Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 08

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Trương Húc tính tình tốt cười cười giúp tôi mở cửa xe phía sau. Tôi buồn bực nhìn Lục Bách Nghiêu, chỉ có thể không cam tâm tình nguyện ngồi xuống, trong lòng đã sớm đem Lục Bách Nghiêu lăng trì không biết bao nhiêu lần. Không những phá hoại buổi tiệc xem mắt của tôi mà ngay cả cơ hội ở chung cùng Trương Húc cũng muốn một cước chen ngang. Người này mỗi lần xuất hiện đều tìm tôi, không bám theo tôi thì không chịu được.
“Làm sao mà mặt cô thối vậy? Không tình nguyện ăn cơm cùng Trương Húc hả?” Lục Bách Nghiêu xuyên qua kính chiếu hậu nhìn tôi, bộ dạng côn đồ.
Tôi đây không phải là không tình nguyện ăn cơm cùng Trương Húc, rõ ràng là không tình nguyện nhìn thấy anh ta, cái đồ ôn thần này.
Gặp tôi không để ý tới, Lục Bách Nghiêu nhất quyết không buông tha hỏi: “Ai, tại sao lại không nói, không phải đem đầu lưỡi cắn đứt rồi chứ?”
Tôi mặc kệ cái đồ phế thải này, bị chọc giận tới mức ngay cả hứng thú đấu võ mồm cũng giảm đi, tùy ý để anh ta tự biên tự diễn.
Lục Bách Nghiêu thấy tôi không để ý đến mình liền quay đầu tán gẫu cùng Trương Húc. Hai người đàn ông thì có thể nói cái gì ngoại trừ xe cộ và đàn bà. Thời điểm bọn họ nói tới xe cộ tôi cảm thấy thật nhàm chán, cái gì cũng không thèm để ý nhưng lúc bọn họ nói tới đàn bà tôi liền thay đổi thái độ, vểnh tai nghe Trương Húc nói chuyện.
Lục Bách Nghiêu hỏi anh, cậu thích loại phụ nữ gì?
Lúc Trương Húc trầm ngâm tôi liền nín thở đem toàn bộ lực chú ý dời đến trên người anh.
Đến đây bỗng nhiên Lục Bách Nghiêu nói một câu: “Mới vừa rồi cùng người ૮ɦếƭ giống y chang nhau sao bây giờ sống lại rồi?”
Mẹ anh, mỗi lần đều phá hủy kế hoạch của tôi.
Tôi trợn mắt nhìn Lục Bách Nghiêu, nói với Trương Húc: “Trương Húc cậu không cần để ý đến anh ta, nói của cậu đi, mình đang nghe.” Nói xong câu này trong xe nhất thời yên tĩnh lại.
Ai da má ơi, tôi vừa mới nói cái gì vậy? Ông trời ơi, tôi trực tiếp đi nhảy sông cho rồi. Rốt cuộc nhịn đến giờ ăn cơm, đối mặt với một bàn đồ ăn cuối cùng cũng đem ngượng ngùng của tôi dời đi. Vì tránh cho mình lại xấu mặt trước Trương Húc, tôi cố dời hết lực chú ý của mình đến thức ăn, không nghĩ tới…………..ăn liền ba chén.
“Hạ Cận, nhìn cách ăn của cô, cô chắc chắn xác định mình có thể gả ra ngoài?” Lục Bách Nghiêu trợn mắt há mồm xem tôi ăn một chén lại một chén, giữa chừng không nói lại cố ý chờ tôi ăn xong còn ở trước mặt Trương Húc mới nhắc tới. Người này rõ ràng muốn ở trước mặt Trương Húc chứng minh tôi là một người tham ăn không hơn không kém, tuy rằng sự thật hình như cũng giống vậy.
“Con gái giống như Tiểu Cận cũng tốt, làm sao có thể không gả được ra ngoài?” Trương Húc mỉm cười giảng hòa mà lực chú ý của tôi hoàn toàn đặt trên cách xưng hô của Trương Húc. Anh….Anh…………Anh thế mà lại gọi tôi là Tiểu Cận.
"Ngậm miệng lại đi, nước miếng chảy đầy bàn rồi kìa.” Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu ghét bỏ, tôi bối rối đưa tay lên lau nước miếng, lau nửa ngày cũng không có, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bộ mặt nín cười đê tiện của Lục Bách Nghiêu: “Anh đùa bỡn tôi?”
Lục Bách Nghiêu mở to đôi mắt vô tội: “Không có a, tôi là người thuần lương chất phác làm sao có thể dùng thủ đoạn đó?”
Lục Bách Nghiêu, tên khốn này!
Vốn dĩ theo dự đoán là cùng Trương Húc trải qua quãng thời gian tốt đẹp, lại bị thằng nhãi Lục Bách Nghiêu mạnh mẽ phá hoại, phỏng chừng hình tượng thục nữ của tôi trong lòng Trương Húc đã sớm bị hủy hoại, lại đem tôi trở thành một người tham ăn, oán hận đợi gả.
Ông trời đã cho tôi cơ hội gặp lại Trương Húc còn bất đắc dĩ khuyến mãi thêm một Lục Bách Nghiêu cùng tôi đối nghịch khắp nơi, chưa có bắt đầu yêu đương đã bị tên khốn này Ϧóþ ૮ɦếƭ từ trong trứng nước.
Thật sự muốn một đao chém ૮ɦếƭ Lục Bách Nghiêu, đao còn lại chém tôi luôn tôi đi.
Cơm tối chấm dứt không bao lâu Trương Húc liền nhận được điện thoại khẩn cấp của bệnh viện, vội vã lái xe chạy đi còn nhờ Lục Bách Nghiêu đưa tôi về nhà. Nhìn Trương Húc lái xe xa dần trong bóng đêm, tôi kinh ngạc đứng ngây tại chỗ, nhìn phương hướng anh rời đi, trong lòng không khỏi mất mát.
“Người đã đi xa, cô nhìn quỷ hả?” Đối với hành vi của tôi Lục Bách Nghiêu chỉ đứng ở bên cạnh cười nhạt.
“Ai cần anh lo!” Tôi trừng mắt liếc anh ta một cái, đi đến bên đường tính bắt một chiếc taxi về nhà.
Lục Bách Nghiêu chặn trước người tôi: “Không phải nói tôi đưa cô về sao?”
“Không phải anh không có lái xe tới đây sao?” Cùng anh ta đi taxi về nhà không bằng mình tôi đi còn nhanh hơn. Anh ta cười yếu ớt, vỗ tay một cái sau đó liền có một chiếc xe chạy đến trước mặt chúng tôi. Lái xe từ trên xe bước xuống, cung kính đem chìa khóa giao cho Lục Bách Nghiêu.
“Đủ xa hoa, xe này chắc cũng đủ mua một căn nhà?” Vừa thấy chiếc xe này liền biết giá trị xa xỉ.
“Có đủ mua cô hay không?” Lục Bách Nghiêu cười nhạo một tiếng, bất lương hỏi một câu.
“Nhìn không ra tôi rất đáng giá sao.” Tôi lại lần nữa đổi mới giá trị chính mình.
“Đêm nay cô theo tôi về nhà, xe là của cô?” Ánh mắt Lục Bách Nghiêu trong suốt nhìn tôi, không phân biệt rõ anh ta nghiêm túc hay là đang đùa giỡn nữa.
“Bọn tôi giai cấp vô sản cùng giai cấp tư sản của anh luôn luôn tồn tại tranh đấu, xưa có Đào Uyên Minh không vì năm đấu gạo mà khom lưng, nay có tôi không vì một chiếc xe mà bán mình.” Tôi nói lời chính nghĩa nhìn Lục Bách Nghiêu.
Lục Bách Nghiêu tức giận nhìn tôi: “Nếu đối tượng không phải là Lục Bách Nghiêu tôi mà là Trương Húc chắc cô đã sớm bổ nhào tới rồi?”
Tôi cười hì hì : “Bingo.”
“Cô thích cậu ấy như vậy?” Đây là lần thứ hai Lục Bách Nghiêu hỏi tôi vấn đề này, tôi hơi ngẩn ra. Ánh mắt của anh ta giống như muốn xuyên thấu cơ thể tôi, liếc mắt một cái liền đem tôi chọc thủng.
“Lục Bách Nghiêu, không phải anh quản quá rộng rồi sao?” Mỗi lần Lục Bách Nghiêu hỏi tôi vấn đề này, phản ứng duy nhất của tôi là chỉ có trốn tránh.
Tôi nhìn sắc mắt Lục Bách Nghiêu hơi ửng hồng, không biết có phải hồi nãy anh ta uống rượu nhiều quá hay không, đang chờ câu trả lời của anh ta nhưng thấy anh ta cau mày càng lúc càng gấp, cuối cùng cương quyết không nói ra một câu đầy đủ, chỉ ngây ngốc nói qua: “Dù sao cũng không cho phép cô thích cậu ấy.”
Khoảnh khắc những lời này nói ra khỏi miệng, không riêng gì tôi mà ngay cả Lục Bách Nghiêu cũng hoảng sợ.
Mẹ ơi, tên Lục Bách Nghiêu da mặt dày hơn tường thành này nhìn kĩ cũng có thể đỏ mặt?!!
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là………………..chẳng lẽ tên khốn Lục Bách Nghiêu này thích tôi?!!! (Chuẩn men rồi đó)
Không, không có khả năng. Trong mấy giây ý nghĩ này liền bị tôi phủ quyết, Lục Bách Nghiêu mà thích tôi thì không thể nghi ngờ chính là đầm rồng hang hổ trong đầm rồng hang hổ. Từ lúc học trung học chúng tôi vẫn đấu đến giờ, tất cả bạn bè trong lớp học đều biết cả đời này cùng Lục Bách Nghiêu hoàn toàn ở hai phía đối lập.
Anh ta không thích tôi thì tại sao lại không cho tôi thích Trương Húc? Chẳng lẽ………………chẳng lẽ……….
Tôi bị ý tưởng khinh khủng của chính mình dọa sợ, làm tôi không khỏi nghĩ đến một quyển tiểu thuyết mà mình đã từng xem, đọc vài chương cũng không thấy nhân vật nữ nào. Tác giả không ngừng miêu tả một người đàn ông nhận nuôi một bé trai nhìn giống con gái, sau lại cảm thấy không thích hợp, trở về trang đầu thì nhìn thấy tựa đề, mẹ ơi, phụ tử văn!!!! Trong nháy mắt một ngụm trà liền phun ướt màn hình di động.
Lục Bách Nghiêu không thích tôi. Chẳng lẽ anh ta……………………..thích Trương Húc?!! (Ngất trên cành quất)
Tôi bị phán đoán trong lòng mình làm hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn rõ bộ mặt của Lục Bách Nghiêu, đường cong tuấn mỹ cùng đại minh tinh giống nhau. Tôi bừng tỉnh đại ngộ nhìn anh ta, khó trách người này thời trung học nhìn tôi không vừa mắt, khó trách người này trêu ghẹo Trương Húc không cần ngồi chung với tôi, khó trách mỗi lần tôi và Trương Húc ở cùng nhau người này lại một cước chen ngang, chặn ngay tại chỗ. Hóa ra chân tướng sự thật là anh ta thích Trương Húc?!!
Tôi lady cái gaga!!!!
Tôi đánh giá Lục Bách Nghiêu từ trên xuống dưới. Chiều cao này tuyệt đối vượt qua 1m8, dáng người này cơ bụng sáu múi chắc chắn có, dáng dấp này, khuôn mặt này nhân mô cẩu dạng (giống cờ hó đó, chị tranh thủ nói xía ). Đáng tiếc……… vậy mà lại là gay.
Đầu năm nay đều nói trai đẹp thì thuộc về trai đẹp, tình cảm của Lục Bách Nghiêu không nói thì thôi, đã nói thì lập tức nổi tiếng, không ngờ còn có đam mê ở cái phương diện kia.
“Lục Bách Nghiêu, anh là công hay thụ?” (sặc). Tôi rất là khó chịu khi trong lòng cứ lẩn quẩn mãi vấn đề này, không để ý liền hỏi ra miệng. Tôi sợ tới mức không khỏi rùng mình một cái, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt muốn Gi*t người của Lục Bách Nghiêu. Nhìn cái ánh mắt này không phải bị tôi nói trúng, thẹn quá hóa giận đấy chứ?
“Lục Bách Nghiêu, thật ra anh sống cũng không dễ dàng gì!!!” Nhiều năm như vậy, Lục Bách Nghiêu cũng không có quên Trương Húc, tình cảm thắm thiết, xem ra thích đến trình độ này không thể so sánh với tình cảm thầm mến nông cạn của tôi rồi. Hơn nữa một đoạn tình cảm như vậy không thể không nói Lục Bách Nghiêu người này giấu quá kỹ nha nhưng chẳng hiểu vì sao sắc mặt người này càng lúc càng đen rồi?
Hay là tôi hỏi quá mức trực tiếp, đả thương lòng tự trọng của anh ta?
Tuy rằng trên đời chuyện này rất nhiều nhưng xảy ra ngoài sáng dù sao cũng là số ít, đột nhiên bí mật này bị tôi vạch trần, trong lòng có phải không cảm thấy dễ chịu hay không?
“Lục Bách Nghiêu, anh yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này với người khác, tôi sẽ giúp anh giữ bí mật mà.” Tôi phi thường thành khẩn nhìn anh ta, trong đầu lại nghĩ tới một vấn đề. Bây giờ người này có tính là tình địch của tôi hay không?
Tình địch……………tình địch………………Tôi còn có khả năng thắng lợi hay sao?
Mắt thấy sắc mặt Lục Bách Nghiêu càng lúc càng đen, cuối cùng đen đến kinh thiên động địa, quỷ thần khi*p sợ. Tôi sững sờ, ngẩn người cứ tưởng rằng Bao thanh thiên chuyển thế. Hai bàn tay anh ta đặt lên vai tôi, lực tay càng lúc càng lớn, nắm bả vai tôi tới phát đau. Ánh mắt này rõ ràng là muốn phân thây tôi cho chó ăn mà.
Thân thể nhỏ bé của tôi không thể chịu được lần giày vò này của anh ta, sợ tới mức run rẩy chỉ nghe thấy giọng nói của anh ta ở bên tai tôi, điên cuồng tàn sát bừa bãi: “Hạ Cận, tôi Gi*t cô!!!”
Gi*t người diệt khẩu!
Tôi ᴆụng phải cái quỷ quái gì thế này, thế nhưng lại nói ra chuyện này? Sớm biết như thế thì tôi đã giấu ở trong bụng đến ૮ɦếƭ cũng không nói ra ngoài, lần này thảm rồi.
Trong đầu đang mơ mơ màng màng xoay quanh thì không biết khi nào môi Lục Bách Nghiêu đã dính lên môi tôi? Tôi khó tin trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, đợi cho đến khi đầu lưỡi thuần thục của anh cạy mở môi tôi, ra vào khoang miệng ấm áp, mang theo thói quen cường thế bá đạo, xâm nhập từng ngóc ngách, lưu lại hơi thở đặc trưng của anh ta. Nụ hôn của anh ngày càng kịch liệt, hơi thở cực nóng phun tại hai gò má của tôi, một cảm giác chua chua ngọt ngọt trong nháy mắt lan tràn khắp thân thể thẳng cho tới khi tinh thần của tôi tách rời khỏi thể xác, trong đầu chỉ còn lại một cái ý tưởng: Lục Bách Nghiêu, người này muốn cắn ૮ɦếƭ tôi.
Đợi cho tới lúc tinh thần tôi từ từ quay lại cũng là lúc Lục Bách Nghiêu ném tôi vào trong cỗ xe cực kì xinh đẹp kia. Tốc độ xe ngày càng tăng lên, mắt thấy ngày càng có nhiều xe bị Lục Bách Nghiêu bỏ lại phía sau, tốc độ siêu bão làm cho trên dưới dạ dày của tôi sôi trào thiếu chút nữa phun hết ra. Trước kia nơi nào cũng có thể thấy được đồng chí cảnh sát giao thông, hiện tại nhìn thấy người này phóng nhanh vượt ẩu, tại sao không ngăn lại?
Tiểu tử này, không phải sau khi bí mật bị tôi biết liền muốn cùng tôi đồng quy vu tận chứ?
“Lục……..Lục Bách Nghiêu, anh đừng xúc động!” Trái tim của tôi “thình thịch thình thịch” nhảy lên, không nhìn thấy được sắc mặt của Lục Bách Nghiêu, tôi ngồi trên xe sắp khóc đến nơi rồi. Người này chính là nổi điên muốn tìm cái ૮ɦếƭ thì cũng đừng kéo tôi theo chứ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc