Đang lúc tôi cho rằng tối nay mình với Lục Bách Nghiêu hồn quy địa phủ rồi thì tại thời điểm cuối cùng một chiếc điện thoại di động đã cứu tôi. Tiếng chuông không ngừng vang lên, Lục Bách Nghiêu nhìn màn hình di động rốt cuộc cũng từ từ lái xe chậm lại. Thừa dịp anh ta nghe điện thoại tôi liền mở cửa xe muốn chuồn ra ngoài đường không nghĩ người này đã sớm đem cửa xe khóa lại cho dù tôi có cố gắng kéo như thế nào cũng không mở được.
Trời muốn diệt tôi mà!!
Điện thoại kết thúc rất nhanh, Lục Bách Nghiêu lập tức khởi động xe nhưng rõ ràng so với hồi nãy tốc độ chậm đi rất nhiều.
“Lục Bách Nghiêu, tôi muốn về nhà.”
“Tôi muốn đi chỗ này trước, xong rồi đưa cô về nhà.”
Tôi đang muốn nói một câu “Không cần làm phiền, tôi có thể tự bắt xe về nhà.” nhưng nhìn thấy Lục Bách Nghiêu trưng ra cái mặt thối cuối cùng cứng rắn đem lời này nuốt vào. Nếu lần này tôi tiếp tục nói sai không phải là bỏ luôn cái mạng nhỏ của mình sao? Lục Bách Nghiêu lái xe thẳng một đường đến khu giải trí nổi tiếng nhất thành phố. Ngừng xe xong anh ta liền túm tay tôi kéo lên tầng 3, rõ ràng là khách quen ở đây.
Ngoài dự liệu tôi, tầng 3 cũng bình thường không có gì khác biệt. Trên sân khấu, hai cô gái đang lúc thanh xuân tươi đẹp đều mặc quần trắng đang hợp tấu piano cùng đàn violon, đàn piano thanh lịch, đàn violon du dương, kết hợp vô cùng nhuần nhuyễn.
“Cô ở lại đây chờ tôi muốn chút, tôi đi rất nhanh sẽ về.” Lục Bách Nghiêu đưa tôi đến nơi này, dặn một câu sau đó xoay người đi lên tầng trên. Ở cầu thang đi lên tầng đó có hai vệ sĩ mặc đồ màu đen đang canh cửa, thấy Lục Bách Nghiêu đi lên thì không có ngăn cản giống như anh ta là một đại thiếu gia phong lưu, thật sự là đi đến chỗ nào cũng được ưa thích.
Tầng 3 phần lớn là ghế lô, quầy bar cũng không có nhiều người ngồi. Tôi ngồi ở một góc quầy bar thưởng thức hợp tấu piano và violon, trong lúc bọn họ ngừng lại nghỉ ngơi tôi liền đi lền hỏi: “Tôi có thể tham gia được không?”
“Tất nhiên.”
Nơi này ánh đèn mờ ảo cho dù ở trên sân khấu cũng chỉ có một tầng ánh sáng nhàn nhạt, khi nghe hai người này diễn tấu tôi liền giật mình cảm giác mình đã quay về sân khấu thời đại học. Tôi ϲởí áօ lông dày ra, theo tiếng nhạc vang lên nhảy một vũ khúc hiện đại mà lâu rồi chưa từng thử lại.
Ở trong này không có ai biết, tôi chỉ là tôi như thế mà thôi.
Lúc đại học tôi đã từng trình diễn khiêu vũ hiện đại trên sân khấu nhà trường thành thạo trọn vẹn, mấy năm gần đây không có tiếp xúc, những bước nhảy ban đầu có chút trúc trắc nhưng về càng về sau khi từng phân cảm giác quen thuộc quay về thì thân hình liền nhảy múa lay động theo âm nhạc.
Xong khúc này, một số người ít ỏi ngồi trên quầy bar liền đứng lên vỗ tay, tôi quay về phía hai cô gái, nhìn nhau cười, cho dù chúng tôi chưa từng quen biết, tên cũng chưa nói qua nhưng âm nhạc là tri kỉ, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể hiểu được.
