Gái Già Tống Hàng Hàng Rơi Vào Hố Đen Thời Gian.Khi Tang Nhuế gõ cửa, phòng làm việc của Tống quản lý vẫn sáng đèn. Dung mạo xinh đẹp đang nghiêm túc ngồi ở vị trí làm việc, hai mắt tập trung nhìn màn hình vi tính trước mặt, những dãy số dài dằng dặc lao nhanh như tên bắn, khiến người ta hoa cả mắt.
Tống quản lý, tên đầy đủ là Tống Hàng Hàng, trong nghề cũng được xem là một nhân vật lớn. Mới vào nghề được bốn năm đã thăng chức lên vị trí Quản lý cấp cao. Số người có thể ngồi trên cái ghế quản lý này cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vậy mà Tống Hàng Hàng lại chính là một trong số đó.
Nên khi Tang Nhuế vào công ty làm việc, không thể không hoài nghi vị cấp trên này của cô sử dụng mánh khóe khác.
Không sai, Tống Hàng Hàng không phải đang làm việc, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm máy vi tính, là vì tâm hồn cô đang bay vào cõi thần tiên, cô lại mộng ban ngày, lại mơ thấy bàn tay kia…
Uống một hớp cà phê, Tống Hàng Hàng từ giấc mộng viển vông phục hồi tinh thần lại, nhưng trên khuôn mặt vẫn là vẻ bình tĩnh như cũ.
"Tang Nhuế, có chuyện gì mà vội vàng vậy?" Tay trái xoay xoay chiếc 乃út máy, trên khuôn mặt Tống Hàng Hàng là nụ cười chuyên nghiệp tiêu chuẩn.
"Quản lý, tập đoàn Hoài Thiên thông báo bản báo cáo thường niên đưa tới lại có sai sót…"
"Cái gì? Không phải đã nói với các cô là phải hết sức cẩn thận sao? Tôi đã nhắc nhở các cô bao nhiêu lần rồi, tập đoàn Hoài Thiên có tiếng là khó đối phó." Tống Hàng Hàng nâng cằm, "Lúc này lại là vấn đề gì?"
"Anh ta… Anh ta chưa nói, nhưng Cố tổng có nói, sự việc này cô phải tự mình nói chuyện với anh ta."
"Cố tổng nói như vậy?"
"Vâng, chính miệng anh ấy nói."
"Tốt, cô đi ra ngoài đi." Tống Hàng Hàng phất tay.
"Quản lý…"
"Có việc gì nữa?"
"Bây giờ Cố tổng đang ở phòng họp tầng ba chờ cô."
Tống Hàng Hàng chợt ngẩng đầu, "Sao không nói sớm?"
Tang Nhuế chỉ cảm thấy một ánh mắt sắc bén như dao bắn tới, cuống quít cúi đầu.
"Nhanh đem một bản báo cáo tới cho tôi, đưa tới trong vòng một phút, không, ba mươi giây, nhanh lên!"
"Vâng."
Tang Nhuế vội vàng ra khỏi phòng làm việc. Nhân lúc này, Tống Hàng Hàng nhanh chóng trang điểm lại, gương nhỏ trên tay vừa đóng nắp, Tang Nhuế đã cầm tài liệu đứng chờ ở cửa.
Tống Hàng Hàng, đứng dậy nhận lấy tài liệu, nhanh chóng lướt ngang qua.
"Lần sau linh hoạt lên cho tôi, không phải quản lý nào cũng dễ nói chuyện."
". . . . . ."
Cho đến khi Tống Hàng Hàng đi xa, Tang Nhuế mới ngẩng đầu lên, hung hăng trợn mắt nhìn bóng lưng cô.
"Dễ nói chuyện? Phi, tôi thấy trong toàn bộ công ty người không dễ nói chuyện nhất chính là cô! Chẳng qua chỉ là một nhân viên leo lên chức Quản lý khi chưa tới ba mươi tuổi thôi."
Đồng nghiệp Anna đứng một bên vội vàng lên tiếng, "Tang Nhuế cô tức giận làm gì, trong công ty có ai là không biết tính khí bà cô già này vừa thối lại vừa ương ngạnh chứ."
