Huyền bỗng dưng thấy khó chịu, linh tính có điều chẳng lành. Lòng cô nóng như lửa đốt. Hôm nay cũng không thấy KaBin đến cửa hàng của cô. Cô không biết cảm giác này xuất phát từ đâu, muốn tống nó ra ngoài quá.
-Cô em, ở đây có bán bánh ngọt không?
Cô ngẩng lên, một đám thanh niên ăn mặc lộn xộn, dây xích chằng chịt trên quần áo, tóc tai nhộm vàng khè. Loại người này cũng chẳng tử tế gì. Cô cười lạnh:
-Anh không nhìn biển hiệu trước khi vào đây à?
Huyền bưng bánh cho họ, có chút run sợ. Mấy tên kia thì cười đùa, nhìn chằm chằm vào иgự¢ cô mà không biết xấu hổ. Mottoj trong số chúng cầm tay cô, giật xuống làm cô bất ngờ suýt ngã. Hắn vòng tay chạm vào eo cô. Huyền chừng mắt, bật dậy:
-Các người quá đáng rồi đấy…
Bọn họ lại cười ầm ĩ.
-Bà chủ giận rồi kìa… Ngoan, ngồi xuống đây với anh.
Với cá tính của Huyền thì làm sao cô chịu để yên. Cô lấy cốc nước trên bàn hất thẳng lên mặt tên khốn vừa kéo tay cô, hét lên:
-Biến đi!
Tên kia lãnh cốc nước xong thì đưa tay lên vuốt mặt, hắn tực lộn tiết, hét lên:
-Anh em phá nát chỗ này cho tao!
Hắn nhìn cô vói ánh mắt khinh bỉ,giọng giễu cợt:
-Loại hồ li tinh như cô chỉ xứng đáng với cóc thôi, bẩm thỉu hôi hám. Tôi cảnh cáo cô, nếu còn bám theo KaBin thì kết cục sẽ không như thế này đâu.
Huyền hoảng hồn nhìn bọn chúng đập phá cửa hàng. Cô hhoo lên:
-Các anh làm gì vậy? Ai cho các anh làm thế hả?
Nói lý vói bọn chúng thì phí lời. Cô lao vào, bẻ ngược tay tên hất bàn ghế của cô. Tiếng “rắc” vang lên, cô đạp vào khớp gối hắn từ đằng sau. Tiếng hét của hắn làm bọn kia dừng lại. Cô thả tên này ra. Dù sao hắn cũng bị gãy tay rồi. Bọn kia nhất thời hoảng hồn. Huyền cầm chiếc ghế gỗ phang một phát vào đầu tên cầm đầu. Cái chất nhờn mà hắn sờ thấy là máu. Hẳn hoảng, cơ mặt run run. Huyeeng khoanh tay, học võ từ hồi cấp 3 chẳng lẽ chỉ để quản lý mấy bà lười nhác ở nhà hay sao? Chúng lầm rồi. Đụng vào cô thì chắng khác gì ᴆụng vào hổ dữ.
-Mau đưa hai tên kia đến bệnh viện. Nếu không thì kẻ tàn phế, người mất mạng vì chảy máu đấy.
Tên đại ca nhìn thấy máu thì xỉu tạ trận. Bọn còn lại thấy thế hoảng hồn lôi hai tên bị thương chạy mất dép. Nọn nhã nhét, chỉ có thế mà dám đến gây sự sao? Mất mặt, quá mất mặt!!!
Cô nheo mắt nhìn đống kính đổ nát, cùng cực của sự tủi thân. Vất vả lắm cô mới dựng được tiệm bánh này, ai ngờ… Nuowcsmawts cô bỗng nhiên giàn giụa.
Cô lau nước mắt, cầm chổi, bắt đầu dọn dẹp. KaBin lái con xe Jeep đến, anh lao thẳng vào trong của hàng, nhìn qua một lượt rồi hỏi cô:
-Có chuyện gì vậy?
Uất hận làm cô chẳng thèm trả lời anh. Cô cúi xuống nhặt miếng kính vỡ trên sàn.
-Á..á..á…
Miếng kính xẻ vào tay cô, máu đỏ tươi từ vết thương chảy ra, rỏ xuống mảnh kính sáng hòa với giọt nước mắt mặn chát. KaBin bước nhanh qua những mảnh vỡ vụn, nắm lấy tay cô. Ánh mắt anh có chút phức tạp. Đôi long mày chau lại, giọng trách móc:
-Sao lại bất cẩn như vậy.?
Huyền giựt tay ra, quay người tiến về quầy tìm băng cá nhân. Giọng cô lạnh. Không khí đã trầm lại càng trầm hơn:
-Anh đừng đến đây nữa.
-Cho tôi một lý do.
Anh đã bước đến cạnh cô từ lúc nào, siết chặt tay cô, đưa lên miệng mình, liếm vết máu đi. Huyền giật mình, muốn giật tay ra nhưng bắt gặp ánh mắt của anh, tim cô lại nhảy trong Ⱡồ₦g иgự¢. Ánh mắt này khiến cô thoáng run sợ. Cô không dám nhìn, quay sang hướng khác nhỏ giọng:
-Anh đừng đến đây nữa. Hôm nay vợ chưa cưới của anh thuê người đập phá quán. Tất cả là do anh.
-Đó không phải vợ chưa cưới của tôi.
-Nhưng…
Không phải vợ chưa cưới. Cô nhìn anh rồi lại nhìn xuống đống đổ nát, nên vui hay buồn. Cô không nên nghĩ cho bản thân một cơ hội.
-Hôm trước cô ta nói hai người…
Anh băng lại vết thương cho cô, vuốt nhẹ mái tóc, cười yêu chiều:
-Là cô ta nói chứ đâu phải anh. Ngốc thật. Anh đảm bảo chuyện này sẽ không xảy ra nũa đâu. Em sợ hả…
Sợ ư? Từ này không có trong từ điển của cô. Thật ra vừa nãy anh đã nhìn thấy cảnh chiến đấu oai hung của cô, anh không ngờ con người nhỏ nhắn như cô mà lại rat ay mạnh như vậy. Huyền chưa kịp trả lời thì anh đã rút điện thoại, bấm một dẫy số. Cô chỉ nghe anh nói loáng thoáng một câu:
-Đem bọn đàn em đến đây…
Khoảng 5’ sau, một chiếc xe BMV đậu trước cửa hàng. Bốn ngườ mặc vest đen đi vào. Cúi đầu chào KaBin. Huyền tròn mắt nhìn họ, bất giác lùi lại một bước:
-Các anh không phải xã hội đen đấy chứ?
KaBin lắc đầu: -Họ là người của anh.
Anh quay người, vỗ vai người đứng gần anh nhất:
-Giúp anh dọn dẹp một chút. Anh có việc phải đi ngay bây giờ.
Họ gật đầu, ánh mắt quét dưới sàn, có chút ngạc nhiên. Anh đi rồi họ bắt đầu dọn dẹp. Huyền thấy áy náy quá:
-Tôi tự dọn dẹp được, các anh về đi.
Bốn anh chàng này cầm chổi có vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn tiếp tục dọn dẹp, ánh mắt họ nhìn Huyền vừa kính trọng vừa thân thiện:
-Chị dâu cứ ngồi nghỉ đi, xong việc là đại ca sẽ về đây liền.
Huyền gật đầu, cứ để họ dọn, vừa đỡ tốn sức, vừa đỡ tốn tiền thuê người dọn vệ sinh. Nhưng Huyền tròn mắt: không phải chứ, mấy người họ gọi mình là “chị dâu?” Mặt cô nóng lên, đôi má hồng hồng, cô lại lắc đầu:
-Tôi không phải là chị dâu, các anh nhầm người rồi!
Bọn họ nhìn cô cười:
-Chị dâu đỏ mặt kìa. Người mà đại ca chấm thì không thoát khỏi vòng tay anh ấy đâu. Chị nhất định là chị dâu của tụi này rồi…
Điểm đến của ba người là nơi xa thành phố, xa bệnh viện. Đúng theo yêu cầu của bé Thu. Thảm cỏ non trải dài, màu xanh non mượt mà. Cánh đồng cỏ hiện lên đầy sức sống với những hoa đòng nội trắng, vàng, tím xem kẽ nhau. Cảm giác hít thở không khí trong lành thật yên bình.
Bé Thu nhất quyết đòi đi thả diều. Hoàng Trân cũng đành chiều nó.Liễu trải mìm dưới thảm cỏ, hai mắt lim dim, hít một hơi thật dài cảm nhận mùi hương hoa cỏ nơi đây. Cô thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Hoàng Trân đang chụp ảnh kỉ niệm với bé Thu, liến quay ra chụp ảnh cô.
Anh để Thu chơi diều, còn mình thì đến chỗ Liễu. Hai tay anh chống xuống đất, ngồi cạnh cô như muốn hưởng lạc chút gì đó.
-Lâu lắm mới thấy con bé vui như vậy.
Liễu mở mắt, khẽ đáo lại:
-Vì thời gian con bé đều ở trong bệnh viện.
Cô nghe rõ tiếng thở dài của anh, và tay anh đang rứt những bong hoa nhỏ bên cạnh. Trầm mặc một lúc, anh mới lên tiếng:
-Muốn dùng gì không?
-Cũng được…
Anh mỉm cười , đứng đạy đi về phía ô tô. Nhỏ Thu cau mày chạy lại ra phần tức tối:
-Cô Liễu! Diều mắc lên cây rồi! Cô lấy giúp cháu với…
Liễu đứng dậy, có chút chóng mặt. Cô lắc đầu cho tỉnh táo rồi theo chân bé Thu đến bên dưới gốc cây. Cô ngán ngẩm:
-Công nhận cái cây này cao thật.
Liễ nhún người nhảy đi nhảy lại nhưng không tới. Chỉ còn cách nửa gang nữa thôi. Cô lại nhún người: lần này phải nhảy cao hơn mới được. Nhưng cảnh vật như nhòa đi trước mắt cô. Cô thấy chóng mặt quá, đưa tay ra phía trước tìm điểm tựa nhưng không có. Cô ngã vật xuống đất, cơn đau dữ dội ập đến. Con bé Thu hét toáng lên vì sợ hãi. Nó thấy Liễu lăn lội, vừa lấy tay đập vào đầu, vừa cào cấu đầu mình thì hoảng quá. Nó quỳ sụy xuống kéo tay Liễu:
-Cô…cô sao vậy…đừng làm cháu sợ…cô ơi…!
-Cô…cô đau đầu quá.
Nó vừa gọi vừa mếu máo: -Cô..cô ơi…
Bàng hoàng quá, nó hét lên: -Anh…nh…nh…ơi…
Ly nước trên tay anh tượt xuống cỏ, viên đá nhỏ tan dần ra dưới ánh nắng nhẹ buổi chiều.
-Cô ấy sao vây?
Nó quệt nước mắt: -Cô ấy kêu đau đầu, vật lộn rồi ngất đi.
Khuôn mặt trắng bệch đập vào mắt anh. Anh chỉ kịp hét lên:
-Đưa cô ấy đến bệnh viện…
Hoàng Trân bế xốc cô lên, chạy nhanh về phía xe.
Con đường ngoại ô vắng ver vang lên tiếng động cơ, tiếng xe lao đi với tốc độ nhanh khủng khi*p. Vầng thái dương của anh giật giật, anh đang lo lắng tột độ. Thu ôm chặt Liễu ở phía sau, nhìn Hoàng Trân qua gương.
-Trên đường đi em thấy có bệnh viện tư. Đến đó gần hơn bệnh vieenhj thành phố.
Nếu lái xe về thành phố ít nhất cũng nửa tiếng. Anh còn chưa biết cô bị làm sao, nếu kéo dài thời gian sẽ không tốt. Anh tiếp tục tăng tốc, vừa chửi đổng:
-Cái bệnh viện ૮ɦếƭ tiệt đó ở đâu không biết?
Con bé lờ mờ nhìn thấy nóc tòa nhà trắng ở phía trước thì hét lên:
-Anh ơi. Kia kìa…
Tiếng phanh xe trượt dài trên sân. Anh nhảy phốc xuống cỗng cô xuống xe bệnh viện. Liễu được đưa vào phòng cấp cứu. Bác sĩ ngăn anh ở cửa:
-Xin anh chờ ở ngoài…
Phòng khám tư tuy nhỏ nhưng trang thiết bị khá hiện đại. Anh mặc kệ, trước hết phải xem tình hình Liễu thế nào đã. Được một lúc, Liễu được chuyển sang một phòng khác. Mấy bác sx đi theo ai nấy đều căng thẳng. Chốc chốc anh lại nhìn đồng hồ, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua. Bé Thu căng thẳng nhìn anh:
-Cô ấy sẽ không sao chứ?
Anh xoa đầu nó gật đầu. Nó yên tâm gục vào vai anh, ngủ gật lúc nào không biết. Buổi đi chơi giờ đã quá hạn sức khỏe của nó. Nó đã quá mệt. Hoàng Trân thở dài, nhẹ nhạng ôm nó ra ngoài xe, chỉnh tư thế cho nó ngủ thật thoải mái rồi trở vào. Vừa lúc bác sĩ ra.
-Bác sĩ! Cô ấy sao vậy?
-Anh không biết gì về tình trạng sức khỏe của bệnh nhân hay sao?
Bác sĩ tháo khẩu trang, cau mày nói tiếp:
-Cô ấy bị u não. Anh nên đưa cô ấy đến bệnh viên trung ương để xác nhận khối u. Tốt nhất là cho nhập viện ngay. Nếu để tình trạng này kéo dài, chỉ e rằng…
-Cô ấy đã tỉnh chưa?
-Tỉnh được một lúc rồi. Rất may tình trạng sức khỏe cảu cô ấy từ trước đến giờ rất tốt.
Bác sĩ rời khỏi, anh thẫn thờ ngồi xuống ghế. Câu nói của Oanh ban chiều vọng lại trong tai anh “sức khỏe của Liễu không được tốt. Cậu chú ý cậu ấy giùm mình. Đừng để cậu ấy mệt nha”
Anh ngốc hay cô ta ngốc? Đối diện anh là cánh cửa khép hờ. Cô gái đứng sau cánh cửa từ từ tiếp nhận thông tin. cô vẫn còn cầm tay nắm cánh cửa. Lúc chuẩn bị đi ra thì tiếng bác sĩ lọt vào tai cô “cô ấy bị u não….cô ấy bị u não…”Anh đứng dậy, đi đến cửa phòng. Cửa mở hé, mắt anh tối sầm lại. Tiếng “cạch” cửa vừa rồi là tiếng mở cửa phòng.
Chẳng lẽ…
Anh còn đang ngẩn ra thì Liễu đã mở cửa phòng, khuôn mặt nhột nhạt, cco lững thững đi ra. Dường như mắt cô không nhìn thấy anh nữa. Anh liền đuổi theo, kéo tay cô lại, trong anh giờ hoảng loạn.
-Cô đi đâu vậy?
Đôi mắt cô vô hồn nhìn anh, bàn tay còn lại gỡ tay anh ra, cô lững thững bước về phía cửa ra vào. Bước hụt cầu thang, cô bị ngã đập đầu xuống đất, đầu cô on gong nhức nhối.
Chẳng lễ đây là lần đầu tiên cô biết bệnh tình của mình. Hoàng Trân hốt hoảng chạy đến chỗ cô, tạm thời không nên nói gì. Liễu khó khăn thốt ra một câu đầy chua xót:
-Tôi không cần anh thương hại…
Anh thương hại cô ư? Anh mất bố mẹ từ năm 10 tuổi. Từ một cậu ấm hưởng sự xa hoa của gia đình bỗng chốc mất tất cả, không người thân thích, lại còn phải lo cho em gái no đủ nữa. Nếu không nhờ sự thương hại của người khác thì anh có sống đến bây giờ mà ςướק lại tất cả những thứ từng thuộc về anh không?
-Tôi không thương hại cô mà tôi muốn cô phải dũng cảm đối mặt.
Cô đập đầu xuống đất, vết xước trên trán tím lại, dòng máu từ trên trán nhỏ xuống từng giọt. Anh quỳ xuống lau xết xước bằng khăn lau tau của mình.
Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nhột nhạt.
-Tại sao tôi lại bất hạnh như vậy? Sao mọi thứ xui sẻo cứ đổ ập xuống đầu tôi vậy chứ…huh..huh…huh…
Anh kéo cô vào lòng ôm chặt:
-Cô không bất hạnh, cô còn có gia ddinhg, có bạn bè. Còn cả tôi và bé Thu nữa. Mọi người sẽ ở bên cô, cùng cô đối mặt. Tất cả sẽ ổn thôi.
Mặ kệ bao người đi qua nhìn, anh vẫn quỳ đó ôm cô cho đến khi cô thôi nức nở. Giọng anh trầm trầm:
-Tôi sẽ ở bên em. Thế nên em đừng lo nghĩ gì cả. Ở bên tôi, nhất định em sẽ bình yên…