Thành Trì Của Tôi - Chương 50

Tác giả: Quân Ước

Hồi đáp cậu ta là một cùi chỏ tay vào mạn sườn.
Trương Hoán Minh suýt chút nữa thì hét ầm lên.
Mãi đến cuối giờ nghỉ trưa, Triệu Hử Nhi mới quay về lớp học. Bình thường Triệu Hử Nhi đều có thói quen không về lớp nghỉ trưa, mọi người trong lớp cũng đã quen với điều đó, nên cũng không cảm thấy gì cả.
Giang Tùy nhìn cậu ta từ lúc bước vào cửa, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Triệu Hử Nhi vẫn như cũ không thể hiện thái độ gì, giống như không hề biết chuyện gì xảy ra.
Phải cậu ta không?
Giang Tùy cũng không dám chắc chắn, hơi nhăn mày.
Điện thoại trong ngăn bàn sáng lên.
Có một tin nhắn mới.
ZC: Cậu cảm thấy là ai làm, nghi ngờ ai thì nói cho tôi biết.
Giang Tùy do dự một lúc, cũng không gửi tên Triệu Hử Nhi qua cho cậu. Không chắc chắn cho nên không muốn nói ra.
Cuối cùng cô chỉ nhắn lại: Tôi không biết nữa.
Sau tiết học buổi chiều, Giang Tùy cùng Hứa Tiểu Âm và Lâm Lâm đi căn tin ăn tối. Từ năm lớp 12 này, Giang Tùy ở trường càng chú ý hơn, đã hai tuần rồi không cùng ăn tối với Châu Trì, bởi vì Lão Tôn hình như càng ngày càng quản chặt việc học sinh trong lớp yêu sớm, học kỳ này đã bắt được hai cặp vụng trộm rồi, với lại bây giờ buổi tối phải tự học, cũng không thuận tiện để ra ngoài ăn, bởi vì thời gian rất vội vàng.
Hai người điều chỉnh thời gian bên nhau, từ bữa tối chuyển sang sau giờ tự học, vốn tưởng rằng như vậy đã che giấu tốt rồi, không ngờ hôm nay bởi vì quyển phác thảo mà bại lộ.
Dù sao, cả lớp chắc đều đã biết cả.
Giang Tùy nghĩ ngợi cả buổi chiều, cũng đã bình tĩnh hơn.
Nếu như sau này lão Tôn có biết, mà muốn trù dập cô và Châu Trì, thì đến lúc đó nghĩ cách khác vậy. Đối với tin đồn truyền miệng trong trường học, đúng là không có cách nào ngăn được hết cả.
Tiết tự học buổi tối, Giang Tùy nghiêm túc học hành, kiềm chế bản thân không suy nghĩ lung tung về chuyện gì khác nữa, giải đề rất suôn sẻ, chỉ là thi thoảng ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Triệu Hử Nhi bay qua bay lại như một con bướm, lúc thì đi ra lấy nước, lúc thì đi vệ sinh, cảm thấy có hơi khó chịu.
Trong lòng rốt cuộc vẫn để ý.
Nhưng không có chứng cứ, chỉ đành cho qua.
Nào ngờ, tiết hai giờ tự học, sự tình thế mà lại có biến. Giáo viên coi lớp giữa chừng đi ra, Triệu Hử Nhi một phần tư tiết cũng không thấy mặt, đợi đến lúc sắp hết giờ mới quay lại, sau đó liền chạy lên bục giảng, trước mặt toàn bộ học sinh thừa nhận chính mình động vào đồ của Giang Tùy, rồi xin lỗi cô.
Mọi người đều ngẩn ra, sau đó bắt đầu một trận ầm ĩ.
Giang Tùy không trả lời, cũng không nói câu nào cả.
Hai mắt Triệu Hử Nhi đỏ lên, nhìn sang Giang Tùy, không chờ cô nói liền bước tới.
Cho dù thế nào đi nữa, cậu ta đã thừa nhận chính mình làm chuyện này, lại nói một lời xin lỗi, cho nên bạn học trong lớp đều đã chuyển hướng bàn tán, từ "Giang Tùy đã vẽ cái gì?" thành "Triệu Hử Nhi đã làm chuyện gì?"
Giang Tùy im lặng, suy nghĩ một lúc, sau đó quay đầu liếc xuống hàng ghế cuối cùng, nhìn đến ánh mắt ấy, cô đã hiểu ra.
Không biết Châu Trì đã làm thế nào, mà có thể khiến con người như Triệu Hử Nhi lại có lúc phải chịu thua như vậy.
Tiết ba giờ tự học là tiết tự do, học sinh có thể ngồi ở lớp học hoặc đi về, cho nên lớp học vắng đi rất nhiều.
Giang Tùy lần nào cũng ngồi ở lại, học hết ba tiết, tận đến mười rưỡi mới về.
Giữa giờ, cô đứng dậy đi vệ sinh, lúc trở về đến hành lang, liền nhìn thấy một thân ảnh.
Châu Trì đang đợi ở đó.
Cậu ấy vẫn thường đợi cô như vậy.
Lúc tan học người ùa ra rất nhiều, không tiện tìm cô, cho nên thường đứng ở ngoài đợi.
Giang Tùy bước qua, đứng trên cậu một bậc thềm, thu gọn lại chiều cao không ít.
"Sao cậu lại ra đây rồi?" Cô hỏi.
Châu Trì không trả lời câu hỏi này, nói: "Sau này ai bắt nạt cậu, thì cứ nói với tôi."
Giang Tùy ngước mắt lên nhìn, thấy cậu nheo nheo mắt, liền gật gật đầu: "Ừm, sẽ nói với cậu, nhưng mà tôi không chắc là cậu ấy. Sao cậu lại biết vậy?"
"Muốn biết thì biết thôi, bao nhiêu con mắt như vậy, cậu ta làm chuyện xấu liệu có thể thoát được hay sao?"
Giang Tùy không hỏi nữa, nói: "Cảm ơn cậu, nhưng mà...trong lớp đều đã biết chuyện của chúng ta rồi..."
Châu Trì: "Cậu sợ à?"
Giang Tùy hơi ngừng một chút, lắc đầu: "Không sợ bọn họ, tôi chỉ sợ lão Tôn biết thôi."
"Không sao, thành tích của cậu tốt như vậy, thầy ấy có mắng cũng là mắng tôi."
"..." Giang Tùy lại nói: "Lỡ như nói với phụ huynh thì sao giờ, dì Châu với bố tôi không biết sẽ nghĩ sao nữa."
"Cũng vậy thôi, có tôi đây rồi." Cậu ôn hòa nhìn cô: "Trời có sập xuống cũng có người cao là tôi đây đỡ rồi, lùn như cậu không cần phải lo đâu."
"..."
Được rồi.
Giang Tùy gật gật đầu, vậy không nghĩ nhiều nữa vậy, đến lúc đó rồi tính sau.
Nói xong, hai người cũng không có ý định đi về, đứng đó nhìn lẫn nhau, không biết vì sao, Giang Tùy cảm thấy ánh mắt của cậu có điểm lạ lùng.
Cô hỏi: "Sao thế?"
Châu Trì mím mím môi, tiến lên một bước, đột nhiên áp sát trước mặt cô.
"Nghe nói cậu đã vẽ tôi...Ừm, ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ?" Ngữ khí cậu tùy tiện, hỏi.
"..."
Hai tai cô bắt đầu nóng lên.
"Không có." Giang Tùy lập tức phủ nhận, hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Có mặc quần mà...."
"Chỉ mặc mỗi quần?"
Cô gật gật đầu, mặt đã đỏ rực lên.
"Tôi xem được không?"
Lắc đầu.
"Thế sao lại vẽ?"
Giang Tùy: "...Để tự tôi xem."
Cô quay mặt sang bên cạnh, lúng túng nhìn bức tường đằng sau, nghe thấy tiếng cậu bật cười.
"Cậu muốn xem, thì xem trực tiếp tôi là được rồi?" Cậu càng lúc càng sáp tới gần, đè thấp giọng xuống: "Không mặc gì cũng được, tôi có thể cởi ra."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc