Mối quan hệ giữa Giang Tùy và Châu Trì bị đám bạn trong lớp chế giễu trong một vài ngày, sau đó xuất hiện một sự việc xen vào giữa.
Trong vòng một tuần, Giang Tùy được ba cô gái không quen biết bắt chuyện, một người nhờ cô chuyển thư tình, một người hỏi cô về tình sử của Châu Trì, một người hỏi cô số QQ của cậu ta.
Lâm Lâm: "Cậu đều giúp cả sao?"
"Mình làm sao mà giúp được." Giang Tùy nói, "cậu nghĩ Châu Trì sẽ thổ lộ tình sử của cậu ấy với mình hay sao?"
Lâm Lâm vừa cười vừa nói, "Không có QQ luôn á? QQ mà các cậu cũng không add friend nhau à?"
Giang Tùy lắc đầu: "Mình chỉ có số di động thôi."
"Thế còn thư tình thì sao?"
"Vẫn còn trong cặp mình nè." Giang Tùy nói, "cậu ta cứ trực tiếp nhét nó vào trong cặp mình, sau đó chạy biến mất như thỏ, người không biết còn tưởng cô ấy tỏ tình với mình ấy."
"Ha ha ha ha!" Lâm Lâm cười không ngừng lại được, "Để mình bày cho cậu một cách kiếm tiền nhé, bây giờ cậu chuyển sang làm người đưa thư độc quyền của cậu nhỏ nhà cậu đi, cứ mười tệ một bức, đợi đến khi tốt nghiệp rồi có khi cậu thành đại gia luôn ấy!"
Giang Tùy: ".........."
Thời tiết càng ngày càng lạnh, mới chớp mắt mà đã đến giáng sinh rồi.
Giang Tùy ăn sáng rửa tay xong, vừa từ bồn rửa tay đi ra ngoài thì đâm sầm vào Châu Trì từ dưới cầu thang đi xuống.
Giang Tùy khẽ giật mình một cái, không ngờ rằng hôm nay cậu ta thế mà lại không ngủ nướng này.
Hai người lần đầu tiên ra khỏi nhà cùng một lúc, một trước một sau, ở giữa duy trì khoảng cách ba mét.
Trên đường một người hàng xóm đang đi mua đồ ăn nhìn thấy hai người, liền chảo hỏi: "A Tùy đi học đấy hả?"
"Vâng, chào buổi sáng bác ạ." Cô kết thúc lời chào hỏi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt. Cậu ta bỏ hai tay trong túi quần, không buồn mở miệng chào hỏi, mà cũng đúng thôi, đến người nhà mà cậu ấy còn chả thèm nói chuyện, thì nói gì đến những người lạ này.
Cậu ta hôm nay khoác một chiếc áo khoác dài màu đen mỏng manh như cũ, trông có vẻ hơi gầy gò mảnh khảnh, chân rõ ràng dài như vậy, thế nhưng tốc độ đi bộ lại không nhanh, cứ từ từ chậm rãi.
Ngẩn người nhìn cậu ta cả nửa ngày, Giang Tùy mới sực nhớ tới chiếc phong bì màu hồng vẫn còn nằm trong cặp cô cả mấy hôm nay.
Cơ hội này có vẻ không tồi.
Cô chạy lên hai bước đuổi kịp cậu ta, hai người đi ngang hàng.
Châu Trì quay đầu lại.
Giang Tùy đội một chiếc mũ len màu đen, che đi phần lông mày và trán, hai má ửng đỏ nổi bật trên khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ.
Châu Trì quay lại tiếp tục bước đi.
"Hôm nay cậu không đi xe à?" – Giang Tùy hỏi.
Cậu ta ừ một tiếng nhỏ trong cổ họng, "Hỏng rồi"
"Hở." Giang Tùy không nghĩ tới là nguyên nhân này, "thế đã đem đi sửa chưa?"
"Chưa, vẫn đang ở trường."
Giang Tùy nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi có biết một chỗ sửa xe cách trường mình không xa." Học kỳ vừa rồi cô cùng Lâm Lâm có đi qua đó sửa xe một lần, tuy rằng chỉ đi có một chuyến, nhưng đường đi vẫn nhớ rất rõ ràng.
Châu Trì liếc cô một cái, "Được, tan học cậu dẫn đường cho tôi xem."
Giang Tùy đồng ý, lại bước lên thêm vài bước, nói: "Cậu nhận được thư tình bao giờ chưa?"
Một câu hỏi không đầu không cuối được thốt ra, chủ đề đột nhiên thay đổi.
Châu Trì không mặn không nhạt hỏi lại: "Cậu nghĩ sao?"
Vậy chắc là có rồi.
Giang Tùy lại hỏi: "Cậu đối với thư tình có cảm giác như thế nào?"
"Cậu đang thăm dò cái gì vậy?"
Giang tùy không nói nữa, từ trong cặp sách lấy phong thư màu hồng ra đưa cho cậu ta: "Có người viết thư cho cậu, chắc là lá gan hơi nhỏ nên không dám tự mình đưa."
