Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 46

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

"Rẹt.... ......rẹt.... ......."
Âm thanh của áo khoác bị xé rách.
Tay của Lục Bách Nghiêu đang cầm lấy bả vai tôi ngày càng gấp cuối cùng trực tiếp xé rách áo khoác của tôi.
Tôi hoảng sợ lui về phía sau, lấy tay bảo vệ bộ phận đang lộ ra trong không khí: "Lục Bách Nghiêu, anh nổi điên cái gì vậy?"
"Vợ, cho dù anh có điên cũng sẽ không cho em rời đi!" Anh ta bước từng bước về phía tôi, theo tiếng bước chân của anh ta một cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có bỗng dưng ập vào lòng, tôi nghe thấy giọng nói của anh ta tràn ngập mùi thuốc súng vang lên trong không khí: "Em biết anh yêu em mà, đừng rời khỏi anh, có được không?"
Tôi biết đáp án sắp nói ra của tôi cực kỳ có khả năng làm cho cả người Lục Bách Nghiêu nổ tung trong nháy mắt nhưng tôi vẫn muốn nói: "Lục Bách Nghiêu, em muốn chia tay với anh! Đây là sự thật!"
Tôi nhận ra ánh mắt của anh ta ngày càng trở nên nguy hiểm, muốn thoát đi chỉ là phía sau đã không còn đường lui.
"Rầm" một tiếng, thân thể của tôi đã bị Lục Bách Nghiêu gắt gao đè ép lên cánh cửa.
Một tay anh ta cầm lấy hai tay tôi đặt lên cửa, một tay còn lại đồng thời vòng qua eo tôi, tiếp theo hơi thở nóng bỏng phun tại cổ tôi, hơi thở kia giống như ngọn lửa không khỏi làm thân thể mẫn cảm của tôi run nhẹ một cái.... ......
Cơ thể của tôi đột nhiên bị ôm, trong lòng chợt hoảng sợ!
"Lục Bách Nghiêu, không cần, buông ra!" Tôi liều mạng lắc đầu, giọng nói bởi vì mới khóc một hồi lâu nên mang theo vài phần khàn khàn.
Giờ phút này ánh mắt của anh ta nóng bỏng như vậy, cho dù tôi có ngu ngốc đến mức nào cũng biết anh ta muốn làm gì rồi.
Tuy đã sớm không phải là lần đầu tiên nhưng cũng không giống như lần đầu tiên say rượu nên ý loạn tình mê, những lần sau đều là do hai người tình nồng mật ý, mọi chuyện cứ phát sinh một cách tự nhiên.
Hiện giờ tình yêu say đắm của tôi đối với anh ta đã hầu như biến mất, ngay cả một cái ᴆụng chạm đơn giản nhất tôi cũng không muốn ᴆụng vào.
"Không cần........Buông ra......." Tôi vặn vẹo thân thể, muốn từ trong lòng anh ta thoát ra nhưng không nghĩ tới trong lúc vặn vẹo đó vật giữa hai chân của anh ta đã ngẩng đầu, nhanh chóng lại khỏe mạnh.
Cả người của tôi đều ngây dại!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Đầu óc của tôi trống rỗng, chỉ còn lại có bốn chữ kia, lòng bị khủng hoảng vây kín.
Tôi sợ hãi.... .......
"A.... ........"
Trong một phút thất thần tay của Lục Bách Nghiêu bỗng nhiên dùng lực, cả thân thể của tôi đều bị anh ta nhấc lên, đi nhanh về phía phòng ngủ.
Sau cùng tôi bị Lục Bách Nghiêu quăng xuống giường, cảm giác được con ngươi u ám của anh ta luôn khóa chặt lấy khuôn mặt, thân thể tôi.
"A.... .......Ưm.... ......"
Đột nhiên đôi môi bị chặn lại, nháy mắt kia ngọn lửa trong cơ thể của tôi vì cái môi mỏng đang cọ xát kia mà dấy lên nhiệt tình. Biết rõ ràng là không thể nhưng tôi cũng không có cách nào để khống chế phản ứng của thân thể giống như phản xạ có điều kiện dựa sát vào thân thể Lục Bách Nghiêu.
Lục Bách Nghiêu vùi đầu vào cổ tôi, phun ra hơi thở nóng rực: "Vợ, thân thể vĩnh viễn thành thật hơn so với miệng của em. Em vẫn còn yêu anh, đúng không?"
Trong mắt của tôi tràn đầy nước mắt, cố gắng muốn phản kháng như lực bất tòng tâm, chỉ có thể tùy ý anh ta: "Lục Bách Nghiêu, em không thích anh, anh buông ra.... ......."
Lục Bách Nghiêu hôn lên mước mắt mặn chát trên khuôn mặt tôi, tinh tế hôn liếm: "Vợ, mặc kệ em yêu anh hay không yêu anh, anh đều muốn em..."
Tôi suy sụp nhắm mắt lại.
