Bệnh viện vẫn đông nghẹt người. Oanh đứng một góc lẳng lặng xem hồ sơ của cô bé. Trưởng khoa tiến lại gần cô.
-Mọi chuyện ổn chứ?
Oanh lạnh mặt:
-Ổn cho đến khi anh hỏi tôi.
Oanh bực mình không nói không rằng bỏ đi. Anh trưởng khoa thấy ghét cái kiểu cô nói chuyện.
Trên đường đi, Huyền và Liễu mua một số sách thiếu nhi và đồ ăn bổ dưỡng. Hai người gặp Oanh ở phòng trực. Bệnh viện trồng rất nhiều cây xanh. Mùi bệnh tật nặng nề không ám ảnh nơi này, không gian yên bình hơn các bệnh viện khác.
Theo như lời Oanh nói, phòng cô bé ở cuối hành lang. Một thoáng sững sờ khi hai người bước vào phòng. Đặt túi xách xuống giường, Liễu khẽ cười vì cảnh tượng trước mặt. Cô bé mặc váy xanh dương, tóc đen ngắn đến vai,dáng người gầy, nước da trắng bóc. Cô bé đang hì hục gấp những mẩu giấy nhiều màu. Khuôn mặt thon nhỏ ngước lên nhìn hai người trong ánh mắt ngây thơ ánh lên sự ngạc nhiên ngỡ ngàng. Phòng của cô bé là phòng khá rộng rãi. Bên cạnh giường là kệ sách nhỏ. Trên bàn có những hộp sao giấy và hạc… Trên kệ có vài cuốn sách thiếu nhi và sách kinh doanh.
Bắt gặp nụ cười của Liễu, cô bé ngạc nhiên:
-Buồn cười lắm hả cô?
-Ừ, cô thấy giống phòng riêng chứ không phải phòng bệnh.
-Cháu ở bệnh viện cả tháng trời, coi như đây cũng là nhà rồi. Tiếng cửa mở, Oanh bước vào. Sau cuộc giới thiệu đầu tiên hai người biết con bé là Hoài Thu. Huyền vừa trò truyện vừa gọt táo. Liễu đi loanh quanh phòng. Cô bị thu hút bởi khung ảnh trên bàn: người con trai ôm Thu cười. Khuôn mặt ánh lên sự nghiêm nghị. Nhìn đống sách kinh doanh, cô đoán là anh trai Thu. Con bé lên tiếng:
-Đó là Hoàng Trân, anh trai cháu. Hôm nay anh phải ở công ty nên không thể đến được.
Hẳn là một người giàu có.
Giật mình bởi có người bước vào. Oanh ngạc nhiên:
-Trưởng khoa, anh đang giờ trực mà.
Anh không để ý đến Oanh, anh cười chào Thu và hai người.
-Hai người là bạn của Oanh hả? Tôi là Ngọc Minh, trưởng khoa của cô ấy.
Huyền cười mỉm:-Chào, tôi là Huyền.
Liễu thờ ơ hơn, tay lật lật mấy quyển sách, hờ hững, ngắn gọn:
-Chào. Liễu. (ý cô là chào, mình tên Liễu).
Huyền nhìn cô, nhíu mày, gắt nhẹ:-Liễu.
Liễu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Huyền. Cô cười tươi như rằng:
-Chào Ngọc Minh, xin lỗi đã thất lễ. Tôi là Liễu. Hì. Lúc tôi tập trung thường không để ý xung quanh.
-Không sao đâu, tôi chỉ ghé qua xem tình hình bé Thu thôi. Tôi đi đây, mọi người nói chuyện đi.
Ngọc Minh đi luôn, không quên nhìn Oanh một cái. Oanh cũng đi luôn vì cần giải quyết hồ sơ bệnh nhân quan trọng. Trong phòng chỉ còn 3 người. Thu tỏ ra rất vui vẻ khi nói chuyện. Huyền tất nhiên là khéo tay, ngồi giúp con bé cắt giấy gấp hoa và ngôi sao.
-Từ mai cậu nên để ý cách giao tiếp với người xung quanh đi. Mình không thể tin đây là cách nói chuyệ của nhà báo.
-Được rồi em yêu. Mình sẽ chú ý hơn. Tại mình đang tập trung nên mình hơi lơ đãng thôi.
-Cậu…Cậu mà còn gọi mình là em yêu nữa thì biết tay.
Liễu gật gù:-Biết rồi em yêu.
Ánh mắt thẩm thấu của Huyền chiếu tướng lên người cô. Liễu chớp mắt làm hòa. Bé Thu cười phá lên-hahaha. Cô Liễu như trẻ con vậy.
Huyền bật cười, còn Liễu thì xám ngoét mặt, gật gật đầu.
-Ừ, trẻ con thật.
Cô y tá bước vào:-đã đến giờ uống thuốc.
Ánh mắt con bé không giấu được sự thất vọng. Hai người có chút xót xa len lỏi. Họ nhanh chóng tạm biệt ra về và hứa sẽ quay lại thăm Thu.
Sau khi đợi Oanh thay ca, ba người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Trời trong veo, gió nhè nhẹ thổi mang theo chút lạnh. Phố xá vẫn tấp nập người. Họ im lặng chìm vào suy nghĩ của chính mình cho đến khi về đến nhà. Ngôi nhà màu trắng khang trang nằm giữa lòng thành phố rộng lớn và rất nhiều cây xanh.Tám đứa đã góp công xây dựng để là nơi nuôi dưỡng, nương tựa, là nơi bình yên, nơi chốn trở về sau những ngày mệt mỏi bên ngoài.
Đến bậc cửa, một đôi giày lạ của con trai để bên ngoài, bóng loáng và sạch sẽ. Nhìn thoáng qua cũng biết là hàng hiệu. Ba người bước vào. Cảnh tượng trước mắt họ là một chàng trai cao lớn đang siết eo trà. Đôi môi họ quấn quýt thắm thiết. Dường như họ không để ý có người bước vào. Liễu có vẻ không quan tâm, cầm máy ảnh lên chụp lên tục.Ánh sáng chớp nhoáng cùng tiến lách tách đã đánh thức họ.
Họ bất ngờ buông nhau ra. Trà ngạc nhiên, Ⱡồ₦g иgự¢ cô vẫn tiếng thở dồn dập. Môi đỏ mọng, hơi sưng lên. Chắc cảnh này đã diễn ra lâu và hết mình. Khuôn mặt cô đỏ ửng, bối rối.
-Các cậu vào lúc nào mà không lên tiếng.
Huyền cùng Oanh đặt túi xách xuống, ngồi lên ghế xô-pha.
-Đâu dám làm phiền anh chị công tác.
Oanh nhìn Trà, lắc đầu: -Nhà công mà dám…gian phu dâm phụ.
Câu nói của Oanh làm mặt trà càng nóng, đỏ ửng. Phong vẫn ôm eo Trà, ngồi xuống ghế đối diện.
-Tôi chỉ gian phu với cô ấy thôi.
Sức nóng như thiêu đốt người Trà. Cô véo vào đùi anh.
-Im ngay cho em.
Trà bây giờ mới hướng mắt nhìn con người im lặng đằng kia. Liễu đứng dựa tường, bộ dạng nhàn nhã xem lại những bức ảnh trong máy. Khuôn mặt đăm chiêu rồi nhanh chóng giãn ra bởi tiếng Trà.
-Liễu, cậu lại đây cho tớ.
Liễu tiến lại gần, Khóe miệng khẽ nhấc lên chào người thanh niên. Cô đã gặp người này vài lần. Cô nhanh chóng ngồi xuống ghế, đưa máy ảnh cho Huyền. Huyền ngẩn ra, ngồi cười tủm tỉm. Liễu hướng mắt nhìn khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của Trà.
-Cận cảnh, cực sắc nét.
Trà đỏ mặt. Thành Phong có vẻ rất sung sướng, anh bảo Liễu:
-Cậu rửa rồi gửi cho mình nhé, làm kỉ niệm.
Trà im luôn, mặc kệ mấy con người đang cười rần rần. Cô giúp việc xách túi đồ ăn bước vào, cúi đầu chào mọi người. Trà nhanh nhảu:
-Hôm nay Thành Phong sẽ ăn trưa ở đây, cô nấu thêm vài món nữa nhé.
Bà gật đầu, liếc mắt qua Liễu vẻ chẳng mấy thân thiện. Liễu cảm nhận được nhưng chẳng mấy quan tâm. Cô cầm máy ảnh đứng lên đi vào phòng rửa ảnh tối mờ ở cuối hành lang. Thành Phong khá than thiện. Anh nhìn theo bong Liễu đi vào.
-Liễu vẫn thế nhỉ, vẻ lạnh lùng khiến người ta hiểu nhầm nhưng thực ra rất ấm áp.
Trà vẫn chưa tiêu hóa được cái cảnh riêng tư mà Liễu không ngần ngại chụp cận cảnh:
-Ấm áp nhưng thâm thúy cực kì, đểu không nói được.