"Oh" Châu Trì nhếch môi, cười khẽ: "Nói vậy, lá gan của cậu lớn lắm à?" Nói xong, cậu ta duỗi tay một cái, cầm lấy phong thư bỏ vào túi áo.
Giang Tùy không thèm so đo với câu chế giễu của cậu ta, một bên thở dài nhẹ nhõm, một bên vụng trộm lau mồ hôi tay, lặng lẽ nghĩ tới một vấn đề: Mình tại sao lại phải sợ cậu ta chứ?
Hình như mỗi lần nói chuyện với cậu ta đều bất giác rơi vào thế bất lợi, giống như cậu ta là người vô cùng hung dữ vậy.
Cảm giác chênh lệch này càng ngày càng rõ ràng.
Giang Tùy cảm thấy cậu ta y như một con hươu cao cổ, mỗi người trong mắt cậu ta đều như một con chuột đồng, cậu ta vĩnh viễn chỉ quen nhìn xuống.
Cuối cùng bức thư tình như củ khoai nóng bỏng tay kia cũng đã được giải quyết xong, Giang Tùy thề rằng sẽ không bao giờ có lần thứ hai cô đi đưa thư hộ nữa.
Ai thích cậu ta thì tự đi mà gửi, ngay cả chút dũng khí cỏn con này mà cũng không có, không phải nói, tình yêu là vượt qua hết thảy sợ hãi sao?
Tan học, Giang Tùy dẫn Châu Trì đi đến tiệm sửa xe.
Xe đạp của Châu Trì đã rất cũ, bởi vậy nên xuất hiện vấn đề cũng là bình thường, lần này bị thủng lốp, nên chỉ có thể dắt bộ đi.
"Ở con hẻm trước mặt kia kìa." Giang Tùy vừa đi vừa chỉ.
Ở đằng sau con đường thứ hai có một khu phố thực phẩm, đi hết con đường này là tới tiệm sửa xe.
Tiệm sửa xe nằm ở góc một con phố cũ, cửa tiệm có chút chật chội, nhỏ bé. Trong khi thợ sửa xe đang thay lốp, Giang Tùy cũng tiện thể nhìn ngó xung quanh. Phát hiện ra đối diện là một cửa hàng hoa nhỏ, bên cạnh là một cửa hàng băng đĩa cũ.
Giang Tùy lấy làm kinh ngạc, nhớ lại thời còn sáu bảy tuổi, mỗi ngày đều đến cửa hàng băng đĩa như này xem.
Hiện tại máy tính và mạng internet đều đã quá phổ biến, những cửa hàng băng đĩa thế này đều đã suy tàn, hiện tại rất ít người còn xem nó.
"Cậu xem kìa, chỗ này có một cửa hàng băng đĩa?" Cô chỉ cho Châu Trì xem, giọng nói có chút ngạc nhiên mừng rỡ.
Châu Trì ngước đầu nhìn theo hướng tay cô, lại nghe thấy cô nói tiếp: "Tôi đi xem một chút."
Không đợi cậu ta trả lời, cô đã bước qua hộp phụ tùng, nhanh nhanh chóng chóng chạy qua đó, tóc đuôi ngựa phía sau đầu lúc la lúc lắc, nhìn có chút buồn cười. Hoàng hôn bắt đầu buông xuống, phủ lên người cô một màu vàng ấm áp dịu dàng.
Cửa hàng băng đĩa thực sự rất nhỏ, Giang Tùy chậm rãi nhìn màn hình hiển thị ở quầy gần cửa, phát hiện thấy thế mà lại có một album của Châu Kiệt Luân mới ra hồi tháng 11 qua, có tên là: "Tôi rất bận", xem ra băng đĩa ở đây cũng khá là mới.
Chủ tiệm ngồi trên quầy hàng nhỏ chỗ cửa ra vào, nhiệt tình giới thiệu với cô một chút, sau đó tiếp tục nghểnh mặt xem ti vi.
Giang Tùy bước vào bên trong, men theo giá xếp đĩa đi tới, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện Châu Trì đã tới từ lúc nào.
Cậu ta đứng ở kệ phía trong cùng, không biết đang cúi đầu nhìn cái gì đó.
Giang Tùy đi qua: "Cậu không ở đó coi người ta sửa xe cũng được hả?"
"Có thể có vấn đề gì chứ?" Cậu ta bước sang một bên, tiếp tục nhìn cái kệ nhỏ bên cạnh.
Ánh sáng mờ nhạt, Giang Tùy liếc qua xem, nhưng không nhìn thấy.
Cô đi lại gần: "Những cái này là gì vậy?"
Châu Trì đột nhiên lấy tay che mất: "Đừng có nhìn." (Lời editor: Má cha nội này chắc đang coi đĩa S.ex đây mà chuẩn nun =)))
"Là phim gì vậy?" Giang Tùy cầm lấy một cái, vừa mới nhìn đã chóng váng......
Bên trên in hình một người phụ nữ Tʀầռ tʀʊồռɢ, mê mê hoặc hoặc, đôi mắt khép hờ.
