Anh sợ rằng vẫn cứ để vuột mất emNgày đầu năm mới, bỗng có một thông tin khiến cả giới bất động sản vốn đang trầm lặng phải kinh ngạc, tập đoàn Đỉnh Phong đi tiên phong hạ giá bất động sản, địa bàn giảm giá lại chính là khu vực dân cư mới gây sốt giá vào năm ngoái, mức độ giảm giá lên đến 50%. Vương Xán cầm tờ báo của tòa soạn khác trong thành phố, âm thầm kêu than.
Đối với cô mà nói, điều tồi tệ nhất đương nhiên không phải là giảm giá mà là khoảng thời gian này cô với Lí Tiến Hiên đang điều tra tập đoàn Đỉnh Phong, theo sát tất cả các nguồn tin đồn, thu thập rất nhiều tư liệu, đương nhiên hoàn toaàn không hề bỏ qua tin tức giảm giá đồn thổi trên mạng hai ngày trước. Thế nhưng mức độ giảm giá đưa ra quá mức tưởng tượng khiến cô bán tín bán nghi trước thông tin này, gọi điện thoại đến xin phỏng vấn ở tập đoàn Đỉnh Phong nhưng không hề nhận được lời đồng ý, lại chẳng có đủ chứng cứ về lời đồn nên chỉ đành nói chưa nhận được thông tin giá cả nào mới. Thế nên cô quyết định từ từ rồi tính tiếp.
Tuy nhiên, tòa soạn còn lại đã đăng bài báo này ngay vào ngày đầu tiên năm mới, tổng giám đốc tập đoạn Đỉnh Phong là Tư Tiêu Hán khi tiếp nhận phỏng vấn có nói, tin đồn hạ giá đã trở thành hiện thực, Đỉnh Phong sẽ nỗ lực hạ thấp giá nhà bị độn lên quá cao như trước kia, tạo phúc cho nhân dân trong vùng, đồng thời còn cung cấp một loạt những bức ảnh về nhà ở khu vực đó.
Để mất thông tin đối với phóng viên mà nói sẽ bị cấp trên trách mắng. Cô còn chưa kịp nghĩ ra đối sách thì chủ nhiệm Dương đã gọi cô với Lí Tiến Hiên vào phòng, dặn dò bọn họ chia thành hai nhóm ra ngoài phỏng vấn, nhất định phải viết được một bài có chiều sâu để gỡ gạc lại.
Vương Xán và Lí Tiến Hiên bất chấp giá rét bôn ba mấy ngày liền, đi phỏng vấn hết các nhân sỹ trong giới bất động sản, tìm tư liệu, nhưng Tư Tiêu Hán trước sau vẫn không chịu nhận lời phỏng vấn. Hôm nay, Vương Xán lại liên hệ với Tư Tiêu Hán lần nữa, khó khăn lắm mới gọi điện được, ông ta lại đưa lời thoái thác, lí do là một khi loan tin giảm giá đi, các phóng viên tìm đến xin phỏng vấn quá nhiều, hoàn toàn trái với nguyên tắc làm người phải thầm lặng của ông.
Điều này không làm khó được Vương Xán, cô mỉm cười nói: “Vốn dĩ tôi còn hẹn với Từ tổng, không phải tập đoàn Phong Hoa của bà Từ có mảnh đất ngay cạnh khu đất của ông sao? Muốn hỏi bà Từ có suy nghĩ gì trước hành động của ông, thế nhưng không đi tìm hiểu rõ cách nghĩ của ông, đến lúc đó e là bài viết sẽ thiếu tính khách quan.”
Tư Tiêu Hán bật cười nói: “Ha ha, Vương tiểu thư làm việc rất chu đáo, vậy hai giờ chiều nay đến văn phòng của tôi nhé.”
Thực ra Vương Xán đã đến tập đoàn Phong Hoa rồi, nhưng không thể xin phỏng vấn Từ Hoa Anh được. Bà Từ Hoa Anh vừa xuất hiện, nghe thấy câu hỏi của Vương Xán liền bật cười, sau đó gọi điện bảo trợ lí của mình là Thiệu Y Mẫn: “Vương tiểu thư, Thiệu tiểu thư vừa quay về sau kì nghỉ phép, vấn đề này cô ấy sẽ toàn quyền trả lời cô. Lần trước tôi ăn nói thẳng thừng, không giữ chừng mực bị hội đồng quản trị phê bình, lần này chắc phải giữ mồm giữ miệng một chút.”
Thiệu Y Mẫn là bạn học của La m, Vương Xán đã gặp mặt từ trước đó. Cô cũng là đối tượng phỏng vấn mà Vương Xán rất hoan nghênh, có điều không giống với phong cách nói chuyện sảng khoái của bà Từ Hoa Anh, Thiệu Y Mẫn nói chuyện vô cùng cẩn trọng, khi phát ngôn giải thích rõ ràng, hợp lí và lưu tâm đến mọi mặt, gần như không cần phải chỉnh lí gì nhiều là có thể trực tiếp đăng bài. Vương Xán không dám hy vọng lần nào cũng có thể nắm được dịp Từ tổng phát ngôn thẳng thắn, cho nên hoàn toàn mãn nguyện trước những đáp án thận trọng, thành khẩn mà không mang tính tiết lộ gì nhiều.
Buổi chiều, Vương Xán hội họp cùng Lí Tiến Hiên, đến tòa nhà ở trung tâm thành phố của tập đoàn nhà đất Đinh Phong theo lời hẹn từ trước, để gặp mặt Tư Tiêu Hán, Lí Tiến Hiên phỏng vấn không khác mấy so với những người khác, còn nhắc đi nhắc lại trách nhiệm với xã hội của giới thương nhân, sau đó tuyên bố rằng Đỉnh Phong hồi báo lại xã hội theo cách này chưa được, hoàn toàn không đưa ra câu trả lời chính thức trước những thắc mắc của họ, khiến họ cảm thấy chán nản. Vừa nói chuyện được khoảng mười phút, ông liền nói có cuộc họp quan trọng, hai người bất lực đành phải nói lời tạm biệt.
Lí Tiến Hiên than dài, “Anh đã nói từ trước rồi, ông ta là lão giang hồ, không thể nào hỏi ra nội dung gì gây sốc đâu.”
“Dù vậy cũng không thể không phỏng vấn được.”
Vương Xán vừa lật bản thảo ghi chép phỏng vấn, vừa bước ra khỏi thang máy, rẽ sang một bên liền đâm trúng vào một người, ngước đầu lên nhìn không ngờ lại là Trần Hướng Viễn. Trần Hướng Viễn cũng kinh ngạc không khác gì Vương Xán liền đỡ lấy người cô, sau đó nhặt giúp cuốn sổ rơi dưới mặt đất.
“Xán Xán, chào em!”
Vương Xán nhận lấy cuốn sổ, rồi trả lời máy móc: “Chào anh.”
Trần Hướng Viễn mặc bộ vest màu đen, cầm theo một chiếc cặp táp đựng hồ sơ, trên tay khoác một chiếc áo dạ, ăn vận quy phạm không khác gì trước kia. Vương Xán đột nhiên có chút cảm giác lạ kì, mặt mày ngô nghê chuẩn bị đi, thế nhưng Trần Hướng Viễn liền níu lấy cánh tay cô. Cô quay đầu lại, trong đôi mắt bình thản như không mọi ngày của anh bỗng hiện lên sự cầu khẩn thiết tha.
“Xán Xán.” Anh gọi tên cô, nhưng dường như lại không biết tiếp theo phải nói những gì, sau một lúc bình ổn lại tâm trạng, anh mới nói thêm. “Em tới đây phỏng vấn à?”
Vương Xán gật đầu đáp: “Em đến phỏng vấn Tư tổng của tập đoàn Đỉnh Phong.”
Trần Hướng Viễn cau chặt đôi mày rồi nói: “Anh cũng có hẹn với ông ta, cần bàn một vài việc.”
“Ừm, tạm biệt, em còn phải đến tòa nhà của tập đoàn đó để xem xét.”
“Khu nhà đó ở vùng mới, giao thông bất tiện, hay là em đợi anh một chút, anh nói chuyện với ông ấy xong sẽ đưa em qua đó.”
“Không cần đâu, em sẽ gọi xe tới đó.” Vương Xán cúi đầu xuống nhìn bàn tay của anh, Trần Hướng Viễn đành phải buông ra. “Tạm biệt.”
Vương Xán không chờ câu trả lời của anh, vội vã đi ra khỏi tòa nhà đó. Cô đột nhiên cảm thấy sợ bản thân mất kiểm soát, vậy nên chỉ biết phải rời khỏi đây ngay tức khắc, nếu không rất có khả năng sẽ gây ra những hành động nông nổi hơn nhiều so với việc xóa tên anh trên MSN.
Lí Tiến Hiên đuổi theo cô nói: “Này, bạn trai em có quan hệ nghiệp vụ với Tư Tiêu Hán thì tốt quá rồi, em xem liệu có thể hỏi han được thông tin gì không?”
Bên ngoài tòa nhà, cơn gió lạnh buốt da ập tới, Vương Xán thu lại tâm trạng khi nãy, nhìn anh lắc đầu. Lí Tiến Hiên nhận ra được tâm trạng khác thường của cô lúc này, không nói thêm điều gì nữa, gọi giúp cô một chiếc taxi rồi nói: “Vậy thế này đi, em tới khu nhà của tập đoàn Đỉnh Phong xem sao, anh sẽ tìm phó tổng vừa xin nghỉ việc tại tập đoàn Đỉnh Phong.”
Khu vực mới này do luồng thông tin đầu tư hấp dẫn, cho nên tỷ lệ tăng trưởng xây dựng so với năm trước thậm chí còn vượt qua trung tâm thành phố, các nhà đầu tư đua nhau đổ vốn vào xây dựng, tòa nhà này kế tiếp tòa nhà kia, nhưng nói cho cùng dân cư vẫn thưa thớt. Tuy nhiên, bộ phận kinh doanh ở tòa nhà của tập đoàn Đỉnh Phong lại tập trung rất đông, xem ra thông tin giảm giá sốc này là một cách rất tốt để thu hút mọi người đến đây bất chấp tình hình thời tiết khắc nghiệt.