"Tôi thấy cô ta bị mất cân đối nội tiết tố thì có, vừa đáng sợ lại nóng nảy, có người thích mới là lạ! Chúng ta cứ tiếp tục ngồi nơi này chịu khổ đi!"
"Ha ha, Lý Thao, nếu không thì anh xả thân đi, một khi khiến bà cô già này vui vẻ, chúng ta sẽ được giải phóng!"
"Đi đi đi, ít nói mấy lời này với tôi đi được không."
Mấy lời này, Tống Hàng Hàng đã đi xa không thể nghe thấy. Lúc này cô đang đi nhanh tới cửa thang máy, vừa lật từng trang báo cáo trên tay.
"Tinh——"
Cửa thang máy mở ra, trong thang máy không có một bóng người.
Tống Hàng Hàng cúi đầu đi thẳng vào, mắt vẫn không rời bản báo cáo trên tay.
"Bảy, sáu, năm, . . . . . ."
Thang máy một tầng lại một tầng đi xuống, chợt “Rắc rắc” một tiếng, lập tức đung đưa kịch liệt, Tống Hàng Hàng giật mình, cô chưa kịp tỉnh táo lại thì đèn trong thang máy đã tắt ngúm, thang máy bắt đầu rơi tự do…
Màn đêm ập tới, trong đầu Tống Hàng Hàng chỉ kịp nghĩ đến hình ảnh kia: một bàn tay sạch sẽ, thon dài mà ấm áp.
Thiếu Niên Ra Trường Rất Rắc RốiTống Hàng Hàng cảm thấy đầu rất đau, choáng váng nặng nề không suy nghĩ được gì nữa, hai mắt nặng trĩu, vô luận cô dùng sức như thế nào cũng không mở ra được.
Nằm như vậy rất lâu, cố gắng cử động thân thể cùng suy nghĩ, cô cả kinh, rốt cuộc nhớ tới hình ảnh thang máy rơi, chẳng lẽ, cô trở thành người thực vật?! Tống Hàng Hàng càng nghĩ càng sợ, cô sống đã 29 năm, chưa lúc nào cảm thấy sợ hãi như vậy.
"Tống Tống, mặt trời đã lên cao rồi! Nhanh dậy đi!" Trên ௱ôЛƓ bị đánh một cái.
Ơ? Đau?
Bốp! Lại một cú nữa, lúc này đau hơn.
"Nói nhảm! Đương nhiên sẽ đau! Không muốn bị đánh thì dậy cho mẹ, chỉ còn 40 phút nữa thôi, con không sợ muộn nhưng mẹ ghét bị thầy cô con xem thường, mau dậy đi!"
Giọng nói này, sao quen tai như thế?
Mẹ - mẹ?
"Con ngủ đến u mê rồi hả?" Đầu lại bị đánh một cái.
Tống Hàng Hàng chợt trừng lớn mắt, khiến mẹ Tống đang ghé người lại gần giật mình. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, rất có hiệu quả phim hài.
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
"Con bé này, mẹ gọi con rời giường thì phải vào phòng con chứ sao?!"
"Gọi… Gọi con rời giường? Phòng con?!"
Tống Hàng Hàng ngắm nhìn bốn phía, quả thật là phòng cô, trong phòng sơn tường trắng, nền gạch màu vàng nhạt, trên bàn sách kế bên là ống đựng 乃út con thỏ bằng gốm cô dùng từ nhỏ đến lớn. Chuyện gì xảy ra? Cô bị tai nạn thang máy, sao lại từ Bắc Kinh bay đến quê nhà phương Nam?
Bạn đang đọc truyện: Thanh Xuân tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (ThíchTruyện.VN). Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ !Chợt liếc về áo len trên người mẹ, thần xui quỷ khiến bật cười, "Mẹ, cái áo này đã nhiều năm rồi, kiểu dáng cũng lỗi mốt, sao mẹ còn mặc?"
Gáy đau xót, mẹ xuống tay vẫn tàn nhẫn như vậy!
"Mẹ nói con khờ thật rồi, cái áo này là tháng trước con mua cho mẹ đấy, sao? Thấy thích nên muốn lừa về mặc? Hừ, con đừng hòng nghĩ đến chuyện đó!"
Lúc này Tống Hàng Hàng mới thực sự tỉnh táo lại, cô vội vàng nắm lấy bả vai mẹ, nhìn chằm chằm khuôn mặt bà: Không sai! Đây là mẹ! Cô lại lăn xuống giường mở tủ âm tường(*), đứng trước gương lớn: Không sai! Đây là Tống Hàng Hàng!
Đúng là hai người mà!
Không đúng! Không đúng!!! Cô vừa định khép lại tủ âm tường thì vội dừng lại, sau đó lại chậm rãi mở cánh cửa kia ra lần nữa, nhìn mình trong gương.
Mắt hạnh nhân, là của cô; cái mũi nho nhỏ, là của cô; đôi môi đỏ thắm có hơi khô, cũng là của cô… Có cái gì không đúng ư? Rốt cuộc là lạ ở chỗ nào?!
Đợi… Đợi chút… Mái tóc… Tóc của cô từ khi nào thì dài như thế?
Còn khuôn mặt này, làn da này… Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hai má, mặc dù cô vẫn bảo dưỡng khá tốt, nhưng làn da này, rõ ràng một phụ nữ ba mươi tuổi không thể có được!
Tống Hàng Hàng dùng sức lắc lặc đầu, người trong gương cũng theo đó mà ngốc nghếch lắc đầu theo, cô nửa kinh ngạc nửa ngốc nghếch xoay đầu lại, hai mắt bắn thẳng về phía bàn đọc sách, nơi đó có đặt một lịch bàn nhỏ.
Tống Hàng Hàng từ từ bước qua, con số trên lịch bàn ngày càng rõ ràng…
"Hai - ngàn - không - trăm - lẻ - hai"
Giống như nói mê, Tống Hàng Hàng nhẹ nhàng thốt ra một câu, "Mẹ, hôm nay là ngày bao nhiêu?"
Hình như mẹ Tống cũng bị dáng vẻ của Tống Hàng Hàng khiến cả người bối rối, mù mờ, ngỡ ngàng đáp một tiếng:
"Hôm nay à, hôm nay, hôm nay là ngày hai mươi tháng bảy…"
"Reng reng reng. . . . . ."
Mẹ Tống bất ngờ tiến lên tắt đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, dùng sức lay người Tống Hàng Hàng:
"Hỏng rồi hỏng rồi! Bảy giờ rưỡi! Tống Tống, con mau đi đánh răng rửa mặt cho mẹ, hôm nay còn phải đi nhận bằng tốt nghiệp kìa!"
Tống Hàng Hàng "A…" một tiếng, giống như rất lâu trước kia, bằng tốc độ chạy nước rút vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Vừa khép cửa lại, cô vặn vòi nước trên bồn rửa mặt ra hết cỡ, sau đó sững sờ nhìn mình trong gương, chốc lát, cô há miệng cười lớn:
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!"
Năm 2002, cô nhớ rõ một năm này, sao cô có thể quên một năm này được chứ?
Một năm này, cô vừa mới tốt nghiệp Sơ trung (cấp 2), thi đậu vào trường cao điểm, cũng là trường Cao Trung (cấp 3) số một số hai của tỉnh! Mẹ cha cô khoe khoang khắp nơi, hận không thể ngày ngày mang theo cô bên người, thấy người khác có thể lập tức đem ra khoe khoang.
Nhưng qua kỳ nghỉ này, cô sẽ phải học trong ngôi trường Cao trung kia, nói đúng hơn là sống ba năm trong Địa ngục!
Cô biết “ngọc không mài không sáng”, cô vẫn luôn kiêu ngạo vì mình được học ở trường Cao Trung này… Nhưng lúc đó cô không hề để ý đến những chuyện bên ngoài, chỉ một lòng dốc sức học tập, hơn nữa chịu cách quản giáo nghiêm khắc, Tống Hàng Hàng cô, ở trong trường học, chân chính trở thành một con mọt sách chính cống! Không hiểu nhân tình thế thái cũng không biết cách giao tiếp, còn bị mẹ cứng rắn bồi dưỡng thành một con heo ngoài ăn ngủ thì chỉ biết đi học!