Trở lại quầy bar, tôi tiếp tục ngồi chờ Lục Bách Nghiêu, không nghĩ tới vừa rồi ngẫu hứng nhảy một điệu lại trêu chọc đến sắc lang. Ánh đèn mờ ảo làm tôi không xem rõ được khuôn mặt hắn chỉ loáng thoáng cảm thấy bộ dạng của người này không tệ nhưng nhân phẩm thì không được tốt cho lắm, còn chưa nói được vài câu một bàn tay đã vươn tới sờ đùi tôi. Tôi muốn đứng dậy tránh xa nhưng hắn vẫn như cũ nhất quyết không tha, cứ đi theo tôi mãi.
“Tôi uống ly này, hôm nay chúng ta coi như chưa từng thấy qua, thế nào?” Tôi nhìn thấy trong tay hắn cầm một ly rượu nếu hắn đã cầm trong tay chuẩn bị uống hẳn là không có vấn đề gì.
Hắn khó tin liếc nhìn tôi một cái sau đó lại ý vị thâm trường nở nụ cười, hào phóng đáp ứng: “Được.”
Rồi sẽ sao ta, mấy bạn tò mò không?
Tửu lượng của tôi vẫn luôn rất tốt, trực tiếp cầm ly rượu kia lên uống một hơi.
“Tửu lượng tốt.”
“Nhớ kĩ những lời anh vừa nói hồi nãy là được rồi.”
Tôi tránh đi tầm mắt hắn, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía tầng trên, Lục Bách Nghiêu ૮ɦếƭ tiệt, tại sao còn chưa xuống?
“Em đứng không vững, anh đưa em về nhà được không?” Sắc lang mới quấy rối tôi vừa rồi đặt tay lên eo tôi, ôm thật chặt. Tôi muốn tránh ra nhưng cả người dường như mất hết sức lực. Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ ly rượu vừa rồi bị bỏ thuốc?
“Anh buông…………..” Toàn thân từ trên xuống dưới mềm nhũn mất hết sức lực, đầu óc cảm thấy hỗn loạn dần dần mất đi ý thức, thầm nghĩ chỉ muốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ của người kia. Bên tai không ngừng tràn ngập lời nói của một người đàn ông xa lạ muốn dẫn tôi đi, đáng tiếc đầu óc hiện tại đã hoàn toàn bãi công giống như cỗ máy không có người điều khiển, tay chân mềm nhũn như đất sét đành phải dựa vào bàn, theo bản năng phản kháng người đàn ông đó.
Một lát sau, có người xách tôi từ trên bàn đứng lên, dựa vào một bờ vai ấm áp, hơi thở quen thuộc, người này………………………….có phải là Lục Bách Nghiêu hay không? Tôi mờ mịt ngẩng đầu, miễn cưỡng mở hai mắt, nhìn thấy một cái cằm, rất trắng, đường cong rất đẹp. Tay của tôi không bị khống chế liền nâng lên, chạm đến cái cằm xinh đẹp này.
“Hạ Cận, cô thanh tỉnh một chút cho tôi.” Một giọng nói vang lên ở bên tai tôi, giọng nói này rất quen, là của ai vậy? Hạ Cận , hình như là tên của tôi.
Chung quanh truyền đến một trận cãi vả, hình như có người nói “Buông ra, con nhóc này tôi nhìn thấy trước”, còn có người nói “Cô ấy là người phụ nữ của tôi……”
Tôi dựa vào lòng người này ngủ trong chốc lát, sau đó lại càng ngày càng bị âm thanh cãi vả mãnh liệt đánh thức, tôi nghe được âm thanh đùa bỡn thưa thớt sau đó tay bị người ta kéo xuống, siết thật chặt.
Tôi bị người ôm ra ngoài, một cơn gió mát lướt qua mặt khiến tôi không nhịn được lạnh run cả người nhưng rất nhanh có một đồ vật gì đó trùm lên người tôi, thật ấm áp. Mơ hồ ngủ không quá thoải mái, thỉnh thoảng lại có tiếng ồn ào vang lên nhưng đầu càng ngày càng đau, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, dần dần mất đi ý thức…………………
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, tôi đau đầu muốn ૮ɦếƭ, nghĩ lại chuyện phát sinh ngày hôm qua, tôi chỉ nhớ hình như mình uống một ly rượu sau đó thân thể ngày càng nặng nề, sau đó lại có người mang tôi rời khỏi quán bar, hình như có bác sĩ tới bởi vì dường như tôi ngửi được mùi thuốc sát trùng, nghe được có hai người nhỏ giọng nói chuyện lại không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, sau đó lật người ngủ thật say. Trong đầu hiện lên một số hình ảnh hỗn tạp, căn bản là không hoàn chỉnh. Tôi lắc lắc đầu, dứt khoát không thèm nghĩ nữa dù sao mọi chuyện cũng đã trôi qua.
Tôi từ trên giường ngồi dậy, giống như bình thường chuẩn bị thay áo ngủ, đợi chút, không đúng!!!... ...... .......Cái này…………………….Đây không phải là áo ngủ của tôi. Trần nhà màu trắng, sàn nhà màu trắng, chăn màu trắng, đây cũng không phải là phòng ngủ của tôi. Cái trán của tôi bắt đầu đổ mồ hôi, phòng xa lạ, áo ngủ xa lạ, toàn thân cao thấp từ trên xuống dưới chỉ có một cái ҨЦầЛ ŁóŤ màu hồng nhạt là của tôi. Ông trời ơi, hai mươi sáu năm trong sạch của tôi…………………..
Đêm qua, rốt cuộc là ai?
Tôi vọt một cái từ trên giường xuống dưới, xỏ dép xông ra ngoài, không nghĩ tới vừa mở cửa lại ᴆụng phải một bức tường thịt, thiếu chút nữa làm tôi bị ngã, ôm cái trán bị ᴆụng đau nhức, ngẩng đầu liền thấy………….. hóa ra là anh ta?
“Lục…………………..Lục Bách Nghiêu?” Tôi ngây ngốc nhìn anh ta, hỏi: “Tối hôm qua là anh đem tôi từ quán bar về?”
“Bằng không cô cho là ai, là cái thằng muốn ăn cô sao?” Nửa câu sau hình như hắn cắn răng nghiến lợi nói, tôi nghe mà cảm thấy nóng nảy. Người đàn ông kia không phải do tôi trêu chọc, nếu biết có chuyện như vậy xảy ra thì có đánh ૮ɦếƭ tôi cũng không lên cái sân khấu ૮ɦếƭ tiệt kia khiêu vũ, đánh ૮ɦếƭ tôi cũng không dám chạm vào ly rượu kia.
Tôi nhẫn nhịn hỏi lại: “Như vậy, hiện tại áo ngủ mặc trên người tôi là anh thay?”
Lục Bách Nghiêu gật đầu, đến mí mắt cũng lười động đậy: “Đúng vậy.”
Trong lòng tôi căng thẳng: “Vậy……..”
“Chính cô cởi.” Mặt Lục Bách Nghiêu không chút thay đổi nhìn tôi: “Ngoại trừ giúp cô thay áo ngủ ra tôi cũng chưa làm cái gì cả.”
Chưa làm gì cả? Thay áo ngủ?
Tuy rằng chỉ làm chuyện này nhưng cũng không thể nói cái gì cũng chưa làm được không?
Tôi Ϧóþ Ϧóþ nắm tay hỏi một vấn đề cuối cùng: “Anh đều nhìn thấy được?”
Lục Bách Nghiêu nâng khóe miệng, vẻ mặt cười đến gian trá: “Nhìn thấy cái gì?”
Tôi căm giận nhìn hắn, vô nghĩa, còn có thể nhìn thấy cái gì nữa. Hay là, người này còn muốn nhìn thấy cái gì khác? (chính xác)
Ý cười Lục Bách Nghiêu ngày càng sâu, nhíu mày hỏi: “Nên xem, không nên xem, tôi đều nhìn thấy cả rồi, có cần tôi phụ trách cô không?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta: “Lục Bách Nghiêu, tên lưu manh này.”
Lục Bách Nghiêu cười đến thong dong: “Chân chính lưu manh đùa giỡn là cô, tôi hỏi nhà cô ở đâu, miệng thì nói không thể để cho mẹ cô biết cô say rượu, sống ૮ɦếƭ không chịu nói cho tôi biết địa chỉ. Tôi chỉ có thể đem cô đến nhà tôi, vừa lúc đỡ cô vào phòng ngủ, cô liền ói mửa đầy mình sau đó ghét bỏ quần áo có mùi vị khó ngửi liền lập tức ૮ởเ φµầɳ áo. Tôi muốn xoay người rời đi, cô lại bu lên người tôi không chịu xuống, may mắn lúc đó cô uống rượu nếu không tôi thật sự cho rằng mình gặp phải nữ lưu manh rồi.”
Lục Bách Nghiêu càng nói về sau, đầu tôi cúi càng thấp, trên mặt cũng bắt đầu phát sốt, mẹ nó chứ, cũng quá mất mặt rồi!
Lúc mới vừa bắt đầu làm việc, tôi theo lãnh đạo tham gia các buổi xã giao thì thường xuyên uống say tới hơn nửa đêm mới về nhà, bình thường lão Phật gia quăng tôi vào trong phòng không thèm quản, nói thật, tôi cũng không biết khi mình say rượu sẽ biến thành cái dạng gì nữa. Về sau tửu lượng từ từ luyện thành, cơ hội say rượu ngày càng ít, lại càng không biết đến khi mình say sẽ như thế nào. Hôm nay, Lục Bách Nghiêu nói một cách rõ ràng các hành vi của tôi sau khi say rượu, tôi thật sự không dám nói là anh ta nói láo. Chính là, tại sao anh ta lại nói tôi là nữ lưu manh? Tôi bị anh ta nói làm cho xấu hổ và giận dữ, Ⱡồ₦g иgự¢ bị kìm nén đến bực bội, mạnh miệng phản bác: “Rõ ràng, anh nhìn hết tôi từ trên xuống dưới, lại hết lần này tới lần khác làm như mình bị thiệt thòi lắm vậy.”
“Xem hết?” Lục Bách Nghiêu lặp lại hai chữ này, ánh mắt quét từ trên xuống dưới đánh giá tôi, cuối cùng như có như không đảo qua trước иgự¢ tôi, khinh thường cười cười: “Chỉ bằng cô hả, nhìn xa thì mặt cũng không tệ còn nhìn gần thì…………………иgự¢ không có sóng, còn tự đánh giá cao mình.”
Tôi: “…”
Lục Bách Nghiêu tiếp tục bổ thêm một đao: “Cô không biết là tôi nhìn cô còn không bằng tự nhìn chính mình sao, ít nhất tôi còn có cơ иgự¢, cô thì có cái gì?
Cái này làm tôi hoàn toàn bi phẫn!
Tôi: “……”
Tôi cúi đầu nhìn иgự¢ mình, mặc dù dưới áo ngủ rộng thùng thình cái gì cũng không thấy được nhưng ít nhất cũng có chất liệu tốt mà?
Rất đáng giận! Lục Bách Nghiêu, người này dựa vào cái gì mà nói tôi không có иgự¢?
Thời gian rước kia không phải lưu hành một câu: “иgự¢ tôi phẳng, tôi kiêu ngạo, tôi đang tiết kiệm vải vóc cho Tổ quốc” sao.
Rõ ràng là tôi đang xấu hổ chuyện “lãng phí” vải vóc của Tổ quốc có được hay không? Thằng nhãi Lục Bách Nghiêu này còn dám dùng chuyện này công kích tôi. Tên khốn này tuyệt đối là cố ý. Cố ý khinh bỉ tôi. Cố ý làm cho tôi tự ti.
Tên tiểu nhân này!!!