Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 10

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Bởi vì quần áo ngày hôm qua đã bị tôi nôn làm bẩn hết, hiện giờ đang nằm phơi thây trong phòng giặt nhà Lục Bách Nghiêu cho nên lúc anh ta gọi tôi ra ngoài ăn sáng, tôi vẫn còn mặc cái áo ngủ mà anh ta thay. Áo ngủ đen trắng, rõ ràng lớn hơn vài size, không cần nói cũng biết là áo ngủ của Lục Bách Nghiêu.
Lúc ăn sáng, người hầu đem các loại điểm tâm đặt lên bàn ăn, nhìn một đám nữ giúp việc ở trước mặt tôi đi tới đi lui, vô cùng u oán hỏi Lục Bách Nghiêu: “Nhiều người giúp việc như vậy, vì sao không để các cô ấy giúp tôi thay quần áo.”
“Ngày hôm qua các cô ấy nghỉ, không có ở đây.” Lục Bách Nghiêu trực tiếp ngăn chặn lời tôi, hung tợn nhìn: “Sớm biết vậy thì đã để cho cô lõa thân mà chạy rồi.” (:3)
Tôi ngậm miệng không thể nói được lời nào nữa.
Ăn xong bữa sáng, vô ý quét qua đồng hồ báo thức, vậy mà đã chín giờ rồi. Muộn mất!!
“Tôi đã giúp cô xin nghỉ rồi.” Lục Bách Nghiêu giống như nhìn thấu lòng tôi đang nghĩ gì, mặt không chút thay đổi quăng một câu.
“Lý do?” Nếu không có lý do thì cho dù xin nghỉ cũng không thể bỏ bê công việc được.
Lục Bách Nghiêu không nóng không lạnh phun ra hai chữ: “Nghỉ bệnh.”
Đúng lúc này một người đàn ông đi tới, trên tay còn cầm một hộp thuốc, cung kính cúi chào Lục Bách Nghiêu, sau đó đi đến trước mặt tôi, mỉm cười nhìn tôi: “ Tiểu thư, nếu thuận tiện sáng nay chúng ta làm thêm một lần kiểm tra đi.” Làm thêm một lần? Tôi đã làm khi nào?
Tôi chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt này, thấy anh ta ôn hòa nói: “Rạng sáng lúc toàn thân cô nóng lên, Lục thiếu gọi tôi lại đây kiểm tra giúp cô một lần, có tiêm một mũi thuốc. Hiện tại làm thêm lần nữa để xác định cô……………còn có nóng lên hay không?”
Rạng sáng nóng lên? Nói như vậy khi tôi đang mơ mơ màng màng ngủ ngửi thấy mùi thuốc sát trùng thoang thoảng không phải là vì tôi nằm mơ mà do vị bác sĩ trước mặt này tiêm giúp tôi.
Tôi kinh ngạc ngồi yên tại chỗ, phối hợp với bác sĩ làm kiểm tra cho đến khi anh ta nói một câu: “Hiện tại đã không có việc gì rồi, mấy ngày này chú ý ăn tham đạm một chút.”
Giúp tôi kiểm tra toàn thân xong, vị bác sĩ này rất nhanh liền cáo từ, nhìn anh ta rời đi tôi bỗng dưng phát hiện hóa ra bóng lưng của anh ta có chút giống Trương Húc. Có phải hầu hết các bác sĩ trên thế giới này đều có bóng lưng như vậy, làm cho người ta ấn tượng sâu sắc.
“Ngu ngốc, nhìn cái gì đấy?” Lục Bách Nghiêu nghiêng người dựa vào sôpha, tay cầm một cái gối ôm đập lên đầu tôi.
“Lục Bách Nghiêu, anh nói xem………………..có phải tất cả bác sĩ đều đẹp trai như vậy hay không?” Tôi nhìn về phía Lục Bách Nghiêu si ngốc hỏi. Trong đầu tôi vẫn đang xoay quanh cái bóng lưng mới rời đi của vị bác sĩ kia, ảo tưởng nếu vừa rồi là Trương Húc giúp tôi làm kiểm tra, tôi nhất định sẽ hạnh phúc ૮ɦếƭ mất!
