Sauk hi tốt nghiệp trường đại học xã hội và nhân văn, Ánh đầu quân làm công tác xã hội. Cô làm việc cho hội từ thiện Việt , vận động và quyên góp giúp đỡ cho các trẻ em cơ nhỡ. Cô vừa chuyển giao tiền mặt cho viện trẻ mồ côi ở Thành phố Hồ Chí Minh. Chỉ cần nhìn các trẻ em tươi cười là trong long cô xốn xang niềm hân hoan. Xong việc rồi nhưng cô chưa muốn về Hà Nội, kiếm một chiếc ghế đá ngồi xuống, cô ngắm lã trẻ chơi đá bóng. Đức Huy kiếm cô một hồi, tưởng cô đã ở trên ô tô, ai ngờ…
-E thích trầm tư một mình vậy sao?
Đức Huy ngồi xuống bên cạnh, Ánh vẫn không để ý, mải mê nhìn lũ trẻ chơi đùa, hò hét. Anh vẫn chưa biết làm gì mới khiến cô nói chuyện với anh thì Ánh đã lên tiếng trước:
-Tôi thấy mình rất hạnh phúc.
-…
-Tôi sinh rưa đã có bố mẹ, ra ngoài thì có bạn bè lo lắng, quan tâm, chẳng phải lo nghĩ gì cả. Tôi bị coi là tiểu thư.
Trong giọng nói có chút xót xa tủi than. Đức Huy nhíu mày: làm việc với nhau đã hai năm, chưa bao giờ cô chia sẽ với anh về cuộc sống của cô. Anh nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô, mái tóc rủ xuống, thấp thoáng giọt mồ hôi lăn xuống. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc, lên vành tai cô để thấy má cô ửng hồng vì nắng.
-Tại sao em lại nó điều này với anh. Vì mọi người gọi em là tiểu thư nên em chọn nghề này, rong ruổi khắp nơi sao?
Ánh nhìn anh, không khí trầm mặc. Cô cười, không phản bác cũng không đồng thuận với điều anh nói:
-Tại sao anh lại làm nghề này? Anh đã tốt nghiệp khoa quản trị kinh doanh mà.
Anh nhìn khuôn mặt hồng của cô: xinh xắn và quyến rũ, muốn chạm nhưng không thể. Anh muốn người con gái của anh sẽ được sự nâng niu trân trọng tuyệt đối. Tuy giờ cô chưa đòng ý làm người yêu anh nhưng anh tin rằng trước hay sau Ánh chỉ có thể thuộc về anh thôi.
-Vì anh là đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong cô nhi viện.
Ngữ khí của anh trầm ơn. Anh chưa bao giờ nói về quá khứ của anh. Anh nghĩ đơn thuần cô đã nói cho anh một bí mật thì đổi lại anh cũng cho cô biết một bí mật. Đôi đồng tử của cô mở to, ngạc nhiên. Làm sao có thể. Anh là trẻ mồ côi sao? Theo cô biết anh có một quá khứ toàn vẹn, bó mẹ anh thành lập công ty kinh doanh linh kiện ô tô. Anh là học sinh ưu tú, toàn diện về mọi mặt:
-Không tin phải không?
Anh cười, nhìn khuông mặt ngẩn ra của cô là biết. Đọc được câu hói trong đầu cô, anh giải đáp:
-Năm anh 8 tuổi, anh được một gia đình nhà giàu nhận nuôi vì trong hồ sơ, anh là đứa trẻ thông minh, ngoan ngoãn nhất viện.
Hóa ra tuổi thơ của anh là như vậy. Trong ánh mắt cô lóe lên một tia sáng. Có mùi nguy hiểm ở đây. Thấy sự thay đổi nét mặt của cô, anh thấy có sự kkhoong ổn. Ánh áp sát vào vai anh cười thâm hiểm:
-Bí mật đọng trời của tổ chức. Anh mau đưa tiền bịt tin tức. Nếu không tôi sẽ phun tin này ra. Haha…
Mặt anh xám lại trong chốc lát rồi nhanh chóng dãn ra. Người này thay đơi nhanh như chong chóng vậy.
-Em uy Hi*p anh sao?
Ánh gật đầu, vừa nháy mắt vừa cười đểu:
-Ừ, Anh tính đưa tôi bao nhiêu đây?
Đức Huy trầm tư: anh dễ bị uy Hi*p vậy sao? Đúng là cô bé ngốc:
-Anh có một sự trao đổi có lợi cho em hơn.
-Có lợi hơn?
Ánh mắt cô sáng như sao: -Anh nói đi!
Đức Huy dùng khuôn mặt nghiêm nghị, ngữ điệu chắc chắn:
-Lấy anh!!!
Ánh bất giác nhích xa anh. Tai cô bùng bùng. Anh ta nói gì vậy? Lấy anh ta? Dưới ánh mắt trời, mồ hôi cô chảy xuống nhanh hơn. Tim cô có triệu chứng lạc nhịp. Bình tĩnh! –Cô tự nhủ long mình.
-Anh đừng đùa tôi. Hôn nhân đại sự không thể đưa ra đùa được.
Giọng anh vẫn nghiêm túc. Đôi mắt sắc bén của anh nhìn vào mắt cô:
-Nếu trở thành vợ anh, toàn bộ tiền của an hem có thể giữ. Như thế chẳng phải có lợi cho em sao?
Ánh ૮ɦếƭ đứng tại chỗ. Đôi mắt kia chứng tỏ anh không đùa. Đức Huy cũng không ngờ mình nói vậy.Như vậy không phải là nhanh quá sao? Anh muốn cô từ từ tiếp nhận tình cảm của anh. Như thế này thì khổ cho cô gái bé nhỏ kia quá.
-Ê! Hai người kia, đi thôi. Chúng ta phải ra sân bay bây giờ.
Giọng nói của bác tài xế làm hai người giật mình quay ra. Như vớ được phao, Ánh bừng tỉnh, đứng phắt dậy, cúi đầu đi nhanh về phía ô tô. Anh bật cười, cô nàng lại chạy trốn rồi. Sải chân anh dài và rộng, chỉ vài bước đã đuổi kịp cô. Lúc đi qua, anh còn ghé vào tai cô thì thầm:
-Vụ trao đổi này chỉ có anh chịu thiệt thôi.
Cô cúi gầm mặt, bước nhanh hơn.
Từ trụ sở của hội, Ánh lái ô tô về nhà. Tâm trạng cô ũng không mấy dễ chịu. Dù lúc chiều, trên máy bay, anh và cô chẳng nói với nhau câu nào. Nhưng trong đầu cô cứ lởn vởn hình ảnh của anh. ૮ɦếƭ tiệt!!!
Về đến nhà. Ngoài Hòa ra, mọi người đều ở trong phòng ăn. Ánh kéo valy đến phòng khách. Nghe tiếng bạn bè là sự khó chịu trong cô giảm hẳn đi một nửa. Cô chẳng nghĩ ngợi nhiều, lao thẳng vào phòng ăn. Mọi người đang ăn tối. Mắt cô tràn trề hạnh phúc và sung sướng ôm hôn từng người một. Sau màn chào hỏi phấn khích, Ánh mới kéo ghế ngồi xuống. Huyền đứng dậy lấy thêm bát đũa cho cô, Ánh kéo đĩa bánh trên bàn, cho một miếng vào miệng.
-Lâu lắm mới được ăn bánh Huyền làm. Ngon thật đấy!
Huyền bĩu môi: -Nỡm ạ. Mới xa nhau có một tuần mà làm như cả thế kỉ không được gặp không bằng.
Ánh hếch mắt: -Một ngày mà không được nói chuyện với mọi người mình cảm thấy ngày đó dài bằng cả thế kỉ luôn. Đi xa nhớ mọi người lắm đó.
Mắt Lễu sáng quắc: -Thế có quà cho tớ không?
Oanh nhìn bằng ánh mắt chẳng mấy thiện cảm, ra giọng:
-Ăn cơm đi. Bao nhiêu tuổi rồi mà ai đi đâu về cũng đòi quà làm như trẻ con không bằng.
Liễu xụ mặt. Đột nhiên tiếng điện thoại reo lên. Là Hòa gọi về. Fuowng mặt trẳng trẻo hiện lên trên màn hình, cái giọng nghe lanh lảnh đáng ghét:
-Mọi người đang ăn tối sao? Toàn món ngon! 30’ nữa tóa về đến nhà. Các cậu giữ nguyên hiện trường đợi tớ về.
Mến đưa miếng bánh lên miệng ăn trước mặt Hòa, cười rất đểu:
-Còn lâu nhé cưng. 30’ nữa cưng về mà dọn bếp nhé. Hehe…
-Các cậu độc ác thật. –Bụp- Hòa tắt máy trong tiếng cười ầm ĩ của mọi người.
Tiếng chuông cửa reo, Mến giật mình kêu lên:
-Không phải Hòa về đấy chứ?
Trang phẩy tay: -Không phải đâu. Nếu là Hòa thì cậu ấy có chìa khóa, vào thẳng nhà rồi. Trà ngố! ra mở cửa đi!
Trà đang tập trung ăn, nghe tiếng Trang nói thì giật mình ngẩng lên:
-Ơ! Sao lại là mình?
-Đi nhanh lên. Phiền quá!
“Trời đánh tránh miếng ăn”. Dù người ngoài kia là ai thì Trà đều nguyền rủa. Một người con trai lạ ngoắc đang cầm hoa, khuôn mặt nghiêm nghị cúi đầu chào Trà. Trà ầm ờ:
-Anh Tìm ai?
-Tôi tìm Oanh. Cô ấy có ở nhà không vậy?
-Anh vào nhà đi, chúng tôi đang ăn tối.
Ngọc Minh đi theo Trà vào phòng ăn. Ánh mắt không giấu được sự ngạc nhiên, Huyền nhận ra anh, cười chào:
-Anh cứ tự nhiên đi.
-Tại sao anh lại đến đây?
Giọng nói cứng ngắc của Oanh làm mọi người thôi cười đùa quay ra nhìn anh. Ngọc Minh mặt xám lại. Trước mặt bao nhiêu người mà cô nói câu đó chẳng phải anh thành kẻ vô duyên sao? Cô không thể giữ thể diện cho anh một chút hay sao? Liễu chép miệng, hơi tẻ nhạt:
-Dù sao Ngọc Minh cũng là hách mà.
Nhìn bộ dạng trải truốt của anh, Liễu vừa hỏi vừa nháy mắt vớ anh:
-Hai người tối nay định ra ngoài à?
Chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu ý Lễu. Liễu muốn hai người có không gian riêng để bồi đắp tình cảm. Liễu ngầm ủng hộ anh. Bắt được tín hiệu, Ngọc Minh gật đầu, bỏ mặc khuôn mặt khó chịu của Oanh.
-Vậy hai người có thể đi. Nhưng anh nhớ phải trả lại Oanh cho chúng tôi trước 10h. Chúc hai người vui vẻ!
Nói xong, Liễu tập trung vào chuyên môn. Mọi người cũng mặc kệ cặp đôi kia,tíu tít xem quà Ánh mua về. Oanh tức lôn ruột kéo Ngọc Minh mặt đắc thắng ra ngoài. Anh không hiểu sao Liễu lại giúp anh nhưng có vẻ lời nói cuẩ Liễu rất có tác dụng. Oanh không hề phản bác dù không mấy dễ chịu. Anh nghĩ lần sau phải mua quà cảm ơn Liễu mới được.
Hai người bước trên vỉa hè. Oanh không nhìn anh mà nhìn xuống dưới chân, ngập ngừng:
-Sao anh lại đến đây?
-Anh đã nó là làm. Anh thích em, bây giờ em không chấp nhận anh cũng được. Nhưng ít ra cũng pphair cho anh có thời gian bên em chứ.
Ánh mắt Oanh lộ rõ vẻ bối rối. Cô lặng lẽ bước đi. Đèn đường sáng trưng, xe cộ vẫn tấp nập. Oanh hướng mắt nhìn theo sự vội vã của đô thị, trong lòng cô ௱ôЛƓ lung một cảm giác mơ hồ. Yêu hay không yêu. Thích hay là sự ấn tượng. Tất cả chỉ là một ranh giới mong manh. Câu trr lời hãy để thời gian đưa đến. Cô trầm mặc trongsuy nghĩ. Ngọc Minh nhẹ nhàng nắm tay cô, bàn tay một người bắc sĩ phẫu thuật ấm áp, tin tưởng, mảnh khảnh nhưng chắc chắn.Oanh giật mình nhìn anh. Ánh mắt họ nhìn nhau như hiểu thấu lòng nhau. Anh siết chặt tay cô như sợ cô sẽ chạy trốn, touotj mất khỏi cuộc đời anh. Anh muốn nắm giữ, muốn hiểu sâu tận cùng tâm tư trong cô.
Hai người họ cứ bước đi, chậm rãi giữa dòng người tấp nập. Mọi thứ chẳng cần rõ ràng. Dường như tất cả chỉ là mặc nhận. Giọng nói của anh phá tan không khí trầm lặng:
-Em ăn tối cùng anh nhé. Anh đói rồi.
Oanh tròn mắt, cau mày:
-Sao? Anh chưa ăn tối hả?
Cô nhìn anh, đưa mắt tìm kiếm. Cuối cùng cô đưa anh vào một quán ăn ven đường ngon, bổ, rẻ. Kéo anh ngồi xuống chiếc ghế sạch sẽ, cô gọi cho anh một tô mì. Ngọc Minh tuy là bác sĩ nhưng cũng không câu lệ quá về việc an toàn thực phẩm. Anh ăn ngon lành, đưa bát húp sột soạt.
Cô thực sự không biết nói sao nữa. Anh làm việc cả ngày, tối lại ăn mì. Nhìn cách anh ăn, cô không thể nhịn được.
-Anh ăn chậm thôi. Không ai ăn tranh của anh đâu. Sao anh không ăn tạm chút gì rồi đi. Biết anh đói vậy đã không để anh ăn cái thứ ít dinh dưỡng này.
Ánh mắt anh cười nhìn cô đầy âu yếm:
-Không ngờ em cũng lo cho anh như vậy. Hay em về ở với anh đi. Anh sống một mình mà.
-Đừng hòng.
Oanh nhìn anh. Ngọc Minh vẫy cô chủ quán gọi thêm một tô nữa.
-Anh ăn gì mà khi*p thế? Sao người anh lại gầy như vậy?
-Em không thấy 3 vòng của anh rất chuẩn sao? Ngày xưa khi đi học, ngày nào cũng nhận được tá thư tỏ tình, cơm hộp được fan tặng xếp thành hàng mỗi buổi trưa đấy.
Cô lắc đầu, vẻ không thể tin được. Anh cũng không buồn giải thích thêm nữa, anh cắm cúi ăn. Bấy giờ ánh mắt cô mới dừng lại nơi anh. Phải công nhận anh rất đẹp trai. Dù ăn uống ở nơi xuồng xã nhưng tùng thao tác của anh vẫn rấ nho nhã, phóng khoáng. Anh bỗng ngẩn lên. Bắt gặp anha mắt anh, cô ngượng ngùng quay đi. Khóe miệng anh khẽ nhấc lên:
-Em thấy anh thế nào? Đẹp trai quá phải không?
-Không biết tự trọng.
Hai người lang thang trên vỉa hè. Bất chợt trời đổ mưa. Oanh giật mình ngơ ngác, cô đưa tay hứng để từng giọt mưa nhỏ lạnh rơi vào lòng bàn tay. Trời mưa lớt phớt rồi nặng hạt dần.
-Làm sao đây?
Cô chỉ thấy nụ cười ấm áp nở trên môi anh. Anh nắm chặt tay cô chạy dưới mưa. Mái tóc mềm mại của cô thổi nhẹ về phái sau. Có một cảm giác lạ len vào từng tế bào, máu như đông lại. được anh nắm có cảm giác tê tê. Cô chỉ nhìn thấy bóng lưng anh rộng và chắc chắn. Có cảm giác được bảo vệ che chở.Hai người chạy vào khu nhà thờ tránh mưa. Cô bật cười khi thấy bộ dạng ướƭ áƭ của anh. Mái tóc đen rủ xuống mặt. Tiếng cha xứ trầm trầm vang ra từ trong nhà thờ. Cô tò mò nên đi vào trong. Một đôi nam nữ đang đứng trước mặt cha xứ làm lễ thành hôn. Tiếng cha xứ êm êm:
-Con có đòng ý lấy Hoa Nhi làm vợ dù sau này gian khó, giàu sang bệnh tật vẫn yêu thương tôn trọng cô ấy?
Hai tiếng nam trầm đều thốt ra câu: -Con đồng ý!
Oanh mơ hồ không phân biệt được có phải anh vừa nói ra câu đó hay không. Cô nhìn anh chăm chú. cô vẫn nằm gọn trong tay anh. Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay ra. Đôi mắt cô có chút ướƭ áƭ không biết do mưa hay do cô xúc động. Anh vuốt mái tóc ướt của cô, giọng trầm ấm:-Thực sự anh rất muốn được yêu thương chăm sóc bảo vệ em. Hãy cho anh một cơ hội được không?
Mưa đã ngừng rơi từ bao giờ.Mọi người vội vã trở về gia đình ấm áp.Từng cặp kéo nhau đi nhanh. Đường phố cũng thưa thớt dần. Ngọc Minh cởi chiếc áo khoác ngoài khoác lên người cô. Oanh nén lòng mình để hiểu rõ chính lòng mình.