Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 34

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Tôi lau (mồ hôi), anh thật đúng là không khách khí!
Ông xã…………Ông xã…………….
Lục Bách Nghiêu, anh vẫn là dùng một đao trực tiếp chém ૮ɦếƭ em đi.
Sắc mặt của Lục Bách Nghiêu đang bình thường thì bỗng nhiên dùng tốc độ ánh sáng chuyển sang màu hồng rực rỡ………..
Đang lúc tôi và Lục Bách Nghiêu dùng một tư thế vô cùng quỷ dị giằng co thì rầm một tiếng, ngoài cửa có một người đàn ông bỗng nhiên ngã vào trong phòng. Tôi cùng Lục Bách Nghiêu đều bị hoảng sợ, lực chú ý toàn bộ đều đặt lên trên người kia, sau đó người đàn ông kia cực kỳ ngượng ngùng đỏ mặt nói: “Đi nhầm phòng, hai người cứ tiếp tục………”
Cuối cùng chúng tôi nhìn kỹ thấy thì thấy người đàn ông kia run rẩy đứng lên, duy trì phong độ sau đó làm như không có việc gì bước ra ngoài.
Tiếp tục?
Tiếp tục cái gì?
Tôi quay đầu nhìn về phía Lục Bách Nghiêu, sau đó rốt cuộc cũng chú ý đến tư thế của hai chúng tôi, tôi đang dùng một một tư thế vô cùng quỷ dị cưỡi lên người Lục Bách Nghiêu…………
Người đàn ông vừa rồi có phải đã hiểu lầm hay không?
Tôi vừa thất thần trong chớp mắt thì Lục Bách Nghiêu đã nhanh tay mở ipad lên sau đó cặp mắt hoa đào kia cợt nhả nhìn về phía tôi, nghiêng người ghé vào sát môi tôi, nhẹ nhàng mổ một cái: “Vì sao anh hôn em? Em hỏi Baidu không bằng trực tiếp hỏi anh đi?”
Anh ta cười đến sáng lạn còn tôi thì thật sự túng quẫn…
Tôi giống như vô ý hỏi: “Bởi vì bổn cô nương xinh đẹp như hoa, thanh thuần dịu dàng đáng yêu hiền lương thục đức, cho nên………Anh liền thích em?”
“Nghĩ hay quá nhỉ?” Lục Bách Nghiêu khinh thường hừ một tiếng: “Không có việc gì thì đừng có vũ nhục cái từ xinh đẹp như hoa thanh thuần dịu dàng đáng yêu hiền lương thục đức.”
Tôi…………..nhịn!
Tôi tiếp tục hỏi: “Vậy thì vì sao? Anh hôn em là vì anh thích em?
Lục Bách Nghiêu lại tiếp tục hừ một tiếng: “Buồn cười, bổn đại gia mà thích em?”
Mẹ anh á!
Rõ ràng trước đó không bao lâu còn chạy theo tôi cầu hôn vậy mà bây giờ lại chối. Nào có chuyện hay như vậy.
Tôi đang muốn dùng trạng thái bạo lức lôi Lục Bách Nghiêu ra làm cầu đá thì anh ta bỗng dưng xoay người làm tôi đang ngồi trên người anh ta bị đè xuống dưới, trong nháy mắt vị trí của hai người đã bị biến hóa “Long trời lở đất”.
Ưu thế của tôi………………….Quyền chủ động của tôi…………………………….Nước mắt chảy dài mười dặm phố………….
Cả người tôi đều bị Lục Bách Nghiêu gắt gao đè nặng, trong phút chốc gương mặt anh ta liền kề sát vào tôi, trong lúc tôi nghĩ anh ta đang muốn hôn tôi thì anh ta lại chuyển phương hướng, đầu chôn ở bên tai tôi nói từng chữ từng chữ: “Hạ Cận, anh không thích em.”
Anh ta nói một câu kia trong nháy mắt làm cho người tôi sợ run, cứng đờ ngay tại chỗ.
Sau đó anh ta bỗng nhiên vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng ʍúŧ lỗ tai tôi. Động tác rất nhẹ, rất ôn nhu làm tôi có chút ngứa ngáy, theo bản năng muốn trốn tránh nhưng thân mình lại bị anh ta đè ép hoàn toàn không thể động đậy được.
Vành tai bị anh ta ʍúŧ vào có chút nóng nóng, tôi cảm giác cả người mình đều nóng lên giống như đang ngồi ở trong lò hấp. Hơi thở nóng rực của anh ta phun vào bên trong lỗ tai có một loại cảm giác rất kỳ quái, rất khó hình dung.
Sau đó tôi liền nghe thấy giọng nói cực kỳ nghiêm túc của Lục Bách Nghiêu: “Anh không coi trọng em, anh cũng không thích em bởi vì anh yêu em……..”
Bởi vì anh yêu em……..
Bởi vì anh yêu em…..
Tôi không biết cảm giác trời sụp đất nứt là gì nhưng lúc này tôi thật sự cảm thấy mình đang trải qua tình cảnh này. Toàn bộ thế giới đều sụp xuống ở trước mặt tôi, chỉ có Lục Bách Nghiêu đang ở trước mặt dùng thân thể che chở cho tôi, gắt gao ôm chặt lấy tôi.
Sớm đã quên là ai chủ động trước, đợi đến thời điểm tôi ý thức được thì môi hai người đã quấn quít lấy nhau, giống như đang trong tình yêu cuồng nhiệt của một đôi tình nhân bình thường.
Trong nháy mắt tôi liền cảm thấy hoảng hốt, vì sao lúc này tôi lại khát vọng anh ta đến như thế?
Tôi vẫn cho rằng người mình yêu là Trương Húc nhưng sau đó tôi lại nghi hoặc. Lúc này Lục Bách Nghiêu giống như một luồng ánh sáng mãnh liệt hung hăng vạch trần tấm màn đen đang chắn ở trước mắt tôi.
Khi một lòng một dạ của tôi đều đặt trên người Trương Húc thì anh luôn đuổi theo ở phía sau. Bất luận là khi nào, vui vẻ hay khổ sở, tình yêu cuồng nhiệt hay tổn thương, khỏe mạnh hay sinh bệnh người luôn ở bên cạnh tôi không phải Trương Húc mà đều là Lục Bách Nghiêu.
Cho dù khi chúng tôi gặp lại nhau trừ bỏ đấu võ mồm cũng chỉ có đấu võ mồm, có đôi khi tôi sẽ hưng phấn cười to, có đôi khi lại tức giận muốn ૮ɦếƭ nhưng kỳ thật trong lúc đó bất tri bất giác lòng của tôi đã bị ảnh hưởng bởi người này.
Thậm chí ngay cả tôi cũng chưa từng nhận thấy được sự ảnh hưởng nhưng nó vẫn nảy mầm từ từ sinh sôi ở trong lòng, càng lúc càng lớn, sau đó liền ở trong sinh mệnh của tôi, có muốn đuổi cùng đuổi không được.
Giờ khắc này, trong đầu tôi hồi tưởng lại mọi việc với tốc độ ánh sáng, cuối cùng một đáp án vô cùng rõ ràng hiện ra.
Xong rồi!
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là tôi biết mình xong rồi!
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Tôi giống như trúng một loại độc dược lên là Lục Bách Nghiêu, ỷ lại cùng không thể dứt bỏ là biểu hiện của một thiếu nữ bây giờ lại chậm rãi xuất hiện trên người tôi. Tôi sẽ để ý đến anh, ánh mắt sẽ như có như không liếc nhìn anh, sẽ để ý từng câu mà anh nói, để ý từng động tác của anh với tôi thậm chí cả nụ hôn mà ngay từ đầu tôi vẫn luôn kháng cự bây giờ lại trở thành thói quen. Từ lúc nào tôi đã để cái người chỉ biết chiếm tiện nghi của mình vào lòng?
Từ trung học cho tới giờ, gần mười năm năm tháng, trong sinh mệnh của tôi xuất hiện hai người đàn ông, Trương Húc và Lục Bách Nghiêu, một người ấm áp theo tôi đi suốt những năm tháng tuổi trẻ, còn một người giống như ánh sáng tái sinh của tôi.
Lục Bách Nghiêu là biển rộng mênh ௱ôЛƓ, còn tôi là chiếc thuyền độc mộc?
Tôi lẳng lặng ngẩng đầu đón nhận ánh mắt nóng rực của anh, ánh sáng chói mắt. Trong thế giới bị nhuộm đầy thứ ánh sáng vàng ruộm đó tôi biết mình đã tìm ra đáp án.
Tất cả sự tình còn lại đều cực kỳ thuận lợi biến thành “đương nhiên”. Anh hung hăng hôn tôi, đưa tay cởi bộ kimono trên người tôi ra.