Đã ngốc thì ngốc đi, nếu đứa ngốc tập trung tinh thần, an phận làm con mọt sách cũng tốt, lại cứ… lại cứ để năm lớp 11, cô gặp được người kia…
Cuộc đời của cô là như vậy, hơn nữa còn là vào những ngày cuối cùng trước khi thi vào Đại học, cô trệch hướng quỹ đạo vốn có.
Bây giờ, nếu ông trời đã cho cô cơ hội quay ngược lại quá khứ, cô phải nhờ vào cuộc sống hơn 29 năm trước kia của mình, đầu tiên, phải thay đổi ba năm Cao trung này trước đã!
Nghĩ tới đây, Tống Hàng Hàng nhanh chóng đánh răng, dùng tốc độ ánh sáng rửa mặt, lại chạy vội tới trước bàn cơm, càn quét hết hai chén cháo lớn cùng một quả trứng gà, “saygoodbye” với mẹ Tống.
"Mẹ, con đi đây, không cần tiễn con đâu!"
"Con… con bé ૮ɦếƭ tiệt kia, cặp sách! Cặp sách!"
"A…?"
Cần cặp sách làm gì? Tống Hàng Hàng nghĩ không ra, không phải chỉ đến trường Sơ Trung Quảng Hoa nhận bằng tốt nghiệp là được sao?
Nhưng suy nghĩ lại một chút, dù sao cô "mới đến" cái gì cũng không hiểu, cứ nghe theo phân phó của mẹ trước đã.
Đi xuống lầu, ngồi lên xe đạp, Tống Hàng Hàng miệng lẩm nhẩm “la la la”, mang tâm tình đầy kích động phấn khích lên đường!
Không tới mười phút đi xe, Tống Hàng Hàng đã đến Quảng Hoa. Xuống xe, cô bị cảnh tượng vắng ngắt trước mắt hù sợ.
(⊙o⊙). . . Không phải hôm nay nhận bằng tốt nghiệp sao? Sao chỉ lác đác vài người thế này?
Không tới mười phút đi xe, Tống Hàng Hàng đã đến Quảng Hoa. Xuống xe, cô bị cảnh tượng vắng ngắt trước mắt hù sợ.
(⊙o⊙). . . Không phải hôm nay nhận bằng tốt nghiệp sao? Sao chỉ lác đác vài người thế này?
Cô chưa kịp hoàn hồn, đã thấy bác bảo vệ chạy tới, hô to:
"Cô bé đằng kia, em là Tống Hàng Hàng sao?"
Gọi, gọi cô? Cô không nhớ mình có quen biết bác bảo vệ này.
Mặc dù nghĩ như vậy, Tống Hàng Hàng vẫn đẩy xe đạp tới, "Bác gọi cháu?"
Bác bảo vệ kích động, "Là học sinh Tống Hàng Hàng phải không? Tôi thấy đến sớm như vậy, em nhất định là đứa trẻ ngoan, thầy giáo Vương bào em tới phòng làm việc tầng bốn tìm thầy ấy."
"A… Vâng…"
Tống Hàng Hàng đầy bụng hồ nghi chậm chạp dắt xe vào sân trường. Thầy giáo Vương? Hình như chủ nhiệm trước họ Vương, dạy tiếng Anh?
Cất kỹ xe đạp, Tống Hàng Hàng leo lên cầu thang, may thay Quảng Hoa không có thang máy, bây giờ cô bị ám ảnh bởi nó rồi.
Lên tầng bốn, nhìn một dãy phòng làm việc trước mắt, Tống Hàng Hàng ngây người, cái đó… Thầy giáo Vương gọi cô đến phòng làm việc nào để tìm?
Mặc kệ, cứ từ từ tìm, dù sao cũng có tấm biển phòng.
Bốn phòng, vào sai hai phòng, đến chỗ phòng “405”, thấy trên cửa viết "Vương Húc, Chủ nhiệm lớp chọn khối 9", chắc không sai!
Tống Hàng Hàng căng thẳng, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Mời vào!"
"Kẽo kẹt. . . . . ." Cửa mở ra.
"Thầy giáo Vương, thầy, thầy tìm em có phải không ạ?"
"A… là Hàng Hàng à! Rất đúng giờ đó! Đến đây, ngồi xuống ngồi xuống."
Đổ mồ hôi ! (⊙-⊙)! Không phải là vì cô mở cửa phòng làm việc đúng lúc đồng hồ báo tám giờ chứ!
"Hàng Hàng à, kết quả kì thi lên Cao Trung lần này không tệ lắm!"
"Vâng, tạm được ạ."
Cô chưa quên, kết quả năm đó đúng là vượt xa khả năng của người bình thường, đứng hạng nhất, bằng không sao cha mẹ có thể vui đến như vậy.
"Chuẩn bị xong bài phát biểu chưa?"
Gì? Bài phát biểu? Sao một chút ấn tượng cô cũng không có?!
"Lát nữa tám giờ rưỡi các học sinh đến đầy đủ, hôm nay em cần phải làm tốt trách nhiệm của một đại biểu tốt nghiệp ưu tú, thay mặt toàn thể học sinh tốt nghiệp đứng lên phát biểu. Thầy Vương dạy tiếng Anh cho em, cũng rất tự hào về em!"
Thay mặt…, đại biểu?
Ông trời, sao thầy lại ném em đến tình cảnh này? Em vừa “thức dậy” đã bay đến mười bốn năm trước, sao có thể chuẩn bị bài phát biểu chứ?!
Đợi… Đợi chút, Tống Hàng Hàng chợt nhớ tới lúc nãy mẹ gọi cô lại, bảo cô mang theo cặp sách, chẳng lẽ có bài phát biểu ở bên trong? Cô lặng lẽ duỗi tay vào trong cặp, mềm mềm, có một xấp giấy mỏng. Không sợ không có bài phát biểu rồi!
"Thầy Vương, thầy cứ yên tâm đi, em đã chuẩn bị xong ." Cô bình tĩnh nói.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Thầy Vương nhẹ nhàng gật đầu, "Trước tiên em vào phòng học chuẩn bị trước một chút, lát nữa tám giờ rưỡi đến bãi tập(*), hiệu trưởng phát biểu xong thì em đi lên phát biểu."
(Bãi tập – Sân thể dục: Trong văn cảnh này, Lễ tốt nghiệp được tổ chức ở đây.)
"Vâng, thưa thầy, vậy em xin ra ngoài trước."
Tống Hàng Hàng lễ phép nói, liền đẩy cửa đi ra ngoài, sau đó tùy tiện tìm một phòng học liền đi vào ngồi xuống.
14 năm rồi, cô đúng là không nhớ nổi phòng học cô học mấy năm Sơ trung là phòng nào rồi…
Cái ௱ôЛƓ mới vừa chạm đến ghế ngồi, cô liền vội vàng mở cặp sách ra, lấy ra một xấp giấy mỏng trong đó, cẩn thận đọc, đúng là bài phát biểu tốt nghiệp! Làm phiền mẹ rồi!
"Các thầy cô giáo kính yêu, các bạn học sinh thân mến, hôm nay, tôi rất vinh hạnh là…"
Tống Hàng Hàng càng học càng 囧(ngạc nhiên), nhưng cũng cảm thấy hoài niệm, chính cô cũng đã nhiều năm không trải qua cảm giác này…
Một lát sau, nghe thấy tầng dưới bắt đầu có âm thanh nhốn nháo, Tống Hàng Hàng ngẩng đầu nhìn đồng hồ thạch anh trong phòng học, 8 giờ 25 rồi, cũng nên xuống bãi tập thôi.
Vừa mới xuống đến tầng một, một cô nhóc đã giữ cô lại, "Tống Hàng Hàng! Mình tìm bạn lâu ૮ɦếƭ đi được! Bạn chạy đi đâu?"
Đây là? Tống Hàng Hàng liều mạng lục lọi trí nhớ, loáng thoáng nhớ tới hình như cô nhóc này là một bạn học thời Sơ Trung, nhưng sau đó không liên lạc nữa…
Chằng lẽ lại hỏi ‘Bạn tên gì?’ Ách, quên đi, trước tiên cứ ứng phó cái đã…
"Vừa rồi… vừa rồi thầy giáo tiếng Anh tìm mình, mình tới phòng làm việc của thầy."
"A, thì ra là vậy, khẳng định đã ra sức biểu dương bạn phải không! Hàng Hàng bạn thật lợi hại, người ta nói “mạo không kinh người” (ngoại hình không quá xinh đẹp) như bạn một kích là phải trúng! Mình bội phục bạn sát đất!"
Đổ mồ hôi ! (⊙-⊙)! Đây là cái hình dung giẻ rách gì vậy.
"Hàng Hàng, hai đứa mình đứng chung một chỗ đi, nghe mấy vị lãnh đạo phát biểu mà chả thấy có ý nghĩa gì cả, hai đứa mình đứng cạnh nhau còn có thể tán gẫu."
"Ừ, được…"
Đoán chừng cô nhóc này còn chưa biết, lát nữa cô cũng phải lên đài nói mấy lời không có ý nghĩa. Trong đầu Tống Hàng Hàng chợt ùa tới một cỗ khoái cảm kì dị, chị đây cũng chuẩn bị lên đài rồi! Quanh đây chính là các bạn học thời Sơ Trung, bao nhiêu năm đã qua…
Hai người thao thao bất tuyệt nửa ngày (dĩ nhiên, hơn phân nửa là bạn học kia tự biên tự diễn), rốt cuộc Tống Hàng Hàng cũng biết được cô gái này tên là Y Tuệ, giống cô, thi đậu cùng một trường Cao Trung.
Nói chuyện đến đoạn cao trào, liền nghe thấy người dẫn chương trình nói:
"Sau đây, mời đại biểu tốt nghiệp ưu tú năm 2002, bạn Tống Hàng Hàng, thay mặt toàn thể học sinh tốt nghiệp năm nay lên phát biểu! Mọi người vỗ tay hoan nghênh!"
Tống Hàng Hàng bình tĩnh rời khỏi đội ngũ học sinh tốt nghiệp, xem nhẹ Y Tuệ bên cạnh đang vô cùng kinh ngạc, trong lòng cảm thán những ánh mắt hâm mộ bên dưới, bước lên đài.
Dấn thân trong môi trường kinh doanh nhiều năm như vậy, Tống Hàng Hàng rất tỉnh táo, ba bốn ngàn chữ, lần lượt đọc hết bài phát biểu, dù sao cũng đã chuẩn bị tốt, có gì phải sợ?!
Đợi đến khi các vị dưới đài cũng buồn ngủ rồi, Tống Hàng Hàng mới xong bài thuyết trình dạt dào cảm xúc.
Cuối cùng cũng có thể xuống đài, Tống Hàng Hàng âm thầm than một tiếng, trở về trong hàng ngũ tốt nghiệp, nghênh đón là ánh mắt phức tạp và rối rắm của Y Tuệ.
"Ha ha." Tống Hàng Hàng cười nịnh.
"Mình xem thường bạn!"
Cô nhóc này còn rất có khí tiết, không phải chỉ lên đài đọc mấy trang chữ dài dòng thôi sao, có cần quá mức như thế không.
"Bạn lại dám đoạt thành tích tốt nghiệp ưu tú của Lâm Tử!"
"A? Lâm Tử?"
"Đừng giả bộ với mình! Lần này Lâm Tử không đứng hạng nhất, nếu không phải lần đầu tiên cậu ấy thất thủ, sao bạn có thể chiếm tiện nghi, hừ!"
Ách, thì ra Y Tuệ này còn là một người hâm mộ trung thành, nhưng lại bày trò gì vậy? Lâm Tử là người nào thế?
Khoan! Khoan đã! Ánh mắt cô nhóc này lại nhìn nơi nào vậy? Tống Hàng Hàng theo ánh mắt của Y Tuệ nhìn sang. Sự việc này thật không hay…
Cậu nhóc! Rõ ràng là một cậu nhóc đấy!
Mắt xếch, mũi dọc dừa, miệng hồng răng trắng, khuôn mặt hồng hào, nhận thấy có người nhìn cậu ta, ánh mắt tựa như tức giận tựa như trách móc trừng mắt liếc sang bên này, cánh môi mân chặt, hình như trên má còn ửng hồng.
Ôi! Có chuyện! Có chuyện rồi !
Trái tim nhỏ bé của Tống Hàng Hàng nhất thời đập mạnh.