“Hiện tại bác sĩ Trương không có ở đây. Xin hỏi cô tìm bác sĩ Trương có chuyện gì không?” Một hộ lí tóc ngắn trong hai người nhìn tôi hỏi.
“Tôi không có chuyên gì cả, nếu anh ấy không có ở đây tôi ngồi ở bên ngoài đợi một chút cũng được.” Không ngờ lại không có ở đây, chẳng lẽ trời muốn diệt tôi?. Không thể nào? Phải chăng đây chính là cái được gọi: “ Ra quân chưa thắng trận đã ૮ɦếƭ.”
Tôi mang bộ mặt sa sầm rời khỏi phòng, gửi tin nhắn cho Trương Húc, vẫn không thấy tin nhắn trả lời. Sau đó ở hành lang gặp một người phụ nữ có thai liền cùng cô ấy đi đến khoa phụ sản. Tôi cùng với người phụ nữ vô tình gặp được kia tìm thấy khoa phụ sản sau đó lấy điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn trả lời của Trương Húc: “Ở văn phòng chờ tôi, tôi sẽ đến rất nhanh.” Tôi mỉm cười nhìn tin nhắn hiển thị trên màn hình, đi đến phòng làm việc, nhìn cửa phòng làm việc khép hờ đang muốn đẩy cửa đi vào thì nghe thấy một đoạn nói chuyện của hai hộ lí trẻ tuổi hồi nãy.
“ Người đàn bà hồi nãy đó, mình đã nhìn thấy nhiều lần ở trong bệnh viện, thường xuyên đến tìm bác sĩ Trương, nghỉ một thời gian tưởng hết rồi ai ngờ hôm nay lại tới nữa.”
“Mình thấy có người đang ghen tị chứ gì? Chỉ cho phép mình yêu mến bác sĩ Trương, mỗi ngày làm điểm tâm cho anh ta mệt muốn sống đi ૮ɦếƭ lại, lại không cho người khác coi trọng bác sĩ Trương năng lực phi phàm, tài hoa xuất chúng.”
“Có nhìn hay không thật ra cũng chẳng có gì quan trong, chẳng qua mình không ưa cô ta thôi. Ôi, bây giờ đàn bà không biết xấu hổ nhiều thật, bác sĩ Trương không chào đón cô ta mà cô ta còn muốn dính sát lấy anh ấy đấy chứ.”
“ Cậu nói cũng đúng, nhưng tiểu Nhã này, mình thấy cô ta có vẻ vô cùng khó chơi, cậu muốn theo đuổi bác sĩ Trương thì đầu tiên phải giải quyết cô ta đã.”
“Quả thật cô ta cứ dây dưa không dứt, câu nghĩ mình nên có biện pháp gì để làm cho cô ta hết hy vọng?”
“Cậu cùng với bác sĩ Trương gạo nấu thành cơm không phải là biện pháp tốt nhất sao?”
“Cậu thật đáng ghét.”
Tôi ngơ ngác đứng im tại chỗ, thì ra ngay từ đầu, trong mắt mọi người tôi là loại người như vậy ?
Thầm mến, tương tư mười năm còn chưa bắt đầu đã phải tuyên bố chấm dứt sao?
Tôi nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Trương Húc. Một buổi sáng mùa thu hiu quạnh, tôi đang đi ngang qua sân bóng bỗng nhiên bị một quả bóng rổ nện vào đầu. Từ đó tôi biết người nện bóng vào đầu mình là Lục Bách Nghiêu còn người đầu tiên sốt sắng chạy đến bên tôi, đưa tôi tới phòng y tế là Trương Húc. Anh ấy đã từng tồn tại một cách mỏng manh yếu ớt nhưng ấm áp trong kí ức tuổi trẻ của tôi .
“Cô ấy là bạn gái của tôi, về sau tôi hy vọng các cô không nói huyên thuyên bậy bạ nữa.” Đột nhiên cửa phòng làm việc bị mở ra, tôi hoảng hốt nhìn phía sau cũng không biết Trương Húc đứng sau lưng tôi từ lúc nào. Có chút ngoài ý muốn nhưng vui mừng nhiều hơn.
“Thật xin lỗi, bác sĩ Trương.” Hai hộ lí trẻ tuổi áy náy, mất tự nhiên.
“Đi làm việc đi.” Trương Húc lạnh lùng nói, ánh mắt chưa từng nhìn về phía hai người. Trong mắt tôi Trương Húc vốn là một người dịu dàng như ngọc, đây là lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt anh sâu thẳm, lạnh lùng như vậy.
Mãi cho đến về sau khi chúng tôi nhắc lại chuyện này, Trương Húc nói cho tôi biết anh không phải là người ôn hòa, chỉ khi đối mặt với tôi lạnh lẽo trên người anh mới biết mất, để lại cho toàn bộ dịu dàng cho tôi. Tôi cũng từng nghĩ đến chúng tôi sẽ ở bên nhau bạc đầu giai lão nhưng cuộc đời là một ván cờ, chúng ta biết được mở đầu nhưng lại không đoán được kết cục. Chính tôi cũng đã quên rằng “Cuộc đời giống như một ván cờ mới”.
Ở sau lưng, hai nữ hộ lí nhiều chuyện ngượng ngùng rời khỏi văn phòng, tôi bồn chồn nhìn Trương Húc, nói một câu “Mình ở bên ngoài chờ cậu” rồi cũng theo ra ngoài.
Ngồi trên băng ghế dài ở hành lanh bệnh viện, trong đầu tôi không ngừng hồi tưởng lại những lời Trương Húc nói lúc nãy. Lời vừa rồi anh nói, là nghiêm túc hay là gặp phải tình huống này vì ngại thân phận bạn học cũ cho nên muốn giúp tôi giải vây hay là không hi vọng người khác khinh bỉ tôi?
Phụ nữ hám tiền……………………..
Lời nói của nữ hộ lí tóc ngắn vừa rồi còn lãng vãng bên tai làm tôi cảm thấy cực kỳ buồn bực lại không thể nào phát tiết.
Hạ Cận , tại sao mi lại thất bại như vậy!
Trương Húc mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài, đã thay áo blouse trắng ở trên người thành áo khoác dài màu nâu nhạt, làm cho cả người cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
“Gần bệnh viện mới mở một nhà hàng không tệ lắm, chúng ta đi thử đi.” Trương Húc mỉm cười nhìn tôi, cả người bình tĩnh giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Ừ.” Tôi gật đầu, toàn bộ đầu mình lui vào trong khăn quàng cổ, lúc này nhìn tôi giống như một con đà điểu, tự cuộn chính mình vào bên trong, khoanh vùng phạm vi hoạt động.
Trương Húc đi ở phía trước, tôi theo sau nhìn bóng lưng anh. Bóng lưng yên tĩnh được phủ lên một tầng ánh chiều tà, cả người thấp thoáng trong nắng chiều nhìn có vẻ rực rỡ.
Tôi từng mê muội say đắm người đàn ông này mười năm, từng ngồi bên cạnh anh, cùng anh bước qua từng năm trung học. Tôi nhìn theo bóng lưng anh rồi nâng bước chậm chậm đuổi theo.Đối với trò chơi truy đuổi này tôi đã quá mệt mỏi nhưng vẫn hi vọng có thể chạm vào hạnh phúc bên cạnh, hy vọng thầm mến ánh mặt trời này biến thành thực tế yêu say đắm.
Buổi tối, tôi cùng Trương Húc dùng cơm tại một nhà hàng Italia mới mở, làm người ta ấn tượng sâu sắc nhất chính là món điểm tâm ngọt. Ăn đồ ngọt dễ dàng làm cho người ta trở nên vui vẻ. Cảm giác ngọt ngào tràn ra trong miệng làm cho chua xót trong lòng cũng từ từ phai nhạt đi vài phần.
Sau khi ăn xong, hai người lại tới rạp chiếu phim xem một bộ phim mới chiếu hot nhất hiện nay, là phim hài kịch. Mặc dù không bằng các bộ phim bom tấn của Hollywood làm người ta kích thích nhưng trong này lại có không ít chi tiết hài hước, chọc cho người xem ôm bụng cười to.
Tiêu tiền xem phim không phải là để mua một phần vui vẻ, vậy là đủ rồi, không phải sao?
Sau khi kết thúc bộ phim, Trương Húc lái xe đưa tôi về nhà. Sau khi đến dưới lầu, anh trước sau vẫn như một phong độ thân sĩ giúp tôi mở cửa xe, đứng tại bậc thang dưới lầu cùng tôi chia tay.
Đang lúc tối nay tôi muốn chấm dứt hết tất cả mọi chuyện, bỗng nhiên Trương Húc gọi tôi lại. Tôi xoay người nhìn anh đi về phía tôi: “Lúc trước ở văn phòng…………..”
Không đợi Trương Húc mở miệng nói xong, tôi liền vội vàng đáp lại, chỉ hi vọng ở trước mặt anh tôi không phải hèn mọn, ít nhất có thể lưu lại trong lòng anh hình ảnh kiêu ngạo của mình. “Trương Húc, lúc đó……………Mình biết cậu là giúp mình giải vây, yên tâm, mình thật sự không sao.”
Nghe tôi nói xong câu này, ánh mắt anh thoáng qua một chút kinh ngạc, sắc mặt đen tối mang theo vài phần không nói nên lời.
Làm sao vậy?
Rốt cuộc là sai lầm ở đâu sao?
Vì sao lúc Trương Húc nghe tôi nói xong không có một tia an tâm giải thoát mà lại là vẻ mặt này…
Ban đêm mùa đông, hoàng hôn dày đặc, anh đứng trước mặt tôi, gằn từng tiếng: “Nhưng mà mình là nghiêm túc.”
Đầu tôi trong cái chớp mắt đó bỗng tràn ra vô số pháo hoa sáng lạng. Vừa rồi, Trương Húc nói gì đó?
Anh…..anh nói anh nghiêm túc?
Tôi khó có thể tin nhìn anh, có chút không dám tin tưởng đây là sự thật.
Tôi kinh ngạc nhìn anh, trong lòng không ngừng suy nghĩ mới vừa rồi có phải tôi nghe nhầm hay không: “Cậu………..cậu nói cái gì?”
Trương Húc một bước một bước đi về phía tôi, càng ngày càng gần, bao bọc tay tôi ở trong đôi bàn tay to của anh, ánh mắt bình tĩnh nói: “Anh nói, anh là nghiêm túc. , anh cực kì nghiêm túc…………….muốn cùng em ở một chỗ.”
Bình thường Trương Húc gọi tôi là Tiểu Cận, đây là một trong những lần không nhiều lắm anh gọi đầy đủ tên tôi làm cho giờ phút này có vẻ trịnh trọng.
Hôm nay Đồng Yến nói với tôi, dựa theo tính tình của Trương Húc nếu muốn anh chủ động trừ khi anh yêu tôi đến mức nếu không phải tôi thì không được. Không biết có phải giống như lời Đồng Yến nói hay không nhưng tôi biết hiện tại chính mình hạnh phúc đến khóe miệng đều kéo dài ra tới mang tai rồi. Dù sao đây là người đàn ông tôi thầm mến mười năm ………………..
Một đoạn thời gian hèn mọn thầm mến phủ đầy bụi cho tới bây giờ rốt cuộc cũng có thể tu thành chín quả, chờ đợi tới ngày “vén mây mù thấy trăng sáng”.Từ lúc gặp nhau cho tới bây giờ, chúng tôi cũng không còn là những thiếu niên, thiếu nữ trong sáng thuần khiết nữa. Chúng tôi lần lượt bước vào xã hội, xa cách rồi gặp lại, tâm vẫn rung động như ngày trước, anh vẫn luôn luôn tồn tại trong lòng tôi. Người thiếu niên tôi thích, nay rốt cuộc cũng đã trở thành một người đàn ông trưởng thành.
“Mau, anh mau mau nhéo em, không phải em đang nằm mơ chứ?” Tôi sững sờ nhìn anh, tuy hôm nay gió lạnh đến thấu xương nhưng tôi lại không hề cảm thấy, cũng không phân biệt được việc này đến cuối cùng là nằm mơ hay là hiện thực.
“Nha đầu ngốc.” Anh mỉm cười nhìn tôi, mặt mày như vẽ đứng tại bậc cầu thang được ngọn đèn mờ vàng chiếu xuống, nổi bật lên cực kì nhu hòa.
“Không đau?” Chờ thật lâu cũng không thấy đau làm tôi có chút nóng nảy, nhìn Trương Húc không biết làm sao, sợ giây tiếp theo anh lại biến mất ngay trước mặt tôi.
“Đứa ngốc, em đang nhéo tay anh.” Tôi theo ánh mắt Trương Húc nhìn xuống, phát hiện bây giờ cái mà tôi nhéo, đúng là tay của Trương Húc, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, cúi đầu không biết nói gì cho phải, khuôn mặt đã sớm ửng hồng, nóng rát một mảnh, cho dù tuyết rơi đầy trời vẫn cảm thấy nóng bức như trước.
Trương Húc khẽ mỉm cười nhìn bộ dáng quẫn bách của tôi, kêu một tiếng “nha đầu ngốc”, sau đó kéo toàn bộ thân thể tôi kéo trong иgự¢ anh. Hai tay của anh đặt lên lưng tôi, ôm tôi thật chặt, hơi thở ấm áp mang theo mùi vị thuốc sát trùng nhàn nhạt thổi tới làm cho tôi cảm thấy thật cảm động. Tôi lẳng lặng dựa vào trong иgự¢ anh, cảm thụ phần ấm áp mà trước kia chỉ thấy ở trong mộng nay lại rõ ràng chân thật đến thế.
Tác giả Tây Ban Nha Miguel de Unamuno trong tác phẩm “Ý thức bi kịch sinh mệnh” đã từng viết: “ Chúng ta cùng người khác kết hợp đó là phân chia chính mình, cái ôm thân mật nhất chính là thân mật tách ra nhất. Trên bản chất, yêu sung sướng chính là khởi đầu của sinh mệnh mới, chính là một loại cảm giác sống lại, một loại cảm giác sinh mạng của mình được tái sinh ở trên người khác.” (toát mồ hôi, nếu không hiểu thì Mèo cũng chịu vì Mèo cũng đâu có hiểu)
Tôi không biết có phải sinh mạng của mình sẽ được tái sinh trên người Trương Húc hay không nhưng hiện tại tôi chỉ muốn được chôn trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh, mơ một giấc chiêm bao bạc đầu. Yêu nhau là mộng ảo, không biết bao giờ thì thức tỉnh.