Vương Xán đã phỏng vấn trưởng phòng kinh doanh, những người tiêu dùng đến xem nhà. Cô ngồi trên chiếc xe điện trong công trường đến xem thực trạng khu nhà, lúc xuống khỏi xe, cả người lạnh toát như băng. Đi ra khỏi phòng kinh doanh, bất chấp cơn gió bắc lạnh giá, Vương Xán đi bộ đến tòa nhà cạnh bên, cô nghĩ nhân viên kinh doanh bình thường sẽ không có quá nhiều điều kiêng dè, thông thường sẽ dám phát biểu hơn các cấp lãnh đạo. Quả nhiên, một cô nhân viên kinh doanh ở tòa nhà bên cạnh đã sắc sảo đưa ra một đoạn công kích trước thông tin giảm giá nhà của tập đoàn Đỉnh Phong, đồng thời cũng phát biểu một số suy nghĩ, cơ bản không có nhiều chứng cứ để xác thực. Tuy nhiên, như vậy cũng coi như công việc hôm nay của Vương Xán cũng có đôi chút thành quả đáng kể.
Cô xem đồng hồ, đã gần năm giờ chiều, bầu trời u tối đến đáng sợ, điều khiến cô cảm thấy buồn bực hơn chính là đường xá ở khu vực mới này vô cùng đẹp, hai bên cảnh vật tươi tắn, sáng sủa, nhưng xe cộ lại rất ít, hoàn toàn không hề thấy chiếc taxi nào xuất hiện. Cô quấn chiếc khăn len lên mặt, chỉ để lộ ra ngoài đúng đôi mắt, chấp nhận đi bộ ra bến xe. Mới đi được không bao xa, Vương Xán cảm thấy cả người run lên cầm cập vì gió bắc không ngừng thối.
Lúc này, phía sau Vương Xán vang lên tiếng phanh xe, lòng cô háo hức cho rằng đó là taxi, vội vã quay đầu thì thấy Trần Hướng Viễn bước ra khỏi chiếc xe Benz. Anh bước nhanh lại chỗ cô, đưa tay nắm chặt tay cô rồi mở cửa xe. Vương Xán từ trước đến nay chưa bao giờ làm khó bản thân, hôm nay đột nhiên lại quật cường đến kì lạ, cô nhất quyết không động đậy. Trần Hướng Viễn đành phải đóng cửa xe rồi quay sang nhìn cô đầy khổ não.
Trần Hướng Viễn sau cùng đành lên tiếng trước: “Mau lên xe đi, Xán Xán, cho dù em không muốn để tâm đến anh, thì cũng đợi khi nào về đến trung tâm thành phố rồi nói sau.”
Vương Xán vẫn đứng bất động, khuôn mặt cô được cuốn kín bằng khăn len nên chẳng biết thái độ lúc này ra sao, chỉ có đôi mắt lộ ra lại sáng hơn mọi khi nhiều.
“Anh nói chuyện với Tư tổng đúng bốn mươi lăm phút, nhìn đồng hồ đến bốn lần liền, sau đó vội vã lái xe tới khu vực này, cả đường đi đã vượt đèn đỏ đến hai lần.” Trần Hướng Viễn hạ thấp giọng. “Anh sợ rằng sẽ không đuổi kịp em, Xán Xán. Anh sợ rằng sẽ để vuột mất em.”
Trái tim Vương Xán lúc này như bị ai đó Ϧóþ chặt, không thể nào lạnh lùng được nữa, cô không nói tiếng nào liền mở cửa bên ghế phụ bước vào xe. Trong xe đang mở điều hoà, không khí ấm áp bao quanh khiến cơ thể đơ cứng vì lạnh của cô dần trở lại bình thường. Trần Hướng Viễn khởi động xe rồi rời khỏi khu vực mới này.
“Em đang phỏng vấn thông tin giảm giá nhà của tập đoàn Đỉnh Phong sao?”
Vương Xán chỉ khẽ “ừm” một tiếng, cởi khăn len và găng tay ra, sau đó lấy cuốn sổ ghi chép đọc lại.
Trần Hướng Viễn im lặng một hồi, nhìn về phía trước rồi tiếp tục nói: “Lúc viết bài em hãy thận trọng đôi chút, hành động giảm giá lần này của ông ấy không hề đơn giản như ngoài mặt thế đâu. Những điều khác thì anh không tiện nói.”
Vương Xán chợt nhớ lại những tin đồn khác trên mạng, trong lòng cũng có đôi chút suy tính riêng. “Bất động sản Tín Hòa đang bàn chuyện làm ăn cùng với tập đoàn Đỉnh Phong sao?”
Trần Hướng Viễn ngây người ra, Vương Xán nhún vai nói: “Em không muốn nghe ngóng chuyện riêng tư, có điều bài viết lại cần thông tin này, nếu cần phải bảo mật, vậy thì em sẽ không viết lên báo nữa.”
“Anh đến gặp Tư tổng là để bàn vụ xử lí vốn, không liên quan gì đến Tín Hòa cả.”
Lần này đến lượt Vương Xán ngây người, Trần Hướng Viễn hiển nhiên nhận thức được điều này, lấy một tấm danh thi*p từ trong hộc xe ra đưa cho cô, trên đó in một công ty quản lí vốn, dưới đó là tên anh cùng chức danh giám đốc. Cô nhìn vào tấm danh thi*p, nhất thời không biết phải nói gì.
“Sau khi từ chức ở ngân hàng, anh đến công ty quản lí vốn này nhậm chức.”
Vương Xán suýt chút nữa thì buột miệng hỏi anh tại sao lại không tới Tín Hòa làm việc, thế nhưng sau cùng cô đã kiềm chế được bản thân, im lặng kẹp tấm danh thi*p vào cuốn sổ của mình, tiếp tục xem lại bài phỏng vấn.
Bên ngoài có tuyết nhỏ, rơi trên cửa sổ xe xào xạc, sắc trời nhanh chóng sầm sì, lúc này đúng là giờ giao thông cao điểm, từ khu vực mới về đến tòa soạn chẳng khác nào đi nửa vòng thành phố, chiếc xe tiến về phía trước với tốc độ rùa bò. Trong xe đang mở nhạc với âm lượng không lớn lắm, nhạc điệu rất hợp với thời tiết mùa này, khiến con người có cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng.
Vất vả cả ngày trời, Vương Xán mơ màng chìm vào giấc ngủ, bàn tay chỉ còn cầm một góc nhỏ của cuốn sổ, nó sắp sửa rơi từ đầu gối xuống sàn xe. Trần Hướng Viễn nhân lúc đèn đỏ dừng xe, lấy cuốn sổ từ chỗ cô đặt lên bục ô tô, cô điều chỉnh lại tư thế, quay mặt sang bên kia, dường như còn ngủ say hơn trước.
Bên ngoài ngợp trời hoa tuyết, đang không ngừng múa lượn trong gió, càng lúc lại càng lớn hơn. Ở thành phố này, hiếm khi thấy tuyết rơi nhiều thế này, vậy nên người đi đường cảm thấy vô cùng hưng phấn, những người lái xe cũng mở cửa sổ ra, có người còn thò tay ra ngoài để đón hạt tuyết, chẳng ai còn tâm trạng oán trách giao thông tắc nghẽn.
Trần Hướng Viễn cầm chặt vô lăng nhìn về phía trước, thi thoảng lại quay mặt sang nhìn Vương Xán, cô đang ngủ ngon, miệng khẽ mở, mái tóc cũng đã dài hơn, vốn dĩ được cô vén gọn sang hai bên, để lộ ra khuôn mặt xinh xắn, đỏ hồng trong làn khí ấm nóng trong xe. Anh chỉ cảm thấy mấy tháng nay chưa từng có cảm giác an lành, tĩnh tại như lúc này.
Trần Hướng Viễn hạ quyết tâm từ chức từ hôm đi thăm Vương Xán bị thương về.
Thượng cấp mới phân cho anh một khối lượng lớn công việc vụn vặt, tuy nhiên lại khống chế chức vị của anh, thông tin anh bị điều chuyển vẫn không ngừng truyền tải bên ngoài. Thái độ không muốn quay lại của Vương Xán khiến anh hy vọng sớm được rời khỏi đó.
Ngày hôm sau, anh liền nộp đơn xin từ chức, rồi gửi hồ sơ xin việc đến một công ty quản lí vốn khác. Tổng giám đốc của công ty này chính là sư huynh của anh, rất mến mộ tài năng và con người anh, trước kia cũng từng có ý muốn kéo anh về công ty mình, vậy nên rất nhanh chóng sắp xếp thủ tục nhậm chức cho anh.
Quyết định này của Trần Hướng Viễn khiến cho bố mẹ anh cùng vợ chồng Thẩm Gia Hưng vô cùng bất ngờ, phản ứng đầu tiên của họ là cho rằng Vương Xán đã ép anh phải đưa ra quyết định như vậy. Anh không hề giải thích bất cứ lời nào, chỉ nói anh hy vọng thay đổi môi trường làm việc, và quyết định này không liên quan gì đến người khác. Họ vẫn nghi ngờ nhưng anh cũng không nói thêm điều gì nữa, chỉ có Thẩm Tiểu Na hiểu rõ nguyên nhân vì sao anh lại làm như vậy.
“Anh Hướng Viễn, anh sợ sau khi đến Tín Hòa làm việc, Vương Xán sẽ chẳng thể quay lại với anh nữa đúng không?”
Anh mệt mỏi đáp: “Đừng lo chuyện của anh, Tiểu Na.”
Thẩm Tiểu Na cảm thấy vừa ảo não lại vừa uất ức. “Anh muốn em không làm phiền anh nữa, anh cũng sẽ không quan tâm đến em nữa, em không hiểu nhầm ý anh đúng không?”
“Anh vẫn quan tâm đến em, Tiểu Na, nhưng anh càng hy vọng em có thể chịu trách nhiệm với cuộc sống của riêng mình.”
Công việc mới vô cùng bận rộn, chiếm hữu phần lớn thời gian của Trần Hướng Viễn. Tuy nhiên, Thẩm Tiểu Na không thể nào không lo chuyện của anh được. Một buổi tối đẹp trời, đột nhiên cô gọi điện tới, nói với anh rằng cô đang ăn cơm tại một nhà hàng thì gặp được Vương Xán: “Cô ấy đang dùng bữa với một anh chàng đẹp trai, xem ra quan hệ hai người đó rất thân mật. Không tin thì anh tới đây mà xem.”
“Anh sẽ không tới đó đâu. Tiểu Na, em đừng gây chuyện nữa, không được phép làm phiền cô ấy.”
“Anh Hướng Viễn, anh không vui vẻ vì cô ấy thì chẳng đáng chút nào. Hai người mới chia tay được ít ngày cô ấy đã thân mật cùng người khác rồi.”
