Lục Bách Nghiêu kêu bồi bàn tiến vào, theo ý của tôi gọi một đống lớn đồ ăn, ánh mắt lười biếng: “Không muốn lấy ảnh của cô sao?”
“Khốn kiếp, nhanh đưa điện thoại ra đây.” Tôi đá bắp chân của hắn, ý bảo đừng có đánh trống lảng.
Lục Bách Nghiêu không tình nguyện lấy điên thoại ra, ném qua tôi. Hay thật, đây là một đống lớn tiền mặt vậy mà anh ta cứ vậy ném đi.
“Mật mã.” Tôi cầm điện thoại của anh ta lại phát hiện điện thoại bị khóa.
Tên Lục Bách Nghiêu keo kiệt này lại không chịu nói cho tôi biết mật mã, trực tiếp đi tới, lấy di động trong tay tôi bấm vài cái liền mở khóa, cuối cùng vẫn không quên trừng mắt liếc tôi một cái: “Ngu ngốc.”
Tôi: “…..”
Rõ ràng anh ta cài đặt mật mã, tôi giải không được là chuyện kinh thiên địa nghĩa, vậy mà người này lại nói tôi đần.
Vì ảnh chụp tôi nhẫn, không cùng với người dài mà không lớn, đồ con nít so đo. Đôi mắt tôi chăm chú nhìn anh ta xóa bỏ tấm ảnh chụp thê thảm kia mới an tâm thu hồi tầm mắt. Không thể không nói, tấm ảnh này, thật sự rất vô duyên.
“Thành thật khai báo, ảnh này chụp khi nào?” Tôi cắn răng kiễng chân, bộ dạng khởi binh hỏi tội.
“Lúc cô uống rượu say ngủ ở nhà tôi.”
Tôi tức giận nhìn anh ta: “Lục Bách Nghiêu, cái người này, thế mà lại lợi dụng lúc tôi say rượu làm ra chuyện này đối với tôi.”
“Nếu không có cô phối hợp, tôi có muốn làm cũng làm không được.” Lục Bách Nghiêu trả lời, mặt không đỏ, tâm không động.
“Khốn kiếp! Cặn bã! Một đống cặn bã!”
“Cảm ơn đã khích lệ.”
Da mặt Lục Bách Nghiêu đã sớm luyện tới trình độ thành đồng vách sắt, hơn nữa lúc tôi chửi anh ta, anh ta còn mỉm cười nói một câu “cảm ơn đã khích lệ” làm tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi. Đúng lúc này bồi bàn bưng thức ăn vào, tôi vùi đầu vào ăn cơm, không thèm để ý đến tên đáng ghét này nữa.
“Lại không có người giành ăn với cô, làm gì giống như quỷ ૮ɦếƭ đói vậy?” Tôi vừa ngẩng đẩu liền thấy vị đại thiếu gia này tự phụ dùng đũa ăn cơm, kiểu cách, ưu nhã.
“Tôi đói, cái gì cũng chưa ăn liền chạy tới đây, đã sớm đói đến phát điên rồi. Lúc cô nãi nãi ăn cơm thì đừng xem mồm vào, cẩn thẩn tôi xem anh như thịt mà cắn.” Tôi trả lời một câu, tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm.
Lục Bách Nghiêu nhộn nhạo kêu, làm bộ dáng “ Tiểu Thẩm Dương”: “Đến đây, đến đây cắn tôi đi.”
Tôi nhịn không được văng tục một câu: “ Lục Bách Nghiêu, con mẹ anh chứ.”
“Mẹ nó, lão tử sống nhiều năm như vậy, lần đầu bị người ta chửi như thế này.”
“Tôi chỉ nói lên tiếng lòng bình thường của dân chúng thôi.” Tôi nâng mắt nhìn anh ta, bình tĩnh cắn thìa nói.
Bỗng Lục Bách Nghiêu đến ngồi xuống bên cạnh tôi, một tay nắm cằm tôi, uy Hi*p nói: “Hạ Cận, đừng cho là tôi không trị được cô.”