Kimono tầng tầng lớp lớp rộng thùng thình bị buộc chặt bởi một sợi dây lưng, đến cuối cùng, Lục Bách Nghiêu gần như dùng sức hung hăng xé bỏ quần áo trên người tôi sau đó nhanh tay cởi hết áo quần trên người mình, thẳng đến khi hai người trần trụi dính chặt lấy nhau…
“Có thể chứ?” Anh ghé vào trên người tôi, hô hấp vô cùng dồn dập, hơi thở nóng rực phả vào trên bụng tôi.
“Em nói không thể thì anh sẽ dừng sao?” Tôi vừa mở miệng liền phát hiện giọng nói của mình không biết tại sao lại biến thành nhẹ nhàng, nũng nịu như vậy làm tôi không dám mở miệng nói tiếp.
Khóe miệng anh ta mỉm cười trêu tức pha một chút lưu manh: “Anh sẽ dừng lại sao đó tiếp tục hôn em, hôn toàn thân sau đó làm cho em phải cầu xin anh muốn em…….” Vừa dứt lời, dưới thân đã lập tức tiến vào.
Nóng bỏng như thế, bất ngờ như thế làm cho người ta không kịp phòng bị, tôi không nhịn được rên lên thành tiếng, âm thanh đó ngay cả tôi cũng cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, đã có chút không khống chế được, chỉ có thể dùng răng năng gắt gao cắn chặt môi lại.
“Đừng chịu đựng, anh thích em kêu lên.” Lục Bách Nghiêu nói chuyện, lời nói vô cùng quyến rũ động tình, sau đó ánh mắt nóng rực lại càn quét trên người tôi.
“A……..Đợi chút, quên mang mũ rồi!” Thẳng đến sau đó, tôi mới nhớ tới vấn đề này, trời ạ, thật sự là muốn ૮ɦếƭ mà! Vừa động tình liền không khống chế được, lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.
“Không kịp rồi, đứa ngốc.” Ánh mắt nóng rực của anh trở nên nghiêm túc, động tác cũng chưa từng dừng lại: “Vợ, sinh cho anh một đứa nhỏ đi.”
Đang đê mê tới tận xương thì anh hỏi tôi: “Gả cho anh được không?”
Đầu óc của tôi hỗn loạn, suy nghĩ đều tập trung vào chuyển động của Lục Bách Nghiêu, vô ý thức gật dầu.
Sau đó một chiếc nhẫn lạnh như băng được đeo vào ngón áp út của tôi, kim loại lạnh lẽo càng làm tăng thêm độ nóng ở trong phòng. Mắt của tôi mê ly nhìn chiếc nhẫn đang được đeo vào ngón áp út, ánh sáng như ngọc lóe lên.
Vừa rồi tôi gật đầu một cái rõ ràng đã làm cho cảm xúc của Lục Bách Nghiêu trở nên kích động, anh càng không kiêng nể gì tiến công càng thêm mãnh liệt, một lần lại một lần, thẳng đến khi hai người sức cùng lực kiệt rốt cuộc mới dừng lại……………..
Đợi cho tình triều rút đi đã là lâu sau, tôi vô lực xụi lơ trong lòng Lục Bách Nghiêu sau đó anh ôm tôi vào phòng tắm tắm rửa.
Trong lúc tắm tên vô lại này lại nổi lên ý xấu, ở trong phòng tắm muốn tôi thêm một lần nữa.
Cuối cùng chờ đến lúc tôi dần dần khôi phục sức lực liền đuổi đánh Lục Bách Nghiêu.
“Lục Bách Nghiêu, anh đứng lại đó cho em!”
“Vợ, nếu anh đứng lại chắc chắn sẽ bị em đánh cho tàn phế, em chịu được ông xã về sau không có sức lực hầu hạ em sao?”
“Lục Bách Nghiêu, đồ vô lại!”
“Vợ, anh chỉ vô lại với một mình em.”
Người này, vừa rồi tôi mơ hồ mới đồng ý kết hôn với anh ta, vậy mà anh giờ anh ta gọi “vợ” lưu loát như vậy, tôi xấu hổ có được không?
Tôi giằng co với Lục Bách Nghiêu một lúc lâu đến mức không thấy đường đi thì bỗng nhiên va phải một người. Mắt thấy tôi sắp bị ngã Lục Bách Nghiêu vội vàng quay người lại đỡ tôi, sau đó, đấm một quyền về phía người kia: “ Diệp Tam anh tốt lắm, dám ᴆụng vợ tôi!”
A…….A……….A. Rõ ràng là tôi ᴆụng người ta, tên Lục Bách Nghiêu này cũng quá mức không phân rõ phải trái rồi.
Người kia trúng một đấm ở иgự¢ cũng không để ý, chỉ cười nhìn Lục Bách Nghiêu: “Lục gia lão nhị, có người không nói lý lẽ như cậu sao?”
Lục Bách Nghiêu ôm tôi không chịu buông tay: “Tôi quan tâm vợ mình thì sao?”
Mẹ nó, thật sự dọa người………
Nhìn bộ dạng kiêu căng của Lục Bách Nghiêu, tôi thật sự muốn nói với anh ta một câu: “Xin chào Lục Bách Nghiêu, Lục Bách Nghiêu tạm biệt.”
Sau đó hai chúng tôi không bao giờ gặp lại nữa.
Tôi lơ đãng chuyển hướng nhìn về phía người đàn ông kia, tuy rằng diện mạo không đẹp bằng Lục Bách Nghiêu nhưng hợp lại một chỗ nhìn cũng có vẻ cực kỳ dễ chịu, loại dễ chịu này cùng tướng mạo ôn hòa của Trương Húc hay tuấn tú của Lưu Chi Dương vẫn có sự khác biết, anh ta cười nhưng tựa như không cười. Quan trọng nhất là trên người anh ta có một loại khí chất thanh nhã độc đáo.
Đánh giá xong………….quả là một soái ca không thể giả được, nhưng lại có chút cảm giác “nham hiểm”.
Lục Bách Nghiêu rất không khách khí ho khan hai tiếng, sau đó nói từng chữ: “Vợ, tuy rằng anh thừa nhận dáng dấp của cái người đối diện em cũng không tệ nhưng dù sao chồng em đẹp trai ngời ngời, hoàn toàn không cùng cấp bậc với anh ta có được không? Làm phiền em một lần nữa dời ánh mắt trở về người chồng ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng của em, cũng chính là Lục Bách Nghiêu anh được không?”
Mồ hôi rơi lộp độp, lộp độp….
Lục Bách Nghiêu, nếu anh không tự luyến sẽ ૮ɦếƭ có phải không?
Người kia nhìn Lục Bách Nghiêu “nghiêm trang”, “chính nghĩa” cười yếu ớt sau đó liếc nhìn tôi nói: “Đổi lúc nào vậy?”
Đổi?
Còn có đổi?
Lục Bách Nghiêu, cái tên này rốt cuộc là có bao nhiêu hoa lớn hoa nhỏ?
Một tay tôi đặt trên eo Lục Bách Nghiêu, hung tợn nhìn anh, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Còn có đổi? Hoa lớn hoa nhỏ, phấn hồng của anh đúng là rải khắp thiên hạ nhỉ?”
Lục Bách Nghiêu vội vàng biểu hiện lòng trung thành: “Vợ, đừng nghe người này nói bậy. Anh dám thề với trời rằng anh đối với em tuyệt đối là lòng dạ sắt son trung thành đến ૮ɦếƭ, từ kiếp trước kiếp này đến năm trăm kiếp sau luôn.”
“Đừng gọi em là vợ, cút!”
“Vợ, anh thật sự chỉ có mình em. Không có phấn đỏ, à không, phấn đen, phấn trắng, phấn xanh cũng không có.”
“Lục Bách Nghiêu, đừng có nắm tay em, mau buông ra.”
“Không buông, chính là không buông.”
“Lục Bách Nghiêu, đồ vô lại, anh cút ngay cho em.”
“Anh không muốn, anh muốn ở bên em. Diệp Tam, tin đồn là anh thả ra ngoài, mau giúp tôi giải thích cho rõ đi.”
Lục Bách Nghiêu gấp đến giơ chân nhưng mà người kia chỉ cười nhẹ: “Đừng nói là tôi không giúp cậu, chẳng qua là chị dâu cậu không muốn thôi.” Sau khi nói xong, người đàn ông trẻ tuổi đó liền xoay người rời đi, thời điểm đi đến khúc quanh thì quay đầu nói với Lục Bách Nghiêu một câu: “ Vừa vặn anh cậu cũng ở đây, buổi tối anh ta nhắn tôi gọi cậu cùng ăn một bữa cơm.”
Anh?
Khi nào thì Lục Bách Nghiêu có anh?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc