Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 27

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Thần sắc Lục Bách Nghiêu bình tĩnh, vội vàng khởi động xe, đuổi theo sau xe Trương Húc. Tôi không cách nào có thể hình dung tâm tình của mình lúc này, trong lòng cảm giác giống như bị một vật gì đó đè ép, ép tới cả người cũng không thở nổi.
Trương Húc, anh từng là toàn bộ mơ ước thời thiếu nữ của tôi, đối với hôn nhân của chúng tôi, tôi đã từng mong đợi như vậy nhưng đến cuối cùng khi tôi tự tay dâng lên tấm lòng chân thật trước mặt anh thì lại bị anh hung hăng quăng xuống đất, vỡ thành mảnh nhỏ, không thể vãn hồi.
Cuối cùng xe Trương Húc dừng trước cửa một khách sạn, anh ta đưa hai tay ôm lấy cô hộ lý kia, hai người mập mờ tiến vào.
Coi như là kẻ ngu cũng biết hai người họ đến khách sạn vào buổi tối để làm gì!
Tôi cảm giác cả người run rẩy, ngay cả chuyện đơn giản là mở miệng nói cũng không thể làm đươc, hai tay run run, muốn ngừng nhưng lại phát hiện trên người không còn một chút sức lực nào cả giống như bị hút ra khỏi thân thể, còn lại chẳng qua chỉ là một cái xác hào nhoáng ở bên ngoài mà thôi.
Đây chính là cảm giác đau lòng sao?
Cả người tỉnh mộng, chớp mắt một cái tất cả liền sụp đổ, biến mất ngay trước mắt mình…….
Lúc này tôi rất muốn xông vào chất vấn Trương Húc và nữ nhân kia đến tột cùng quan hệ của hai người là như thế nào nhưng cuối cùng tôi lại hèn mọn mà dừng bước. Bởi vì tôi nghĩ đến, chỉ cần tôi xông vào một bước thì giữa tôi và Trương Húc liền thật sự hết rồi!
Đó là Trương Húc tôi yêu gần mười năm, đó là nam nhân tôi vẫn luôn chấp nhất, tại sao…..Tại sao anh ta lại đối với tôi như vậy?
Nam nhân mấy ngày trước vẫn còn dịu dàng ôm tôi ngủ, tôi từng cho rằng mình sẽ nắm tay anh đi đến cuối cuộc đời nhưng ở đêm trước ngày đính hôn anh lại phản bội tôi. Ở trong mắt anh ta đến tột cùng tôi là cái gì?
“Lau đi.” Lục Bách Nghiêu đưa khăn giấy tới trước mặt tôi, thẳng đến lúc này tôi mới phát hiện ra trên mặt mình toàn là nước mắt. Tôi xụi lơ vô lực ngồi trên ghế, nhắm hai mắt lại, nước mắt lại thuận thế rơi xuống: “Lục Bách Nghiêu, tôi thật khó chiu.”
Lục Bách Nghiêu thở dài một hơi, vươn tay ôm cả người tôi vào иgự¢, lẩm bẩm nói: “Tôi biết.”
Người làm tổn thương tôi sâu nhất lại là người mà tôi thích nhất, lúc này người ở bên cạnh an ủi tôi lại là người cùng tôi đấu đá suốt mười năm.
A, cuộc sống ngắn ngủi, ông trời cần gì phải trêu cợt tôi như vậy?
Tôi từng nói qua với Trương Húc vô số lời tâm tình thiếu nữ nhưng bây giờ chỉ còn lại một câu thô tục: Mối tình đầu rác rưởi!
Tôi không biết mình ở trong иgự¢ Lục Bách Nghiêu khóc được bao lâu cho đến khi Lão Phật Gia gọi điện thoại tới thúc giục thì tôi mới phát hiện đã gần 11 giờ đêm rồi.
Hiện tại giọng nói của tôi đều run rẩy, hoàn toàn không dám nghe điện thoại, chỉ có thể nhìn tiếng chuông lần lượt vang lên sau đó màn hình trở nên ảm đạm, bắt đầu nhắn tin trả lời.
“Đưa tôi về nhà đi.” Tôi thử mở miệng, mới nói được một nửa cổ họng liền nấc nghẹn.
Xuống dưới lầu tôi liền mở camera điện thoại, lấy mỹ phẩm từ trong túi xách ra, dựa theo đó mà trang điểm đơn giản, che dấu vẻ mặt mệt mỏi của mình xong mới dám lên lầu.
Trước khi đi, Lục Bách Nghiêu xuống xe nhìn tôi: “Cô có khỏe không?”
Tôi nhìn anh ta gật đầu một cái: “ Ừ.”
Tôi biết rõ anh ta vẫn đứng sau lưng nhìn tôi bước từng bước một lên lầu nhưng từ đầu đến cuối tôi lại không có dũng khí nhìn lại chỉ có thể tăng tốc bước đi.
“Con nhóc này, đi ra ngoài chơi cũng không có báo trước một tiếng, cuối cùng cũng biết về nhà hả?” Lão Phật Gia vừa nhìn tôi vào cửa liền quở trách tôi.
“Không sao không sao, nó còn trẻ tuổi ra ngoài chơi một chút cũng không có chuyện gì.” Ba Lưu vội vàng bước lên khuyên can, kéo Lão Phật Gia ra. Sau khi ba Lưu cùng Lão Phật Gia tái hôn thì không muốn ở nhà cũ của mình nữa liền đưa toàn bộ tiền lương hưu cho Lão Phật Gia sau đó dọn sang ở chung với mẹ con tôi.
Lão Phật Gia nhìn tôi hỏi: “Mẹ cùng với bà thông gia vừa mới thảo luận ngày đính hôn của con, tháng giêng sẽ tổ chức, con cảm thấy thế nào?
Lão Phật Gia nói xong mặt mày mừng rỡ, chẳng qua lúc này tôi không có ý định ứng phó nữa, đơn giản gật đầu mội cái rồi đi vào phòng.
Lão Phật Gia nhìn bộ dáng nửa sống nửa ૮ɦếƭ của tôi, phát cáu hỏi: “Con nhóc này, làm sao vậy? Không thấy mẹ đang nói chuyện với con sao? Hôn sự của mình cũng không thèm quan tâm, mẹ vội vàng sắp xếp mọi việc con tưởng dễ dàng lắm sao?”
Tôi đóng cửa phòng lại nhốt Lão Phật Gia ở bên ngoài, mặc bà la mắng, lặng lẳng nằm trên gường, cặp mắt vô lực ngẩn người nhìn trần nhà.
Một lát sau hình như có tiếng ba Lưu khuyên Lão Phật Gia, bên ngoài phòng dần dần im ắng lại. Tôi sửa sang lại mấy bộ quần áo tính đi phòng tắm tắm rửa một cái. Lúc đi qua phòng khách không nhìn thấy Lão Phật Gia nhưng ngược lại thấy ba Lưu đang ngồi trên ghê sôpha, hình như đang đợi tôi ra ngoài.
Ông vừa nhìn thấy tôi liền bước nhanh tới khẽ mỉm cười với tôi: “Mẹ con chính là tức giận một chút thôi nhưng con cũng biết bà chỉ có một đứa con gái là con, bà luôn luôn hy vọng con mạnh khỏe, cho dù có nói mấy lời khó nghe con cũng đừng nên để trong lòng.”
Tôi cùng Lão Phật Gia gây gổ cũng đã thành thói quen tự nhiên. Ba Lưu vừa mới tái hôn với Lão Phật Gia không lâu tất nhiên là không biết chuyện này ngược lại lo sợ đi theo tôi giải thích. Dù sao ông cũng là trưởng bối của tôi, nghe ông nói như vậy trong lòng tôi vẫn có chút không dễ chịu.
Tôi buồn bực không nói lời nào, trên thực tế là tôi thật sự không biết nói cái gì mới phải.
Tôi trầm mặc, ba Lưu liền nhìn về phía tôi tiếp tục nói: “Hai ngày nay ba với mẹ của con thương lượng một chút định đem nhà cũ của ba bán đi, sau đó lấy tiền lương hưu của ba và mẹ con thêm vào để mua cho con một căn phòng mới làm của hồi môn. Sau này con lập gia đình, ở nhà chồng cũng có tư cách mà nói chuyện, tránh để cho mình phải chịu ủy khuất.”
Tôi hiểu được suy nghĩ của hai người, mặc dù bây giờ nhìn tôi và Trương Húc có vẻ rất tốt, cả nhà bọn họ đối với tôi cũng không tệ nhưng ai biết sau khi cưới xong sẽ biến thành cái dạng gì, bây giờ trên tay tôi có tài sản sau này coi như bị ủy khuất cũng có thể ở nhà chồng thẳng lưng lên mà nói chuyện không đến nổi bị người ta khi dễ.
Chẳng qua là muốn bán nhà ở mua cho tôi một căn phòng lại còn phải lấy tiền lương hưu dành dụm cả đời của hai người, chuyện này làm sao có thể?
Tôi ngước mắt vội vàng từ chối nói: “Không được, ba Lưu, con không muốn. Tiền ba mẹ dành dụm được cũng không dễ dàng gì, còn phải bán nhà cửa mua phòng cho con, chuyện như vậy con không thể chấp nhận được.”
Ba Lưu ân cần nhìn tôi: “Con ngoan, con nghe ba nói. Hai đứa con kia của ba cũng có nhà cửa riêng ở bên ngoài, hiện tại ba và mẹ con ở nơi này cũng rất tốt, không bằng bán căn nhà kia mua một căn phòng hoàn toàn mới cho con. Ba biết con là một đứa con hiếu thuận nhưng phòng này, con nhất định phải nhận lấy. Nhanh tắm rồi đi ngủ đi, bình thường cũng đừng làm việc quá liều mạng, thân thể quan trọng hơn.”
Từ khi tôi bắt đầu làm việc vẫn tiết kiệm tiền để mua một căn nhà mới. Lão Phật Gia đi đứng không tốt, đến nằm mơ tôi cũng mơ thấy mình mua được một căn nhà có thang máy cho bà ở, nhưng quay đầu nhìn lại tiền nhà tôi còn chưa tiết kiệm đủ thì hai người cũng đã suy nghĩ mua phòng mới cho tôi rồi.
Mặc dù Ba Lưu cùng Lão Phật Gia vừa mới tái hôn chưa được bao lâu, tôi cũng không phải là con gái ruột của ông nhưng ông đối với tôi cũng giống như con gái ruột của chính mình.
Tôi ngồi tại chỗ không biết phải nói gì, nói cho bọn họ biết tôi vừa mới tận mắt nhìn thấy Trương Húc ôm một cô gái, hôn môi sau đó hai người đi vào khách sạn sao? Bởi vì chuyện đính hôn của tôi mà hai người bận rộn lâu như vậy, chẳng lẽ tôi lại nhẫn tâm phá hủy tâm huyết của bọn họ sao?
Tôi ngẩng đầu lên nhanh chóng đè ép nước mắt đang muốn chảy ra trở về, ôm áo quần chạy thật nhanh vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, nước nóng chảy xuống như mưa tầm tã, tôi ôm thật chặt thân thể lạnh như băng của mình, rốt cuộc không nhịn được mà khóc thành tiếng. Một khắc kia khi nước nóng chạm tới da thịt tôi mới chợt phát hiện thì ra cả người mình lạnh như vậy, lạnh tới thấu xương.
Nước từ trên đỉnh đầu rơi xuống, chảy xuôi theo gương mặt tôi, tôi ngồi chồm hổm trên mặt đất, khóc nức nở. Lúc này tôi không có ai để dựa vào cả, chỉ có tự mình đối mặt mà thôi.
Tôi mở vòi hoa sen tối đa, tiếng khóc cũng theo đó mà trở nên lớn hơn,giống như muốn đem hết tất cả nước mắt trong cơ thể ra khóc, khóc cho khô mới thôi. Bọt nước hòa vào trong nước mắt rơi xuống mặt đất, vẽ ra từng nụ hoa xinh đẹp, rồi vỡ tan.
Đau lòng.
Thương tâm.
Qua một hồi lâu, tôi mới chậm rãi từ trong phòng tắm bước ra, thay áo ngủ, lặng lẽ giống như một du hồn, không biết đến cuối cùng làm sao mình nằm được trên giường.
Tắt đèn muốn đi ngủ nhưng tôi lại phát hiện ra mình hoàn toàn không ngủ được, chỉ cần nhắm hai mắt lại cảnh tượng Trương Húc ôm hôn mãnh liệt nữ hộ lí kia lại thoáng qua, sau đó hai người bước vào khách sạn.
Tôi thật sự hận, hận Trương Húc phản bội lại càng hận chính mình mềm yếu.
Tôi cầm điện thoại lên theo bản năng gọi cho Lục Bách Nghiêu, mãi cho đến khi điện thoại được kết nối tôi mới giật mình không biết tại sao mình lại gọi cho anh ta. Tôi đang muốn tắt máy thì bên kia lại truyền tới cứng nhắc lạnh lẽo: Xin lỗi, số điện thoại này tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…
Tôi vừa muốn gọi điện thoại cho Đồng Yến muốn cùng cô ấy trò chuyện, mới vừa tìm được số điện thoại thì sực nhớ lại tối này Đồng Yến đi cùng với Lưu Chi Dương..
Không thể gọi…..
Tôi nằm lăn lộn trên giường, mãi không ngủ được cuối cùng dứt khoát đứng dậy, thay quần áo, rón rén đi ra khỏi cửa.
Mặc dù đầu óc của tôi lúc này có chút hỗn loạn nhưng tốii thiểu lý trí vẫn nhận thức được bây giờ đang là nửa đêm, tôi không dám đi loạn một mình trên đường liền đưa tay gọi taxi.
“Tiểu thư, cô muốn đi đâu?” Sau khi lên xe tài xế taxi liền mở miệng hỏi.
Đi đâu?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc