Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 40

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Thân thể Lục Bách Nghiêu đè ép tôi thật chặt, đôi mắt nháy nhẹ, hơi thở nóng bỏng phả vào giữa cổ tôi, tay phải nhẹ nhàng xoa xoa gò má, giọng nói vô cùng mị hoặc trong lúc lơ đãng làm cho người ta ý loạn tình mê: “Nói đi, nên thu thập em như thế nào?”
“Em sai lầm rồi.”Lúc này tình thế địch ta rất rõ ràng, hoàn toàn là địch mạnh ta yếu, chỉ có thể cầu xin tha thứ.
Vẻ mặt của Lục Bách Nghiêu vô lại, mang theo nụ cười tà tứ nhìn tôi làm tôi ngượng ngùng, nếu anh dám mở miệng nói ra tôi sẽ trực tiếp làm cho anh ૮ɦếƭ trong sợ hãi.
Anh nói: “Nhận sai cũng không dùng được, tim của chồng em đã bị tổn thương sâu sắc, em nên chuẩn bị ………….. Hừ Hừ……”
Chuẩn bị cái gì?
Còn cái gì ngoài con đường ૮ɦếƭ nữa? Hừ hừ!!
Thật là một đại yêu nghiệt!
Lần này ngay đến cả nói thì tôi nói cũng không được trôi chảy: “Anh………Anh muốn làm gì?”
Anh cười dịu dàng, dịu dàng đến độ làm cả người tôi tan chảy: “Anh muốn hôn em, nhắm mắt lại.”
Tôi khẩn trương nhắm hai mắt, sau đó cảm nhận được môi của anh nhẹ nhàng rơi vào trên môi ta. Môi cùng môi chạm nhau làm cho tôi hồi hộp mở hai mắt ra.
Cả người của anh chờm lên người tôi, cách rất gần, rất gần, gương mặt lại càng gần hơn, chóp mũi cùng chóp mũi chạm nhau, môi cùng môi chạm nhau. Tôi mở mắt ra nhìn thấy gương mặt trắng nõn của anh, hàng mi dày, mái tóc ngắn đen nhánh, còn có cặp mắt hoa đào hẹp dài đang híp lại, mang theo sắc thái si mê, sáng quắc nhìn tôi.
Không khí hình như đột nhiên nóng lên, thân mật bất ngờ không kịp đề phòng trong nháy mắt đốt nóng hai gò má của tôi.
Lòng tôi đột nhiên giật mình, nghe giọng anh trầm trầm vang lên: “Em tránh cái gì?” Hai con mắt mê người thoáng qua một tia ranh mãnh vui vẻ: “Vợ, chẳng lẽ em không muốn hôn anh sao?”
Trong một tích tắc này trong đầu của tôi hơi có chút mơ màng, cổ cũng khàn khàn có chút siết chặt.
“Muốn.”
Lời vừa ra khỏi miệng, tim giống như đã nhảy lên tận cổ. Tôi không khỏi rũ hai tròng mắt xuống, khó có thể chống đỡ được ánh mắt nóng rực của anh.
Môi của anh lại bất ngời không kịp đề phòng rơi xuống, che lại môi tôi thật chặt, liếm ʍúŧ………hơi thở đàn ông đặc biệt trong trẻo lành lạnh dần dần quấn quanh môi lưỡi tôi.
Tôi cảm giác thân mình khẽ run, nhịp tim dừng lại, cả Ⱡồ₦g иgự¢ đình trệ giống như bị nhét vào nơi nào đó chật kín làm tôi không thể động đậy.
Nhưng trên môi lại truyền ếnn cảm giác tuyệt vời như vậy, dịu dàng, mát lạnh, say đắm làm cho người ta tâm loạn thần mê………….
Tôi hơi nhắm cặp mắt, hô hấp nhẹ nhàng giống như đang thừa nhận, cả người bị anh bao phủ toàn bộ, đắm chìm trong cạm bẫy dịu dàng của anh………
Lục Bách Nghiêu hôn tôi.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nhưng chúng tôi vẫn hôn nhau nóng bỏng mà mê đắm, đáy lòng truyền tới khẩn trương cùng bối rối.
Lục Bách Nghiêu, tôi muốn nắm tay người đàn ông này vượt qua cả đời…..
Tôi…………Lục Bách Nghiêu……..
Mà giờ phút này anh đang cảm thấy như thế nào đây?
Có thể khẩn trương cùng bối rối giống như tôi hay không?
Tôi đang mê loạn phỏng đoán thì đầu lưỡi anh đã cạy môi tôi ra, lập tức vói vào, đầu lưỡi nóng bỏng dây dưa giữa răng môi tôi……..
Dần dần tiếng thở dốc của hai người rõ ràng lên, tay của tôi đặt lên bờ vai anh giống như cả người đang trôi bồng bềnh giữa biển rộng mênh ௱ôЛƓ, cố gắng dùng hết sức để bắt được một tấm gỗ đang trôi nổi.
Nụ hôn nóng bỏng dây dưa, tôi cảm giác được tay anh chợt đặt lên ** tôi, tiếng hít thở của anh càng thêm dồn dập, ánh mắt vô cùng nóng rực, trong phút chốc lòng của tôi liền nhảy lên một cái. (** là tác giả giấu đi nha, không phải Mèo đâu.)
Anh sẽ không……….Ở chỗ này?
“Chúng ta tốc chiến tốc thắng đi.” Anh nhìn khuôn mặt nóng rực đỏ hồng của tôi, sóng mắt lấp lánh, mênh ௱ôЛƓ dao động, từ trước tới giờ trên gương mặt trắng nõn vẫn luôn cười đùa, lúc này cũng dần nhuộm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
“Ừ.” Ma xui quỷ khiến làm tôi gật đầu một cái, ở trước mặt anh bỏ đi tất cả ngượng ngùng.
Tôi nghĩ hai chúng tôi muốn điên rồi.
Khi hai tay của Lục Bách Nghiêu đưa vào trong vạt áo của tôi đến đâu thì tôi liền rùng mình đến đấy. Anh nhìn tôi khẽ mỉm cười, đang muốn tiến từng bước thì lại bị tiếng gõ cửa dồn dập cắt đứt.
“Lục ca ca, anh có ở bên trong không?”
Là giọng của Lưu Chi Dao.
Cả người tôi chợt ngẩn ra,Lục Bách Nghiêu buồn bực nói một câu: “Đừng để ý tới cô ta, chúng ta tiếp tục.”
Giọng nói của Lưu Chi Dao từ ngoài cửa truyền đến: “Lục ca ca, mẹ nuôi bảo em gọi anh xuống ăn cơm.”
Lục Bách Nghiêu liều mạng muốn tiếp tục nhưng lại bị tôi nhẹ nhàng ngăn cản cái tay đang tùy tiện hoành hành, nhàn nhạt cười: “Mẹ anh gọi anh đi ăn cơm kìa.”
Tình cảnh này cùng câu nói được lưu truyền lúc trước “Mẹ câu bảo cậu về nhà ăn cơm” thật là giống nhau như đúc, mồ hôi rơi tí tách!
Chợt Lục Bách Nghiêu hôn lên môi tôi một cái rồi mới bất đắc dĩ đứng dậy, ở trước cửa rống lên một tiếng: “Đã biết!”
Mặt anh buồn bực giúp tôi sửa sang lại quần áo, nhìn dáng vẻ không cam lòng của anh tôi không khỏi si ngốc bật cười. Đối với cái nhìn có chút hả hê của tôi, anh liền đánh vào ௱ôЛƓ tôi một cái: “Cô mập, để xem sau khi kết hôn gia thu thập em như thế nào.”
Còn tiến tới mức gia trưởng bậc này, người này đã suy nghĩ xa xôi tới sau khi kết hôn, cũng thật là thú vị.
Tôi đi theo Lục Bách Nghiêu xuống lầu, thời điểm đi đến bàn ăn, trừ ba Lục Bách Nghiêu, Lục phu nhân cùng Trần Chi Dao, tôi còn phát hiện anh họ của Lục Bách Nghiêu Lục Kỳ Ngôn cũng ở đây.
Lúc trước Lục Bách Nghiêu đã mang theo tôi đi gặp Lục Kỳ Ngôn, đối với anh ta cũng không coi là xa lạ, hai người chúng tôi khẽ mỉm cười coi như chào nhau sau đó tôi liền theo Lục Bách Nghiêu ngồi xuống.
Tôi vừa mới ngồi xuống, Lục phu nhân liền trực tiếp nổ súng với tôi: “Ở phía trên lâu như vậy làm cái gì? Không biết đạo lý trưởng bối đang chờ phía dưới sao?”
Giọng Lục Bách Nghiêu oán giận trả lời, kéo tôi qua ngồi gần anh: “Mẹ, hai người ở trong phòng thì có thể làm gì? Lần sau có chút nhãn lực, kiến thức có được hay không?”
Ặc……….
Người này lại ăn nói trắng trợn như vậy, có biết xấu hổ hay không?
Người này tuyệt đối là một kẻ dở hơi không biết thay đổi không khí bởi vì ở chỗ này ngoại trừ thần thái của Lục Bách Nghiêu vẫn tự nhiên giúp tôi gắp thức ăn thì vẻ mặt của những người khác đều rất quái dị.
Cuối cùng ba Lục Bách Nghiêu đành phải hòa giải: “Bách Nghiêu dẫn bạn gái trở lại, thật vất vả mới tới đây ăn bữa cơm, đại gia đình liền yên tĩnh ăn cơm đi, có cái gì ăn xong rồi nói tiếp.”
Ba Lục Bách Nghiêu vừa mở miệng thì trong nháy mắt hình tượng của ông trong lòng tôi từ “Đại thúc đẹp trai sức quyến rũ” thăng lên thành “Đại thúc đẹp trai mi lực anh minh thần võ”, cuối cùng cũng an ủi lục phủ ngũ tạng của tôi lại còn có thể trốn tránh ngôn ngữ công kích của Lục phu nhân trong phút chốc, có trời mới biết ăn cũng là chuyện không dễ dàng gì.
Tôi cố gắng bỏ qua ánh mắt đang muốn lăng trì tôi của Lục phu nhân, liên tục vùi đầu vào ăn cơm, trong lòng liền quyết định chủ ý, chỉ cần ăn no xong liền tìm cơ hội chạy trốn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc