh mắt, "Lúc đó bộ dáng của cậu ta, tựa như chân bị đau đến mức không thể nào đứng được nữa, lúc này bỗng chốc trong lòng dì cũng không biết là tư vị gì nữa. Cái gì mà oán hận, cái gì mà nguyền rủa, tất cả đều đã nhạt đi rồi. Dì rót cho cậu ta rót một chén nước ấm, cầm lấy chiếc khăn lông lau tóc cho cậu ta, bỗng chốc Lộ Vân Phàm liền khóc nấc lên. Lúc đó dì cũng khóc lên theo, rồi cả lão Hàn cũng khóc. Quân Niệm và Quân Ức đều sợ đến choáng váng. Mà năm đó, đứa trẻ này cũng mới có 25 tuổi, chính là bằng tuổi Hiểu Quân của chúng ta lúc ra đi. Nhìn thấy cậu ta khóc giống như một đứa trẻ như thế, cũng không biết vì sao, đột nhiên dì cảm thấy cũng không còn muốn trách cậu ta một chút nào nữa."
An Hồng đã sớm lệ rơi đầy mặt. Bờ vai của cô run run đến không thể kiềm chế được, lại gắt gao cắn môi, không chịu lên tiếng.
Mẹ Hàn nói tiếp: "Tiểu Lộ hết lần này đến lần khác nói với chúng ta \'Thực xin lỗi\', thỉnh cầu sự tha thứ của chúng ta. Cậu ta nói rằng đã biết mình sai lầm rồi, nếu chúng ta không chịu tha thứ cho cậu ta, thì cả đời này cậu ta đều sẽ không an tâm. Lúc đó dì nhìn sang lão Hàn, lão Hàn tựa như cũng đã mềm lòng, dì liền nói với Tiểu Lộ: Thôi được rồi được rồi, chuyện quá khứ liền cứ cho qua thôi, không cần nhắc lại nữa.\' Lúc ấy Tiểu Lộ mới dần dần ngừng khóc. Ngày đó, dì để cho Tiểu Lộ ngủ ở trong nhà. Cái chân còn lại kia của Tiểu Lộ hình như thật không tốt. Bên ngoài trời mưa cả đêm, cậu ta liền bị đau cả đêm, ngày hôm sau, lúc chào mọi người đi, nhìn cũng rất không có tinh thần."
Nói tới đây, Mẹ Hàn rút khăn giấy ở trên tủ đầu giường ra, đưa cho An Hồng, "Con nhỏ ngốc này, đừng khóc. Dì biết khi đó kỳ thực tình cảm giữa con và Tiểu Lộ tốt lắm. Nếu như không có trận tai nạn xe kia, nói không chừng hai đứa các con đã sớm kết hôn rồi. Cho nên dì luôn luôn cũng cảm thấy thực là tạo hóa thật trêu ngươi. Sau này, hàng năm Tiểu Lộ đều đến thăm chúng ta 3, 4 lần. Nó cũng sẽ ở trong nhà, ở trong chính căn phòng mà con đang ở đây. Mỗi lần tới, Tiểu Lộ đều sẽ cho chúng ta mang một đống lớn gì đó, mang tặng cho Quân Niệm và Quân Ức rất nhiều quà tặng. Hai tên tiểu quỷ này thì cũng chưa hiểu chuyện gì, đặc biệt thích Tiểu Lộ. Hàng năm đều ngóng trông Tiểu Lộ tới đây chơi đó."
"Dì. . . Vì sao ngài. . . không còn sớm nói cho con biết chứ?" An Hồng thút tha thút thít lau nước mắt, khóc không thành tiếng, hỏi.
"Đây là tư tâm của dì." Mẹ Hàn thở dài, "Dì biết Hiểu Quân thích con, dì sợ nếu dì nói cho con biết, con sẽ quay lại với Tiểu Lộ, như vậy, dì sợ Hiểu Quân sẽ tức giận, sẽ thương tâm. Hơn nữa, Tiểu Lộ cũng bảo chúng ta không cần phải nói cho con biết. Nó nói, chuyện của chúng ta và nó, cùng với chuyện giữa nó với con, là hai chuyện khác nhau. Dì đã từng hỏi Tiểu Lộ, có nghĩ tới đi tìm con hay không, Tiểu Lộ đã nói với dì rằng, nó không dám."
An Hồng ngây ngẩn cả người.
"Sau này, dì liền nói với Tiểu Lộ, nếu như thật sự không thể từ bỏ tình cảm đối với con được, thì hãy nên tới tìm con. Là đàn ông thì lá gan phải lớn, nhất là trên phương diện theo đuổi con gái. Ngàn vạn lần không nên giống như Hiểu Quân của chúng ta, phải mãi cho đến khi ૮ɦếƭ mới biết lúc trước không chịu nắm chắc lấy tình cảm của con, là cỡ nào đáng tiếc. Nhưng mà Tiểu Lộ cũng vẫn không nguyện ý, dì thấy vậy cũng không khuyên nhủ gì với nó nữa. Nhưng mà năm nay khi đến mừng năm mới, con nói với dì con đã có bạn trai, sau này Tiểu Lộ đến thăm chúng ta, dì liền nói lại với nó chuyện ấy. Dì nói, nếu như nó còn không chịu tới tìm con, như vậy có lẽ con thật sự sẽ kết hôn với người khác."
". . ." An Hồng kinh ngạc mở to hai mắt.
"Tiểu Lộ. . . đã đii tìm con sao?" Mẹ Hàn hỏi.
An Hồng trầm mặc gật đầu.
"Vậy hai đứa thế nào?"
"Chúng con đã kết thúc rồi, dì à." An Hồng nín khóc, mỉm cười, "Con và Lộ Vân Phàm, thật sự đã kết thúc rồi."