Dối gạt chính mình
Lâm Hiểu vẫn bình thường như trước, ở trong phòng ôm máy tính dạo qua các diễn đàn. Ẩn ẩn nghe phòng cách vách truyền đến tiếng thảo luận của Lâm ba, Lâm mẹ, phỏng chừng đang nói đến chuyện của cô.
Lâm Hiểu có chút luống cuống, tin tức trên diễn đàn nhanh chóng được cô xem hết. Qua hồi lâu, cô tắt máy, ôm gối tựa vào giường. Đột nhiên, cô nhớ lại cảm giác môi chạm môi hôm qua, tâm tình xao động không thể khống chế. Lâm Hiểu như tức giận dùng sức đạp vào chăn rồi ôm đầu rúc vào trong chăn hơn nửa ngày, đợi đến khi xung quanh yên ắng hết mới bò ra, đi xuống giường.
Dù sao, việc này cô cũng bị thúc giục vô số lần. Mặc dù thảm như vậy nhưng cô không đến mức tức giận muốn chống đối mọi người, một khi nghĩ nhiều cũng vô dụng, hay…thử chấp nhận đi…
Huống chi tối hôm qua không ngủ được, đêm nay không thể tiếp tục như thế.
Nhưng mà, vận mệnh chính là có đôi khi bắt ta chán ghét cái gì đó, mà tự lừa dối mình cố gắng vui vẻ chấp nhận mới chính là con người.
Đến khi lựa chọn, vào lúc ta đã chấp nhận vận mệnh an bài thì lại có một sự chuyển biến bất ngờ, đem tất cả ý chí cùng quyết tâm của ta đánh vỡ sau đó cười nhạo rời đi.
Ngày hôm sau, Lâm Hiểu vẫn tuân theo đúng tiết tấu bình thường, đi làm tan tầm rồi về nhà. Nghe Lâm mẹ nói, bà và dì Lan hôm nay phải đi xem bát tự, chuẩn bị chọn ngày hoàng đạo. Bước chân Lâm Hiểu trở về nhà rất chậm rất chậm, giống như làm như vậy có thể kéo dài thời gian tổ chức hôn lễ cũng có thể kết hôn muộn hơn. Kỳ thật có thể có tình huống tệ nào đó xảy ra, ví như hai người bát tự không hợp? Thực ra trong lòng Lâm Hiểu không hề hy vọng bát tự của hai người không hợp dẫn đến không thể kết hôn, nếu thực sự xảy ra sẽ vô cùng đáng tiếc. Chính là đáng tiếc cái gì, phỏng chừng có cho cô nói nửa ngày cũng không nói được cái gì.
Lâm Hiểu mở cửa chợt nghe thấy tiếng than thở của hai người phụ nữ, cô hoàn toàn không ngờ tới sẽ gặp bầu không khí thế này. Trong lòng Lâm Hiểu hoảng sợ, chẳng nhẽ khéo như thế, đúng là bát tự không hợp sao? Vậy bọn họ làm sao bây giờ?
Nếu Lâm Hiểu có thể tỉnh táo hơn một chút nhất định sẽ cảm thấy mình điên rồi.
Đẩy cửa ra, Lâm Hiểu chần chờ mở miệng: “Mẹ, dì Lan.”
Lâm mẹ thấy Lâm Hiểu trở về, vội vàng gọi cô đi tới, Lâm Hiểu thuận theo bước đến. Hơn nửa ngày, nghe Lâm mẹ và dì Lan trái một câu phải một câu, cô “nga” một tiếng. Trong lòng không phân rõ là thương tâm hay may mắn. May mắn, may mắn ở chỗ nào?
Lâm mẹ vỗ nhẹ đùi dì Lan an ủi: “Lan Tâm à, chuyện này cũng không có biện pháp, có lẽ do ông trời an bài, mọi người thường nói chuyện tốt gì trải qua gian nan mới bền vững được, chúng ta có chuyện tốt như vậy, gặp gian nan cũng bình thường.”
