Giọng nói của Lục Bách Nghiêu trong không gian kín như bưng nghe có vẻ cực kỳ rõ ràng nhưng giờ khắc này ở trước mặt anh ta, tôi chỉ biết cúi đầu không biết làm thế nào để đáp lại.
“Không phải là tôi không muốn nhìn anh, chính là……………….”Chính là không biết làm thế nào để đối mặt với anh.
Anh ta nặng nề thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện cô muốn nói, tôi đều biết.”
Một từ “biết” mặc dù đơn giản nhưng bên trong lại nghe thấy vài phần hỗn loạn cùng chua xót.
Trong lòng tôi từng hoài nghi rất nhiều lần Lục Bách Nghiêu có ý tứ kia với mình nhưng hoài nghi này lại rất nhanh bị tôi phủ định. Loại người xuyên qua ngàn bụi hoa mà không có một phiến lá dính thân như anh ta, hơn nữa anh ta lại ghét tôi như thế thì làm sao có thể coi trọng tôi được? Lại thêm gia thế nhà Lục Bách Nghiêu, bắt đầu với anh ta là một hi vọng xa vời.
Từng là một người bạn học trung học không rành thế sự có thể hành động mà không kiêng nể gì nhưng chúng tôi của hôm nay dù sao cũng không thể giống như lúc trước. Từng trãi là một từ ngữ thương cảm đến cỡ nào.
“Lục Bách Nghiêu.” Tôi gọi tên anh ta, vẫn là câu tôi đã nói qua rất nhiều lần “Cảm ơn.”
Dĩ vãng hai chúng tôi gặp mặt, trừ bỏ cãi nhau cũng chỉ có cãi nhau nhưng mấy ngày gần đây nhất không biết bởi vì sao đột nhiên có nhiều hai câu “Cảm ơn” và “Thật xin lỗi” này.
“Hạ Cận, cùng Trương Húc ở một chỗ, cô hạnh phúc sao?” Lục Bách Nghiêu quay đầu nhìn tôi, đôi mắt hoa đào sáng quắc vào giờ khắc này đột nhiên trở nên vô cùng ngưng trọng.
Tôi đón nhận ánh mắt anh ta, nghiêm túc gật đầu: “Tôi thích Trương Húc rất nhiều năm, lúc này gặp lại có lẽ là ý trời. Từ trước đến nay tôi không tin vào số mệnh nhưng lúc này đây tôi tin vào duyên phận.”
Đôi mắt của anh ta trở nên có chút ủ dột, đen tối: “Cô thấy hạnh phúc, vậy là tốt rồi.” Một lát sau, ngay lúc thang máy vừa tới tầng trệt, anh ta liền khôi phục giọng điệu bất cần đời trong dĩ vãng: “Lúc đính hôn cùng kết hôn đừng quên đưa thiệp mời cho người bạn học cũ này.”
“Đương nhiên, nhất định sẽ có của anh.” Tôi mỉm cười, trả lời.
“Loảng xoảng_________________” Sau một tiếng vang thật lớn, xung quanh thang máy bắt đầu dao động, ánh đèn lúc sáng lúc tối. Biên độ lay động của thang máy quá lớn làm cả người tôi nghiêng hẳn đi, mắt thấy sẽ té ngã trên mặt đất lại thấy Lục Bách Nghiêu đưa tay kéo tôi vào lòng.
Sẽ không xui như vậy đi? Gặp trúng thang máy bị trục trặc?!
“Làm sao vậy?” Toàn bộ thân mình tôi không khống chế được mà lay động, một câu ngắn gọn đều nói đứt quãng.
Từ lúc sinh đến giờ đây là lần đầu tiên gặp chuyện thang máy bị trục trặc, lập tức cả người tôi đều hốt hoảng, trái tim “thịch thịch thịch” đập liên hồi, đột nhiên bị nâng lên, trừ bỏ hoảng sợ cũng chỉ có hoảng sợ.
“Không cần hốt hoảng, có tôi ở đây.” Cho dù tôi và Lục Bách Nghiêu ở trong cùng một hoàn cảnh giống nhau nhưng rõ ràng anh ta trấn định hơn tôi nhiều. Anh ta ôm toàn bộ thân mình tôi vào trong иgự¢, thang máy không ngừng lay động, thân thể hai người cũng không ngừng đung đưa, nhiều lần đứng không vững ngã trên mặt đất nhưng vì Lục Bách Nghiêu thủy chung che chở tôi ở trong иgự¢ nên tôi vẫn chưa cảm thấy đau đớn.
Trong thang máy lay động ngày càng nhiều sau đó trực tiếp lâm vào bóng tối. Không gian kín mít, lay động kịch liệt, không khí càng ngày càng loãng, giờ phút này thứ duy nhất có thể làm cho tôi cảm thấy trấn định chính là thân thể ấm áp của Lục Bách Nghiêu.
Giọn nói của tôi mang theo ẩn ẩn khóc nức nở: “Chúng ta sẽ ૮ɦếƭ ở trong này sao?”
Lúc trước tôi đã xem qua rất nhiều tin tức bởi vì thang máy trục trắc mà ૮ɦếƭ không ít người, hôm nay, sẽ đến lượt tôi cùng Lục Bách Nghiêu sao?
“Sẽ không, tin tưởng tôi, chúng ta sẽ không có việc gì, chúng ta sẽ an toàn thoát ra ngoài.” Lục Bách Nghiêu ôm càng chặt hơn, cằm để trên đầu tôi, kiên định nói.
“Lục Bách Nghiêu, tôi sợ…………..Tôi sợ ૮ɦếƭ ở chỗ này.” Nước mắt không thể đè nén từ trong hốc mắt tuôn rơi, lúc ban đầu còn nhỏ giọng thút thít đến cuối cùng lại khó kìm chế nổi. Chưa bao giờ cảm thấy có một khoảnh khắc cái ૮ɦếƭ cách mình gần đến không ngờ.
“Hạ Cận, cô tin tưởng tôi sao?” Lục Bách Nghiêu ở trong bóng tối ôm chặt tôi.
“Ừ.” Nước mắt tôi tuôn rơi, hỗn loạn gật đầu.
“Tôi nói, chúng ta sẽ còn sống đi ra ngoài, cô phải tin tưởng tôi, tôi sẽ không lừa cô.” Không phải anh ta đang hỏi tôi mà là nghiêm túc khẳng định, trong giọng nói mang theo kiên quyết trước nay chưa từng có, hoàn toàn không phải là bộ dạng hoa hoa công tử bất cần đời trước kia.
“Lục Bách Nghiêu, tôi tin tưởng anh.”
“Hạ Cận, không phải cô muốn cùng Trương Húc ở một chỗ sao? Hai người còn muốn đính hôn, còn muốn kết hôn, cô nhất định không được buông tha chính mình, nhất định phải kiên trì.”
“Ừ.”
“Cô còn có mẹ phải chăm sóc, bà chỉ có còn có cô.”
“Ừ, tôi biết.”
“Đừng khóc, chúng ta sẽ không có việc gì, tin tưởng tôi, được không?”
“Được.”
Lục Bách Nghiêu thủy chung ôm tôi vào иgự¢, không ngừng nói những lời cổ vũ tôi, dần dần những sợ hãi ban đầu tán đi, cả người tôi lẳng lặng dựa vào иgự¢ Lục Bách Nghiêu, lệ thuộc vào anh ta.
Sau khi thang máy lay động được khoảng 5 phút thì rốt cuộc cũng ngừng, nhưng các nút trong thang máy đều không nhạy, ngay cả nút khẩn cấp cũng không sử dụng được, khắp nơi đều không có tín hiệu, chỉ là một màn đen tối, ánh sáng duy nhất là ngọn đèn mỏng manh của điện thoại di động trong tay tôi.
Lục Bách Nghiêu nhìn di động trong tay tôi, hỏi: “Trong điện thoại có game sao?”
Tôi gật đầu: “Có.”
“Chúng ta chơi game đi.” Câu nói này của Lục Bách Nghiêu cực kì thoải mái giống như lúc này cúng tôi không bị nhốt trong thang máy, thậm chí không biết lúc nào sẽ đối diện với tử vong.
Tôi mở “Tiêu diệt sao”, ngồi trên mặt đất, thân mình dựa vào trong lòng Lục Bách Nghiêu, bắt đầu đùa nghịch điện thoại trong tay. Cửa thứ nhất bắt đầu, chỉ cần tiêu diệt các sao cùng màu, cực kỳ đơn giản. Một cửa lại một cửa qua, bất tri bất giác trong lòng không hề khẩn trương nữa, bắt đầu chậm rãi bình tĩnh lại.
Ở một cửa tôi chơi như thế nào đều không qua được, Lục Bách Nghiêu đoạt lấy di động từ trong tay tôi: “Ngu ngốc, để tôi chơi.”
Anh ta bắt đầu từ cửa thứ nhất, một cửa lại một cửa đều qua với điểm cao hơn tôi, tôi nhìn theo màn hình di động từ lúc mấy ngàn cuối cùng thậm chí còn vượt qua mười vạn mà trò chơi vẫn đang còn tiếp tục, đã sớm vượt qua kỉ lục được ghi lại của tôi.
“Anh thật lợi hại.” Tôi nhìn các loại sao đủ màu sắc trên di động, tâm tình dao động dần trở nên bình tĩnh.
Lục Bách Nghiêu dùng một giọng điệu đương nhiên trả lời: “Tôi là đàn ông.”
“Anh là đàn ông thì sao?” Có trò chơi nào lại phân chia giới tính?
Lục Bách Nghiêu khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay ấn lên các ngôi sao: “Là đàn ông, làm việc sẽ mạnh mẽ hơn so với phụ nữ.”
Ánh sáng mỏng manh trên màn hình điện thoại hơi hơi chiếu sáng khuôn mặt anh ta, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, mặc kệ là ngũ quan kết hợp như thế nào đều tinh xảo, mang theo lực hấp dẫn trí mạng.
Thời gian từng chút từng chút đi qua, di động rốt cuộc cũng hết pin mà tắt máy, trò chơi đang chơi một nửa cũng không thể tiếp tục, toàn bộ thang máy nặng nề rơi vào bóng tối.
Vừa rồi Lục Bách Nghiêu gấp rút đuổi theo tôi cũng không mang theo điện thoại, khi di động của tôi tắt máy chúng tôi lại rơi vào bóng tối khôn cùng.
“Không sợ, chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ có người đến cứu chúng ta. Chờ có người đi qua thì chúng ta cùng nhau cố gắng đập cửa thang máy, bọn họ nghe được sẽ tới cứu chúng ta.” Lục Bách Nghiêu nhẹ nhẹ vỗ lưng an ủi cảm xúc của tôi. Giờ phút này ở trong lòng иgự¢ anh ta, tôi vẫn chưa có cảm giác ghét bỏ như lúc trước, mà từ trong đáy lòng có một loại …………..an tâm.
Tôi gật đầu, vểnh tai lên nghe âm thanh ở xung quanh, chờ mong có thể có ai đó đi qua nơi này nhanh một chút cứu chúng tôi ra. Ngay lúc đó tôi hoàn toàn chưa từng nghĩ đến lúc tôi lên lầu tìm Lục Bách Nghiêu thì hầu hết các nhân viên trong công ty đã tan làm, buổi tối mùa đông rét lạnh, tất cả mọi người đều vội vàng về nhà thì làm sao có thể còn người đi qua nơi này.
Lục Bách Nghiêu mở miệng trò chuyện với tôi, bất tri bất giác hai người liền nói về thời trung học.
Tôi đạp chiếc xe đạp cũ của mẹ đi ngang qua sân tập bóng rổ của anh ta cùng Trương Húc, anh ta đuổi theo xe tôi, dọc đường kêu to “Con lừa”.
Lúc lớp tham gia trận đấu bóng rổ, anh ta ϲởí áօ khoác trên người cởi quăng lên đầu tôi cũng không hỏi tôi có đồng ý giữ giúp mình hay không.
Anh ta vui cười ngã vào trong tuyết lại cứng rắn muốn kéo tôi cùng ngã vào, trong khoảnh khắc tôi muốn né tránh lại bị anh ta đập một trái cầu tuyết vào mặt, cả người ngã xuống trong lúc đó anh ta lại cười đến vui vẻ.
Một chuyện lại một chuyện đều trở nên rõ ràng như vậy nhưng rốt cuộc cũng không thể nào quay về thời đó được nữa.
“Lục Bách Nghiêu, thời trung học tại sao anh lại chán ghét tôi như vậy?” Tôi buồn bã hỏi, vấn đề này cứ quanh quẩn ở trong đầu tôi hồi lâu nhưng vẫn tìm không ra đáp án.
Lục Bách Nghiêu gằn từng tiếng rõ ràng: “Bởi vì cái kỹ năng thủy tính dương hoa của cô.”
Tôi tức giận đến giơ chân: “Anh!”
Thời trung học anh ta chính là như vậy, không ngừng kêu tôi nói bậy, tôi thậm chí không biết tại sao lại bị anh ta dán cái nhãn này.
Tôi căm giận nhìn anh ta nói: “Lục Bách Nghiêu, anh chính là tiểu nhân!”
Chiếu theo thường lệ chắc chắn anh ta sẽ trả lời một cách mỉa mai, nhưng lúc này đây không biết vì sao anh ta lại đồng ý: “Đúng vậy, tôi chính là tiểu nhân.”
Đêm đầu đông cực kỳ lạnh lẽo, dù đã mặc áo khoác nhưng cả người vẫn không nhịn được run rẩy, tôi không chịu được co rút thân mình.
Tôi vốn định đứng lên hoạt động thân mình làm cho thân thể trở nên ấm áp một chút lại bị Lục Bách Nghiêu kéo xuống. Anh ta nói hiện tại thang máy không có khả năng giữ vững ở không trung, lấy trọng lượng của tôi không cẩn thận sẽ làm thang máy rớt xuống, hai chúng tôi có thể trực tiếp dừng ăn luôn rồi.
Người này ngay tại lúc này vẫn không quên châm chọc cân nặng của tôi, tôi vẫn luôn cảm thấy chính mình rất xinh đẹp nhưng tại sao trong mắt Lục Bách Nghiêu tôi lại trở thành “con nhóc mập mạp” không hơn không kém?
Lệ tuôn~~….
Ngày xưa tôi rất béo, giảm béo đã trở thành một loại tín ngưỡng, cái tên khốn như anh ta sẽ biết sao?
Lục Bách Nghiêu mở rộng áo khoác của mình kéo toàn bộ thân mình của tôi tiến vào bên trong. Không thể không nói, áo khoác của nhà tư bản thật là ấm áp, người ta chỉ cần tùy tiện mua một cái áo cũng ấm áp hơn của mình.
Hơi thở ấm áp quét tới mang theo mùi thuốc lá làm cho người khác cảm thấy cực kỳ an tâm. Bờ vai anh ta rộng lớn như thế, иgự¢ của anh ta ấm áp như thế, tôi giật mình nhận thấy Lục Bách Nghiêu không phải là thiếu niên trong trí nhớ của tôi nữa mà đã thực sự trở thành một người đàn ông. Về sau trong sinh mệnh của anh ta sẽ xuất hiện một người phụ nữ nào đó cùng anh ta chung sống cả đời. Người đó chắc hẳn là một người may mắn đi?
“Lục Bách Nghiêu, tôi buồn ngủ quá.” Thời gian từng chút một trôi qua, mi mắt càng ngày càng nặng cảm thấy mình dần dần chìm vào giấc ngủ.
“An tâm ngủ một chút, tỉnh ngủ mọi chuyện sẽ qua.” Giọng nói của Lục Bách Nghiêu thật là dịu dàng, trầm thấp như đàn cello, rất êm tai, nghe thật thoái mái.
Tôi lẳng lặng tựa vào trong иgự¢ anh ta, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, hơi thở của anh ta quanh quẩn nơi chóp mũi, ý thức càng ngày càng mơ hồ.
Mơ màng ngủ, tôi giống như nghe thấy Lục Bách Nghiêu kêu tên tôi, sau đó nhẹ nhàng nói một câu: Anh yêu em.
Là mộng sao?
Nếu là sự thật làm sao anh ta có thể nói với tôi những lời như thế?
Một mảng ánh sáng truyền tới, tôi hốt hoảng chậm rãi mở hai mắt, rốt cuộc bảo vệ cũng mở cửa thang máy ra.
“Cửa thang máy mở rồi!” Tôi vui mừng kêu lên lại phát hiện toàn bộ áo khoác của Lục Bách Nghiêu đều phủ ở trên người tôi mà nằm đang ở bên cạnh, cả người Lục Bách Nghiêu chỉ mặc một cái áo len đơn bạc, sắc mặt tái nhợt không có chút máu.
Vui mừng khi được cứu rất nhanh bị bất an thay thế, tôi khẩn trương nhìn Lục Bách Nghiêu, liều mạng ôm lấy thân thể anh ta, muốn đánh thức anh ta lại phát hiện toàn thân anh ta từ trên xuống dưới đều đổ mồ hôi lạnh.
“Lục Bách Nghiêu? Lục Bách Nghiêu? Mau tỉnh lại đi?” Tôi gọi tên anh ta, thật lâu không có tiếng đáp lại, nhất thời cả người cảm thấy nóng nảy, kêu cho tới khi cả người đều sức cùng lực kiệt ngất đi.
Khi tỉnh lại người đã ở bệnh viện, tay phải là kim truyền đường glucose, Lão Phật Gia, chú Lưu, một nhà Trương Húc cùng Đồng Yến đều ngồi bên giường bệnh chờ tôi tỉnh lại.
“Rốt cuộc cũng tỉnh, tại sao lại bị nhốt vào thang máy cơ chứ?” Lão Phật Gia vội vã hỏi.
Hiện tại tôi căn hoàn toàn không có tâm tư đi trả lời vấn đề này, toàn bộ suy nghĩ đều đặt trên người Lục Bách Nghiêu: “Lục Bách Nghiêu đâu? Anh ta thế nào rồi?”
Đồng Yến mở miệng nói: “Ở phòng bệnh VIP, nghe nói không có chuyện gì.”
“Vậy là tốt rồi.” Nghe được anh ta không có chuyện gì, nặng nề trong lòng mới từ từ thả lỏng.
Đồng Yến nhìn tôi: “Cậu mau tới thăm anh ta đi.”
Tôi gật đầu: “Được.”
Tôi chỉ bị đói bụng một buổi tôi, cơ thể có chút cảm lạnh nhưng thật ra không có chuyện gì, tỉnh thì có thể xuất viện nhưng Lục Bách Nghiêu sốt cao sốt nhẹ luân phiên phát ra, thật vất vả mới tới được đây.
Đồng Yến cùng tôi đi tới phòng bệnh của Lục Bách Nghiêu thì thấy mẹ anh ta cùng với cô gái lần trước có gặp một lần, hình như tên là Chi Dao.
Lục Bách Nghiêu đã tỉnh, mẹ anh ta đang ngồi trước giường bệnh giúp anh ta gọt táo, khi nói chuyện còn có chút nghẹn ngào, mà cô gái kia đang ngồi ở trên sôpha.
“Ai, con không có chuyện gì, mẹ đừng có chuyện bé xé ra to như vậy.” Lục Bách Nghiêu đối với chuyện mẹ anh ta nức nở có chút không kiên nhẫn, trong lúc vô tình ngẩn đầu lên liền thấy tôi và Đồng Yến đứng bên ngoài.
Tôi nhìn gương mặt có vẻ hơi tái nhợt của Lục Bách Nghiêu hỏi: “Anh không có việc gì chứ?”
Nếu không phải bởi vì anh ta ϲởí áօ khoác đắp lên người tôi thì anh ta cũng không sinh bệnh mà nằm bệnh viện.
Lục Bách Nghiêu vẫn chưa trực tiếp trả lời tôi mà quay đầu nói với những người khác trong phòng bệnh: “Mẹ, các người đi ra ngoài trước, con muốn cùng cô ấy nói chuyện.”
Ngữ khí của Lục Bách Nghiêu rất là kiên quyết, phu nhân cùng cô gái đó nhìn nhau sau đó cùng Đồng Yến đi ra ngoài.
Tôi nhìn thần sắc của anh ta có chút khó hiểu hỏi: “Anh muốn nói với tôi cái gì?”
Lục Bách Nghiêu gằn từng tiếng, trả lời vấn đề ban đầu của tôi: “Hạ Cận, tôi tuyệt đối không tốt chút nào.”
Đúng vậy, làm sao có thể tốt được? Cho dù hiện tại sốt đã lui nhưng lại bị đông lạnh một buổi tối cho dù thân mình bằng sắt cũng không chịu được. Tôi nhìn gương mặt tái nhợt, mu bàn tay còn cắm kim truyền, không nhịn được đau lòng, hết thảy trước mắt đều là người đàn ông này chịu đựng vì tôi.
“Thực xin lỗi, đều tại tôi” Mặc dù tôi đã nói câu này vô số lần với Lục Bách Nghiêu nhưng lúc này đây, ngoại trừ lời này tôi thật sự không biết mình nên nói cái gì nữa.
Lục Bách Nghiêu rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng: “Haha, gia diễn trò rất giống đúng không? Có phải đủ tư cách đăng kí tham gia Bắc Ảnh?”
Nhìn bộ dạng này của anh ta thật sự làm cho người ta vừa tức lại vừa cảm thấy buồn cười. Vậy mà lại cùng tôi nói giỡn, vừa rồi tôi thật sự bị anh ta dọa cho sợ rồi.
Lục Bách Nghiêu nhìn bộ dáng xấu hổ của tôi, hỏi: “Dọa đến cô?”
Anh đang hỏi là làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ sao?!
Lục Bách Nghiêu cười hì hì nhìn tôi, sắc mặt ẩn ẩn tái nhợt: “Hạ Cận, tôi giúp cô nhiều thứ như vậy, cộng lại dù thế nào cũng đạt tới cái ân cứu mạng chứ?”
“Ừ.”
Lục Bách Nghiêu vừa mở miệng liền khôi phục lại bộ dáng đại gia trong dĩ vãng, quả nhiên bản chất thâm căn cố đế của người nào đó là lưu manh, muốn sửa cũng không sửa được: “Cô nói đi, làm thế nào để báo đáp tôi?”
“Tôi………..” “tôi” nửa ngày, cũng không nặn ra được sau cái “tôi” là gì, bỗng nhiên anh mắt nhìn về phía quả táo mà mẹ anh ta mới gọt được một nửa, chạy đến cầm lên tiếp tục gọt.
Tôi nịnh nọt nhìn Lục Bách Nghiêu nói: “Tôi gọt quả táo cho anh ăn, cải thiện hệ thống hô hấp cùng phổi, còn có thể loại bỏ cholesterol phòng ngừa ung thư, có nhiều dinh dưỡng đó!” Dù sao cũng là những lời khiến người ta thích, xem chừng biểu hiện của tôi vừa rồi chắc chắn là còn nịnh nọt nhiều hơn nịnh nọt nữa.
Lục Bách Nghiêu phủ đầu tôi, lời nói mang theo những cây gai nhỏ: “Hạ Cận, tôi phát hiện cô rất có tiềm chất làm thái giám.”
Lần trước nói tôi là nam nhân coi như xong, hiện tại lại là thái giám bất nam bất nữ, người này muốn chọc tôi tức giận đến dựng lông đi?!
Hừ, chị không chấp nhặt với anh, tiếp tục gọt táo………
Thật vất vả mới gọt sạch quả táo, tôi liền nhét vào miệng Lục Bách Nghiêu, miệng người này độc như hạc đỉnh hồng, để cho quả táo này chặn cái miệng của anh ta.
Lục Bách Nghiêu cắn một cái, chậc chậc tán thưởng một câu: “Cũng không tệ lắm.”
Không sai là quả táo, khẳng định không phải là tôi. Kỳ thật thời điểm tiếp nhận quả táo kia, mẹ Lục Bách Nghiêu đã gọt bảy tám phần, tôi bất quá chỉ là chiếm cái tiện nghi mà thôi.
Nguyên lai không nghĩ tới người này rốt cuộc cũng có thể yên tĩnh, nhưng giây tiếp theo anh ta nhét nửa quả táo còn lại vào miệng tôi: “Ăn không vô, cô ăn đi.”