Trong căn phòng hẹp, tối mờ, Liễu chọn những bức ảnh ấn tượng, có cảm xúc để rửa. Công việc nhà báo bận rộn nhưng cô vẫn sắp xếp cong việc nghỉ cuối tuần để ở bên mọi người. Cô kệp những tấm ảnh đã rửa lên giá mắc, tháo, áo khoác bên ngoài, vắt lên ghế,cô đi ra cửa sau. Đây là lối tắt ra vườn. Không khí thoáng đãng, đất vẫn còn ẩm sau trận mưa nhỏ ba đêm. Những viên đá trắng tinh lát thành lối đi quanh vườn. Nhìn những cây lan được săn sóc tỉ mỉ, Liễu thấy bà giúp việc có ích hơn việc cằn nhằn.
Bụng cô réo lên âm thanh nho nhỏ. Cô theo lối cũ đi vào, chiếc màn tối màu ngăn ánh sáng được vạch ra. Liễu hoảng hồn: bà giúp việc bước vào, bà ta không thèm đóng cửa phòng. Những tấm ảnh của cô thế là xong. Hỏng rồi! Quy trình làm ra những tấm ảnh đẹp quan trọng nhất là ánh sáng: tối kị khi rửa ảnh không được có ánh sáng chiếu vào.
Trong căn phòng mờ mờ, ánh mắt Liễu đỏ lên tức giận. Giọng cô mang theo khí lạnh:
-Tôi có cho phép bà vào đây không?
-Cô chủ, mọi người muốn cô ra ăn trưa. Tôi…
-Cô ra ngoài đi.
Bà ta lạnh xương liếc qua máy ảnh rồi nhanh chóng ra ngoài. Liễu dựa vào bàn suy nghĩ, ánh mắt cô vẫn chưa giảm đi khí nóng. Huyền nhẹ nhàng đi vào,gọi tên cô:
-Liễu.
-Ừ.
-Ăn cơm nhé!
-Ừ.
-Bà ta không biết, đừng giận nhé, mất xinh..
-Ừ.
Liễu kìm nén sự khó chịu theo Huyền bước ra ngoài. Bữa ăn vẫn diễn ra bình thường, chủ yếu là 4 người kia nói. Oanh đẩy bát canh nóng về phía cô.
-Hi. Đừng tập trung vào chuyên môn quá, nói chuyện với mọi người đi.
Liễu gật đầu cười, quay sang Trà, giọng vẻ thờ ơ nhưng ánh mắt thì xoáy sâu.
-Trà! Nụ hôn thế nào?
“Ặc”… Trà bị sặc canh. Con người kia không biết nói chuyện hay sao chứ? Trà nhìn cô bằng ánh mắt muốn Gi*t người. Liễu vẫn tiếp tục:
-Ngọt ngào
-…
-Dễ chịu
-…
-Nóng bỏng…hay…
Độ nóng của ánh mắt theo từng câu nói của Liễu. Liễu chưa kịp thốt ra thêm lời nào thì đã bị ấn nguyên miếng bánh vào miệng. Trà lườm cô: người này tuyệt đói không được lên tiếng nữa. Nhưng Thành Phong đã nhanh chóng tiếp lời:
-Thiếu. Quyến rũ nữa…
Huyền với Oanh bất giác, rơi cả đũa, cười không nhịn được. Mặt trà nóng phừng phừng, đập tay xuống bàn:
-Các cậu thôi ngay cho tớ.Còn cả anh nữa, sao lại hùa với mọi người chứ.
-Anh đâu có, anh chỉ nói ra cảm nhận của mình thôi. Nếu mọi người không lên tiếng anh quyết không tha cho em.
Trà đập đầu xuống bàn. Có bạn trai thẳng thắn quá mức làm cô không còn cái lỗ nào mà chui xuống. Hic. Bữa cơm trôi qua trong không khí hậm hực của Trà và tiếng cười nói khúc khích của mọi người. Sau bữa trưa,mọi người làm việc của mình. Liễu nhanh chóng lên phòng mình. Ánh nắng buổi trưa không gay gắt mà nhàn nhạt dễ chịu. Thật ra cô bị cảm xúc chi phối quá nhiều. Cô biết mọi chuyện sẽ chẳng đi tới đâu. Nhưng cũng không biết mình như thế này đến bao giờ? Kệ đi, chuyện gì đến sẽ đến.
Tiếng gõ cửa vang lên, tiếp đó là giọng khàn khàn của bà giúp việc.
-Cô chủ?
-Vào đi.
Liễu ngồi xuống giường nhìn bà ta chầm chậm đi vào. Cô im lặng để bà ta lên tiếng trước.
-Cô chủ, tôi là người có trách nhiệm.Chuyện vừa nãy là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.
-Gì nữa không?
-Không.
Liễu gật đầu. Cô không phải là người nhỏ nhen, chuyện đã qua thì cho qua luôn. Liễu nhìn bà ta. Bat a hiểu ý, quay người đi ra ngoài. Cô ngả ra giường. Cảm giác dễ chị nhanh chóng đưa cô vào giấc ngủ.