Biểu tình dì Lan uể oải, khuôn mặt vốn chăm sóc rất tốt nay dường như già thêm vài phần. Bà thở dài thật mạnh, tay vỗ lên tay Lâm mẹ, áy náy nói: “Tôi sợ chậm trễ Hiểu nha đầu, A Cầm, nếu bà chờ không kịp, thì tìm cho Hiểu nha đầu đối tượng khác cũng không sao, tôi không trách bà, có trách thì trách Tiểu Thần đứa nhỏ này không có phúc khí.”
Lâm mẹ cả giận nói: “Nói gì vậy, Hiểu nha đầu nhà tôi đã nhận thức Bác Thần nhà bà rồi, cho dù bà quăng cũng quăng không được đâu, Hiểu nha đầu, con nói có đúng không?”
Đột nhiên bị điểm danh, Lâm Hiểu cả kinh. Còn chưa biết nên phản ứng thế nào đã nhìn thấy khuôn mặt dì Lan hớn hở trong chớp mắt, thân mình Lâm Hiểu cứng đờ. Cô cảm thấy mình đang phải thừa nhận cái gì đó đáng sợ.
Dì Lan đứng lên, kéo Lâm Hiểu ngồi bên cạnh bà, từ ái nói: “Lâm Hiểu đừng giận Tiểu Thần, việc này không phải lỗi của nó, vận mệnh a, Tiểu Thần nó cũng không khống chế được. Nhưng mà, thầy tướng nói, sang năm, chỉ cần chờ tới sang năm là có thể, bát tự của các con là “giai ngẫu thiên thành”, tương lai âи áι cả đời.”
Đầu óc Lâm Hiểu giống như bị gió tuyết đóng băng, hoàn toàn không biết mình nên trả lời cái gì, chỉ biết tiếp tục kiên trì gật gật đầu.
Dì Lan cười càng thêm từ ái, vỗ nhẹ tay cô: “Ở trong lòng dì, con đã sớm là con dâu nhà ta. Nếu về sau Tiểu Thần dám bắt nạt con, con cứ trực tiếp nói với dì, nên đánh dì sẽ đánh cho con.”
Lâm Hiểu tiếp tục gật đầu cứng nhắc.
Lâm mẹ kéo cánh tay dì Lan: “Xem bà nói kìa, Bác Thần là đứa nhỏ tốt, tôi còn sợ Hiểu nha đầu nhà tôi không hiểu chuyện khiến Bác Thần nhà bà ghét bỏ. Lan Tâm, kỳ thực chuyện này cũng không hẳn đã xấu, tuy rằng hai đứa ở cạnh nhau nhưng sau khi lớn lên xa cách rất nhiều, cho bọn chúng thời gian bồi dưỡng cảm tình cũng tốt.”
Dì Lan cũng vui mừng đồng tình: “Đúng, đúng, đúng là ý này.”
Hôn sự của Lâm Hiểu cùng Bác Thần cứ như thế bị hoãn. Cô không biết có nên cảm tạ thầy tướng xem bát tự hay nên cảm tạ Lâm mẹ và dì Lan đã đi xem bát tự.
Mặc dù hiện tại đang ở thế kỷ 21, Lâm mẹ và dì Lan vẫn tin tưởng trước khi kết hôn phải đi xem bát tự. Hôm sau Lâm mẹ cùng Lâm ba ba xin phép nghỉ. Từ sáng sớm đã cùng dì Lan đit tới chỗ một thầy tướng khác trong thôn cách khá xa xem lại bát tự, kết quả lần này có vẻ tốt hơn, thầy tướng nói bát tự hai người rất hợp nhau, đáng tiếc năm nay nhà trai gặp hạn không nên kết hôn, nhà gái bên này lại không việc gì.
Lâm Hiểu chậm rãi tiêu hóa tin tức này, điều chỉnh cảm xúc một chút, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Tối nay Bác Thần có cuộc họp. Đứng trước cửa nhà nghe thấy giọng của mẹ mình bên nhà Lâm Hiểu, không hề do dự đẩy cánh cửa khép hờ đi vào.
“Mẹ, dì Cầm.”
Bác Thần vừa đến, dì Lan vội vàng đứng lên, vỗ vỗ trán nói: “Tối nay tôi còn chưa có làm cơm, về nhanh thôi.”
Dì Lan vừa ra khỏi cửa, Bác Thần hướng mẹ con Lâm Hiểu cười cười, đi theo ra ngoài.
Thời điểm ăn cơm tối, dì Lan còn bảo Bác Thần bưng tới non nửa bàn đồ ăn, người hai nhà được một bữa náo nhiệt.
Lâm Hiểu ăn xong cơm chiều đang rửa bát. Lại bị Lâm Mẹ gọi vào phòng giáo dục thông suốt tư tưởng, ý tứ đại khái muốn cô không cần để ý, một năm sẽ nhanh qua, nhân dịp này cô cùng Bác Thần tiếp tục gặp gỡ, tranh thủ khiến hắn càng thêm yêu thích mình.
Lâm Hiểu vẫn một bộ mặt than, vâng dạ đáp lại, vất vả chịu đựng cho tới khi Lâm mẹ nhắc đi nhắc lại hai, ba lần mới thả cô về phòng.
Trở lại phòng, không biết làm sao Lâm Hiểu cảm thấy không thoải mái, phiền chán lăn trên giường vài vòng. Nửa giờ sau, cô không chịu nổi, thay quần áo, cầm chìa khóa chuẩn bị xuống dưới mua chút đồ ăn vặt khao chính mình.
Lúc này đã hơn 10 giờ, Lâm mẹ và Lâm ba ba ở trong phòng xem ti vi không đi ra. Lâm Hiểu không báo với hai người, im lặng đi ra ngoài.
Phía dưới có một cửa hàng bán đồ ăn vặt, Lâm Hiểu mua vài gói khoai tây chiên rồi chậm rãi trở về nhà.
Tình huống của Bác Thần bên này cũng không khác lắm, thậm chí còn bi kịch hơn. Mẹ hắn đã nói chuyện với hắn hơn 3 giờ rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Bác Thần quá buồn ngủ, thật vất vả mới nghe thấy tiếng chuông báo máy giặt giặt xong nên nhanh chóng xung phong nhận việc phơi quần áo.
Trùng hợp là khi Bác Thần đang phơi quần áo vừa vặn nhìn thấy thân hình quen thuộc đang chậm chạp đi đến quầy ăn vặt, hắn có chút không yên lòng nhìn xuống dưới lầu. Đợi đến khi hắn phơi xong quần áo, cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm Hiểu từ tốn đi lên.
Bác Thần nhìn cô ôm trong lòng một đống đồ ăn, có chút buồn cười nhưng nhớ tới hôn sự của bọn họ trong lòng lại hiện lên vô số suy nghĩ. Hắn có điểm muốn biết, cô bé này rốt cuộc là do vui vẻ quá mua một đống đồ ăn về ăn mừng hay do tâm tình nặng nề chuẩn bị một bữa chè chén quá độ.
Con ngươi đen lóe lóe, hắn đi khỏi ban công, bước về phía cửa nhà.
Lâm Hiểu cơ hồ từng bước một lên lầu, còn thiếu chút nữa là vào trong nhà, lại thấy Bác Thần mở cửa đối diện đứng nhìn cô.
Lâm Hiểu sửng sốt, có chút không phản ứng kịp.
Bác Thần cười cười, nhẹ nhàng khép cửa lại, kéo Lâm Hiểu xuống dưới lầu. Hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai người, sau đó bọn họ dừng lại ở cầu thang tầng trệt .
Bác Thần chỉ xuống bậc thang, nhẹ giọng nói với Lâm Hiểu: “Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện.”