“Tiểu Na, anh và em đều có cuộc sống riêng của mình. Cho dù là anh em ruột thịt, cũng đừng nhúng tay quá sâu vào chuyện của người kia, đây là đạo lí rất thông thường mà tới gần đây anh mới hiểu. Cuộc sống của Vương Xán là chuyện của của cô ấy, không có liên can gì đến em cả. Anh dập máy đây.”
Ngữ khí của Hướng Viễn kiên quyết, nhưng lại chẳng bình thản, tự tại như lời anh vừa nói. Anh không thể tiếp tục bình tĩnh làm bản báo cáo tài chính như trước đó nữa. Anh bước đi bước lại trong nhà, nhận thức được lúc này mình chẳng khác nào một con mãnh thú bị nhốt, thế là liền thay quần áo đến phòng tập luyện. Sau một tiếng đồng hồ không ngừng tập, tắm rửa sạch sẽ xong, anh vẫn không bình tĩnh lại được.
Sau cùng, anh lái xe đến trước tòa nhà Vương Xán ở, ánh đèn điện vẫn sáng chói sau tấm rèm màu trắng ở khung cửa sổ tầng ba nhà cô. Anh không thể lỗ mãng đến mức xông thẳng lên đó gọi cửa, chỉ ngồi trong xe hút thuốc, bật nhạc nhỏ đến mức trong xe cũng chẳng nghe đươc rõ ràng giai điệu.
Anh biết, hành động này tự ti, không lí trí thật chẳng giống với con người anh từ trước tới nay. Dù cảm thấy đau khổ thế nào, anh cũng quyết tâm chấp nhận sự thật. Tuy nhiên, do mối quan hệ với Vương Xán gần đây đột nhiên chấm dứt, người phụ nữ từ trước đến nay tưởng như tính cách hiền hòa, dịu dàng ấy lúc này lại vô tình, quyết đoán đến vậy, quay đầu đi mà chẳng hề lưu luyến, tiếc nuối. Cô hoàn toàn phớt lờ, không trả lời những dòng tin nhắn offline qua MSN vậy nên anh chẳng biết phải làm thế nào để níu kéo lại cuộc tình này, nhưng cũng chẳng thể chạy đến truy hỏi cô: Em đang hẹn hò cùng ai? Em đã bắt đầu một cuộc tình mới rồi sao?
Mãi cho tới khi ánh đèn sau tấm rèm kia vụt tắt anh vẫn cứ ngồi trong chiếc xe ấy, không biết bao lâu sau mới lái xe quay về.
Ngày hôm sau, Vương Xán xóa tên anh ra khỏi danh sách liên hệ trên MSN, đây là điều anh hoàn toàn không thể nào dự liệu được, anh ngây người nhìn vào màn hình máy tính hồi lâu.
Sau khi tan làm, Trần Hướng Viễn lại lái xe đến quán cà phê Lục Môn. Anh nhìn thấy Vương Xán xuất hiện ở cổng vào tòa soạn, đối với một phóng viên mà nói, thời gian này tan làm cũng đã coi là muộn rồi. Hai vai cô buông thõng, chậm rãi bước đi trên đường, xem vẻ đang rất mệt mỏi, rệu rã. Ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, anh thấy thân hình gầy yếu đó đang bước đi chậm rãi. Anh đang định đứng lên, lại thấy cô vẫy tay gọi một chiếc taxi, chiếc xe đó nhanh chóng đi khuất khỏi tầm mắt. Trần Hướng Viễn tựa người ra phía sau, bê cốc cà phê đen đã nguội tanh nguội ngắt lên miệng uống một hụm.
Lời nói của Vương Minh Vũ lại vang lên bên tai anh: “Vu Lâm nói không sai chút nào, cậu đúng là một người hướng nội.”
Anh mỉm cười tự mỉa mai bản thân, hướng nội? Có lẽ là vậy. Trong ánh mắt người khác, từ trước đến nay anh luôn là người trầm tĩnh, lạnh lùng, chỉ duy mỗi Vu Lâm có thể nhìn thấu được anh.
Anh muốn ra ngoài, thế nhưng lúc này trái tim anh lại vang lên một giọng nói: “Hãy nhìn xem mình đã gây ra những gì cho Vương Xán? Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mình chưa hề đem lại cảm giác vui vẻ trong tình yêu nhưng lại gây ra biết bao phiền phức cho cô ấy. Một Vương Xán từ trước đến nay luôn vui vẻ, lạc quan, một Vương Xán luôn cười tít mắt đầy hứng khởi, một Vương Xán không hề do dự đáp lại mình một cách nhiệt tình, một Vương Xán có thể ngủ vô ưu vô lo như một đứa trẻ...”
Cô đã cho anh quá nhiều cơ hội, theo lời cô đã nói thì: Từng bước từng bước cô hạ thấp ánh mắt của bản thân. Còn anh thì có lẽ đã dùng cạn kiệt cả lòng nhẫn nại và khoan dung của cô, bây giờ có nỗ lực, cố gắng đến độ nào cũng đều muộn rồi.
Trần Hướng Viễn cho rằng khi thấy Vương Xán và Cao Tường bước ra khỏi quán cà phê Lục Môn, sau khi anh đưa vé cho cô, cho dù không cam tâm đến mức nào thì anh cũng phải thuyết phục bản thân chấp nhận thất tình.
