Lục Bách Nghiêu đề ra cho tôi một ý kiến: “Sinh tốt không bằng gả tốt, mặc dù điều kiện của cô không theo kịp thẩm mỹ bình thường của đàn ông nhưng biết đâu có một tên nào đó mắt mù coi trọng cô.” (nói chính mình đó). Sự thật chứng minh rằng tên Lục Bách Nghiêu này không có nơi nào, không có lúc nào quên mỉa mai tôi.
“Anh nói Trương Húc có khả năng coi trong tôi hay không?” Tôi hỏi Lục Bách Nghiêu, dù sao anh ta cũng là đàn ông, ánh mắt chắc không khác biệt nhiều lắm.
Kết quả vẻ mặt Lục Bách Nghiêu hoảng sợ nhìn tôi, cuối cùng vắt hết óc cho tôi một câu trả lời: “Nếu Trương Húc bị mù mắt có lẽ còn chút khả năng.”
Chắc không phải chứ.
Giá thị trường của cô nãi nãi tôi chắc cũng không kém tới mức vậy chứ?
“Lục Bách Nghiêu, anh nói thật sao?” Tôi nhìn anh ta uy Hi*p nói.
Lục Bách Nghiêu thề son sắt: “So với cup A của cô còn thật hơn.”
“Tôi rõ ràng là B.” Người này thế nhưng lại đem size иgự¢ của tôi ra công kích, quá vô sỉ! Tuy rằng là B nhỏ nhất nhìn ít ra cũng là B.
Buồn bực, chỉ biết nếu đem việc này hỏi Lục Bách Nghiêu không bằng tôi trực tiếp đập đầu ૮ɦếƭ một cách bi tráng còn hơn.
Đến công ty một khoảng không xa, tôi bảo Lục Bách Nghiêu cho tôi xuống xe, tôi cũng không muốn trở thành một trong số đông đảo những bạn gái tin đồn của anh ta. Tôi không biết Lục Bách Nghiêu xin phép giúp tôi như thế nào nhưng tôi lo lắng lãnh đạo sẽ hiểu lầm mối quan hệ của tôi và Lục Bách Nghiêu.
Vài ngày sau tôi vẫn cùng với Trương Húc ung dung dạo phố, ăn cơm, làm một ít chuyện các đôi tình nhân thường làm. Tôi không biết cảm giác của Trương Húc đối với tôi là gì nhưng cứ mỗi lần ở cùng Trương Húc tôi đều cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Có lẽ đây là cảm giác tim đập thình thịch đây.
Trong khoảng thời gian gần đây Lục Bách Nghiêu giống như biến mất vào hư không, cũng không có xuất hiện quấy rối chuyện của tôi với Trương Húc làm tôi nhẹ nhàng thở ra, an tâm cùng Trương Húc ở chung một chỗ.
Chờ mong đến ngày chủ nhật, hôm nay Trương Húc đi Lân thị tham gia một hội nghị y học quan trọng, tôi đang nằm trên giường to tướng ngủ thì bị các cuộc điện thoại liên hoàn đoạt mệnh của Lục Bách Nghiêu đánh thức. Lúc đó tôi đang cùng chăn của mình triền miên đau khổ thì tên khốn Lục Bách Nghiêu này lại tàn nhẫn chia rẽ chúng tôi.
“Hạ Cận, đến đây nhanh một chút, tôi có chuyện cần cô giúp đỡ.” Hồi lâu không cùng Lục Bách Nghiêu chạm mặt, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của anh ta làm tôi có vài phần không thích ứng được, ước chừng năm giây sau tôi mới nhận ra được chủ nhân của giọng nói này.
“Lục Bách Nghiêu, tên khốn này, dám quấy rối giấc mộng của tôi, anh muốn cái gì?” Lúc rời giường tính khí của tôi luôn luôn khó chịu, chính lão Phật gia cũng không dám đánh thức tôi, thật vất vả mới hết một tuần, có thể lười biếng ngủ lại không lường trước được bị Lục Bách Nghiêu phá hỏng.”
