“Tiểu thư” mở cặp mắt to ngập nước, vô tội chớp chớp nhìn tôi, trong hốc mắt nhanh chóng chảy lệ.
“Đây không phải là sự thật, cô đừng tin anh ta, tôi với người này một chút quan hệ đều không có.” Vừa nuốt cái lõi táo, cảm giác toàn thân từ trên xuống dưới đều không thoải mái nhưng rõ ràng bị người khác hiểu lầm quan hệ của tôi cùng Lục Bách Nghiêu thì lại càng không thoái mải hơn nữa, vội vàng xua tay giải thích, tôi chỉ muốn im lặng làm người xem cuộc vui cũng không muốn làm tiểu tam hoành đao đoạt ái.
“Nghiêu Nghiêu. Chuyện này……………là thật sao?”
Lục Bách Nghiêu đưa tay ôm chầm lấy bả vai tôi đem tôi kéo vào trong иgự¢, sức của anh ta lớn, tôi căn bản không thể giãy ra được. Anh ta nhìn “tiểu thư” nói rõ ràng từng chữ: “Là thật. Cô ấy là bạn gái của anh. Bởi vì mẹ anh không thích cô ấy cho nên cũng không thừa nhận bọn anh, lại giới thiệu cho anh nhiều loại đối tượng kết hôn. Em cũng là một trong số đó.” Ánh mắt anh ta chuyển đến trên người tôi, lời nói cũng trở nên thâm tình chân thành: “Nhưng anh thật sự yêu cô ấy.”
“Uhm…………Hai người làm sao có thể đối với tôi như vậy”. Sự thật chứng minh mỹ nữ rơi lệ rất đẹp nhất là bộ dáng hoa lê đái vũ, điềm đạm, đáng yêu, thẹn thùng. Nước mắt trong hốc mắt đảo quanh càng thêm có vẻ vô tội, bả vai co rụt lại khóc không ngừng.
Nếu đấu võ mồm tôi còn có thể phản bác vài câu nhưng nếu giải thích thật sự là muốn mạng già của tôi rồi. Tôi nắm chặt tay của “tiểu thư” không biết nên cùng cô ấy nói như thế nào: “Cô trăm ngàn lần đừng tin lời anh ta, tôi thật sự không phải là bạn gái của Lục Bách Nghiêu, một chút quan hệ cũng không có. Hai người trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Tôi chúc các người có đôi có cặp, quần anh hội tụ, bỉ dực song phi………Uhm…….”
Tôi kinh ngạc. Trong lúc đó, đôi môi ấm áp của Lục Bách Nghiêu không hề dự đoán trước áp lên môi tôi, ngăn cản những lời tôi muốn nói, không coi ai ra gì từng bước xâm nhập. Một bàn tay anh ta dùng sức kéo tôi vào trong иgự¢, ôm thật chặt. Tay kia giữ chặt gáy tôi đem mặt tôi dán lên hai gò má của anh ta. Hơi thở của anh ta nóng rực đập vào mặt tôi, đôi môi nóng bỏng gắt gao áp chặt môi tôi, trằn trọc cọ xát. Tôi liều mạng muốn tìm kiếm đường ra nhưng bị môi của Lục Bách Nghiêu chặn kín, giống như con cá phơi thây trên bờ cát mặc người bài bố. Mùi bạc hà thơm ngát lan tràn trong miệng, hương thơm thấm vào lòng người. Trong chớp mắt tôi thất thần thì Lục Bách Nghiêu đã lợi dụng cơ hội chui vào chỗ trống. Anh ta bất ngờ cạy mở hàm răng không phòng bị của tôi, răng môi giao hòa, liều mạng cắn nuốt lưỡi tôi.
Người này lại chiếm tiện nghi của tôi? Tiên sư anh ta!!!
“Tôi chán ghét các người!” Nhìn đến màn này, rốt cuộc tiểu thư không chịu đựng được nữa vừa khóc vừa ngã ở cửa phòng.
Tôi thừa dịp Lục Bách Nghiêu không chú ý, nhìn về phía cửa, tôi liền không khách khí lấy chân phải của mình dẫm nát chân anh ta, làm Lục Bách Nghiêu đau tới mức ôm chân ngồi phịch trên sôpha.
“Lưu manh, không biết xấu hổ.” Tôi oán hận trừng mắt nhìn anh ta, dám lấy tôi làm bia đỡ đạn. Tên khốn này!
“Trước lạ sau quen thôi.” Ít khi Lục Bách Nghiêu tính tình dễ chịu như vậy, cho dù tôi dẫm vào chân cũng coi như không biết, cười “hắc hắc”.
“Lần sau nếu còn chiếm tiện nghi của tôi, cái tôi giẫm không phải là chân anh mà là “con cháu” của anh đó.” Nếu ánh mắt có thể Gi*t người thì thằng nhãi Lục Bách Nghiêu này đã sớm bị tôi lăng trì vài lần rồi.
Lục Bách Nghiêu nghiêng người dựa vào sôpha, gác chân lên trên bàn trà, thở phào một hơi: “Cuối cùng cô ta cũng đi rồi, thoải mái cả người.”
“Cô ấy vừa rồi……………….giống như khóc thật. Anh không thấy hơi quá đáng sao?” Tôi nhìn về phía cửa, hình như vị “tiểu thư” này ngã cũng không nhẹ, tiếng vang thật lớn vẫn còn lởn vởn bên tai tôi.
“Cái gì gọi là anh có thấy quá đáng hay không? Rõ ràng là “chúng ta” có được không?”
“Rõ ràng là tôi bị anh kéo xuống nước.”
“Cuối cùng không phải cũng xuống nước rồi sao?” Lục Bách Nghiêu là loại người cho dù ૮ɦếƭ cũng phải tìm người khác chôn cùng, cố tình tôi lại chính là cái người xui xẻo đó. Lại nói cuộc đời mà không gặp qua người cặn bã thì làm sao có thể dễ dàng lấy chồng, không phải người nào cũng có thể tùy tiện làm mẹ được.
Tôi hừ lạnh một tiếng: “ Thật ra từ trước tới nay, giá trị của anh chưa được định đúng mức rồi.”
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Ngồi ở văn phòng Trương Húc một lát, lại đấu võ mồm với Lục Bách Nghiêu một chút, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, tôi liền tính qua phòng giải phẫu bên kia tìm Trương Húc.
Vốn hôm nay chưa đến phiên trực của anh nhưng bởi vì cổ họng Lục Bách Nghiêu bị thương nên anh mới trở về bệnh viện sau đó lại có một ca phẫu thuật lớn, trên đường đi bị chủ nhiệm khoa bắt tới phòng phẫu thuật hỗ trợ nên tôi chỉ có thể ở phòng làm việc của anh chờ anh cùng ăn cơm.
“Ai. Cô đi đâu vậy?” Lục Bách Nghiêu ngồi dựa trên sôpha, nhắm mắt lại. Ban đầu tôi còn tưởng anh ta đang ngủ không nghĩ tới tôi vừa đứng lên tính đi ra cửa đã bị anh ta gọi lại.
“Tìm Trương Húc ăn cơm tối.” Vừa nghĩ tới chuyện cùng Trương Húc ăn bữa tối dưới nến, ngắm hoa dưới ánh trăng, tâm tình của tôi thật sự tốt, ngay cả trả lời cũng mang theo vài phần nhẹ nhàng, ý vị.
“Nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn nhộn nhạo, tươi cười dễ chịu này……….” Thằng nhãi Lục Bách Nghiêu đã mở miệng thì chắc chắn không có gì hay ho rồi. Sự thật cùng với suy đoán của tôi cũng không kém bao nhiêu. ”Nam nhân bà, ánh mắt của Trương Húc không đến nỗi nào, dù sao cũng không thể coi trọng cô đi? Làm người nhất là nam nhân bà thì quan trọng nhất là phải tự biết rõ mình.”
“Đúng vậy, người ta không có dáng người xinh đẹp của Luna “tiểu thư”, giọng nói nũng nịu luôn miệng kêu “Nghiêu Nghiêu~~”. E hèm!” Tôi hướng về phía Lục Bách Nghiêu ném một cái mị nhãn ghê tởm ૮ɦếƭ không đền mạng, lắc lắc thân mình bước ra khỏi văn phòng. Trong nháy mắt đóng cửa, xoay người nhìn bộ dáng khi*p sợ của Lục Bách Nghiêu giống như nuốt phải gián lại khuyến mãi thêm câu nữa, cười lớn rời khỏi tầm mắt của hắn.
Đi ra khỏi văn phòng không xa chợt nghe âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Lục Bách Nghiêu: “Hạ Cận, cô chính là yêu nghiệt.”
“Ha ha, như nhau.” Tôi vươn tay phải hướng phía sau khoát tay áo, hăng hái bừng bừng đi về phía phòng phẫu thuật, miệng thích y hát: “ Nếu tôi có gậy tiên nữ, lớn lên nhỏ đi đều xinh đẹp, tôi còn muốn biến Lục Bách Nghiêu thành con heo ngốc núc ních.” (bài hát quá kinh dị)
Đi tới phòng phẫu thuật vừa lúc gặp nữ hộ lí đang phụ giúp đẩy bệnh nhận ra ngoài. Trương Húc mặc quần áo giải phẫu đi sau các bác sĩ khác.
Tôi cười tiến lên đón: “Phẫu thuật thế nào?”
“Rất thành công.” Anh lui ra phía sau cách tôi một bước, giọng nói xuyên qua khẩu trang xanh truyền tới, có vài phần giống đàn cello trầm thấp: “Trên người mình còn mang theo vi khuẩn, hiện tại nên cách xa một chút chờ mình tắm rửa sạch sẽ sẽ tìm cậu.”
“Ừ”. Tôi gật đầu, tránh ra một chút nói.
Thời gian chờ đợi, tôi ngồi trên ghế dài ở hành lanh bệnh viện dùng di động chơi “Tiêu diệt sao”, liên tiếp qua vài màn liền nghe trên đầu vang lên giọng nói: “Chơi vui không?”
Tôi vừa ngẩng đầu thì thấy bóng dáng của Trương Húc. Anh thay áo blouse bác sĩ bằng một cái áo ba-đờ-suy màu nâu nhạt ngồi bên cạnh tôi.
“Mình không chơi nữa, chúng ta đi ăn cơm đi.” Tôi quẫn bách nhét điện thoại di động vào trong túi, đứng lên, không nghĩ tới Trương Húc cũng cùng đứng lên liền vừa vặn va phải nhau. Đầu tôi đúng lúc ở dưới cằm anh, chính xác là một cú thúc mạnh mẽ.
Tôi bị đau, trên mặt lại ngạc nhiên đến cực điểm, hoàn toàn bị hành động ngu ngốc của mình làm cho phát khóc: “ Mình…………..Mình không phải cố ý.” Cùng với Lục Bách Nghiêu đấu võ mồm dù thế nào cũng bất phân thắng bại nhưng đối mặt với Trương Húc thì miệng tôi không phải ngu bình thường, ngu đến mức chính tôi cũng không chịu được mà khinh bỉ chính mình.
Đường tình duyên cùng với nam thần thật là khúc khuỷu, sẽ không phải bị chính tôi phá hủy chứ?
“Có đau hay không?” Trương Húc ôn hòa đặt tay lên đầu tôi, cẩn thận xem xét cái trán bị ᴆụng của tôi: “Rất tốt, không có sưng.”
“Mình không đau, cậu thế nào?” Lực tác dụng lẫn nhau, mới vừa rồi đầu tôi đau muốn ૮ɦếƭ thì khẳng định cằm của Trương Húc chắc mềm luôn rồi.
“Mình không sao.” Anh cưng chiều sờ mái tóc dài của tôi, trong nháy mắt người tôi cứng ngay tại chỗ. Không thể ngờ Trương Húc lại sờ đầu tôi?!! Mầm móng thầm mếm từ trung học chôn sâu trong đáy lòng, nay anh lại đứng gần tôi như thế, chân thật như thế làm cho tôi có cảm giác mình đang nằm mơ.
“Chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Ừ.”
Tôi xách túi xách theo sau Trương Húc, nhìn dáng người anh cao ngất, nam sinh ngây ngô lúc trước giờ đã chân chính trở thành một người đàn ông trưởng thành. Đây chính là người tôi tâm tâm niệm niệm thích lâu như vậy. Trong một chớp mắt tôi cảm thấy như thế này là may mắn hạnh phúc rồi.
Lúc đi qua hành lang ᴆụng phải vài y tá đang đẩy giường bệnh vào phòng giải phẫu theo sau đó còn có nhiều người nhà bệnh nhân. Đoàn người nhanh chóng đi qua, tôi tâm ý viên mãn đi sau Trương Húc, lúc sắp chạm vào người đối diện trên vai bỗng nhiên có thêm một cái tay nhanh chóng kéo tôi sang một bên, sau đó ôm vào trong иgự¢ anh. Tôi ngẩng đầu vừa vặn chống lại anh mắt của Trương Húc, so sánh với đôi mắt sáng quắc, hoa đào đầy trời của Lục Bách Nghiêu thì đôi mắt này không tính là tinh xảo nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta thoải mái dị thường, giống như gió xuân vậy.
“Cẩn thận một chút.” Anh thân thiết nói, thanh âm ôn hòa làm tim tôi gần như đập nhanh, giật mình nhớ đến một câu nói trong tiểu thuyết mà mình đã từng đọc: phàm trần cuồn cuộn, kiếp sống phù du làm sao có thể so được với tâm nam tử ôn nhu triệt cốt (ôn nhu thấu xương).
Anh một tay ôm tôi một tay bảo vệ tôi ở trong иgự¢, sau đó…………………..vẫn không có buông tay ra.
“Bác sĩ Trương, đây là bạn gái anh sao? Thật xinh đẹp.” Trên đường đi không ngừng có người quen biết tiến lên chào hỏi, nhìn tôi cùng Trương Húc ở một chỗ lại còn là tư thế này liền xem tôi là bạn gái của anh mà đối đãi. Tôi vốn tưởng rằng Trương Húc sẽ mở miệng giải thích mấy câu, nhưng với nghi vấn này anh không nói gì chỉ tủm tỉm đối mặt, giống như……………………cam chịu?
“Tại sao cậu không giải thích với bọn họ?” Tôi nghi hoặc mở miệng hỏi.
“ Giải thích cái gì?” Trương Húc không hiểu, nhìn tôi trong nháy mắt không biết nên hỏi tiếp hay không.
“ À…… Giải thích chúng ta………..Ừhm…………..chúng ta không phải là loại quan hệ kia.”
Tôi nhịn nữa ngày tới mức nghẹn đỏ mặt cũng chỉ có thể rặn ra vài chữ này.
“Quan hệ thế nào?” Trương Húc có chút hăng hái nhìn tôi.
Ách(⊙o⊙). . .
Trương Húc không biết thật hay giả vờ không biết vậy? Đương nhiên là quan hệ người yêu rồi nhưng mà làm sao tôi có thể nói ra miệng được.
“Chính là………Chính là………….” Tôi vừa ngẩng đầu thì đúng lúc nhìn thấy TV treo ở bệnh viện đang phát tin tức Chủ tịch nước cùng phu nhân đi công tác ở nước ngoài. Cuối cùng cũng tìm được hình tượng để diễn tả, tôi chỉ vào TV: “Là quan hệ giống như bọn họ.”
“À……..”Trương Húc nở nụ cười si ngốc, tay ôm chặt bả vai tôi hơn một chút, nghiêng người nói một câu: “ Cái này còn hơi sớm. Chúng ta cứ đi từng bước đi.” Ý tứ của Trương Húc chính là trong lúc này nếu nói chúng tôi là người yêu thì có hơi sớm sao? Vậy rốt cuộc anh thích tôi hay là không thích tôi?
Vẻ mặt tôi mù mịt đứng tại chỗ quên không bước đi, dừng một chút Trương Húc nói thêm một câu: “Nếu cậu gấp thì chúng ta đẩy nhanh tiến độ một chút, mình chỉ lo lắng người nhà cậu không đồng ý thôi.”