Tôi di dời cái cằm đang bị Lục Bách Nghiêu nắm, cúi đầu ăn miếng cơm cuối cùng, ăn no, vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn liền học bộ dáng “Tiểu Thẩm Dương” kia của anh ta: " Anh đến đây, đến đây đi~~”
Tôi không biết sự tình phát triển đến mức này rốt cuộc là sai lầm là ở đâu. Vừa nhìn thấy cổ họng Lục Bách Nghiêu nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt hoa đào sáng quắc nhìn tôi thì tôi liền luống cuống không biết làm sao cả.
“Anh làm sao vậy?” Tôi vỗ vỗ mặt Lục Bách Nghiêu, xác định xem hồn anh ta có phải bị câu mất rồi không, tại sao lại kỳ lạ như vây.
Mẹ nó, cái khuông mặt kia nhỏ nhỏ, trắng trắng, hồng hồng làm tâm thần người ta nhộn nhạo, nếu tôi là sắc nữ thì đảm bảo trực tiếp Bá Vương ngạnh thượng cung anh ta rồi. Đáng tiếc tôi đã sớm nhìn thấu bản chất người này từ lâu, bề ngoài bảnh bao bên trong đê tiện, hơn nữa lại nảy sinh tình ý với Trương Húc của tôi, cho nên giờ phút này tôi phải thật bình tĩnh nếu không còn đâu là khí tiết.
Nhưng giây tiếp theo đôi mắt của tôi không cẩn thận nhìn xuống, không thể ngờ lại nhìn đến anh ta………………….cứng rắn?!!!!
• Tiểu Thẩm Dương là con cừu lười trong phim hoạt hình Sói xám và Cừu vui vẻ á.
• Về sau còn thêm mấy nhân vật nữa như Hôi Thái Lang (sói xám), Tiểu Hồng Mao (Vợ sói xám) nữa nha. Bây giờ Mèo nói trước về sau sẽ không nhắc lại nữa.
Tôi ngất, cho dù khẩu vị tôi có nặng thế nào đi chăng nữa cũng chưa từng gặp qua cái dạng này!!
“Anh….anh……….anh….” Hơn nửa ngày, ngoại trừ từ “anh” thì tôi cương quyết không nói tới từ thứ hai (cứng đó :v). Thật vất vả mới nhịn được xuống, cố gắng nói hết nửa câu sau nhưng giọng nói đã nhỏ không khác gì muỗi kêu: “Ban ngày ban mặt, phát tình cái gì?”
Hiện tại đang là mùa đông, mùa xuân còn lâu lắm, hoa cải dầu cũng chưa có nở đâu nhưng Lục Bách Nghiêu người này………….vừa mới tư xuân sao?
Lục Bách Nghiêu sững sờ, ngẩn người nhìn tôi nửa ngày, cuối cùng căm giận nói: “Không phải tại vì cô sao?”
Con mẹ nó, chuyện này cùng tôi có quan hệ gì, đừng đổ thừa cho người khác có được hay không?
Tôi vẫn nhìn theo bóng lưng nghênh ngang rời đi của Lục Bách Nghiêu, nhìn một hồi lâu mới bất tri bất giác phát hiện ra, người này vậy mà đi mất rồi? Anh đi thì cứ đi nhưng ít nhất phải để lại tiền cơm chứ?
Tôi lấy di động ra gọi cho Lục Bách Nghiêu, muốn anh ta trở về nhanh một chút để trả tiền, không nghĩ đang định bấm điện thoại thì anh ta lại đi vào, hết thảy……………………….đều bình thường?!!!
Khụ Khụ, quả thật đều rất bình thường.
“Anh đi đâu vậy?” Rốt cuộc đã trở lại, tôi còn tưởng anh ta đi luôn rồi chứ. Thấy sắc mặt anh ta ửng hồng có chút mất tự nhiên, nghiêm mặt nói với tôi một câu: “Đi thôi.”
Tôi vôi vàng chạy đuổi theo anh ta, đi sau lưng vị đại thiếu gia này. Lúc tôi cùng với Lục Bách Nghiêu ra ngoài, phục vụ đã chạy xe đến trước cửa club, anh ta rút trong Ϧóþ ra vài tờ tiền boa màu hồng làm cho người phục vụ nhìn mới hai mươi này cười đến sáng lạn, ân cần tiễn chúng tôi rời đi.