Giang Tùy lặng ngắt che miệng lại, đơn giản đã hiểu nó là cái gì. Một giây sau, mặt cô bắt đầu đỏ lựng.
Cô cúi đầu và đặt nó về lại chỗ cũ, cũng không dám ngước nhìn Châu Trì, lặng lẽ quay lại và đi ra.
Tại sao một cửa hàng băng đĩa tốt như vậy lại bán loại phim như này?
Kinh doanh hiện tại rất khó khăn sao?
Tại sao một người có vẻ nghiêm túc đứng đắn như cậu ta lại có thể xem thể loại này chứ?
Châu Trì đứng ở cửa tiệm bên này nhìn sang tiệm sửa xe. Giang Tùy cũng vừa mới bước ra khỏi cửa hàng băng đĩa, nói một câu: "Tôi qua bên kia xem." Liền đi qua cửa hàng hoa đối diện, đến bây giờ cũng chưa đi ra.
Bên này thợ sửa xe đã thay xong lốp, Châu Trì trả tiền, sau đó đẩy chiếc xe đạp về phía cửa hàng hoa.
"Giang Tùy" – Cậu ta lớn tiếng gọi.
"Đây" – Tiếng nói nhỏ cất lên.
Sau một lúc, cô ấy đã bưng ra hai chậu cây xương rồng.
Ông chủ bỏ nó vào túi cho cô, nói: "40 tệ."
Giang Tùy móc từ trong túi lấy ra tờ 20 tệ, sau đó lại mò mò trong cặp sách, nhưng không thấy ví đâu cả.
Cô sững sờ trong hai giây, quay đầu nhìn sang Châu Trì nói: ".... Có thể cho tôi mượn 20 tệ được không?"
"....."
Trên đường trở về, trời đã bắt đầu tối.
Trên ghi đông xe đạp của Châu Trì treo lủng lẳng hai chậu xương rồng, mỗi khi đạp xe lại bắt đầu lúc lắc.
Giang Tùy ngồi ở yên sau, khuôn mặt thu lại trong chiếc khăn choàng cổ.
Lúc đi qua con đường cũ đang được cải tạo, bánh xe lăn qua mấy hòn đá trở nên rung lắc dữ dội, Giang Tùy cảm giác như chuẩn bị ngã tới nơi, một tiếng "á" vang lên.
Châu Trì phanh xe lại, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không sao, vẫn chưa ngã."
"Cậu bám vào đi." Cậu ta thở dài, quay trở lại tiếp tục đạp, không chịu được lại quay lại nói một câu: "Bám vào tôi ấy."
Giang Tùy khó khăn đưa bàn tay của mình từ yên xe lên, bám lấy lưng áo Châu Trì.
Chiếc xe bắt đầu vững vàng tiến về phía trước, rồi lao xuống một con dốc nhỏ, gió thổi vù vù táp vào sườn mặt cậu ta.
Giang Tùy cúi đầu xuống, nhìn tới hai bàn chân đang ra sức đạp.
Buổi tối, Châu Trì vẫn như cũ không xuống ăn tối cùng mọi người. Dì Đào nghĩ cứ như thế mãi cũng không được, bèn hỏi Giang Tùy: "Làm sao mà cứ như này mãi, lần trước con đã nói với cậu ta chưa?"
Tất nhiên chưa nói.
Đúng hơn là không dám nói.
Giang Tùy mờ mịt đáp lại: "Nói rồi."
"Mạn Mạn cũng thật là, đứa trẻ này ương bướng như vậy, mà cũng không hỏi han gì đến nó. Đang tuổi ăn tuổi lớn, mà ăn uống không ra giờ giấc gì thế này, thì làm sao mà đảm bảo sức khỏe?" Dì Đào nghĩ nghĩ một chút, lại hướng Giang Tùy nói, "Con đi lên gọi xem, nói thế này đi, nếu cậu ta không xuống ăn cơm dì nấu, thì dì hôm nay cũng khỏi ăn luôn."
"Hả?" Giang Tùy có chút rối loạn.
"Lừa cậu ta một chút?"
Giang Tùy khen: "Dì lợi hại đấy."
Giang Tùy nhanh chóng lên lầu, đừng bên ngoài cửa phòng cậu ta, phát hiện cửa phòng vẫn còn đang đóng y như cũ.
Cô gõ gõ hai lần, không có ai đáp lại.
"Châu Trì?"
Cũng không ai thưa.
Giang Tùy khẽ đẩy khe cửa, nhòm vào bên trong. Trong phòng có thắp đèn nhưng không thấy ai cả. Giang Tùy đẩy cửa mạnh hơn, thò hẳn đầu vào nhìn. Đột nhiên, cánh cửa nhà vệ sinh bên cạnh mở ra, phát ra tiếng "cạch" một cái.
Giang Tùy nghe thấy liền dời mắt đến, liền thấy một người từ trong đó đi ra.
Chân trần, tóc ướt, khắp mặt và cổ nước vẫn đangchảy xuống, phía trên không mặc áo, phía dưới chỉ mặc một cái quần short đen, đôichân dài của cậu ta nổi bật dưới ánh sáng trong phòng.