“SOS!!” Lục Bách Nghiêu phát ra tín hiệu cầu cứu cao nhất.
“Không có quan hệ với tôi.” Tôi mặc kệ Lục Bách Nghiêu đang làm cái quái gì, trực tiếp cúp điện thoại vùi đầu vào ổ chăn. Di động lại nặng nề vang lên, tôi không chịu nổi phiền phức, vươn tay đào cái điện thoại ra liền nhìn thấy tin nhắn của Lục Bách Nghiêu, là ảnh chụp cùng một cái địa chỉ, cuối cùng cộng thêm một câu uy Hi*p nháy mắt đem tôi từ sâu thẳm trong mê ngủ cưỡng chế di dời.
Anh ta nói: ăn mặc xinh đẹp tới chỗ này, nếu trong nửa giờ không thấy cô đến, tôi sẽ đem ảnh này phát tán lên diễn đàn của công ty.
Thật muốn một đao Gi*t ૮ɦếƭ tên khốn kiếp này.
Rốt cuộc tấm ảnh này chụp lúc nào?
Tại sao anh Nghiêu phát tín hiệu SOS nhỉ? Tấm ảnh gì mà làm chị Cận hoảng sợ ghê vậy? Có bạn nào đoán được không? Đoán được có thưởng nha.
Tôi vội vàng rời giường, vừa thấy thời gian đã qua mười một rưỡi, đúng là không còn sớm nữa. Tôi ngồi dậy rửa mặt, từ tủ quần áo lấy ra bộ quần áo mà lão Phật gia mua chuẩn bị cho sự kiện xem mắt lần trước. Lục Bách Nghiêu thì muốn tôi ăn mặc xinh đẹp mà cái tốt nhất tôi có thể lấy ra đại khái cũng chỉ có bộ này thôi.
Xuống lầu bắt xe taxi, lợi dụng thời gian ở trên xe tranh thủ từng phút để trang điểm, đeo đồ trang sức trang nhã. May mà hôm qua ăn ngon ngủ yên nên khí sắc hôm nay xem như không tệ, cho đến lúc tới nơi thì tôi đã trang điểm xong xuôi. Hôm nay nhiệt độ ngoài trời dưới 5oC, tôi lại ăn mặc mát mẻ tươi mới như thế này, thật sự là lạnh ૮ɦếƭ người.
Tôi một bên run rẩy một bên đi về phía club tư nhân mà Lục Bách Nghiêu nói, lúc xuống xe đã gọi điện thoại cho anh ta nên vừa tới không lâu đã thấy Lục Bách Nghiêu ra đón.
“Tôi đã đến rồi, mau đưa ảnh chụp cho tôi.” Tôi đứng tại chỗ trừng mắt nhìn Lục Bách Nghiêu, nếu không phải vì tấm hình kia làm sao tôi có thể rời khỏi ổ chăn ấm áp của mình mà tới đây.
“Hạ Cận, ai cho cô mặc loại quần áo này?” Lục Bách Nghiêu không trả lời vấn đề mà trợn mắt nhìn tôi chất vấn.
“Không phải anh bảo tôi ăn mặc xinh đẹp tới đây sao?” Tôi đứng ở cửa cùng anh ta tranh cãi, nếu không phải vì những lời này của anh ta, tôi ăn mặc như vậy trong mùa đông để chịu tội sao.
“Cô không có bộ nào khác sao? Cổ áo thấp như vậy, váy ngắn như thế này…………..” Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu ghét bỏ quở trách tôi, không đợi anh ta nói xong tôi liền lôi anh vào cửa: “Đi vào rồi nói sau, đông ૮ɦếƭ tôi rồi.”
Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu căm giận, ói ra hai chữ: “Đáng đời.”
Tiên sư anh!
“Nói đi, tìm tôi làm gì?” Muốn xong sớm một chút để còn lấy lại tấm ảnh kia, tôi khẩn cấp hỏi anh ta.
Lục Bách Nghiêu đang há mồm muốn trả lời thì thấy một cô gái diện mạo xinh đẹp đi tới nhìn tôi cùng Lục Bách Nghiêu: “Lục ca ca, đây là bạn gái mà anh nói sao? Dáng dấp thật là xinh đẹp!”
Tôi đang muốn nói “không” đã bị Lục Bách Nghiêu đưa tay bịt miệng, lại nghe giọng nói của anh ta vang lên bên tai: “Đúng, chính là cô ấy.”
Cô gái xinh đẹp vô hại cười nhưng tôi vẫn mơ hồ cảm giác được địch ý sâu trong ánh mắt của cô ta: “Mẹ nuôi đang chờ ở trong phòng, chúng ta đi trước đi.”
Lục Bách Nghiêu lên tiếng: “Ừ.” Tôi thấy cô gái xinh đẹp kia đã đi xa, liền hung hăng nhéo cánh tay Lục Bách Nghiêu: “Anh có ý tứ gì? Bạn gái gì hả?”
Mẹ nó! Hôm nay không phải lão nương bị người này biến thành bia đỡ đạn chứ?
“Đi qua đi, về sau đừng nói lung tung, mọi chuyện nghe tôi, xong việc tôi sẽ trả ảnh chụp lại cho cô.” Lục Bách Nghiêu không hề trả lời thẳng mà đang thương lượng với tôi, vừa nghĩ tới tấm ảnh chụp kia cho dù da mặt tôi có dày như tường thành thì thật sự cũng không thể đối mặt với việc tấm ảnh này bị phát tán lên diễn đàn công ty.
“Thành giao.”
Cùng Lục Bách Nghiêu bàn bạc điều kiện xong, tôi liền đi theo anh ta vào phòng bao. Lúc tiến vào phòng hai chân của tôi liền mềm nhũn, mẹ nó, ai có thể nói cho tôi biết vì sao người mà Lục Bách Nghiêu muốn tôi gặp mẹ là anh ta không? Ngay từ đầu tôi còn cho rằng là một người chị xinh đẹp nào đó nhưng sau khi Lục Bách Nghiêu vào cửa kêu một tiếng “mẹ” thì đầu óc tôi đều hỗn loạn. Tôi vụng trộm nhéo vào eo Lục Bách Nghiêu, tôi còn tưởng rằng người này muốn tôi đến chỉ vì giúp anh ta đuổi đối tượng xem mắt đi, không nghĩ tới lại gặp mẹ anh ta.
Không thể làm như vậy được! Kẻ bịp bợm này hại người không chớp mắt.
Chỉ riêng lão Phật gia nhà tôi, tôi còn chơi không nổi huống chi là vị phu nhân đẳng cấp cao này.
“Bác gái, chào bác. Cháu tên là …..” Tôi khẽ động khóe miệng lộ ra nụ cười.
Phu nhân trực tiếp bỏ qua tôi, ánh mắt đánh giá Lục Bách Nghiêu: “ Hôm nay mẹ chỉ muốn cùng con và Chi Dao ăn một bữa cơm, con mang theo người ngoài tới đây làm gì?”
Những lời này vừa thốt ra, tôi liền biết vị này không dễ đối phó, trời đánh Lục Bách Nghiêu đi, thế mà lại đẩy tôi ra ngoài để bị chôn vùi dưới dâm con mẹ nó uy.
Khuôn mặt Lục Bách Nghiêu nghiêm túc, giọng nói bình tĩnh: “Mẹ, Tiểu Cận không phải là người ngoài, cô ấy là bạn gái của con.”
“Con không thích Luna cũng được, nhưng đối với Chi Dao từ nhỏ lớn lên với mình cũng không có tình cảm mà lại đi thích một con nhóc gầy như que củi sao?” Phu nhân cười lạnh một tiếng, sau đó chuyển mắt nhìn tôi làm cả người tôi đều cảm thấy sợ hãi: “Trong nhà làm cái gì? Tốt nghiệp trườngnào ? Đã đi nước nào rồi?”
Lục Bách Nghiêu ở sau lưng nhỏ giọng nói với tôi một câu: “Cứ thoải mái đi, không chỉnh ૮ɦếƭ là được.”
Người này cảm thấy trực tiếp ra mặt không tốt nên mới để tôi tới đây, vậy tôi cũng sẽ không khách khí nữa: “Vấn đề thứ nhất, cháu mồ côi gia đình, cả hai vấn đề còn lại đều không có.” Câu trả lời của tôi ngắn gọn sắc bén nên không thể tránh khỏi sau khi tôi nói xong câu này, ánh mắt của vị phu nhân nhìn về phía tôi đã ghét bỏ tới cảnh giới không thể xác định được.
Nhìn một chút, ánh mẳt ghét bỏ của phu nhân này nhìn tôi cùng Lục Bách Nghiêu giống y như đúc, không có sai biệt, không thể không nói hai người này đúng là mẹ con.
Phu nhân đánh giá tôi, cười lạnh một tiếng: “Hoàn cảnh của cô như vậy, không cảm thấy là mình không biết lượng sức sao?”
“Không biết lượng sức?” Tôi vô tội hỏi lại một tiếng: “Cháu cảm thấy chính mình có đủ sức, dù sao cũng là người trẻ tuổi, thể lực tốt cũng là không có cách nào khác. Bác gái, bác nói có phải không? A, làm sao bác có thể hiểu được……………….Haha. Nói thế nào thì tuổi bác cũng lớn rồi, người ở tuối này da mặt nhăn nheo, cho dù mang kính thì cũng không che dấu nổi.”
Lục Bách Nghiêu ở sau lưng yên lặng tán thưởng tôi, tôi đáp lại bằng một nụ cười chiến thắng.
Hoàn toàn nằm trong dự liệu, trên mặt phu nhân một trận xanh rồi một trận hồng, tiếp theo tôi lại bồi thêm một câu: “Kỳ thật, thể lực bác gái không tốt cũng không phải chyện gì lớn, bác có thể cùng con trai mình tập luyện mà. Một đêm bảy lần cũng chẳng là gì, chậc chậc……………….”
Lời này nói ra, không chỉ phu nhân mà cả mặt Lục Bách Nghiêu cũng thay đổi, về phần cô gái tên Chi Dao đứng ở bên kia thì không cần phải nói nữa.
“Honey, ngày hôm qua lúc em dọn phòng phát hiện đồ không đủ dùng, lát nữa trước khi về nhà chúng ta ghé qua siêu thị đi.” Tôi kìm chế ghê tởm, nũng nịu nói với Lục Bách Nghiêu, một chiêu này vẫn là bắt chước vị Luna tiểu thư lần trước, hôm nay vừa vặn có chỗ dùng tới.
Phu nhân tức giận tới khuôn mặt đỏ cả lên, căm giận đứng dậy, nghẹn nửa ngày mới phun ra được bốn chữ: “Không biết liêm sỉ.” Nhìn bóng dáng vị phu nhân mang theo tiểu thư xinh đẹp kia rời đi, tâm tình tất nhiên là tốt, tôi tê liệt ngồi ở ghê sôpha, giơ tay về phía Lục Bách Nghiêu: “Ảnh chụp cộng với cơm.”
Làm việc trong một thời gian dài như vậy, cô nãi nãi tôi còn chưa có ăn cơm đâu, dù sao cũng nên lấy một chút thù lao chứ?
“Đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, tìm cô để đối phó với mẹ tôi thật sự là tìm đúng người rồi.” Lục Bách Nghiêu nhìn tôi, từ từ nói.
Thấy anh ta bất động, tôi nhấc chân đá đá: “Tôi muốn ảnh chụp, tôi muốn đại tiệc, nhanh lên một chút.”