Đại gia chính là đại gia, có tiền liền tùy hứng, tùy tiện thưởng tiền boa cũng có thể hào phóng như vậy. Tôi vừa căm giận vừa ảo tưởng đến khi nào thì mình mới có thể tùy hứng như vậy.
Lục Bách Nghiêu bỗng nói một câu làm suy nghĩ đang phiêu du của tôi kéo về: “Trở thành Lục phu nhân, cô cũng có thể tùy hứng như vậy.”
Anh ta làm sao biết tôi đang suy nghĩ cái gì? Nhìn đôi con ngươi đang mỉm cười của Lục Bách Nghiêu, tôi mới bất tri bất giác nghĩ tới, không lẽ vừa rồi tôi đem lời trong lòng nói ra hết ngoài miệng rồi sao? Đợi chút, Lục Bách Nghiêu vừa mới nói cái gì vậy? Trở thành Lục phu nhân, cô cũng có thể tùy hứng như vậy?
Lục phu nhân?... ...... .........
Lục phu nhân?... ...... ...... ...... ......
Tôi quay qua nhìn Lục Bách Nghiêu thì thấy anh ta đang nghiêm túc lái xe, mắt nhìn về phía trước, sườn mặt tinh xảo, hình dáng hoàn mỹ làm cho tôi không thể kiềm chế được. Mới vừa rồi, rốt cuộc anh ta đang đùa giỡn hay là đang nghiêm túc. Bất quá bình thường luôn nhìn thấy bộ dáng bất cần đời của anh ta, nay tự nhiên lại mở miệng nói một câu như vậy, tâm lý của tôi liền theo bản năng đánh một dấu chấm hỏi.
“Lục Bách Nghiêu, anh…………..anh đùa giỡn cái gì vậy?” Tôi thì thào nói, rõ ràng anh ta biết chúng tôi đối đầu đến ૮ɦếƭ làm sao còn có thể nói như vậy, rõ ràng là đào hố chờ tôi nhảy xuống mà.
Lục Bách Nghiêu thản nhiên nở nụ cười, ý cười dường như mang theo vài phần chua xót, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không: “Đúng vây, tôi chính là hay nói giỡn……….” Gặp đèn đỏ, anh ta dừng xe lại, quay đầu nhìn tôi: “Tôi biết người cô thích là Trương Húc, mới vừa rồi………………..chỉ đùa cô một chút mà thôi.”
Tôi quẫn bách nhìn về phía trước, không phản bác được, đẳng cấp trêu chọc người khác của người này ngày càng cao làm tôi có chút không theo kịp với tiết tấu của anh ta.
“Vậy thì tốt rồi.” Tôi an tâm thở phào một hơi, nhìn thấy ánh mắt của anh ta còn ngưng trệ trên người tôi làm tôi có chút không khỏe, ho nhẹ một tiếng, cứng rắn nặn ra một câu: “Tới đèn xanh rồi, chúng ta đi thôi.”
Vốn tưởng Lục Bách Nghiêu sẽ đưa tôi về nhà nhưng cuối cùng lại dừng lại tại bãi đỗ xe của siêu thị.
Chương này ngắn quá nhỉ, cũng không có gì đặc biệt thôi thì Mèo lại xì poi nha.
“Tôi bị mẹ bức đi xem mắt, cảm thấy phiền, mấy ngày trước đã chuyển ra ngoài ở rồi.”
Anh ta trừng mắt nhìn tôi, khôi phục bộ dáng bất cần đời: “Thế nào? Đối thủ một mất một còn của tôi, thừa dịp hôm nay tại đây liền đi theo giúp tôi chọn đồ dùng sinh hoạt đi.”
“Được rồi, thấy anh đáng thương nên tôi mới giúp đấy.”
Vừa rồi tại club tư nhân, lúc Lục Bách Nghiêu tính tiền, tôi liếc thấy hóa đơn cũng không rẻ, dù sao bữa cơm kia hầu hết là do tôi giải quyết, ăn của người ta, thừa dịp chủ nhật có nhiều thời gian, tôi cũng không so đo cùng Lục Bách Nghiêu đi dạo siêu thị tiêu thực. Vì thế, tôi đi ở phía trước, Lục Bách Nghiêu đẩy xe theo sau, có chút giống vợ chồng son, mặc cho tôi ném vô số đồ dùng ném trong xe đẩy của anh ta. Đi dạo siêu thị hầu hết đều là các bà chủ của gia đình, Lục Bách Nghiêu cái người già trẻ đều ăn hết này vừa ra mặt liền đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đi tới đâu cũng để lại một đống hoa đào.
“A, nhóc con, sức quyến rũ mười phần nha~.”
Ăn no, tâm tình vui sướng làm tôi quên đi bản chất tự kỷ của Lục Bách Nghiêu.Quả nhiên vừa nghe tôi nói xong, anh ta liền khởi động motor tự kỷ: “Tất nhiên, gia chính là ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn……………………..”
“Lục Bách Nghiêu, anh xong chưa?” Tôi chống nạnh nhìn anh ta, đối với chứng tự kỷ của anh ta tỏ vẻ bất mãn nghiêm trọng.
“Chưa xong.” Lục Bách Nghiêu ném cho tôi một ánh mắt như điện xẹt, thiếu chút nữa làm tôi trực tiếp giựt điện choáng váng ngay tại chỗ. Không hổ là phong lưu công tử kinh qua nhiều việc tay mơ sơ cấp như tôi ở trước mặt người ta liền bị biến thành giấy vụn.
Lúc xếp hàng tính tiền, Lục Bách Nghiêu vỗ vỗ vai tôi: “Tôi quên mua một thứ, chờ tôi quay trở lại lấy.”
Rốt cuộc tới lượt mình tính tiền, Lục Bách Nghiêu lấy tốc độ chạy một trăm mét chạy tới quầy thu ngân, mang theo vài hộp gì đó đặt lên quầy tính tiền, vẻ mặt cực kì dũng cảm nói: “Tính chung với nhau.”
Tôi đang tò mò với tính khí đại thiếu gia của Lục Bách Nghiêu, vật gì có thể làm cho hắn quay trở lại lấy, ánh mắt chuyển đến thứ đang nằm trên quầy thu ngân, sắc mặt trực tiếp tái luôn rồi. Mẹ nó, lại là áo mưa. Có phải muốn bị đánh hay không?
“Lục Bách Nghiêu, anh…………..anh………………..anh…………………….như vậy không tốt lắm đâu.” Vừa chuyển nhà, còn chưa có dọn dẹp xong đã nghĩ muốn mang đàn bà về nhà vui chơi, hơn nữa bây giờ còn làm một cách cực kì trắng trợn.
“Không phải là cô bảo tôi mua sao?” Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu vô tội nhìn tôi.
Mẹ nó, cái gì gọi là tôi bảo anh ta mua áo mưa?
Trong nháy mắt bởi vì những lời này của Lục Bách Nghiêu mà nhân viên thu ngân, các bác gái xếp sau chúng tôi dùng vẻ mặt khó có thể tin nhìn tôi…
“Hồi trưa tại club, không phải cô có nói chuyện với mẹ tôi sao?”
“Phải.”
“Không phải cô cùng mẹ tôi nói chuyện hai chúng ta sao?”
“Phải.”
“Trước khi mẹ tôi đi, không phải cô dặn tôi trước khi về nhà đừng quên mua cái này?”
“Phải………….”
Toàn bộ đều đúng nhưng vì sao lại có cảm giác không đúng ở đâu đó?
Mãi cho tới khi hai người ra khỏi siêu thị, đầu óc của tôi vẫn còn mơ màng: “Lục Bách Nghiêu, chờ một chút, vì sao tôi vẫn có cảm giác bị anh tính kế nhỉ?”
“Tôi có sao?” Lục Bách Nghiêu xách theo nhiều túi nhựa, bày ra bộ dáng vô hại cùng vô tội nhìn tôi.
Được rồi, không có…………………………