Thời gian này, học sinh đều đã tan học được một lúc, cho nên kéo vào hiệu sách càng ngày càng đông.
Bên kia giá sách có vài ba học sinh, vừa lựa sách vừa lật qua lật lại, chỉ có Châu Trì đứng yên không làm gì cả, tầm mắt cố định trên người cô.
Không biết cậu đến từ lúc nào, đến đã được bao lâu.
Giang Tùy bị cậu nhìn chằm chằm đến hốt hoảng.
Cô cúi đầu xuống gấp lại tờ giấy bài tập, vừa định giơ tay tạm biệt Trần Dịch Dương thì Châu Trì bước tới.
"Nói xong chưa, đi được rồi chứ?"
Giang Tùy ngẩn người một chút, gật đầu với cậu, lại quay sang nhìn Trần Dịch Dương, đang chuẩn bị giới thiệu hai người với nhau thì tay đột nhiên bị nắm lấy.
Giang Tùy giật mình một cái, còn chưa kịp phản ứng thì Châu Trì đã mở miệng: "Tôi đợi cậu rất lâu rồi, biết không?"
Tay cậu nắm chặt tay cô, dường như còn cố tình Ϧóþ nhẹ.
Lúc cậu nói câu này, ánh mắt cậu chỉ nhìn Giang Tùy, tựa như xung quanh chẳng hề có ai khác.
Nhưng chỗ này không phải chỉ có hai người bọn họ, chưa kể còn bao nhiêu học sinh đứng xung quanh mua sách thì Trần Dịch Dương chỉ đứng cách họ có hai bước chân mà thôi.
Giang Tùy có chút lúng túng, dùng ánh mắt khẩn cầu Châu Trì, muốn cậu buông tay cô ra.
Nhưng cậu hình như cố ý, rõ ràng nhìn hiểu mà làm ra vẻ không, còn nhíu nhíu mày ra vẻ không hiểu cô có ý gì.
Một màn này ở trong mắt người khác lại càng mờ ám.
Cửa hiệu sách càng lúc càng nhiều người, mấy nữ sinh xung quanh đã bắt đầu để ý đến bọn họ.
Giang Tùy vô cùng khẩn trương, cũng không biết phải làm thế nào, mặt vì ngượng ngùng mà cũng từ từ đỏ lên, một bên cố gắng rút tay ra khỏi tay Châu Trì, quay sang phía Trần Dịch Dương, nói một câu: "Tôi đi trước nhé, tạm biệt."
"Ừ." Giọng của Trần Dịch Dương vẫn ôn hòa như cũ.
Giang Tùy nhanh chóng đi ra, một mạch xuống tới hết bậc thềm bên ngoài mới hơi dừng lại.
Châu Trì lững thững bước đằng sau cô.
Giang Tùy thở hồn hển, hoàn hồn rồi mới quay người lại, người phía sau đứng cách cô vài bước, cặp sách cũng không đeo cẩn thận, trượt trên khuỷu tay.
Khóa áo khoác cậu cũng không kéo, vẫn mở phong phanh, bên trong chỉ có một chiếc áo dài tay mỏng, nhìn qua có hơi lạnh lẽo. Thế nhưng khuôn mặt của cậu càng lạnh hơn, lông mày giống như phủ một tầng sương mỏng, lạnh nhạt không chút biểu tình.
Giận rồi sao?
Cậu giận cái gì chứ, tôi mới phải giận đây này.
Giang Tùy có chút câm nín: "Cậu làm cái gì vậy?"
"Cậu làm cái gì ấy?" Cậu ngẩng cằm lên, hỏi lại cô một câu y đúc, chỉ là với ngữ điệu khác hoàn toàn.
Giọng điệu của Giang Tùy giống như phàn nàn, cũng giống như bất lực, nhưng ngữ khí vẫn mềm mại, còn giọng của cậu rõ ràng sắc bén và lạnh lẽo.
Giang Tùy không biết phải phản ứng lại làm sao.
Nhìn cậu vài giây, cô nhỏ giọng nói: "Vừa này tôi đã ra hiệu cho cậu rồi, sao cậu còn không bỏ tay ra?"
"Tại sao phải bỏ tay ra?" Sắc mặt cậu lạnh lùng.
"Có người khác ở đó."
"Cứ có người ở đó thì tôi không thể đến gần cậu?" Đôi môi của Châu Trì giật giật: "Tôi chả thấy ai ở đó hết."
"..."
"Cậu sợ người khác biết cậu có bạn trai?"
Ngữ khí Châu Trì nhàn nhạt, giọng cũng không lớn, nhưng Giang Tùy bị cậu nói cho không đáp lại được câu nào. Rõ ràng trước kia đã nói với nhau như vậy rồi, cậu ấy cũng đồng ý, tự nhiên hôm nay lại giở chứng vậy.
Môi cô khẽ động, cau mày nhìn cậu một lúc.
Nhiều người từ trong hiệu sách đi ra, đều bước gần tới chỗ hai người.
Giang Tùy hít vào một hơi, bình tĩnh nói: "Chúng ta đợi chút nữa hãy nói, đi ăn tối trước đi."
Trên đường đi toàn là học sinh.
Giang Tùy đi vài bước liền quay đầu nhìn lại, thấy cậu vẫn đang đi đằng sau.
Hai người ăn tối ở cửa hàng quen thuộc, Giang Tùy gọi một phần cơm niêu, gọi xong liền hỏi Châu Trì: "Cậu cũng ăn cái này nhé."
Cậu gật đầu một cái, sau đó đi ra một góc ngồi xuống.
Lúc chờ đồ ăn đem lên, cậu cũng cắm mặt vào điện thoại chơi game, không hề ngẩng đầu nhìn.
Giang Tùy cũng không nói gì, cô cúi đầu nhìn con chim cánh cụt trên cặp sách, nhớ lại lúc đó cậu rất dịu dàng...cũng không phải, có thể là do cô ảo tưởng vậy thôi, nhưng dù sao thì so với khuôn mặt lạnh lùng lúc này cũng dịu dàng hơn nhiều.
Cô ngước mắt lên lén nhìn, thấy Châu Trì hơi nheo mắt, môi mím chặt, không biết đang chơi cái gì, có vẻ rất tập trung.
Lúc sau ăn cơm, cả hai người cũng đều im lặng.
Trong tô của Giang Tùy có vài miếng thịt to, cô ăn không hết, bình thường trước đây cô đều gắp bỏ sang cho Châu Trì, sau đó cậu sẽ đưa lại cho cô một phần tư quả trứng ốp. Hôm nay tình huống như này, không ai có ý định bỏ đồ vào bát đối phương, Giang Tùy đã muốn đưa thịt sang cho cậu, do dự một lúc, có lẽ có hơi tức giận, đành cúi đầu lặng lẽ ăn hết, một miếng cũng không gắp sang.
Không biết rằng, lúc cô vừa ăn xong đứng dậy đi rót nước, thì một miếng trứng đã được gắp bỏ vào chén của cô, mà vị trí đối diện đã trống rỗng.
Giang Tùy quay lại nhìn, phát hiện Châu Trì đã ra quầy tính tiền, tính tiền xong liền ngồi ở khu vực ghế sofa chờ đợi, cũng không quay lại chỗ cũ.
Ngoài ghế có rất nhiều người cũng ngồi chờ, cậu ngồi trong một góc, nhìn ra ngoài đường, quay lưng lại với cô.
Có lẽ bởi vì đã ăn trứng tráng của Châu Trì, cho nên trên đường trở về, Giang Tùy luôn cảm thấy như thể mình đang mắc nợ cậu, nhưng thực sự thì trong lòng đã mềm ra.
Đi tới bên dưới tiểu khu, Châu Trì dừng lại.
Giang Tùy chủ động mở miệng: "Lên lầu ngồi một chút không?"
Không đợi cậu trả lời, cô đẩy cánh cửa ngách lên trước, một tay nắm cửa chờ, chân vẫn dừng trên bậc tam cấp, đứng đó chờ cậu.
Vài giây trôi qua, cậu cũng bước tới, theo sau cô đi lên lầu.
Mở cửa, Giang Tùy bật đèn lên, sau đó lấy xuống đối dép nam màu xám đưa cho cậu. Đây là đôi dép cô mua riêng cho Châu Trì, dựa theo số chân của cậu mà mua.
Cô để cặp sách lên sofa, đi vào bếp rót ra một ly nước, lúc bước ra, liền nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai đứng bên cạnh bàn xem ảnh của cô, là vài tấm ảnh cô cùng Lâm Lâm chụp vào cuối tuần trước. Chỉ có vài tấm trông bình thường, còn lại đều là mấy tấm cố tình chu môi chu mỏ.
Bị cậu nhìn thấy, Giang Tùy hơi xấu hổ, đi qua đặt ly nước lên bàn: "Cậu uống nước đi."
Châu Trì quay đầu, nhìn cô một cái, sau đó cúi người cầm lấy ly nước uống.
Giang Tùy nhìn yết hầu cậu chuyển động, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: "Cậu vẫn đang không vui sao?"
Châu Trì không nói gì, đặt ly nước rỗng xuống, liếm liếm mấy giọt nước đọng trên môi, lặng lẽ nhìn cô.
Lúc ánh mắt của cậu tập trung nhìn, sẽ tạo cho người ta ảo giác, giống như bị cậu nhìn thấu hết trong lòng.
Sự bất mãn và trách cứ của Giang Tùy đối với cậu đã dần dần biến mất.
"Châu Trì..." Cô nhỏ giọng gọi tên cậu, nói: "Thực ra tôi không sợ người khác biết tôi có bạn trai, ai cũng biết cậu giỏi giang, cậu cũng không để ai vào mắt, nhưng chỉ là tôi không thích bị người ta thảo luận, như vậy tôi không thoải mái, lúc trước tôi cũng nói với cậu rồi, vốn tưởng cậu đã hiểu, tôi không biết tại sao cậu lại có thái độ như hôm nay."
Ngừng lại một chút, Giang Tùy hơi nhíu mày, tiếp tục nói: "Cậu cũng biết đó, tôi trước giờ chưa từng yêu đương với ai, thậm chí trước đây cũng không hề chơi thân với người con trai nào, có đôi khi tôi sẽ không biết cậu đang nghĩ gì, cũng không biết phải làm như thế nào mới tốt, nếu có chỗ nào tôi làm không đúng, thì cậu có thể nói với tôi không, chứ đừng như vậy."
Chứ đừng như vậy?
Châu Trì nghiêng đầu qua nhìn cô, im lặng vài giây, trầm giọng hỏi: "Người hôm nay là ai?"
Hả?
Giang Tùy ngẩn người.
"Hiệu sách." Cậu nhấn mạnh một lần nữa.
"À, là Trần Dịch Dương bên lớp một, cậu ấy rất lợi hại, cũng rất thông minh, học lý khá tốt, cho nên tôi mới hỏi cậu ấy mấy câu trong đề kiểm tra..." Nói được nửa chừng, hình như đột nhiên nghĩ ra gì đó, liền kinh ngạc nhìn Châu Trì.
"Sao không nói nữa?" Ngữ khí Châu Trì lạnh nhạt, nghiêng người đặt chiếc ly rỗng lên mặt bàn.
"...Cậu tức giận vì chuyện này sao?" Giang Tùy có chút không thể tin nổi, phản ứng nhất thời trì trệ: "Cậu như này...là, đang ghen á?"
Cô dường như đã giác ngộ ra, cúi đầu nhớ lại biểu hiện của cậu ngày hôm nay, xác nhận: "Tôi biết rồi, cậu đang ghen."
"..."
Châu Trì đặt ly xuống liền đi sang một bên.
Giang Tùy bước theo hai bước, lại đi quẩn quanh trước mặt cậu, phì cười thành tiếng: "Tôi đoán đúng không?"
"Còn có cảm giác thành tựu à? Châu Trì kéo cô vào lòng, siết chặt vai cô: "Cậu có lương tâm không vậy?"
"Tôi có làm gì đâu." Giang Tùy dụi dụi đầu vào иgự¢ cậu, nhỏ giọng: "Cậu làm sao chứ, tôi chỉ hỏi Trần Dịch Dương có một câu, cũng đâu có làm cái gì, mà cậu bỏ đi như thế, lại còn tức giận với tôi, dọa ૮ɦếƭ tôi rồi."
"Không phải dũng khí cậu lớn lắm à? Lại còn cái gì mà dọa ૮ɦếƭ." Giọng nói cậu vẫn còn lạnh lùng, thái độ vẫn không tốt cho lắm, nhưng khuôn mặt ít nhiều đã dịu đi, cánh tay vẫn vô thức siết chặt cô vào lòng: "Cậu với cậu ta rất thân thiết sao?"
"Không thân lắm, chỉ ngẫu nhiên gặp vài lần thôi."
"Làm sao lại biết cậu ta?"
Giang Tùy nói: "Hồi lớp 10 tôi có trong câu lạc bộ thư pháp, cậu ta cũng trong đó, lúc tôi quen cậu ta, cậu còn chưa tới nữa."
Sau khi hiểu được nguyên nhân, cô cũng thoải mái hơn nhiều: "Tôi với cậu ta chẳng có gì hết, cậu không được hiểu lầm."
Châu Trì không nói gì, cũng không buông cô ra.
Giang Tùy biết thái độ cậu như vậy là coi như đã ổn rồi.
Cô giơ tay lên ôm lấy eo cậu, có chút buồn cười: "Tôi không biết lúc cậu yêu đương lại thích ăn giấm như vậy, còn tưởng rằng cậu thích ăn ngọt nhất cơ, cậu...ừm được tôi hiểu rồi, lần sau nhất định sẽ bảo dì Đào cho thêm nhiều một chút giấm vào đồ ăn cho cậu."
Ngữ khí của cô có vẻ trêu đùa.
Châu Trì buông tay, cúi đầu nhìn miệng cô còn đang chuẩn bị nói gì đó, liền tức giận đưa môi mình chặn lại.