Thời điểm Lục Bách Nghiêu nói ra những lời này tôi liền biết tối hôm nay tôi hoàn toàn không thể trốn thoát được.
Nhìn qua bề ngoài thì có vẻ cái gì anh ta cũng không để ý nhưng tôi biết rõ khi anh ta xác định mình muốn cái gì thì sẽ không từ thủ đoạn, không thèm hối tiếc.
Khi thứ nóng bỏng của anh ta tiến vào thân thể tôi, đau đớn gọi về lý trí bị đánh mất trong đôi con ngươi u ám kia, rõ ràng đang đứng bên vách núi đen nhưng vào giờ phút này anh ta lại cực kỳ lý trí, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm từng biến hóa trên gương mặt tôi, khóa sâu trong ánh mắt.... .....
Trí nhớ sau cùng còn sót lại của tôi là anh ta cúi người xuống trước mặt tôi, gằn từng tiếng: "Cho dù có ૮ɦếƭ anh cũng không buông tay....."
Ánh mặt trời len lỏi tiến vào trong khe hở của màn che, tinh tế rơi xuống đất, bụi bặm lấm tấm bay lượn, phát sáng rực rỡ trong ánh sáng.
Trong phòng hỗn độn, trên giường không có chỗ nào không lộn xộn chứng tỏ mọi chuyện tối hôm qua xảy ra kịch liệt như thế nào. Tôi mở hai mắt ra, nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh mình, khuôn mặt anh tuấn, hai hàng lông mày đang nhíu chặt.
Lúc này cơ thể của tôi đang nằm bên cạnh anh ta, ngoài trừ muốn rời đi cũng chỉ có rời đi.
Tôi không muốn ở bên cạnh anh ta, tôi muốn rời đi.... ........vĩnh
viễn………..không muốn nhìn mặt anh ta thêm lần nào nữa.
Tôi đã từng yêu anh ta nhiều bao nhiêu thì anh ta cũng tổn thương tôi nhiều bấy nhiêu.
Tim đã bị tàn phá vô cùng thê thảm, cho dù có sửa chửa thế nào đều không trở về nguyên vẹn được.
Tôi yên lặng đứng dậy bên cạnh Lục Bách Nghiêu, muốn đi phòng vệ sinh tắm rửa nhưng thân thể vừa mới động đậy đã bị Lục Bách Nghiêu kéo trở về.
"Đừng đi." Anh ta ôm tôi từ phía sau không cho tôi rời đi.
Tôi muốn mở miệng nói anh ta buông tay ra nhưng lập tức cảm thấy có nhiều lời cũng vô ích nên tùy ý để cho anh ta ôm, im lặng không nói, chờ anh ta buông tay trước.
Không biết qua bao lâu tôi mới nghe được giọng nói của anh ta vang lên sau lưng: "Anh ôm em đi tắm."
Anh ta xuống giường, tùy tiện mặc áo quần sau đó ôm lấy thân thể của tôi đang ở trên giường, đi nhanh tới phòng vệ sinh.
Bồn tắm được xả đầy nước, anh ta điều chỉnh độ ấm sau đó nhẹ nhàng thả tôi vào, xoa sữa tắm trên người tôi, tỉ mỉ giúp tôi tắm rửa.
Sau cùng anh ta dùng khăn tắm rộng rãi ấm áp bao quanh thân thể tôi, lúc đó nước bắn lên tung tóe văng tới người anh ta nhưng anh ta vẫn làm như không biết, tất cả sự chú ý đều đặt lên người tôi.
Tôi biết anh ta yêu tôi, tôi biết anh ta rất tốt với tôi nhưng đồng thời cũng biết tình yêu này quá mức nặng nề còn kèm theo cả lừa dối và âm mưu làm cho tôi thực sự không thể tiếp nhận được.
Sau khi tắm xong anh ta lại ôm tôi về giường một lần nửa, giúp tôi lau tóc rồi cầm máy sấy sấy khô mái tóc dài của tôi. Ánh mắt anh ta rất chăm chú, ngón tay đan xen vào tóc tôi, tê dại truyền khắp toàn thân, tôi áp chế dao dộng yếu đuối trong lòng mình nhìn anh ta giúp tôi sấy tóc sau đó dùng lược chải nhẹ nhàng, cuối cùng dùng gối lót sau lưng tôi, giúp tôi đắp chăn.
Một giây kia lúc anh ta xoay người tôi nói: "Thả em đi đi, có được không?"
Anh ta mắc điếc tai ngơ: "Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, anh sẽ về rất nhanh."
Tôi thấy anh ta gọi điện thoại đặt đồ ăn ở bên ngoài sau đó lấy một bộ áo quần đi nhanh chóng vọt vào nhà vệ sinh tắm rửa. Đợi tới lúc anh ta ra ngoài thì tôi đã thấy anh ta mặc áo sơmi trắng sạch sẽ tươm tất, tóc vẫn còn nhỏ nước trượt xuống theo hai gò má, cổ chảy vào trong áo sơmi, gợi cảm không nói nên lời.
Tôi suy sụp dựa vào gối, đáy lòng âm thầm nói với chính mình: Vì sao người tôi yêu thương nhất lại vĩnh viễn là người làm tôi tổn thương sâu nhất?
Tôi nhìn thấy bóng dáng cao to của anh ta nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ, lúc trở lại trên tay còn bưng một chén cháo nóng hầm hập. Anh ta đút từng muỗng từng muỗng cháo vào miệng tôi nhưng tôi lai phun ra ngay trước mặt anh ta.
Tôi lạnh lùng nói: "Để cho em đi."
Anh ta dùng khăn lau sạch khóe miệng tôi, giọng nói ôn hòa: "Không thích ăn cháo cũng không sao, em muốn ăn cái gì anh giúp em gọi cái đó."
"Để cho em đi!"
Lục Bách Nghiêu đứng dậy cầm điện thoại bấm một dãy số: "Không phải em thích ăn đồ ăn ở Thịnh Thế sao? Anh giúp em gọi đồ ăn ở đó hay là mua kem Italy ở dưới lầu?"
Thời điểm anh ta gọi điện thoại tôi liền đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh sau đó đóng cửa toilet lại.
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào gương trong toilet, nhìn thấy sắc mặt trắng xanh của mình trong gương thì cảm thấy lực bất tòng tâm mà trước nay chưa từ có. Ánh mắt tôi dừng lại ở lưỡi dao cạo râu sắc bén sau đó dần dần trở nên mơ hồ...
Theo cuộc sống không ngừng tiến bộ thì hiện tại đại đa số mọi người đều dùng dao cạo râu bằng điện nhưng chỉ riêng Lục Bách Nghiêu vẫn có một sở thích quái dị ít ai biết đến đó là anh ta vẫn sử dụng dao cạo râu truyền thống, cách một khoảng thời gian liền đổi một lưỡi dao chính vì vậy dao cạo râu trở thành lợi thế sau cùng của tôi.
"A.... ....."
Đau quá.
Tôi nhẫn tâm cầm lấy lưỡi dao cứa một đường ngang qua cổ tay mình. Máu tươi từ cổ tay bị đứt chảy ra, đỏ chói mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Tôi không muốn áp dụng đến phương pháp này nhưng vì muốn rời đi tôi chỉ có thể làm như vậy, hoàn toàn không có lựa chọn khác.
Tôi cắm lưỡi dao vào một vị trí trên cánh tay sau đó mở rộng cửa toilet ra, khi Lục Bách Nghiêu nhìn thấy tôi cả người phát điên, vứt điện thoại xông tới.
Lúc anh ta còn cách tôi ba bước chân thì tôi vội ngăn động tác của anh ta lại, hét lớn: "Không cho phép anh lại gần đây!"
Giọng nói của Lục Bách Nghiêu tràn đầy khẩn cầu: "Có cái gì thì em cứ nhằm vào anh, đừng tổn thương chính mình được không?"
Tôi nắm lưỡi dao ngay cổ tay mình: "Lục Bách Nghiêu, thả em đi, nếu không thì em ૮ɦếƭ cho anh xem!"
Cổ tay tôi vẫn không ngừng đổ máu, tôi chưa bao giờ biết rằng hóa ra máu của chính mình lại đỏ như vậy, giống như cây thuốc phiện, xinh đẹp lộng lẫy nhưng thống khổ.
Trong mắt anh ta hàm chứa nước mắt ẫn nhẫn, trầm trầm nhìn tôi: "Tiểu Cận, cho dù ૮ɦếƭ em cũng phải rời khỏi anh sao?"
Cho dù trong lòng còn sót lại một chút lưu luyến đối với anh ta nhưng sau cùng tôi vẫn cứng rắn gật đầu: "Đúng."
Tôi chỉ có cơ hội này nếu không nắm chặt thì cả đời này tôi chỉ có thể là đồ vật thuộc về một mình Lục Bách Nghiêu, rất khó có thể tìm được cơ hội thứ hai để rời đi.
Không khí giống như đang ngưng trệ, chỉ có máu tươi đỏ thẫm không ngừng rơi trên mặt đất, âm thanh yếu ớt nhưng vào lúc này lại tồn tại rõ ràng nhất.
Ánh mắt tôi gắt gao nhìn chằm chằm Lục Bách Nghiêu, dùng sức lực mỏng manh duy nhất còn sót lại để chống đỡ toàn bộ thân thể mà ánh mắt của Lục Bách Nghiêu thì gắt gao nhìn chằm chằm cổ tay tôi.
Hốc mắt anh ta đỏ ửng, hàm chứa nước mắt khó nói nên lời, tôi nghe thấy giọng nói thỏa hiệp của anh ta vang lên: "Được, em bỏ dao xuống, để anh đưa em đi bệnh viên. Anh.... ......." Anh ta gắt gao nhắm hai mắt lại, hai dòng nước mắt sa sút chảy ra, nóng bỏng: “Anh buông tay.... .........Anh buông tay!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc