Thành Phố Mùa Tuyết Tan - Chương 17

Tác giả: Dương Liễu Liễu

Trời cành ngày càng lạnh, nhiệt độ đã xuống 13, 14º. Oanh tóm cổ Trà, lôi về nhà. Nếu cứ để Trà tiếp tục ở lại bệnh viện thì Phong chưa tỉnh Trà đã gục rồi. Tháng này Trà tụt mất 4,5 kg, khuôn mặt nhợt nhạt xanh xao.
Trà cũng biết tình trạng bản thân nên không phản đối, ngoan ngoãn về nhà. Cô ăn canh gà Huyền nấu tẩm bổ xong leo lên giường ngủ một mạch. Khi tỉnh dậy đã 3,4h chiều hôm sau. Tinh thần có vẻ khá hơn rất nhiều.
Cô xuống phòng khách ăn hoa quả với mọi người. Đây là lần đông đủ nhất kể từ hôm xảy ra tai nạn đến nay. Ánh ngồi cạnh, nhẹ nhàng Ϧóþ vai cho Trà, vừa nhỏ giọng:
-Sao? Tinh thần dễ chịu hơn chưa?
Trà gật đầu:
-Ừ! Mọi người không đi làm à?
Hào phẩy tay:
-Tuần sau mới bắt đầu. Chơi hết tuần này đã. Kakaka…
Huyền đưa tay nhẩm tính:
-Hiện tại nhóm ta có hai người thất nghiệp, tiền ăn uống, chi tiêu sinh hoạt lấy quỹ nhóm bù vào. Hai người mau chóng đi tìm việc làm đi.
Liễu tròn mắt nhìn Huyền: Phí bệnh viện, chi phí phẫu thuật cao ngất ngưởng nữa. Sau này chắc phải làm như trâu như bò trả nợ mất. Cô nuốt nước bọt hỏi huyền:
-Chi phí phẫu thuật cao lắm không? Bao nhiêu vậy? Cậu biết tiền lương của tớ bèo bọt nhất nhóm, chỉ đủ ăn tiêu hằng ngày thôi mà.
Mọi người nhìn Liễu tủm tỉm cười, Oanh gật đầu khẳng định:
-Đứng là rất cao. Cậu là bạn tớ nhưng chỉ giảm được 10% thôi à. Mau đi làm trả nợ đi.
Liễu méo mặt, đập đầu vào ghế xopha, sụt sụt nước mũi:
-Sao số tôi lại khổ thế này. Huh…Huh…
Trang ném quả táo lên người Liễu, cong miệng:
-Im đi. Mà chủ nợ của cậu không phải bọn tớ.
Liễu tròn mắt ngạc nhiên:
-Thế là ai?
-Hoàng Trân…
Liễu hóa đá. Sao các cậu có thể đối xử với tớ như thế được? Để tớ nợ người noài một số tiền cao như núi. Lãi xuất bây giờ bao nhiêu nhỉ? Tại sao lúc đó anh ta không nói? Chẳng lẽ muốn lấy thân mình trả nợ hay sao? ૮ɦếƭ tiệt.
Mọi người tròn mắt nhìn Liễu đi đi lại lại lẩm nhẩm. Rồi đột nhiên kéo áo Huyền, giở giọng nă nỉ, đôi mắt mở to long lanh cười:
-Huyền ơi! Cậu cho tớ vay quỹ nhóm trả Hoàng Trân. Tớ sẽ đi làm trả nợ nhóm.
Huyền cười làm liễu nhen nhóm hy vọng. Suy nghĩ một lúc, huyền lắc đầu làm mặt Liễu xám ngoẹt:
-Không được! Nợ người ngoài thì cậu mới chịu khó đi làm. Nợ bọn tớ thì cậu ung dung chơi bời, Mơ đi nhé.
-Đúng đấy. Huyền nói chí phải.
Mọi người ai nấy giơ ngón tay đồng ý. Liễu đen mặt tiếp tục ỷ ôi:
-Đừng vô tình thế mà. Nhỡ anh ta lấy lãi xuất cao thì làm sao? Tớ lấy thân trả nợ à? Huh. Thương tớ đi…
Huyền hất tay Liễu không thương tiếc:
-Chẳng lẽ mấy trăm triệu câu không trả nổi sao? Hoàng Trân cùng lắm lấy lãi xuất bằng ngân hàng thôi mà.
-Cái gì? Mấy trăm triệu cơ á?
Tiếng hét của Liễu vang lên đầy đau khổ trong căn nhà. Mọi người không nhịn được cười. Liễu run run ngồi xuống ghế: nước mắt lưng tròng.
-Tớ ước chi đừng tỉnh lại nữa. Huh…huh.. Sao thực tại luôn tàn nhẫn như vậy? Tớ còn đang định nghỉ nữa, nằm nữa cho tóc mọc dài ra rồi đi làm. Ai ngờ… Huh…huh…
Liễu đứng lên, đi đi lại lại làm mọi người chóng mặt. Suy đi tính lại xem cô nên làm gì. Một hồi sau mọi người không chịu được nữa thì Liễu tuyên bố:
-Tớ đi lừa tinh.
-Là sao?? (không ai hiểu cả)
Liễu làm bộ mặt nghiêm túc, giảng giải chi tiết:
-Thế này nhé: Hoàng Trân có chút tình cảm với tớ. Thích hay là thương hại thì tớ không quan tâm. Nếu tớ lừa tình Trân thành công thì số nợ tiền Hoàng Trân có thể không phải trả. Có khi lại kiếm được một khoản nghỉ dưỡng cho nửa năm sau.
Mọi người thộn ra hình ảnh lửa hận. Trà nhìn Liễu lắp bắp:
-Cậu nghĩ thế thật hả Liễu? Hoàng Trân hình như thật lòng với cậu đấy.
Liễu gật đầu quyết tâm:
-Như thế càng tốt. Kiếm tiền ở Hoàng Trân cũng dễ.
Trang ném thêm quả táo nữa nhằm đúng khuôn mặt trơ trẽn của Liễu nhưng Liễu bắt được, lại còn cười hi hả.
-Hoàng Trân thật lòng chăm sóc cậu mà cậu nỡ lòng làm thế à? Trong người cậu bây giờ có cả dòng máu của Hoàng Trân nữa.
Liễu xua tay nghiêm túc nói:
-Cậu nói thế mọi người lại hiểu nhầm là tớ có thai với Hoàng Trân đấy. Tóm lại ân tình anh tớ không cần biết. Ai bảo nhóm không chịu cho tớ vay tiền.
-Đồ đểu cáng…
-Vô lương tâm…

Gối ôm ở xopha lần lượt đáp xuống người Liễu không thương tiếc. Cô nàng đau khổ nhăn mặt:
-Tớ mới tỉnh lại đấy, vết thương ở đầu lại rách ra thì làm sao? Các cậu chỉ bênh chằm chặp người ngoài thôi.
Tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi, Huyền lừ mắt nhìn Liễu:
-Cậu cứ chờ đấy!
Huyền ngạc nhiên nhìn người đàn ông trung niên, cô dẫn ông vào phòng khách. Trà đứng dậy, kinh ngạc. Đáng lẽ ra ông phải ở bệnh viện chứ?
-Ông Tôn!
-Cậu chủ tỉnh lại rồi. Một tiếng trước. Nhưng tôi không lien lạc được cho cô.
Trà thấy đầu mình ong ong. Tim cô sung sướng đập loạn xạ. Trà hét lên như giải tỏa bức bách trong thời gian qua.
-Phong tỉnh rồi!
Cô ôm trầm lấy từng người một, sung sướng mà rơi nước mắt. Mọi người như thầm: thế là mọi chuyện đều suôn sẻ. Ông Tôn nghe điện thoại đi vào thì sắc mặt càng khó coi. Trà kéo cánh tay ông, cười hạnh phúc:
-Đi thôi! Tôi muốn gặp phong.
Nhưng bắt bộ dạng cười khó coi của ông, nụ cười của Trà tắt ngầm. Cô lặp bặp:
-Sao vậy? Ông đừng nói Phong bị mất trí nhớ, không nhớ tôi là ai đấy nhé.
Mọi người cùng đánh rơi nhịp thở. Ông Tôn chầm chậm lắc đầu:
-Cậu chủ dậy luôn gọi tên cô. Thế nhưng nhìn qua tấm kính ở cửa…
Nói đến đây, Trà hiểu rồi. Anh ấy phải tự đối mặt. Ông Tôn tiếp tục nói:
-Cậu chủ phá hết đồ trong phòng ở bệnh viện. Bây giờ người của cậu chủ đã đưa cậu ấy về biệt thự nghỉ ngơi. Cậu chủ không cho phép ai vào phòng mình. Tôi đến để báo cho cô biết tình hình. Tốt nhất vài ngày nữa cô hãy đến thăm. Cô cầm điện thoại. Tôi sẽ liên lạc với cô.
Nói xong, ông Tôn ra về.
Trà đờ đẫn ngồi xuống ghế sopha. Mọi người vỗ vai an ủi:
-Thành Phong là người cầu toàn, đột nhiên biết mình như vậy cũng nên cho cậu ta thời gian thích ứng.
Trà gật đầu. Tất nhiên là cô hiểu nhưng cô rất muốn gặp Phong. Anh ấy như vậy cô càng đau lòng. Cô dứng dậy, muốn lên phòng nghỉ ngơi.
Mọi người nhìn theo mà lắc đầu thở dài.
Mùa đông này sao lạnh vậy chứ???
Đã hai ngày trôi qua. Sao vẫn chưa thấy ông Tôn liên lạc. Trà sốt ruột. Mọi người đành phải cùng Trà đến biệt thự của Thành Phong. Ngôi biệt thự to và rộng rãi ở ngoài ngoại ô. Ông Tôn hơi bất ngờ rồi dẫn mọi người vào trong.
Trà bấm tay mình in vết. Mọi người vỗ vai bảo cô hãy yên tâm. Họ đến phòng khách thì gặp bố mẹ Thành Phong. Mọi người cúi đầu chào, yên lặng. Một hàng người hầu đứng sau hai người. Trông họ có vẻ mệt mỏi. Trà tiến lại gần, giọng nhỏ nhẹ:
-Hai bác, cháu lên thăm Thành Phong được không?
Phu nhân im lặng chẳng nói gì. Bố anh thì vẫn lạnh lùng nhưng gật đầu. Trà theo ông Tôn lên phòng anh, còn mọi người thì ngồi lại dưới phòng khách.
Hành lang khu biệt thự cứ một đoạn lại gặp một người hầu. Dù là ban ngày nhưng hành lang dẫn lên phòng anh lại tối mờ, lạnh lẽo và vô vị. Ông Tôn đăm chiêu nói với cô:
-Từ lúc ở bệnh viện về, cậu chủ chưa ăn gì. Chỉ cần có người bước vào liền bị cậu dọa rồi đuổi ra.
Lòng cô dội lên sự xót xa khôn tả. Cô cắn cắn môi gật đầu:
-Cháu biết rồi. Cháu sẽ cố gắng khuyên anh ấy.
Dẫn cô đến trước cửa phòng anh, ông Tôn lại quay đi làm việc của mình. cô run run cầm nắm cửa. Phong của cô đang ở trong đó. Tại sao cô thấy lòng mình chán ngắt vậy…Cô hít thở sâu, mở cửa bước vào.
Phong đứng gần lan can phòng anh ấy. Dù không bật đèn nhưng cô thấy anh mặc áo tối màu. Hai tay xỏ túi quần nhìn ra ngoài trời. Người anh toát ra sự lạn lẽo cô đơn.
Nghe tiếng mở cửa, anh trầm giọng quát:
-Đi ra!
Tim cô run lẩy bẩy. ô căng mắt nhìn đống vỡ vụn dưới đất, nhẹ nhàng bước qua. Không nghe tiếng đóng cửa, anh quát lần nữa:
-Đi ra ngoài ngay!
Chân cô tê cứng lại. Giọng cô nhẹ vang lên:
-Phong… là em..
Giọng nói của cô làm tim anh tê cứng. Ở bệnh viện tỉnh lại, người đầu tiên anh gọi tên là cô. Nhìn bóng hình trong gương, trái tim anh rơi vào vực thẳm. Dù Trà chấp nhận anh nhưng anh lại không thể chấp nhận mình. Vì anh là người kiếm tím sự hoàn mĩ. Phong thâm trầm. Trà bước đến sau lưng anh, tấm lưng rộng rãi, ấm áp. Cô vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, dùi dụi vào lưng anh:
-Phong! Em đến rồi.
Anh nghe thấy được tiếng tim đập nhanh của cô và của cả bản thân mình. Tiếng nói này, mùi hương này, anh đều khao khát. Nhưng bây giờ anh có thể làm chủ nó không? Anh vẫn đứng yên nhưng giọng lạnh lùng:
-Vê đi!
Cô im lặng.
Bàn tay lạnh ngắt của anh gỡ tay cô ra khỏi người mình. Trà giật mình, ngơ ngác, hoảng loạn ôm chặt lấy anh. Nếu buông tay, cô sợ sẽ không đủ can đảm nắm lại nữa.
Anh đau đớn nhưng gỡ thật mạnh tay cô ra, lạnh lùng quát:
-Anh nói em về đi cơ mà.
Trà chới với ngã xuống sàn, nước mắt giàn giụa nhìn người con trai không quay đầu lại. Mảnh thủy tinh vỡ dưới sàn ghim vào tay cô. Ánh sáng mờ mờ soi dòng máu chảy. Cô rên khe khẽ.
Cô đau, anh còn đau hơn cô.
Tiếng anh lại lạnh lùng quát lên:
-Ông Tôn! Ông Tôn..!
Ông Tôn hốt hoảng chạy vào:
-Cậu chủ?
-Đưa cô ấy ra ngoài. Từ nay không được để cô ấy bước chân vào đây.
Cô nghẹn giọng không thốt lên lời. Lắc đầu bất lực nìn ông Tôn. Ông Tôn cũng rất khó khăn nhưng phải làm theo cậu chủ. Cô lắc đầu, giọng nghẹn ngào:
-Cháu không đi! Cháu không đi! Đừng bắt cháu đi mà. Huh…huh…
-Cô đứng lên đi. Để cậu chủ nghĩ thông suốt rồi sẽ đến tìm cô. Tiếng anh lạnh lùng cắt ngang:
-Chia tay đi.
Cô nghẹn nước mắt mà thét lên:
-Tại sao? Tại sao chứ? Tên đểu cáng, đồ xấu xa. Chỉ bị hủy dung nhan mà anh thành ra thế này sao? Tình cảm 4 năm của chúng ta tại sao anh lại dễ dàng buông tha như vậy. Hay tình yêu của anh chỉ thế thôi. Chỉ cần gặp khó khăn là anh buông tay em… Em hận anh. Sao anh không nghĩ cho em…
Ông Tôn dìu cô bước ra khỏi phòng.
Em hận anh cũng được, ghét anh cũng được.
Anh nhìn theo bóng dáng hao gầy của cô mà đau lòng. Giọt nước mắt theo cô mà chảy xuống.
Anh dễ dàng buông tay sao?
Chỉ gặp trở ngại là anh buông tay sao?
Anh hèn nhát nhưng anh yêu em…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc