Việc không thể chậm trễ. Thái Hồng bỏ luôn giấc ngủ trưa, đi thẳng đến thư viện quốc gia tìm Hàn Thanh.
Nói đến những người bạn tốt của Thái Hồng thời đại học, có không ít người ở lại thành phố này, mấy dịp lễ, Tết cũng thường gặp nhau, nhưng thân thiết nhất vẫn là Hàn Thanh. Hàn Thanh có tài viết thư pháp, từng là thành phần cốt cán của ban tuyên truyền hội sinh viên, trong ký túc xá nổi tiếng là người tính tình tốt, dễ chịu, khiêm tốn, biết nhường nhịn, đoan trang, hiền thục, gia giáo, lễ phép, là con người truyền thống. Các chị em, bạn bè có mẫu thuẫn gì cô đều đứng ra hòa giải. Tóm lại, Hàn Thanh nghiêm chỉnh, mẫu mực, hồn hậu, đoan trang. Nghe đồn năm đó Hàn Thanh yêu say đắm Hạ Phong chính vì thích nét chữ Triệu tròn trịa, thanh tú của cậu ta. Các lối thư pháp cô đều đã học, nhưng khi học đến thể Triệu thì không sao học được, có sao vẫn cứ thiếu chút gì đó phóng khoáng. Thế nên cô ngưỡng mộ Hạ Phong, liền tìm đến thỉnh giáo, hai người trước luận thư pháp, sau luận văn chương, cuối cùng trao nhau con dấu tự khắc bằng đá.
Lúc Thái Hồng tìm được Hàn Thanh, cô đang chăm chú lau lớp gạch men trang trí trên tường. Chào hỏi xong, Hàn Thanh thoáng nhìn ra sau, xác định không có mặt chủ nhiệm, nhỏ giọng bảo: “Thái Hồng, cậu ngồi chút nhé?”
Cô vào phòng trong bưng ra một cốc trà hoa cúc.
“Có mật ong không?” Thái Hồng hỏi.
“Thêm vào cho cậu rồi, tiểu thư.” Hàn Thanh véo má cô. “Trà hoa cúc không có mật ong cậu uống sao?”
“Cảm ơn.” Thái Hồng đón lấy cốc trà, uống một ngụm to, nói. “Bà chủ nhiệm biến thái của cậu đâu? Không đi làm hả?”
“Ban nãy còn ở đây, nói là có cuộc họp, mình mới điều tra một vòng, đi rồi.”
Thấy chỗ này đã an toàn, Thái Hồng lập tức nổi đóa: “૮ɦếƭ tiệt, đồ điên, ban ngày ban mặt mà bắt cậu lau tường! Sàn nhà, bàn, cậu xem, đều sáng bóng như gương rồi… vậy mà bà ấy còn chê không sạch sẽ! Đúng là bị bệnh!”
Hàn Thanh vội nhảy qua bụm miệng cô: “Suỵt! Nhỏ tiếng chút! Người ta không muốn thấy mình rỗi rãi ngồi đó mãi. Thanh niên mà, làm chút việc có sao?”
“Cậu đúng là được dạy dỗ tốt! Còn bà ấy thì sao? Không có văn hóa, không có tố chất, mở miệng ra là lên lớp người khác.”
“Xin cậu đừng la lên nữa… Tai vách mạch rừng đấy.”
“Thế nói chuyện chính vậy. Ban nãy mình gọi điện cho Tô Đông Lâm rồi. Công ty truyền thông Thái Vũ thuộc quyền quản lý của anh trai anh ấy, anh ấy không xen vào được. Nhưng phòng hành chính do anh ấy quản lý thì đang thiếu người, hỏi cậu có muốn đến làm không?”
Hàn Thanh lùi về sau một bước: “Cái gì? Hỏi mình?”
“Đúng. Cậu biết công ty của Đông Lâm chứ? Công ty kỹ thuật cao cấp Thái Vũ của tập đoàn Nguyên Hựu, nằm trong tòa cao ốc Nguyên Hựu ở ngay trung tâm thành phố, môi trường làm việc rất tốt, làm việc với anh ấy tiền lương chắc chắn không thấp, vấn đề trả góp sẽ giải quyết được.”
Hàn Thanh tròn mắt, im lặng cả buổi, bỗng níu tay cô cầu xin: “Thái Hồng, nếu môi trường làm việc tốt như thế, lại kiếm được nhiều tiền, cậu đi nói giúp mình, để Hạ Phong đi đi!”
“Hả? Chuyện này…” Thái Hồng nuốt nước bọt, trả lời quấy quá. “Anh ấy nói… chỉ tuyển nữ.”
“Thế Hạ Phong làm sao đây? Mình không thể kiếm tiền nhiều hơn anh ấy được! Như thế anh ấy còn mặt mũi nào nữa?”
Vừa nghe xong, Thái Hồng suýt nữa phun cả ngụm trà: “Trời ạ, giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi mà cậu còn nói những lời này? Bạn Hàn Thanh, đây không phải là xã hội phong kiến! Bây giờ tiền bạc quan trọng, chẳng ai lo nổi chuyện sĩ diện nữa đâu! Hơn nữa vợ chồng bình đẳng, tiền ai kiếm được cũng dùng như nhau đấy thôi. Nghĩ thử xem, không phải cậu muốn Đa Đa vào trường tiểu học trọng điểm sao? Không phải muốn nó học piano sao? Không phải còn muốn đón cha mẹ cậu về đây sống sao? Có công việc này, làm tốt vào, chẳng mấy chốc là trả hết tiền nhà, cậu có thể yên tâm mà ở trong nhà của cậu rồi!”
Hàn Thanh thở dài: “Mình đã ba năm không được làm việc nghiêm chỉnh rồi, cậu nói Đông Lâm sẽ tuyển mình sao? Mình bây giờ cái gì cũng không có, chỉ là mẹ của một đứa con. Cái gì cũng không biết làm, chỉ biết làm việc nhà.”
Thái Hồng nóng nảy đến mức suýt hét lên: “Cậu không được nói như thế với Đông Lâm, tại sao lại tự ti như thế chứ, đưa hồ sơ đây, mình viết hộ cho. Năm xưa cậu là cán bộ hội học sinh ưu tú, đoạt giải nhất cuộc thi viết thư pháp toàn trường, nhận được học bổng nhân dân, trình độ Anh văn đỗ CET-6, còn viết tản văn đăng báo, ngay cả trong phòng tư liệu tồi tàn này, cậu chẳng phải cũng là nhân viên tích cực sao? Nếu năm xưa không phải Hạ Phong bảo cậu ở lại đây, chẳng phải cậu cũng đã vào đài truyền hình làm biên tập viên rồi sao? Hàn Thanh, không phải mình nói cậu, nhưng sao cậu lại nhu nhược đến thế này cơ chứ? Người ta là gỗ mục không thể khắc, cậu rành rành là khúc gỗ quý mà không biết mang ra dùng. Vô dụng! Thật là vô dụng quá đi mất!”
Bị những lời này làm xây xẩm mặt mày, Hàn Thanh cúi gằm nhìn đất: “Haizz… Mình cảm thấy, mình nên suy nghĩ thật kỹ, về nhà bàn bạc với Hạ Phong, nghe ý kiến của anh ấy đã. Dù sao anh ấy cũng là chủ gia đình. Cả tháng nay anh ấy đi nộp hồ sơ ở khắp nơi, rất muốn kiếm được chức trưởng phòng. Thực ra ở báo tỉnh, anh ấy cũng chỉ là nhân viên bình thường… Bên công ty truyền thông Thái Vũ mình cảm thấy anh ấy rất có hy vọng. Hay là cho mình thêm chút thời gian, cậu nói với Đông Lâm, xin anh ấy cho mình một tuần rồi mình sẽ trả lời sau.”
“Cậu phải biết nắm bắt cơ hội chứ, bỏ lỡ một lần sẽ không có lần thứ hai đâu. Bây giờ cậu phải quyết định ngay, ngày mai đến gặp Tô Đông Lâm. Công việc này là thông báo tuyển công khai, nhận được đến ba trăm hồ sơ, đã hết hạn nộp hồ sơ rồi. Đông Lâm nói, ngày mai cậu không đến anh ấy sẽ tuyển người khác. Không phải bọn cậu đang cần tiền sao? Hay chẳng qua là “Diệp Công thích rồng”? Tiền đến tay rồi lại quay ngoắt không chịu nhận, thật là…”
Ánh mắt Hàn Thanh lấp loáng, bỗng nói: “Chủ nhiệm đến rồi, cậu về trường trước đi. Mình gọi điện cho Hạ Phong rồi mình hồi âm cho cậu nhé!”
Thái Hồng xuống lầu mua một chai nước ngọt, uống xong, chậm rãi quay về trường thì nhận được điện thoại của Hàn Thanh.
“Thái Hồng, cảm ơn cậu đã giúp mình. Chuyện này… đành thôi vậy.” Cô thở dài nặng nề, buồn rầu nói. “Hạ Phong không đồng ý cho mình đến làm ở công ty của Đông Lâm. Anh ấy nói từ thời đại học đã ghét người này, không muốn có bất kỳ quan hệ nào, càng không muốn chịu ơn của Đông Lâm.”
“Ơ…” Chuyện này khiến Thái Hồng rất bất ngờ. “Vì sao? Chỉ vì ghét thôi sao?”
“Chuyện của Trần Tiểu Phân cậu biết chứ?”
“Trần Tiểu Phân, người bên khoa Nhạc đó hả?”
“Đúng. Hồi năm nhất, Hạ Phong có theo đuổi cô ấy, hai người hẹn hò một thời gian, sau đó cô ấy chuyển sang cặp kè với Tô Đông Lâm. Hai người còn vì chuyện đó mà đánh nhau một trận nữa đấy.”
“Chuyện đánh nhau mình chưa từng nghe nói.” Ra là từng có nỗi hiềm khích này, chẳng trách mỗi lần đi chơi, chỉ cần có Tô Đông Lâm là Hạ Phong không bao giờ ló mặt. Thái Hồng vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Chuyện đó đã qua lâu lắm rồi mà? Sau đó Đông Lâm cũng đâu có cặp kè với Trần Tiểu Phân nữa.”
“Lúc đó coi như là ςướק đoạt tình yêu ấy chứ. Hạ Phong nói Đông Lâm chẳng qua cũng chỉ lái chiếc Mercedes chở Tiểu Phân đi hóng gió vài lần, mua cho cô ấy dăm bộ quần áo đẹp, thế là Tiểu Phân liền trở mặt với anh ấy.”
“Cái này chẳng phải chứng minh Tiểu Phân không đáng tin sao? Nếu là mình, mình còn cảm ơn Tô Đông Lâm đã giúp mình nhận ra con người của cô ta nữa kìa.”
“Đó là mối tình đầu của Hạ Phong. Haizz, Thái Hồng, cậu chưa từng yêu ai nên không biết cảm giác của mối tình đầu là gì. Cậu yêu một người, cả đời đều cảm thấy nợ người đó, cũng giống như năm xưa mình gặp Hạ Phong… Anh ấy lặng lẽ ngồi khắc con dấu đá, giây phút đó mình biết rằng, đây chính là người đàn ông của đời mình.”
Mỗi khi nhớ lại lần đầu gặp gỡ Hạ Phong, Hàn Thanh luôn đệm vào câu nói này, hai mắt sáng lấp lánh như bị người ta bỏ bùa mê.
“Hàn Thanh à, cậu tỉnh táo chút đi, đừng để Hạ Phong dắt mũi cậu mãi có được không?” Thái Hồng dở khóc dở cười. “Cậu nói thử xem, cậu bây giờ giống cái gì chứ? Cô nàng tài nữ trong sáng, chính trực của trường Đại học F, ở nhà bị chồng bạo hành, ở cơ quan bị chủ nhiệm Hi*p đáp, về nhà lại lau nhà, nấu cơm, chăm con… Đã ba năm rồi, chẳng lẽ cậu không có giấc mơ nào sao? Chẳng lẽ cậu không khao khát thành công sao? Nếu cậu cam tâm cả đời cứ như thế, mình không nói nữa, mình sẽ từ chối hộ cậu. Bây giờ cậu hãy trả lời mình thật rõ ràng, cậu cam tâm sao?”
Hàn Thanh cắn môi, im lặng hồi lâu.
Thái Hồng vẫn còn nhớ khi đến chơi nhà Hàn Thanh một năm trước. Đa Đa đã ngủ, cô đang quỳ trên đất lau nhà. Hỏi cô tại sao không dùng cây lau nhà, cô nói rằng cây lau nhà lau không sạch, mấy góc nhà lau không tới. Lọ hoa thủy tinh của nhà cô một ngày rửa hai lần, bàn không một hạt bụi, kệ bếp sáng bóng… Hàn Thanh mặc áo ngủ, ngồi trên sofa xem phim truyền hình hết tập này đến tập kia. Thái Hồng cười trêu cô: “Xin đừng sa đọa, hãy dùng ý chí chiến đấu của bạn!” Hàn Thanh hất mặt, hai tay chống nạnh, cười: “Ai nói mình không có ý chí chiến đấu? Mỗi ngày mình đều đấu tranh với bụi bẩn đấy chứ.”
Sau đó, cô đứng chân trần trên sàn nhà sạch bong ấy, bỗng ôm mặt, từng giọt nước lã chã rơi xuống: “Hạ Phong luôn nói, mỗi ngày làm tốt việc nhà, chăm sóc gia đình và con cái thật tốt, làm chỗ dựa vững chắc của người đàn ông, đó là niềm hạnh phúc lớn nhất của một người con gái… Tại sao niềm hạnh phúc đó mình hoàn toàn không cảm nhận được, tại sao mình luôn cảm thấy không thỏa mãn? Chẳng lẽ mình là người đàn bà tham lam ư?”
Thái Hồng sửng sốt nhìn cô, không dám tin một cô gái sau khi lấy chồng lại bị đàn ông làm thay đổi đến mức này. Thoáng im lặng, Thái Hồng ôm siết cô vào lòng, nói: “Hàn Thanh, trên đời này, hạnh phúc và cảm giác mãi mãi chỉ thuộc về một mình cậu. Không ai có thể định nghĩa thay cậu hạnh phúc là gì, cũng không ai đủ tư cách quyết định cảm giác của cậu.”
Nói xong câu đó, cô chợt ngẩn ra.
Cô cảm thấy mình có thể nói những đạo lý hùng hồn như vậy, chỉ bởi vì cô còn độc thân, không cần phải thỏa hiệp với bất kỳ ai.