Sau một giấc ngủ dài, Liễu thức dậy với cái đầu choáng váng, nhận ra các bạn vẫn còn đang ngủ say. Ánh nắng ban mai dịu hiền chiếu xuyên qua các ô cửa kính khiến gian góc phòng bừng sáng. Ringgg…! Tiếng chuông đồng hồ báo thức.Oanh uể oải vươn vai, ánh nhìn của cô vẫn còn mơ màng. Tiếng chân nặng nề di chuyển bên hành lang. “Cạch”- cửa chợt mở, bóng dáng người đàn bà cao lớn sắc nét bước vào, là cô giúp việc. Ánh nhìn của bà ta liếc qua nhìn từng người đang ngủ, đôi loong mày nhíu lại, bà ta nói to vẻ cung kính:
-Thưa các cô, bữa sáng đã hoàn tất.
Trà đang cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp nói giọng mơ màng từ tốn:
-Có thể pha dùm cháu tách cà-phê không?
Bà ta lạnh lùng quắc mắt ra Trà, có chút lạnh lùng:
-Bà chủ dặn sau khi ăn sáng cô mới được uống cà-phê. Tôi chỉ làm theo yêu cầu của bà chủ. Các cô có 15’ để chuẩn bị. Ăn sáng giờ này rất tốt cho sức khỏe. Không còn việc gì nữa, tôi xuống nhà đây.
Liễu đã ngồi dậy, dựa lưng vào chiếc gối, ánh nhìn của cô theo bà ta ra đến cửa vừa thờ ơ vừa khinh bỉ. Không khí xung quanh chẳng mấy dễ chịu nhưng các cô nàng đều xuống giường chài nhau câu buổi sáng để xoa dịu không khí. Ánh đung đưa chân dưới sàn, ánh mắt như vì sao lấp lánh nhìn mọi người. Có vẻ đã tỉnh hẳn rồi.
-Nhanh đi các cậu, nếu không cô ta sẽ lại la oai oái cho coi.
Liễu cười, nụ cười hơi nhạt hướng về mọi người nhưng ánh mắt vẫn còn ấm áp:
-Hôm qua tớ uống hơi nhiều nên mệt lắm. Các cậu xuống trước đi, tớ sẽ xuống sau.
Huyền kéo mền dậy, gật gù đi xuống dưới lầu. Cánh cửa được khép lại. Ánh vẫn ngoái cổ nói với:” xuống ngay nha…” Liễu gật đầu cho qua câu trả lời. Cô có vẻ mệt. Nhẹ nhàng xuống giường, cô đứng tựa vào của kính nhìn ra ngoài. Bầu trời xanh ẩm ướt mát lành, ánh nắng ấm đang hòa tan những giọt sương lấp lánh còn đọng lại. Gió thổi qua ngọn cây bằng lăng đang dần trơ trọi lá. Cô bỗng nhớ đến hắn, người đã làm cô phải lao đao. Thật nực cười. dòng nước mắt lăn vệt dài trên má. Coi như đó chỉ là giấc mơ….buồn.
Bước nhanh qua bậc cầu thang dưới lầu đã nghe hấy tiếng lanh lảnh của cô giúp việc dưới phòng ăn. Thật bực mình. Khóe môi cô nhếch lên khó chịu –Sẽ có lúc mình tống cổ cô ta ra khỏi căn nhà này-
Liễu đứng dựa vào ghế, bộ dạng nhà nhã:
-Bữa sáng tuyệt chứ?
Liếc qua đồ ăn trên bàn, một tách càfe, ly sữa, đồ ăn nhẹ chỉ có bánh mì và trứng ốp la. Không ai đáp lời cô. Liễu cười nhạt, kéo ghế ngồi xuống, xé miếng bánh mì bỏ vào miệng, vừa nhấc tách caphe lên thì..
-Dừng lại…
Mọi người chừng mắt nhìn cô. Mến nhổm người lấy tách caphe rời khỏi tay cô. Huyền đẩy ly sữa gần vào đĩa, Liễu cười. Ánh chống cằm hếch hếch cái mũi, giọng đầy ngữ khí:
-Dạ dày cậu không tốt, không được uống caphe biết chưa hả?
Trà cũng nhìn cô, hếch mặt về phía ly sữa. Tất nhiên là cô hiểu ý, cô cầm cốc sữa lên uống non nửa.
-Được chưa?
Mọi người gật đầu vẻ thỏa mãn.
Cô thôi không ăn nữa, nhìn oanh hỏi:
-Cậu có qua bệnh viện không? Hôm nay là ngày nghỉ mà.
-Có. À mà có một cô bé nhập viện khá lâu rồi, bị bạch cầu nhưng đang liên hệ với người hiến tủy, phần trăm cực thấp.
Oanh vừa đáp vừa nhún vai:
-Cô bé đó đáo để lắm, mình sẽ giới thiệu cho cậu, nếu cậu rảnh thì ghé qua.
Liễu nhìn sang Ánh vì Ánh Là nhà từ thiện, chắc rất thích trẻ con. Nhưng cái lắc đầu lại là câu trả lời. Ánh cười:
-Tớ cũng muốn đi nhưng tớ hẹn gặp nhà đầu tư hôm nay rồi. Một người rất quan trọng.
-Còn trà, có hẹn không?
Một cái gật đầu đầy thân mật. Liễu ngán ngẩm nhìn mọi người. Cô đoán Mến cũng không rảnh. Chỉ còn Trang và Huyền thôi. Gặp ánh mắt thất vọng của cô, Huyền dịu dàng:
-Trang sẽ trông cửa hàng giúp tớ, nếu được, cậu ghé qua cửa hàng cùng tớ. Sau đó chúng ta sẽ đến bệnh viện.
-Ok. Tuyệt.
Liễu đứng dậy, chạy ra phòng khách, mọi người nhìn theo.
-Cậu không ăn gì hả?
-Hì. Tớ sẽ ăn bánh mềm ngoài cửa hàng. Với lại ở nhà hết kem rùi.
Vừa dứt câu, cô giúp việc từ nhà sau đi vào, tay bà ta vẫn còn cầm kéo. Chắc là vừa tỉa cây xong. Bà ta lạnh giọng:
-Bà chủ không muốn cô ăn nhiều kem. Hôm qua cô cũng đã ăn sạch kem trong tủ lạnh rồi.
-Thế à. (Liễu buông một câu hờ hững rồi tiếp tục đi. Mặt bà ta đanh lại)
-Nếu cô cứ như vậy, tôi sẽ nói chuyện với bà chủ.
Bước chân cô khựng lại, Nụ cười giễu cợt. Cô quay người lại nhìn bà ta, cái nhìn thẩm thấu, gương mặt bà ta hơi co lại, thoáng thấy giọt mồ hôi trên trán bà.
-tùy cô. Tôi không quan tâm. Cô đến đây để làm gì thì hãy làm tròn trách nhiệm của mình. Tôi không muốn ai xen vào đời sống riêng của tôi.
Không khí trầm xuống, Mọi người dều đứng dậy đi ra phòng khách. Huyền nhìn hai người kia đi ra rồi quay sang bà giúp việc:
-Cô chỉ cần làm đúng chức trách của mình, Liễu sẽ không nghe lời cô đâu. Dù cô có nói với ba mẹ chúng tôi thì cậu ấy vẫn làm theo ý mình. Giờ bà có thể vào trong được rồi.
-Vâng….(Bà ta đi vào)
Trà khoanh tay nói:
-Từ từ đã.
Bà ta vãn khuôn mặt lành lạnh, khóe miệng khẽ cong, bà ta cười mỉm. Đúng là người phụ nữ biết điều tiết.
-Cô còn điều gì dặn dò nữa sao?
-Chúng tôi tộn trọng bà, thế nên bà cũng hãy biết diều và tôn trọng chúng tôi.
Mặt bà ta xán lại rồi nhanh chóng đi vào trong. Ánh vỗ nhẹ vai Liễu, chẹp miệng:
-Cậu khó chiều thật đấy. Nhưng tó ủng hộ. Hiiiiii….
Liễu hơi cúi đầu, tay gãi gãi lên mũi rồi cười, nhìn mấy khuôn mặt trước mắt. Trà cong miệng ngoảnh đi.
-Mọi người, đừng để nụ cười đểu đó đánh lừa.
Nắng thu dịu dàng, nhẹ nhàng len lỏi. Nơi đây là trung tâm thành phố, xe cộ ồn ào. Liễu và Huyền bước nhanh quâ dãy phố để đến tiệm bánh ở ngã tư. Vừa đi cô vừa bấm máy ảnh chụp lại những khoảnh khắc mình đã đi qua. Theo Liễu, đó là chân lý công việc mà cô đang làm. Vì chụp ảnh nên hai người đi khá chậm. Liễu vẫn suy tư với từng góc phố. Huyền đứng gần cây lớn, tay lướt trên điện thoại. Bóng dáng nghiêng nghiêng làm cô càng nổi bật. Cô mặc chiếc váy xanh nhạt đến đầu gối, chấm hoa nhẹ nhàng. Mái tóc dài bồng bềnh vắt sang một bên, trông rất xinh xắn. trong lúc Liễu nhanh tay chụp mấy bức hình.
Mấy thanh niên đi qua đều liếc qua cô. Một anh chàng ăn mặc rất kool tiến lại gần, rất lịch sự:
-Chào bạn, cho mình xin sdt được không?
Huyền lướt nhanh khuôn mặt anh ta rồi quay sang Liễu ở một đoạn xa. Ánh mắt cô nhìn anh, có chút nghiêm nghị:
-Xin lỗi, không!
Anh chàng không tỏ ra thất vọng, anh vẫn cười tươi, giọng năn nỉ:
-Đi mà, cho mình đi…!
Huyền chưa kịp nói gì thì đã nghe giọng nhàn nhạt của Liễu:
-Cậu định làm gì em yêu của tôi vậy?
Anh chàng giật mình ngạc nhiên, vẫn chưa “tiêu hóa” hết câu “em yêu” thốt ra từ miệng Liễu. Liễu thờ ơ hôn nhẹ lên mái tóc rồi kéo Huyền đi nhanh. Anh chành kia mặt vẫn còn ngẩn ra.
Đi được mộ đoạn, Liễu buông tay khi bắt gặp khuôn mặt trầm lặng cỉa Huyền. Huyền bực mình đập một phát đau điếng lên vai Liễu.
-Cậu đúng là điên. “Em yêu” hả???? Nếu là gay tớ cũng không thèm chọn người như cậu… Hư
-Hì… Ừ! Thôi mà, đừng giận mà..
Dù sao da mặt Huyền củng mỏng, sao có thể chịu được cảnh vừa nãy chứ. Nhiều lúc cô cũng ước có được sự thờ ơ nhàn nhạt của Liễu.
Đã đến cửa hàng, Liễu chọn một chỗ tốt, vừa ăn vừa đợi. Có lẽ là ngày nghỉ nên các teen đến đông,tiếng cười nói rộn ràng vui vẻ. nhìn đồng hồ đã 8h sáng. Huyền vừa xếp bánh mới nướng lên đĩa, vừa ngó nghiêng bồn chồn xen lẫn hồi hộp. Cô tự hỏi tại sao người đó chưa đến. Cửa hàng mở cửa đến nay đã được 3 năm. Sau mỗi chuyến xe buýt đều đặn hằng ngày, anh chàng đó tay xách cặp đến và chỉ mua loại bánh duy nhất là kem dâu.Nhưng anh chưa hề ăn dâu mà chỉ ăn kem. Còn cô thì cũng chỉ bán thôi chứ không hỏi lý do.
Hôm nay, xe buýt đã qua mà không thấy anh. Cô đâm ra nghĩ vẩn vơ. Trang bước vào tiệm, thu hút bao ánh nhìn. Cửa hàng không chỉ nổi tiếng về chất lượng mà còn về 2 bà chủ quán xinh đẹp. Trang khẽ cười với Liễu rồi nhanh chóng đi vào quầy.
-Sao lại thẫn thờ ra vậy. Mau đem nước với nánh cho khách đi.
Huyền cắt nhỏ bánh trên đĩa, mùi bánh vừa nướng xong thơm nức cả quán. Thật dễ chịu, tưởng như đang được đến Pháp vậy.
-Xe buýt qua mà không thấy người nhớ hả?
Huyền nhìn Trang, nghiêm nét mặt.
-Nó bậy, giúp tớ đem bánh ra đi.
-Ủa, vừa nhắc là tới liền à.
Huyền ngẩng đầu lên, khuôn mặt rạng rỡ hơn, đôi mắt như vì sao lấp lánh. Người thanh niên bước vào, bong dáng hơi cao ngạo, mang chút lạnh lùng. Khuôn mặt đẹp trai sáng sủa thu hut biết bao ánh nhìn. Anh mặc vest đen tuyền bộc lên sự chính trực nghiêm túc. Đôi lông mày rộng, ánh mắt đảo qua căn phòng rồi ngồi xuống bàn bên cạnh bàn Liễu.
Với khả năng quan sát nhạy bén, Liễu có thể nhận ra sự bất ổn trong ánh mắt Huyền. Cô lặng im xem diễn biến.
Huyền đem cho anh ta một cốc caphe và bánh kem nhỏ. Anh ngồi vắt chân chăm chú xem tài liệu. Huyền đặt bánh lên bàn cho anh, anh chỉ gật đầu nhẹ.
Một lúc sau, 1 cô gái trẻ trung ăn mặc kiểu cách con nhà giàu lái một con xe Benz đỗ trước của quán. Quán lại nhao lên ồn ào. Cô gái ấy tiến thẳng đến bàn người thanh niên.
-KaBin! Anh ở đây sao?
Cô ta vừa nối, vừa nhìn quanh quán một lượt.
Tay anh chàng thanh niên kia vẫn lật tài liệu đều đặn, giọng trầm ấm mang phảng phất khí lạnh.-Cô đến đây làm gì?
Quá quen với thái độ của anh, cô mỉm cười dịu dàng.
-Đến xem cô bạn gái mới của anh. Là chủ quán phải không nhỉ?
Tay anh ta dừng lại trong tích tắc rồi vẫn giữ nguyên vẻ điềm nhiên như không.Huyền nhẹ nhàng bưng khay bánh bông lan ra, hỏi cô gái:-Cô là bạn của anh Ka-Bin hả. Cô xinh thật đấy. Cô dung gì ạ?
-Cô cần tôi đính chính lại cho cô biết không? Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy. Còn tôi muốn dùng gì thì Ka-Bin tự biết.
Đẩy cao gọng kính, anh ngửa hẳn người ra sau, để tay lên thành ghế:
-Ai bảo cô là vợ chưa cưới của tôi.
Vẻ lạnh lùng khiền Huyền phát sợ. Cô hơi bất ngờ rồi lẳng lặng đi về quầy. Cô ta cà chớn quát:
-Cô đứng lại cho tôi.
Khách trong quán im lặng dồn mắt về phía họ. Huyền luôn bình tĩnh trong mọi vấn đề nhưng đã bắt đầu thấy khó chịu. Nhìn thoáng qua, cô cũng biết tình hình, cô không muôn dây dưa vào truyện của bọn họ. Huyền lạnh giọng:
-Cô cần gì à ?
Mặt cô ta đỏ lên, vung cánh tay trắng nõn. Tiếng kẹt ghế vang lên. Liễu bất ngờ vừa kịp đứng dậy thì bong dáng KaBin che khuất tầm mắt cô. Kabin đã bắt được tay của cô ta, đẩy cô ta chới với về sau, nhẹ nhàng quay sang Huyền:
-Cô không sao chứ?
Huyền bất ngờ, giật mình hiểu hóa ra anh vừa ngăn cản cô ta đánh mình. Trong lòng cô dấy lên cảm kích. Huyền lắc đầu:
-Tôi không sao.
Cô ta chứng kiến cảnh này, miệng cười khinh bỉ.
-Chuyện này chưa xong đâu..
Cô ta bỏ đi. Huyền cũng về quầy dọn dẹp. Anh ta thản nhiên ngồi xuống đọc tài liệu như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Liễu cười mỉm, đúng dậy. Vừa nãy cô đã thấy anh quen quen như đã từng thấy ở đâu đó. Giờ mới nhớ ra, anh ta là Kabin, luật sư hành đầu của nước. Cô gái ghê gớm kia hẳn là vợ chưa cưới. Liễu về quầy lấy một tách caphe đặt lên bàn anh:
-Thay lời cảm ơn.
Huyền không hiểu, Liễu cười:
-Cậu chưa cảm ơn người ta, tớ làm hộ cậu thôi. Đi mau, tớ muốn xong việc để về nhà ăn trưa.
Ánh mắt Huyền nhìn người nổi bật ở góc quán, có chút lưu luyến rồi cầm túi đi theo Liễu. Vừa nãy có chút bất ngờ nhưng nghĩ đến hành động của anh, mọi cảm giác hỗn độn đều trở nên ngọt ngào….