Tuy nhiên, anh chẳng thể bình tâm lại được, sau cùng vào trước đêm giao thừa, anh lại làm một hành động mà chính mình cũng cho là hoang đường. Đó là lái xe đến nhà hát kinh kịch, mua một tấm vé chợ đen với mức giá cắt cổ, để rồi sau khi bước vào thì thấy hai người ngồi ở vị trí đó lại là Tô San, bà chủ quán cà phê Lục Môn và đồng nghiệp của Vương Xán, Lí Tiến Hiên. Vương Xán dã từng giới thiệu họ với nhau, cho nên cũng có thể coi là chỗ quen biết.
Lí Tiến Hiên nói với anh rằng, hai tấm vé này là do Vương Xán tặng, sau đó nhìn anh rồi lại nói thêm một câu: ““Vương Xán không thể tới được, tối nay cô ấy phải đi xem mặt.”
Vở kịch đó lời lẽ dí dỏm, hài hước, hai diễn viên chính lại cùng nhập vai, đến lúc cao trào, lại còn chạy xuống khán đài giao lưu cùng khán giả, khiến cho không khí kịch trường vô cùng sôi động, tiếng vỗ tay khen thưởng vang lên không ngừng. Tuy nhiên, Trần Hướng Viễn lại không cảm nhận được không khí đó, anh rời khỏi sân khấu từ rất sớm.
Chỉ mới có hai ngày, bất ngờ gặp lại Vương Xán ở tòa nhà của tập đoàn Đỉnh Phong, trái tim anh lại đập mạnh dữ dội, tất cả mọi xúc cảm dồn nén trong lòng lại tuôn trào.
Lúc này chiếc xe đã tiến ra khỏi vùng tắc nghẽn, con đường cũng thông thoáng hơn nhiều. Trần Hướng Viễn vừa dừng xe lại trước tòa soạn, Vương Xán cũng tỉnh lại theo phản xạ, mơ màng gọi tên anh, “Hướng Viễn.” Trần Hướng Viễn quay sang cởi dây an toàn cho cô, chính tiếng gọi đó đã khiến anh ngây người đi.
Vương Xán mơ màng thấy khuôn mặt anh sáp lại gần, còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã đặt nụ hôn lên môi cô, nóng bỏng mà thiết tha. Chỉ cảm thấy hơi thở anh lúc này nóng bỏng mà lạ lẫm. Anh cúi đầu hôn cô một cách bá đạo, đôi môi cô nhói đau, nhưng ngay lúc sau, anh đã trở nên dịu dàng, chậm rãi chiếm hữu từng centimet, mãi cho tới khi hai người thở dốc không ngừng.
Anh lặng lẽ buông lỏng người cô, nhưng mặt vẫn áp sát rồi nhẹ nhàng gọi tên cô, “Xán Xán.”
Vương Xán mơ hồ đáp lại một tiếng, trái tim như đang đập loạn, dưới ánh đèn đường nhập nhoạng, cô không thấy rõ nét mặt của Trần Hướng Viễn, chỉ cảm thấy anh đang đưa tay lên ôm khuôn mặt mình, động tác dịu dàng mà tinh tế, gợi dậy những kí ức tuyệt vời trong cô.
Đúng vào lúc này, di động của Vương Xán reo lên, cô hoang mang đưa tay ra với, Trần Hướng Viễn liền buông cô ra, một tay nắm lấy bàn tay cô, một tay thuần thục, nhanh nhẹn lấy chiếc túi xách để gần đó đưa cho cô. Vương Xán lấy di động ra xem, là số của tòa soạn, liền vội vã nhấc máy, họ nói rằng lúc này đang tuyết lớn, nếu không tìm được xe thì không cần phải về tòa soạn sớm, chú ý an toàn là trên hết. Vương Xán vội đáp lại rằng cô sắp về đến nơi rồi.
“Em phải về tòa soạn viết nốt bản thảo.” Vương Xán thì thầm nói. Trần Hướng Viễn vẫn nắm chặt bàn tay cô không buông, cô cũng không hề rút lại, hai người im lặng ngồi đó, phần kính phía trước phủ lên một lớp tuyết mỏng, nhìn ra ngoài chỉ thấy ánh đèn đường mờ ảo.
“Em mau đi đi, anh sẽ đợi em bên Lục Môn.” Trần Hướng Viễn nâng tay Vương Xán lên đặt vào đó một nụ hôn. Vương Xán mở cửa xe, vừa đặt chân xuống mặt đường đang phủ đầy tuyết, cô kinh ngạc không thể ngờ trận tuyết này lại lớn như vậy, tiếp xúc với luồng không khí lạnh, cô mới thấy khuôn mặt mình lúc này đang nóng đến phát sốt. Trần Hướng Viễn cũng bước ra khỏi xe, bước lại gần đưa cho cô cuốn sổ ghi chép, sau đó cuốn khăn len lên cho cô.
Vương Xán không dám nhìn anh, vội vã bước lên tuyết dày tiến vào trong tòa soạn, đến cửa lớn, do dự đôi chút, cô dừng chân quay đầu lại, chỉ thấy Trần Hướng Viễn vẫn còn đứng nguyên đó, nhìn về phía mình. Hoa tuyết không ngừng rơi trên người anh, anh vẫn đứng im nơi đó. Vương Xán vội vã tiến vào trong cầu thang máy, vừa lấy di động ra vừa nhắn tin.
“Mau vào quán cà phê đi, sau đó gọi thứ gì ăn trước đi nhé.”
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi anh đã kịp trả lời lại, cô mở ra xem, chỉ ngắn gọn bốn chữ: “Được, anh đợi em.”
Vương Xán chạy vào văn phòng, nhận ra Lí Tiến Hiên đã quay về trước viết bài xong rồi, hai người họ liền tổng hợp các tư liệu thu thập được trong ngày hôm nay, liên kết lại với nhau, Vương Xán hoàn toàn sợ hãi trước thông tin mà Lí Tiến Hiên mang về.
“Thông tin này còn nghiêm trọng hơn cả những tin đồn trên mạng. Nói cho cùng tập đoàn Đỉnh Phong cũng khá có tiếng, Tư Tiêu Hán năm trước còn có tên trong bảng xếp hạng các thương nhân của tạp chí Fobes, được coi là giàu có bậc nhất thành phố, cho dù có vấn đề gì cũng không thể đến mức độ này.”
“Sợ là còn nghiêm trọng hơn cả thế này cơ, đối với tình hình nguồn vốn hiện nay mà nói, thực lòng chẳng thể nhận định chắc chắn được điều gì.”
Vương Xán than dài một tiếng. “Thật không ngờ em lại có thể tham dự vào một bài báo có độ sâu thế này.”
Lí Tiến Hiên mỉm cười nói: “Mau viết đi, anh đã nói qua với chủ nhiệm rồi, có lẽ phải làm gấp cho số báo sáng mai.”
Hai người nhanh chóng ngồi viết, đầu tiên sẽ viết riêng rẽ, sau đó tổng hợp lại thành một bài, giao cho chủ biên trước thời gian hạn định. Lí Tiến Hiên khẽ thở dài, vươn vai ưỡn иgự¢ rồi than: “Mệt ૮ɦếƭ đi được, đi thôi, cùng sang bên kia làm một ly cà phê.”
Vương Xán lắc đầu nói: “Anh đi đi!”
Cô tắt máy tính rồi bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài tuyết vẫn đang rơi rất lớn. Trong kí ức của mình, cô dường như chưa bao giờ chứng kiến trận tuyết nào lớn như lúc này, sân trước tòa soạn đã tích một lớp tuyết khá dày, trên đó in hằn những vết chân của người đi lại và cả bánh xe ô tô nữa. Đưa mắt nhìn xa đôi chút, xe cộ trên đường đều chậm chạp, thận trọng, quán cà phê Lục Môn đối diện thì sáng chói, rực rỡ.
Bên đó có một người đàn ông đang ngồi chờ cô. Đã mấy lần cô nhìn về nơi ấy sau khi tan làm, nhưng sau cùng vẫn chẳng tiến sang đó. Anh ngồi bên cửa sổ chờ cô tan làm, cũng chưa lần nào chạy ra ngăn cô lại. Vương Xán biết rằng bản thân từ trước đến nay không phải là người hành sự do dự, thiếu dũng khí, thế nhưng đột nhiên cô cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu Trần Hướng Viễn.
Vương Xán đưa tay chạm nhẹ lên bờ môi mình, dường như vẫn còn cảm thấy đau nhức. Nụ hôn nồng cháy đó đã khơi dậy cảm xúc trong lòng cô. Thế nhưng người đàn ông từ trước đến nay luôn hướng nội, thận trọng không nông nổi, thà ngồi bên quán Lục Môn chờ cô tan làm chứ không chịu chủ động ra mặt như anh, đột nhiên lại hành động thế này, hoàn toàn không giống với phong cách xưa nay của anh. Điều này khiến Vương Xán bỗng cảm thấy xa lạ.
Nếu Vương Xán có thêm chút tự tin, có lẽ cô đã cho rằng Trần Hướng Viễn đã khuất phục trước mình, thế nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ huyễn hoặc bản thân đến mức độ đó.
Sau khi đã hạ quyết tâm để quên anh, bỗng nhiên lại quay về với nhau một cách không minh bạch như vậy sao? Vừa nghĩ đến đó, Vương Xán gần như không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Đúng lúc đang ngây lặng người đi, đi động đặt trên mặt bàn bỗng đổ chuông, Vương Xán chạy tới xem, là mẹ cô gọi tới.
“Xán Xán, sau khi tan làm thì về nhà sớm nhé, hôm nay không dễ gọi xe đâu. Cẩn thận kẻo trượt chân ngã đấy.”
Vương Xán chợt nhớ ra, tuyết đang lớn như vậy, thế mà cô lại chẳng hề gọi điện nhắn bố mẹ đi làm về cẩn thận, bố làm gần, đi bộ về là được, nhưng trường của mẹ cô cách nhà mấy trạm xe liền, hơn nữa bà đang dạy cấp ba, thế mà ngày nào cũng về nhà sớm hơn mình chẳng được bao lâu. Bây giờ cô còn để bố mẹ phải lo lắng, thực đúng là càng lúc càng ích kỉ.
“Mẹ, hôm nay mẹ có phải dạy thêm buổi tối nữa không? Con tới đón mẹ nhé!”
“Không cần đâu, hôm nay mấy lớp học buổi tối đều nghỉ rồi, mẹ về nhà từ lâu rồi. Bố con hỏi có cần bố ra bến đón con không?”
Vương Xán vội vã từ chối: “Một lúc nữa là con về đến nhà thôi.”
Dập điện thoại, Vương Xán liền gọi điện cho Trần Hướng Viễn: “Hướng Viễn, em vừa làm xong việc, hôm nay cảm thấy mệt mỏi quá, muốn về nhà nghỉ sớm.”
“Được rồi, em xuống đây, anh sẽ đưa em về.”
Vương Xán thận trọng đi qua đường, chạy sang chỗ Trần Hướng Viễn, còn anh đang giải quyết số tuyết đọng trên kính ô tô, quay người lại liền phủi bớt tuyết rơi trên vai cô. “Mau lên xe ngồi đi.”
Đột nhiên một nắm tuyết nhỏ đập trúng vào vai. Vương Xán quay lại nhìn thì ra là La m đang mỉm cười đứng tránh phía sau lưng Trương Tân. Đột nhiên cảm thấy hứng thú, Vương Xán cởi găng tay đưa cho Trần Hướng Viễn rồi bốc một nắm tuyết lên, vo thành nắm tròn ném về phía La m. Mấy người đồng nghiệp vừa bước ra khỏi tòa soạn nhanh chóng chạy lại nhập hội, tạo thành một trận tấn công bằng tuyết hoành tráng.
Đợi đến khi thấy bà chủ quán cà phê Lục Môn là Tô San chạy ra ngoài góp vui, La m mới bật cười lớn tiếng nói: “૮ɦếƭ mất thôi, Tô San, chị mặc thế này ra đánh trận tuyết sao, cẩn thận không bọn này chảy hết máu mũi đấy.”
Vương Xán quay sang nhìn, Tô San vẫn mặc một chiếc áo len màu đen mỏng manh, tóc được cuộn gọn ở phía sau, làn da trắng trẻo giữa trời tuyết lớn thực sự vô cùng lạ lẫm, chị mặc quần bò và đi đôi bốt cao cổ, càng lộ rõ cặp chân thon dài, thân hình mảnh mai. Chị thét lên một tiếng, vo một nắm tuyết lớn ném về phía La m rồi nói: “Em dám kì thị chị hả?”
Nhìn thấy các mỹ nữ chiến đấu sôi nổi, vui vẻ như vậy, tuyết bay trên không trung tuyệt đẹp, mấy người qua đường cũng theo đó mà hòa vào một thể.
Mọi người chơi đùa dến mức thở hổn hển, vẫn chưa thấy chán, nhưng lại nghe thấy tiếng “a dô”. La m ném một nắm tuyết lớn vào trúng đầu phó chủ biên vừa bước ra từ tòa soạn, khiến cặp kính của anh rơi xuống đất. Đầu tiên, phó chủ biên mặt mày ngơ ngác, sau đó cúi người xuống nhặt cặp kính lên, La m ngây người một lát, làm mặt xấu rồi nhảy vào xe của Trương Tân chuồn ngay tắp lự.
Vương Xán thở hổn hển rồi cũng chạy nhanh về phía xe Trần Hướng Viễn, thấy Trần Hướng Viễn đang đứng bên hút thuốc lá, mỉm cười nhìn trận hỗn chiến. Vương Xán, đang định nói gì đó với anh thì Tô San lại ném một nắm tuyết lớn trúng vào đầu cô, mỉm cười nói: “Có hứng khởi không? Bạn trai của em tuyệt lắm, gần đây ủng hộ nhiệt tình cho quán cà phê của chị đấy.” Vương Xán còn chưa kịp phản công, chị đã chạy tọt vào quán.
Trần Hướng Viễn bước lại gần phủi tuyết trên đầu Vương Xán, mỉm cười rồi đẩy cô vào trong xe.
Vương Xán đỏ bừng cả hai má, trên mũi lấm tấm mồ hôi, hai bàn tay đang lạnh như băng lúc này cũng nóng rực. Cô cởi chiếc áo lông ra, thở dài một tiếng. Trần Hướng Viễn khởi động máy, quay sang nhìn cô rồi bật cười vui vẻ. Vương Xán hoàn toàn không hỏi anh tại sao, cô biết dáng vẻ của mình lúc này rất buồn cười. Đã quá lâu rồi cô không chơi đùa vui vẻ như vậv. Theo cách nói của Tô San thì chính là... rất hứng khởi! Sau khi chơi đùa thỏa thích, cô dường như đã gạt bỏ được những tâm sự nặng nề, bỗng cảm thấy thoải mái lạ thường.
Xe dừng trước tòa nhà Vương Xán, cô vội vã chỉnh lại áo lông vũ, khăn len, găng tay và lấy túi. Trần Hướng Viễn lặng lẽ nhìn cô, đợi đến khi cô chỉnh lý xong mọi thứ, mới quay đầu lại nói:
“Xán Xán, anh yêu em, không muốn để mất em. Xin em cho anh một cơ hội, sau này anh sẽ cố gắng hết sức xử lí tốt mối quan hệ giữa chúng ta.”
Giọng nói của anh trầm ổn, dễ nghe, Vương Xán há hốc miệng, ngước đầu lên, cô chỉ thấy ánh mắt thành khẩn của anh.
“Em cần một khoảng thời gian để suy nghĩ về chuyện này.”
“Được thôi, anh bằng lòng chờ đợi, bao lâu anh cũng đợi.”