Ngày công bố kết quả kỳ thi đại học, Giang Tùy và Châu Trì đều rất bình tĩnh, bởi vì cũng không lệch so với kết quả dự tính bao nhiêu, Châu Trì phát huy phong độ rất tốt, nên điểm cao hơn một chút so với Giang Tùy.
Sau đó chính là chọn trường học, chọn chuyên ngành.
Hai nguyện vọng song song đều đã được điền, thế nhưng thật ra mọi người đều để ý nguyện vọng một.
Giang Tùy và Châu Trì đều điền nguyện vọng một tại tỉnh S, Giang Tùy không muốn tiếp tục học khoa học tự nhiên nữa, vì vậy chọn một ngành xã hội ở đại học A, điền hai chuyên ngành, một là truyền thông báo chí, một là kinh tế học, Châu Trì chọn một ngành kỹ thuật ở đại học C, là một trường đào tạo tương đối hot. Điểm số của hai người đều cao, theo như điểm sàn của các năm trước, thì trường cũng như ngành học đều không vấn đề gì.
Nguyện vọng thứ hai đều là hai trường ở thủ đô, chuyên ngành vẫn y như vậy.
Những nguyện vọng còn lại chỉ qua loa điền cho có, căn bản không mấy để tâm.
Thời gian chờ đợi kết quả, Giang Tùy cũng không mấy lo lắng. Trước lúc công bố kết quả mấy ngày, cô cùng Giang Phóng hai bố con liền tranh thủ về quê một chuyến. Bởi vì cô không ở đó, cho nên Châu Trì cũng liền đi chơi cùng đám con trai qua tỉnh bên cạnh.
Vào ngày công bố kết quả, may có Lâm Lâm onl QQ nhắc, Giang Tùy mới nhớ ra.
Tờ điểm số của hai người đều ở chỗ Giang Tùy, cô liền tra cho Châu Trì trước.
Đúng như dự liệu, đại học C, chuyên ngành khoa học máy tính.
Tuy rằng sớm đã nghĩ đến, nhưng tận mắt nhìn đến kết quả, vẫn vui thay cho cậu, Giang Tùy lập tức gửi tin nhắn báo cho Châu Trì.
Châu Trì và đám Trương Hoán Minh vẫn đang chơi, chơi xong mới cầm đến điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Giang Tùy được gửi từ mười lăm phút trước.
Cậu ngồi trên phiến đá gọi điện cho Giang Tùy, thế nhưng chuông kêu rất lâu mà vẫn không có ai bắt máy.
Trương Hoán Minh ở bên kia lớn giọng gọi: "Trì ca, ăn cơm."
Châu Trì chuẩn bị gác máy, thì đột nhiên có người nhận.
"Giang Tùy?"
Đầu dây bên kia không có tiếng động, âm thanh xung quanh chỗ cậu huyên náo ồn ào, Châu Trì liền đứng dậy bước ra xa vài bước, đứng dưới tán cây.
Như này yên tĩnh hơn chút, mới nghe thấy có gì không đúng.
Trong lòng Châu Trì khẩn trương: "Giang Tùy, cậu sao thế?"
"Châu Trì..." Giang Tùy ngồi xổm trong góc nhà, vừa nói vừa đưa tay lên lau nước mắt, khóc đến mức không nói thành lời.
"Đừng khóc." Cậu chau mày: "Chuyện gì vậy, có phải kết quả có vấn đề không?"
Qua một lúc, mới nghe từ những lời ngắt quãng của cô mà hiểu ra được.
Giang Tùy trượt đại học A, hai chuyên ngành đều không đậu, cho nên trực tiếp rớt xuống nguyện vọng hai.
Đại học Z ở thủ đô, chuyên ngành quảng cáo.
Quãng thời gian nửa sau kỳ nghỉ hè, tâm trạng của Giang Tùy đều không được tốt, Châu Trì cũng vậy.
Giang Tùy phát hiện ra rằng, so với học ngành gì, thì được ở cùng với Châu Trì ở một thành phố mới càng quan trọng hơn.
Rõ ràng trước đây có thể lựa chọn điều chỉnh.
Là quá tự tin rồi sao?
Dù thế nào đi nữa, đáng tiếc xác suất nhỏ bé lại xảy ra.
Từ trước đến giờ, Giang Tùy không hề nghĩ đến chuyện cùng Châu Trì mỗi người một thành phố, cô thậm chí nghĩ đến chuyện hay là ôn lại thêm một năm, rồi thi lại một trường ở tỉnh S, nhưng ý nghĩ này sớm bị mọi người bác bỏ, kể cả Châu Trì. Thực ra, so với cô, trong lòng Châu Trì có lẽ càng buồn hơn, nhưng hiện tại Giang Tùy đã rất buồn rồi, cho nên cậu cũng không thể nói thêm gì nữa.
Học lại gì chứ, lại càng không thể, vì cái gì mà lại muốn cô phải như vậy?
Đại học Z cũng là một ngôi trường rất tốt, vì một lý do như thế mà thi lại, không thể như vậy đưọc.
Gần đến khai giảng.
Đám con trai trong lớp tổ chức một buổi họp lớp, nói là ăn một bữa cơm trước khi chia tay, cũng mời thêm mấy thầy cô giáo.
Mọi người đều thi nhau tưởng tượng về cuộc sống đại học sắp tới, không ít người bày tỏ sự tiếc nuối với Giang Tùy: Tuy rằng đại học Z cũng vô cùng tốt, thế nhưng hai người lại bị chia xa.
Ngay cả đến lão Tôn trước đây vẫn xúi hai người chia tay, thì bây giờ cũng vì hai người mà nuối tiếc.
Buổi họp lớp hôm nay, bởi vì tôn trọng các thầy cô, cho nên Giang Tùy cũng phá lệ uống vài ly bia, cho nên lúc đến KTV, mặt cô đã ửng đỏ một mảng.
Cả lớp nhét đầy một phòng kín, các thầy cô đều đã về hết, trả lại cho bọn họ không gian riêng.
Một đám con trai thi nhau gào rống suốt cả một đêm, nói ai không hát thì chính là chó con.
Đợi đến 11 giờ, Giang Tùy có chút không gắng được nữa, đầu óc quay cuồng, liền nằm trên ghế sofa nghỉ một chút.
Châu Trì không biết đi qua từ lúc nào, Giang Tùy mờ mịt nhìn, không kịp né tránh.
Cậu ngồi phía trước, che khuất người cô, nắm chặt tay, từ từ hôn xuống.
Bên cạnh tiếng hát hò vẫn vang lên không ngừng, ồn ào náo nhiệt.
Giang Tùy nghe thấy giọng nói của cậu: "Không sao, dù anh có ở đâu thì cũng là bạn trai của em."
Cô gật gật đầu, tay đưa lên vuốt vuốt mặt cậu.
Ngày hôm ấy, là ngày 31 tháng 8 năm 2009.
Giang Tùy 17 tuổi, vẫn còn một chút canh cánh trong lòng.