Trương Húc, Trương Húc của tôi………..
Cứ tưởng rằng Lục Bách Nghiêu để ý đến câu nói của tôi, qua nửa ngày cũng chưa thấy anh ta có phản ứng, chẳng qua là sắc mặt càng ngày càng dữ tợn. Rõ ràng vừa rồi tôi không có nhắc tới Trương Húc thế mà vẫn bị anh ta biết được sao? Bây giờ nhìn phản ứng của anh ta như vậy là vì tình địch là tôi đây nhắc tới người trong lòng của anh ta nên thẹn quá hóa giận?
Một màn phóng xe của Lục Bách Nghiêu tối hôm qua lại nhanh chóng hiện ra trước mắt làm tôi cả kinh lập tức kêu ra tiếng. Tôi thật là ngu ngốc mà, vết sẹo mới lành đã quên đau. Có một tình địch cường đại Lục Bách Nghiêu ở đây làm sao tôi có thể tranh giành Trương Húc với anh ta được?
Tôi muốn mở miệng giải thích với anh ta vài câu, chỉ thấy Lục Bách Nghiêu “rầm” một cái từ sôpha đứng dậy đi đến trước người tôi, túm lấy áo ngủ của tôi, à không là áo ngủ của anh ta, cắn răng mở miệng nhìn tôi: “Hạ Cận, cái đồ thủy tính dương hoa này, mẹ nó chứ, tôi chính là bị coi thường mà.”
Lục Bách Nghiêu nói xong lời này liền nổi giận đùng đùng rời đi bỏ lại tôi đứng im ngơ ngác tại chỗ. Một lát sau người này quay trở lại, quăng lên mặt tôi một đống áo quần lớn rồi đẩy cửa ra ngoài. Rốt cuộc thằng nhãi Lục Bách Nghiêu này muốn làm gì?
Chẳng qua vừa rồi tôi chỉ nhìn bóng lưng vị bác sĩ kia ngẩn một hồi, suy nghĩ tới Trương Húc thế mà anh ta đã nói tôi là thủy tính dương hoa. Tôi nhìn cũng không được sao? Tôi nghĩ cũng không được sao? Thật là khó hiểu.
Tôi lấy quần áo ở trên đầu xuống, váy liền thân cùng áo khoác mới tinh, thậm chí cả nội y cũng có. Tôi kinh ngạc ngồi nguyên tại chỗ suy nghĩ hành động khác thường vừa rồi của Lục Bách Nghiêu, suy nghĩ nữa ngày cũng chẳng nghĩ ra được cái gì, không thèm nghĩ nữa, trực tiếp tới toilet thay quần áo.
Nhãn mác trên quần áo còn chưa có tháo xuống, tôi vừa nhìn thấy giá, mẹ ơi, bộ áo quần này còn hơn cả ba tháng tiền lương của tôi. Áo quần này cho tôi mượn về sau nếu anh ta không lấy lại nữa, trực tiếp bán đi không phải kiếm được bộn tiền sao? Tôi xé nhãn trên quần áo xuống, mặc lên. Nội y nhỏ thế này nhưng lại vừa vặn. Tôi có thể tự an ủi rằng nữ giúp việc nhà này có ánh mắt hơn người được không? Cho dù tôi mặc áo ngủ rộng thùng thình chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu được?
Tuy rằng lời giải thích này có chút gượng ép nhưng nhìn chung so với những lời giải thích khác thì tốt hơn rất nhiều. Thay xong bộ quần áo, tôi đi đến trước gương nhìn, quả nhiên “Phật dựa vào kim trang, người dựa vào y trang”. Tôi mà cũng có lúc làm cho người khác sáng mắt mặc dù đối tượng sáng lên chỉ có mình tôi. Rốt cuộc cũng là hàng hiệu, cảm giác mặc vào không giống với đồ thường. Khi tôi mặc bộ quần áo này, vất vả trăm cay nghìn đắng cẩn thận di chuyển đem túi từ góc phòng xách ra ngoài, cất bước rời khỏi nhà Lục Bách Nghiêu. Biệt thự của giai cấp tư sản, nghèo như tôi rốt cuộc cũng không tiêu hóa nổi. Nhưng tôi không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa đã gặp Lục Bách Nghiêu đang ngồi trên một chiếc xe, trên tay ám khói, dưới đất toàn là mẩu thuốc lá bị vứt lại. Thời gian dài như vậy, chắc không phải anh ta luôn chờ tôi ở bên ngoài chứ? Tôi không biết mình suy nghĩ vậy có phải là tự mình đa tình hay không nhưng sự thật hình như chính là vậy.
Tôi lẳng lặng nhìn Lục Bách Nghiêu, phân vân không biết mình có nên bước qua hay không, chỉ hy vọng Lục Bách Nghiêu có thể nhìn thấy tôi nhanh một chút, ít nhất cho tôi một ít phản ứng để tôi biết mình có hiểu lầm ý của anh ta hay không.
Rất nhanh, Lục Bách Nghiêu đã nhìn thấy tôi. Anh ta nâng mắt nhìn tôi, cách tầng tầng khói thuốc, tôi không thể nhìn được rõ ràng biểu tình trên mặt anh ta. Anh ta ném điếu thuốc cháy dở trên mặt đất, dùng chân đạp tắt sau đó mở cửa xe ngồi vào tay lái, khởi động xe.
Không ngờ xe này chỉ cho tôi xem, không cho tôi ngồi? Lục Bách Nghiêu, người này cũng quá tàn nhẫn rồi?
Tôi bi phẫn nhìn chằm chằm sườn mặt của Lục Bách Nghiêu, chòng chọc nửa phút cuối cùng anh ta cũng cho tôi một cái phản ứng, thái độ không tốt lắm, căm giận nhìn tôi: “Còn không mau lên xe.”
Ai nha, hóa ra người này cũng không có hư hỏng như vậy, ném tôi ở cái nơi xa lạ này.
Tôi vui vẻ chạy qua, mở cửa ghế sau chuẩn bị ngồi xuống chợt nghe Lục Bách Nghiêu trầm thấp nói một câu: “Gia không muốn làm tài xế của cô.” Vì đi nhờ xe nên đối với tình tình thối hoắc của người này, tôi nhịn. Vì thế tôi lại vui vẻ chạy đến vị trí lái phụ, im lặng ngồi xuống chờ Lục Bách Nghiêu lái xe rời đi. Đợi hồi lâu cũng không thấy Lục Bách Nghiêu khởi động xe, chỉ liên tục ăn kẹo cao su, tôi không khỏi nghi hoặc nhìn anh ta hỏi một câu: “ Tại sao anh không lái xe đi?”
Dừng một chút, anh ta nhìn sang tôi sau đó thân mình dần dần nghiêng về phía
Anh ta…………..anh ta. Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Thân thể Lục Bách Nghiêu cách tôi ngày càng gần, hỗn hợp mùi thuốc lá nồng đậm và mùi kẹo cao su bạc hà thơm ngát quét tới, rất kì quái, mùi vị kia cũng không thấy khó ngửi, ngược lại ở trên người Lục Bách Nghiêu lại có một loại ý vị, nói đơn giản là tôi cũng không có chán ghét hương vị này.
“Dây an toàn.” Anh ta nghiêng người giúp tôi thắt dây sau đó quay trở về.
“A, cảm ơn.” Tôi thì thào nói, thực tế lúc này đầu óc tôi đã sớm rơi vào trạng thái chân không, hoàn toàn không hề hay biết mình đang nói cái gì.
Lục Bách Nghiêu một bên lái xe, một bên vô ý nhìn về phía tôi hỏi: “Vừa mới rồi cô cho là tôi sẽ làm gì cô?
Suy nghĩ trong đầu tôi chưa qua chọn lọc đã trực tiếp phun ra hai chữ: “Phi lễ.”
Lục Bách Nghiêu quăng một cái liếc mắt tới, rõ ràng trong mắt tràn đầy khinh thường, tôi vội vàng sửa lại hai chữ: “Khụ khụ. Chớ nhìn. Phi lễ chớ nhìn.”
Vừa nói ra thì tôi đã hoàn toàn hối hận rồi, Hạ Cận, mi thật đúng là cái gì cũng dám nói, ngay cả tôi cũng bị chính mình làm đông thành công chúa Bạch Tuyết.
“Ai, Lục Bách Nghiêu, ý tứ của anh là gì hả? Tuy rằng tôi không được tính là mỹ nữ nhưng ít nhất ௱ôЛƓ ra ௱ôЛƓ, иgự¢ ra иgự¢.” Tôi bất tri bất giác phản ứng, vừa rồi trong mắt Lục Bách Nghiêu có cái gì đó, rõ ràng là hoài nghi sức quyến rũ cá nhân của tôi hơn nữa còn là cực kì khinh thường.
Lục Bách Nghiêu không mặn không nhạt nói một câu: “Trợn mắt nói dối cũng không biết điểm dừng, không sợ bị đau lưỡi.” Cùng Lục Bách Nghiêu nói chuyện vĩnh viễn không có độc miệng nhất chỉ có độc miệng hơn mà thôi.
“ Anh là người bỏ qua sự thật khách quan coi trọng chủ nghĩa duy tâm.” Vậy mà Lục Bách Nghiêu bỏ qua sự thật khách quan tôi là một người phụ nữ có sức quyến rũ, tôi có muốn nhịn cũng không nhịn được.
Gặp đèn đỏ, Lục Bách Nghiêu dừng xe lại, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn tôi, gằn từng tiếng: “ Tôi vẫn luôn kiên trì với chủ nghĩa duy vật biện chứng.”
Tôi: “…”
Lục Bách Nghiêu nói thêm một câu: “ Vốn nghĩ cô vẫn có một chút hấp dẫn, nhưng sau khi chính mình trải nghiệm chuyện ngày hôm qua tôi mới phát hiện mình suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Tôi giận: “Lục Bách Nghiêu, tên lưu manh này! Thật là quá đáng.” Vừa bị Lục Bách Nghiêu nói mình như vậy, tôi trực tiếp phản công, ngang ngược mở miệng mắng.
“Nhìn xem, cô còn có tiềm chất của người đàn bà chanh chua nữa kìa.” Lục Bách Nghiêu giống như phát hiện ra đại lục mới, nhìn tôi chậc chậc giống như kì lạ lắm.
Nói bậy, rõ ràng tôi là thục nữ.
Cuối cùng dưới ánh mắt công kích của Lục Bách Nghiêu, tôi căm giận nói: “Không phải là tôi không muốn làm thục nữ, chính cuộc sống đã bức lão nương thành người đàn bà chanh chua.”
Lục Bách Nghiêu cười đến khuynh quốc khuynh thành: “Lưu manh rất xứng với người đàn bà chanh chua, kẻ tám lạng người nửa cân, trời sinh một đôi.”
Người này lại vòng vèo đùa giỡn tôi nhưng nghĩ tới truyền thống kéo dài từ thời trung học đến giờ tôi trợn mắt nói: “Lục Bách Nghiêu, cái người dài mà không lớn này. Đồ trẻ con.”
Lục Bách Nghiêu: “Anh hùng không hỏi xuất xứ, lưu manh không hỏi tuổi.”
Tôi: “…”
Cuối cùng tôi bảo Lục Bách Nghiêu đưa mình tới công ty, mặc dù anh ta đã giúp tôi xin phép nhưng vì tiền thưởng chuyên cần cuối tháng cho dù phát sốt đến ૮ɦếƭ tôi cũng phải đến công ty.
Bởi vì chuyện này Lục Bách Nghiêu cười nhạo tôi không ít: “ Không phải chỉ là một chút tiền sao, lại làm cô mệt đến muốn sống muốn ૮ɦếƭ.”
Rõ ràng anh ta là người “Còn trẻ không biết lo, đàn ông ăn no không biết đàn ông ૮ɦếƭ đói”, nếu tôi cũng có thể đầu thai vào nhà tốt như Lục Bách Nghiêu, tôi khẳng định buổi sáng spa, buổi chiều shopping. Chỉ tiếc có tâm nhưng không có mệnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc