Chẳng thể nào quay lại như trước kiaSau một thời gian chuẩn bị căng thẳng, hội thảo nghiên cứu tình hình nhà đất ở Hán Giang đã được tổ chức tại một khách sạn theo đúng dự định.
Cuộc hội thảo lần này nhận được tài trợ của một doanh nghiệp lớn trong thành phố, mời đến đây mấy vị đại diện thương nhân và nhà kinh tế học nổi tiếng trong nước, tất cả những cao thủ trong giới đều lên tiếng bình luận, có ý kiến quý giá, có ý kiến gây ngạc nhiên, không ít ý kiến lại đối nghịch với nhau, khiến cho buổi thảo luận càng trở nên đặc sắc, tinh tế.
Nguy cơ khủng hoảng kinh tế nước Mỹ đã ngày càng gây ảnh hưởng rõ rệt, so sánh với hội đàm vào lúc cuối xuân đầu hạ, lần này thái độ của các khách mời có phần thay đổi. Họ hết sức thận trọng, tỏ ra lạc quan, trịnh trọng giải thích chính sách của chính phủ hiện nay có tác dụng gì đối với việc phát triển bất động sản.
Trong hội nghị cũng tổ chức một cuộc phỏng vấn riêng rẽ, khi phỏng vấn đến người vừa đảm nhiệm vai trò phó phòng tín dụng ngân hàng thay Trần Hướng Viễn. Nhìn thấy người ta mặc bộ âu phục làm việc quen thuộc, Vương Xán bất giác ngây người trong giây lát.
Việc có mối tình ngắn ngủi cùng cô liệu có gây ra ảnh hưởng gì với người đó hay không? Có lẽ cũng đành để mọi chuyện trôi qua như vậy thôi. Không biết phải bao lâu nữa mới có thể khôi phục lại tình trạng bình thường như trước kia? Cái được gọi là bình thường phải chăng giống như khi chưa từng xảy ra chuyện gì? Nếu một chuyện tình thực sự đã từng xảy ra sau cùng biến mất không dấu tích, liệu chăng khiến con người ta bi thương, ai oán?
Những suy nghĩ này chợt hiện lên trong đầu Vương Xán khiến cô mơ màng, ngây lặng.
Hội nghị diễn ra quá nửa, di động của Vương Xán bỗng reo lên, là Hoàng Hiểu Thành gọi tới, cô ra ngoài nhận máy, tiện thể hít thở chút không khí trong lành. Anh nói rằng anh sắp đi công tác, sau đó trịnh trọng mời cô ngày mai cùng tới trường cũ ngắm cây bạch quả.
Vương Xán do dự một hồi, tâm trạng đang rối bời, đích thực nên ra ngoài hít thở không khí trong lành, thế nhưng bản năng lại mách bảo cô rằng vào lúc này đi lại quá thân thiết với Hoàng Hiểu Thành dường như không phải là hành động sáng suốt cho mấy.
“Ở hội thảo của trường, anh đã nhìn thấy lá bạch quả mấy ngày nay vừa đúng độ đẹp nhất, chỉ vài ngày nữa thôi gió lớn thổi qua, lá cây sẽ rụng hết đấy. Mọi thứ không chờ mình đâu, em đừng do dự thêm nữa.”
“Thế nhưng sáng ngày mai em còn một cuộc phỏng vấn nữa, làm gì có thời gian đi tiêu khiển cùng anh.”
“Sáng mai anh cũng phải đến trông hiện trường dự án, chúng ta hẹn nhau vào buổi chiều, anh sẽ tới đón em.”
“Được thôi!” Vương Xán suy tính một hồi, ngày mai có cuộc phỏng vấn tại hội nghị, những cuộc phỏng vấn kiểu này thường chỉ cần mang theo một chút đồ, không tốn nhiều thời gian, phải sang tuần sau mới phải giao bản thảo, không cần viết bài gấp. “Không cần anh phải đón, chúng ta hẹn nhau ở cổng trường là được rồi. Ừm, em sẽ gọi điện cho anh. Được, gặp ở cửa nam nhé. Bây giờ em đang có chút việc, không nói thêm nữa.”
Vương Xán cất di dộng, quay người đẩy cánh cửa lớn đi vào phòng hội nghị, giọng phát biểu của khách mời vang vọng bên tai: “… Nhân tố của chính sách này mãi mãi là trọng điểm mà chúng ta cần phải suy ngẫm. Muốn thị trường nhà đất phát triển một cách lành mạnh thì cần phải chú trọng nhiều công tác khác nữa.”
Cô lại tự nhắc nhở bản thân phải làm việc thật tốt thôi!
Ngày tiếp theo, đứng trước cổng phía nam trường đại học Khoa học tự nhiên mà trước kia Hoàng Hiểu Thành từng theo học, Vương Xán cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Trường đại học Khoa học tự nhiên cũng được coi là trường khá nổi trong nước, khuôn viên trường lớn, phía sau lại có một ngọn núi nhỏ trồng rất nhiều cây bạch quả, cứ vào tiết trời giữa thu thế này, chính là lúc lá cây bạch quả vàng rộ một khoảng trời, phong cảnh vô cùng tươi đẹp.
Trường Vương Xán học trước kia cách nơi này không xa, trước đây khi còn đi học, cô cũng thường xuyên cùng bạn học đến đây chơi. Sau khi yêu Hoàng Hiểu Thành, số lần cô tới đây càng lúc càng nhiều thêm.
“Em đang nghĩ gì thế?” Hoàng Hiểu Thành vội vã đến, thấy Vương Xán liền lên tiếng chào cô.
Vương Xán nhìn Hoàng Hiểu Thành, lại nhìn bản thân, không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Hôm nay, hai người không hẹn mà cùng mặc quần bò, đi giày thể thao, trông chẳng khác gì mấy nam nữ sinh viên trong trường. “Không ngờ chúng ta lại cùng giả trang thành sinh viên, quá mức vô sỉ.”
“Từ sau khi tốt nghiệp, anh chưa từng quay về trường, nhìn đám sinh viên này là biết, cho dù ăn mặc giống chúng đến độ nào, cũng chẳng bao giờ có được tâm thái, tinh thần thoải mái, thơ ngây như chúng được nữa.”
Đây cũng chính là cảm giác của Vương Xán, lúc nãy điều khiến cô cảm khái chính là những khuôn mặt vô ưu vô lo này. Cô lắc đầu lên tiếng: “Nhưng em lại không hề cảm thấy tiếc nuối vì chuyện này, nói cho cùng con người ai mà chẳng lớn lên, có được một vài thứ, lại mất đi một vài thứ khác, điều này là tất yếu.”
“Nếu đánh mất đi thứ mà mình hoàn toàn không muốn mất thì phải làm sao?”
Vương Xán lặng người đi, rất khó để trả lời những câu hỏi mang hàm ý sâu xa kiểu này, cô chỉ đành nói: “Hiếm khi đến đúng lúc lá bạch quả đẹp nhất, chúng ta đi thôi, lên núi ngắm lá cây.”
Thời tiết hôm nay thật tuyệt, trời cao mây trắng, ánh mặt trời sau buổi trưa hiền hòa, ấm nóng, làn gió mang theo không khí mát thi thảng thổi qua, khiến cho con người cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái, dễ chịu. Hai người đi dọc theo con đường hai bên đường trồng đầy cây, từ từ tiến ra phía sau trường học, tòa nhà giảng đường màu ghi phía trước, hai bảng thông báo dán chi chít những tờ quảng cáo màu xanh đỏ, sặc sỡ, những sinh viên nói chuyện cười đùa vui vẻ đi bộ hoặc đạp xe lướt qua… Những tháng ngày sinh viên vui vẻ mà giản dị cách đây không xa đó trông thật giống với cảnh tượng trước mắt. Chỉ có điều đi trên cùng một con đường đó, biết chắc rằng thời gian đó đã qua đi không bao giờ trở lại, hai người nhất thời lặng im không nói gì.
Lại đi qua một tòa nhà giảng đường, cả một cảnh tượng vàng kim chói rực hiện lên trước mắt, màu sắc rực rỡ tuyệt đẹp đó khiến con người ta bất giác phấn khởi hẳn lên. Đây chính là cảnh tượng mà Vương Xán yêu thích nhất, giống hệt như lần đầu cô đặt chân đến đây, chạy thật nhanh, thật nhanh, xông thẳng lên đỉnh núi, khi đứng lại đã mệt đứt hơi, tay chống đầu gối thở không ra hơi.
Bước chân của Hoàng Hiểu Thành không hề chậm hơn Vương Xán, nhưng tinh thần lại sảng khoái, hiển nhiên thể lực mạnh khỏe, dẻo dai hơn cô nhiều.
“Em thực sự già rồi, trước kia chạy lên núi không hề hấn gì, bây giờ lại thở gấp thành mức độ này, trời đất ơi.”
“Em vừa khỏi cúm mà, mau ngồi xuống, lau khô mồ hôi đi, đừng để bị cảm lạnh nữa.”
Hôm nay vẫn chưa phải cuối tuần, không có nhiều sinh viên lên đây đọc sách, thỉnh thoảng cũng có những đôi tình nhân quấn quýt, dạo bộ trên này, hoặc ngồi xuống hóng ánh nắng ấm áp ban chiều.
Vương Xán và Hoàng Hiểu Thành ngồi dưới bóng một cây bạch quả lớn. Hoàng Hiểu Thành nhìn ngó xung quanh rồi bật cười nói: “Trên trang web của trường học có một mục tổ chức hoạt động thường niên, các cựu sinh viên của trường kể về nơi đầu cầm tay, trao nụ hôn đầu của mình với bạn gái, có rất nhiều phản hồi khác nhau. Em đoán xem, những nơi thuộc top đầu là những nơi nào?”
Vương Xán bất giác mỉm cười, đáp án quá dễ để đoán ra. So sánh với cảnh vật của các trường đại học quanh đây, trường đại học Khoa học tự nhiên vẫn luôn nổi tiếng nghiêm ngặt học hành, thế nhưng sinh viên nơi đây không phải là những con mọt sách, ngốc nghếch, đến khi họ yêu ai cũng không hề kém lãng mạn hơn bất cứ sinh viên trường nào khác. Ngọn núi với những cây bạch quả này chất chứa những kỉ niệm tuổi thanh xuân của họ. Điều quan trọng hơn là, nơi này thực sự cũng chính là nơi họ trao nụ hôn đầu, sau đó bắt đầu chuyện tình lãng mạn.
Lúc đó, vừa bắt đầu học kì mới, đúng vào thời khắc đầu thu, cây bạch quả vẫn chưa chuyển sang màu vàng sẫm. Ánh nắng còn rực rỡ, xán lạn hơn hôm nay nhiều, nhiệt độ đương nhiên cũng cao hơn. Có điều, Vương Xán với Hoàng Hiểu Thành không hề tới đây đơn dộc, mà đi cùng rất nhiều những bạn sinh viên nam thanh nữ tú.
Vương Xán và Hoàng Hiểu Thành có một cuộc hẹn mùa hè vô cùng vui vẻ, nhưng quan hệ vẫn chưa thật sự thoải mái lắm. Đi mãi đi mãi, hai người cách đám đông một khoảng khá xa, đi dần ra phía sau, hai người nói chuyện trên trời dưới đất. Cả hai cũng biết rằng chuyện gì sắp xảy ra nhưng vẫn không dám tiến lên.
Vương Xán không còn nhớ tại sao hai người lại ôm chặt nhau, khi nụ hôn nóng bỏng đặt trên môi, cô vẫn còn chưa kịp phản ứng, phía trước đã truyền lại giọng nói thảng thốt của Hà Lệ Lệ: “Hoàng Hiểu Thành, cậu đang ở đâu thế?”
Hai người vội vã tách nhau ra, nhất thời xấu hổ không dám nhìn người kia, tay vẫn đang nắm chặt chưa kịp buông. Các bạn học đứng sau nhìn thấy, bắt đầu chọc ghẹo hai người. Hoàng Hiểu Thành vô cùng bình thản, còn Vương Xán lại căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, sau khi quay về trường, nhìn thấy sắc mặt của Hà Lệ Lệ cô mới nhận ra một vài chuyện, phản ứng của mình quá đỗi chậm chạp.
Vương Xán ngồi ôm đùi, ngây người suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó kì lạ, cô quay sang nhìn Hoàng Hiểu Thành, anh đang mỉm cười nhìn cô, rõ ràng biết cô đang nghĩ những gì, khiến cô cảm thấy vô cùng thẹn thùng.
Có điều từ trước đến nay Hoàng Hiểu Thành thuộc dạng người hiểu chuyện, biết dừng chân đúng lúc, không hề nhân cơ hội nói bất cứ điều gì, mà nằm xuống mặt đất. Khoảng thời gian hơn hai năm nay, ở thành phố rộng lớn này, anh thịnh thế, gặp thời cũng được, sức cùng lực kiệt cũng được, thế nhưng những khoảnh khắc tĩnh lặng, yên ả thế này thật sự quá ít để có thể dừng chân, nghỉ ngơi, nhớ lại khoảng thời gian sinh viên vô ưu vô lo. Anh bất giác than dài đầy thư thái: “Sau khi tốt nghiệp, nơi khiến anh nhớ nhất trong trường chính là nơi đây. Mùa thu đầu tiên đến với Thượng Hải, anh thấy trên tạp chí một tấm ảnh chụp về rừng cây bạch quả, rất muốn tới ngắm tận mắt. Thế nhưng khi mới đi làm, anh thực sự không điên đến mức xin nghỉ phép chỉ vì lí do này.”
Mãi lâu sau anh không nghe thấy Vương Xán ngồi bên nói gì, liền quay đầu nhìn, cô đang chăm chú nhặt những chiếc lá rơi trên mặt đất, lá bạch quả vào mùa thu có sắc vàng tươi tắn, vô cùng diễm lệ, hình dạng cũng mỹ miều. Còn Vương Xán ngây người nhìn vào những chiếc lá cây, tâm hồn như thể treo ngược cành cây, đây có lẽ là lần đầu tiên anh thấy cô như vậy.
“Em làm sao thế?”
Cô định thần lại, mỉm cười đáp: “Không sao cả.”
Trong lòng Hoàng Hiểu Thành chợt dâng trào một thứ tình cảm ấm áp, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Tiểu Xán, anh vẫn luôn cho rằng em sẽ không thể nào u buồn, sầu muộn như những cô gái lãng mạn khác.”
Vương Xán liếc nhìn anh rồi nói: “Anh cũng có lúc nhớ về trường cũ, điều này thực sự khiến em cảm thấy kinh ngạc. Em cũng luôn cho rằng anh chỉ biết nhìn về tương lai phía trước, chứ không thể cảm tính như thế này được.”
Hoàng Hiểu Thành nhất thời nghẹn giọng, im lặng một lúc, anh mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Thực ra thì anh đang nhớ em, Tiểu Xán, nỗi nhớ da diết.”
Vương Xán nghe vậy ૮ɦếƭ lặng người. Chim chóc đang nhảy nhót, hót ca ríu rít trên cành cây, lá cây rơi đầy mặt đất thi thoảng kêu lên xào xạc do bị người đi lại giẫm lên, không khí đột nhiên tĩnh lặng vô cùng.
Hoàng Hiểu Thành vẫn nằm trên mặt đất, nheo mắt nhìn bầu trời xuyên qua các tán lá. “Tiểu Xán, chúng ta có thể làm lại từ đầu được không?”
Vương Xán vẫn giữ nguyên thái độ ngây thần như trước, cầm trên tay chiếc lá bạch quả, mãi một hồi lâu chẳng hề đáp lại anh. Hoàng Hiểu Thành cũng đành chịu trận, lại cảm thấy buồn cười, ngồi dậy lấy chiếc lá trong tay cô, lúc này cô mới định thần lại.
“Đừng có lấy chuyên này ra làm trò đùa nữa.” Vương Xán đanh mặt lại.
Hoàng Hiểu Thành im lặng nhìn cô, thái độ không còn đùa cợt như trước nữa. Vương Xán tâm trí rối bời, lảng tránh ánh mắt của anh, tức giận suy ngẫm: “Quả nhiên là Hà Lệ Lệ thông minh hơn mình rất nhiều, quả nhiên mình đã chậm chạp, ngây ngốc đến nực cười.”
Vương Xán lên tiếng với giọng khổ sở: “Trên diễn đàn của trường anh không bàn luận về địa điểm chia tay rồi quay lại với nhau thì nên gặp ở địa điểm nào sao? Em dám đảm bảo lên tiếng yêu cầu chuyện này khi đi trên nơi đầy ắp kỉ niệm trước kia không phải là một ý hay. Hồi ức nếu không vui vẻ, bắt đầu lại sẽ chỉ là một trò cười mà thôi. Hồi ức mà quá đẹp, lại càng khiến người ta không biết tại sao phải chia tay, vậy nên chẳng cần thiết phải nói đến chuyện gương xưa lại lành.”
“Anh biết rằng vẫn còn nợ em một lời giải thích.”
“Không... không cần thiết nữa, thật đấy. Chuyện đã qua rồi thì hãy để nó qua đi.”
“Tiểu Xán, anh có thể khẳng định rằng em đã từng yêu anh.” Hoàng Hiểu Thành vẫn nhìn cô đắm duối. “Thế nhưng anh không dám khẳng định liệu em đã từng hận anh chưa?”
Vương Xán im lặng, không nói gì.
“Có đôi lúc, anh có một suy nghĩ ấu trĩ thế này, anh hy vọng em hận anh, như vậy ít nhất em cũng không quên anh. Còn hầu hết thời gian còn lại anh thường nghĩ, anh hoàn toàn không hề có tư cách yêu cầu em phải nhớ đến anh.”
Vương Xán khó khăn lắm mới lên tiếng được: “Chúng ta không đến mức nhất định phải dùng cách hận thù để nhớ về người kia.”
“Nói như vậy, em đã quyết định quên anh?”
Vương Xán nhìn anh, đôi mắt biết cười khiến cho anh cảm thấy đôi chút xa lạ. Một lúc sau, cô lấy tập kí phỏng vấn từ túi ra, lật đến trang sau cùng, nơi đó còn kẹp một chiếc lá bạch quả màu vàng.
“Mùa hè năm đó, em để trống, chỉ toàn suy nghĩ lung tung, cũng chẳng thể nào nghĩ ra tại sao anh nói đi là đi ngay được. Đến mùa thu, em đến phỏng vấn tại một nơi gần trường đại học Khoa học tự nhiên này, đột nhiên nhận ra thời gian trôi qua rất nhanh, lại đến mùa lá bạch quả vàng mượt. Sau khi tới đây, em mới phát hiện thấy, nơi đây vừa mưa xong, lá cây đều đã rụng gần hết. Hoa nở hoa tàn, bốn mùa luân hồi, có rất nhiều chuyện đều chẳng có đáp án. Em nhặt chiếc lá này rồi đặt vào đây, sau đó không hề lại đây lần nào nữa.”
Hoàng Hiểu Thành lặng người đi, một lúc sau mới lên tiếng được: “Anh xin lỗi...”
“Dù thế nào đi nữa, tất cả đều đã qua rồi. Anh nhìn xem, em đã thành thật nói cho anh biết hết tất cả những việc đã làm trong quá khứ, chính là muốn nói rằng em thực sự đã buông tay rồi. Em không muốn tìm hiểu về nguyên do, chúng ta không cần thiết phải chạy tới đây để tính món nợ năm xưa nữa.”
“Anh không thể nào quên được, cứ một khoảng thời gian, anh lại vào diễn đàn đó xem, sau đó nhớ lại những ngày hai ta bên nhau. Những hồi ức tuyệt đẹp mà em để lại cho anh chỉ đến sau khi đánh mất, anh mới biết, anh đã bỏ qua những gì.”
Vương Xán bật cười thành tiếng: “Đây được coi là lời khen muộn màng dành cho em hay sao? Cho dù đã chia tay rồi, em vẫn cứ là một người bạn gái không tệ, xứng đáng để hồi ức lại đúng không?”
Hoàng Hiểu Thành không hề để tâm đến lời mỉa mai này, bình tĩnh nói tiếp: “Vào năm cuối cấp ba, ông nội anh bị bệnh ung thư phổi. Gia cảnh nhà anh bình thường, bố mẹ vừa muốn chữa bệnh cho ông, lại vừa muốn dành tiền nuôi anh ăn học, vậy nên vô cùng vất vả. Vào lúc anh học năm thứ tư, bệnh tình ông càng lúc càng nghiêm trọng. Bố mẹ giấu anh, muốn chống chọi cho tới khi anh học hết thạc sỹ, thế nhưng nghỉ đông anh về thăm nhà mới biết, cứ để bố mẹ tiếp tục thế này, anh sẽ hận bản thân mình cả một đời.”
Vương Xán quay sang nhìn anh mà không dám tin vào tai mình, đôi mắt anh dưới ánh nắng mùa thu khẽ nheo lại, khuôn mặt anh tuấn kia chẳng hề hiện lên bất cứ biểu cảm nào khác.
“Cho nên anh quyết định từ bỏ việc học thạc sỹ, tìm việc ngay để giảm bớt gánh nặng cho gia đình?”
Hoàng Hiểu Thành gật đầu.
“Thế nhưng tại sao lúc đó anh không nói cho em biết? Với tình hình đó em hoàn toàn có thể hiểu cho lựa chọn của anh… Sau đó thì sao?” Vương Xán hoàn toàn nghẹn lời.
“Mức lương trung bình ở Hán Giang rất thấp, anh muốn kiếm tiền nuôi gia đình, đến Thượng Hải lập nghiệp chính là một lựa chọn tốt nhất...”
“Như vậy em cũng có thể hiểu được.”
“Anh biết em sẽ ủng hộ lựa chọn của mình.” Giọng nói của Hoàng Hiểu Thành rất bình tĩnh, như thể đang kể câu chuyện của người khác vậy: “Có điều tiền đồ ௱ôЛƓ lung chưa rõ ràng, anh không đủ dũng khí nói với em rằng: Hãy đi theo anh, chúng ta cùng tới Thượng Hải, anh có thể đem lại hạnh phúc cho em. Cứ kéo dài, lần lữa đến tận khi kí hợp đồng anh liền nghĩ, được thôi, lần này anh không thể nào không đối diện vối em được nữa.”
Vương Xán khẽ mở miệng, định nói gì rồi lại thôi.
“Em không tin sao? Thực ra bản thân anh cũng đã suy nghĩ rất lâu. Nhìn thấy em cứ cuối tuần lại ôm một bọc quần áo về nhà giặt giũ, nhìn em phát sốt truyền dịch rồi lặng lẽ khóc lóc, anh liền nghĩ, anh lấy cái gì để thuyết phục em từ bỏ cuộc sống dễ chịu, sung sướng, từ bỏ sự sắp xếp của gia đình rồi theo anh tới một thành phố xa lạ?”
Vương Xán không biết đáp lại thế nào. Cô thừa nhận, lúc đó biểu hiện của mình chẳng khác gì những cô con gái độc nhất trong gia đình thành phố đã quen được chiều chuộng, chăm sóc tận tình. Gia đình ở thành phố, bố mẹ lại hết lòng quan tâm, chăm sóc, hàng ngày ở lại trường, cô chỉ giặt ҨЦầЛ ŁóŤ và tất, trước nay chưa từng giặt những bộ quần áo hay chăn ga gối như những bạn học khác. Mỗi tuần cô đều về nhà, để bố mẹ bổ sung dinh dưỡng, chăm chút từng tí một. Bắt đầu từ năm thứ tư, cha mẹ đã dặn dò, hy vọng cô tìm một công việc ngay trong thành phố này, cô cũng không hề có ý phản đối. Đối với Hoàng Hiểu Thành, cô lúc nào cũng nũng nịu, nhõng nhẽo.
Có điều lúc đó Hoàng Hiểu Thành vô cùng chiều chuộng cô, dường như cũng rất thích được cô nũng nịu, nhõng nhẽo. Cô hoàn toàn không ngờ rằng, đối với anh mà nói, đây cũng là một gánh nặng.
“Em cảm thấy hơi nực cười, lần em bị cảm vào học kì cuối, em vẫn còn nhớ rất rõ.” Vương Xán quay đầu sang, nhẹ phàng lên tiếng: “Trời hôm đó lạnh là thế, tối muộn là thế, em nằm trên giường gọi điện cho anh, nói rằng em khó chịu vô cùng. Anh không nói lời nào liền cõng em tới bệnh viện ngay tức khắc, trên đường đi, em thấy đường cái vắng tanh không bóng người, nước trong rãnh cũng đóng thành băng, hoàn toàn không thấy xe cộ gì cả, lúc đó mới thấy mình quá đáng thế nào. Lúc em nằm truyền dịch, anh luôn ở cạnh bên, ngủ gục bên mép giường, em nhìn vào mái tóc của anh, lúc đó liền thầm nói với bản thân: “Ngoài bố mẹ ra, người đàn ông này chính là người đối xử tốt nhất với mình rồi, em phải học cách làm người lớn, sau này không bao giờ nhõng nhẽo, nũng nịu làm khổ anh nữa.”
Hoàng Hiểu Thành mím chặt môi nghe cô kể lại chuyện xưa. “Em khiến anh tự khinh bỉ bản thân mình, lẽ nào lúc ốm đau không nên tìm bạn trai sao? Lúc nãy anh nhắc đến chuyện em truyền dịch tiêm thuốc không hề có ý oán trách gì cả.”
“Em biết mà. Anh không hề oán trách em, chỉ là trong lòng em tự đưa ra phán đoán. Em quá nũng nịu, không biết quan tâm người khác, không thể chịu khổ, không chịu nổi bất cứ khó khăn nào. Anh hoàn toàn không hề cho em một cơ hội để lựa chọn, nói cho em hết nguyên nhân, kết quả, để em quyết định xem liệu có nên cùng anh tới Thượng Hải, hoặc giả có nên tiếp tục đoạn tình cảm này hay không.” Vương Xán mỉm cười khổ sở: “Cứ như vậy, em còn chưa kịp thực hiện quyết tâm của mình đã bị anh loại khỏi ván cờ rồi.”
“Chúng ta không có nhiều cơ hội để đưa ra quyết định. Nếu nói cho em biết, với tình cảm của chúng ta lúc đó, em sẽ không chia tay với anh chỉ vì nguyên nhân đó, khả năng cao nhất chính là anh lên Thượng Hải, em ở lại Hán Giang, tình cảm phân cách đôi nơi đó thực sự không công bằng với em chút nào.”
“Tóm lại, anh đã thay em ra quyết định, cứ như vậy bỏ đi không một lời giải thích rõ ràng.”
“Chỉ cần giải thích thì đồng nghĩa với việc lấy trách nhiệm mà anh nên gánh trói buộc em.”
Vương Xán lại mỉm cười trong đau khổ: “Vì thế, em nên tán thưởng sự cao thượng của anh đúng không?”
“Em đừng nói như vậy, Tiểu Xán. Anh không mong muốn khiến em chịu khổ, để em phải khó xử, không biết chọn lựa thế nào. Điều quan trọng hơn cả là… anh lo lắng. Ngoài việc gánh vác cả gia đình, anh không dám gánh vác thêm bất cứ lời hứa và sự kì vọng nào khác.”
Vương Xán nhìn vào bàn tay của mình, im lặng một hồi rồi hỏi: “Ông nội của anh bây giờ thế nào rồi?”
“Ông đã qua đời vào cuối năm ngoái.”
Vương Xán ngây người, ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Hoàng Hiểu Thành.
“Lúc nhận được thông tin bệnh tình ông trở nặng, anh đang đi công tác ở nước ngoài, lại gặp đúng sân bay quốc tế Charles De Gaulle, phải đợi mười ba tiếng đồng hồ mới về được, nên chẳng thể nào nhìn mặt ông lần cuối.”
Hoàng Hiểu Thành vẫn cố giữ trấn tĩnh, nhưng giọng nói lúc này đã nghiêm trọng đến mức khiến trái tim Vương Xán khẽ thắt lại, cô quay sang nhìn khuôn mặt anh, đưa tay nắm lấy bàn tay anh.
Vào khoảnh khắc đó, chim chóc dường như cũng cảm nhận được niềm đau mà thôi không réo rắt, không gian xung quanh im lặng đến kì lạ.
Hoàng Hiểu Thành nhẹ nhàng lên tiếng: “Điều an ủi duy nhất của anh chính là số tiền mà anh kiếm được gửi về nhà đã có tác dụng. Ông nội ra đi coi như cũng được an lành.”
“Xin lỗi, em….” Cô nhất thời nghẹn giọng, không biết phải nói gì.
“Anh chỉ muốn được em tha thứ, chứ không phải chỉ trích gì em, vậy nên không cần em nói lời xin lỗi.”
“Lúc nãy em vẫn còn tính toán, so đo với anh từng chút một, thực lòng em đã quá coi mình là trung tâm, thực sự cảm thấy hối lỗi. Anh từ bỏ việc học thạc sỹ và đây là một lựa chọn chính xác, thực sự không cần nhận được sự tha thứ của người khác.”
“Sau khi lo liệu xong hậu sự cho ông nội, anh quay lai Thượng Hải làm, lại bắt đầu công việc, tăng ca, đi công tác không ngừng nghỉ, thế nhưng trong lòng trống trải, cả ngày chỉ nhớ lại những ngày tháng còn ở bên em.”
Kí ức giống như một chiếc máy chiếu phim, những hình ảnh trong quá khứ không ngừng phát lại trước mắt, Vương Xán ngây người một hồi lâu, mới lấy lại được tinh thần, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Có lẽ phán đoán của anh không sai. Em thừa nhận, nếu như lúc đó anh thực sự nói rằng muốn em đi theo anh, em không chắc sẽ đáp lại anh thế nào. Chịu nhường một bước, nếu hai chúng ta tiếp tục yêu đương, khả năng chia tay cũng không thấp. Nghĩ như vậy, em lại càng không biết nói gì thêm.”
“Không cần em phải an ủi anh, anh đã suy nghĩ hết cả rồi, nhưng anh thực sự đánh giá quá thấp địa vị của em trong lòng mình. Anh không thể nào quên được em.”
Lần đầu tiên Hoàng Hiểu Thành thật thà nói hết mọi chuyện với Vương Xán như vậy. Giọng nói anh trầm ồm, ánh mắt dịu dàng, ám áp, khiến Vương Xán không thể nào nhìn thẳng vào đôi mắt chan chứa tình cảm đó, buông tay anh ra, cúi đầu gạt chiếc lá rơi trên vai mình xuống.
“Khi chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ, ngoại trừ những khuyết điểm bị anh phát hiện, em ít nhiều vẫn còn những mặt tốt đẹp để anh hồi ức lại, em cảm thấy rất vui. Có điều em vẫn cứ là Vương Xán, ở trong nhà trước nay vẫn không vào bếp, số lần rửa bán ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay. Bố mẹ em chiều chuộng em quá, yêu cầu duy nhất với em chính là em vui vẻ, thế nên em rất tự nhiên tiếp nhận sự quan tâm, chăm sóc của bố mẹ, không có mơ ước cao xa và hoàn toàn mãn nguyện với công việc hiện tại. Hiểu Thành, có lẽ anh đã dùng kí ức của mình thần tượng hóa, hoàn mỹ hóa em lên mà thôi.”
“Em cảm thấy anh là kiểu người dùng đôi mắt màu hồng nhìn về quá khứ sao?”
“Có những lúc hồi ức lại chuyện cũ, không tránh khỏi việc lí trí phải nhường chỗ cho cảm tính.”
“Em đích thực là rất biết cách an ủi anh.” Hoàng Hiểu Thành mỉm cười nói: “Vậy em hãy nói cho anh nghe, làm việc hơn hai năm rồi, em đã bao giờ chịu khổ chưa? Lẽ nào đồng nghiệp, cấp trên đều yêu thương em như bố mẹ, công việc của em vẫn luôn thuận lợi không gặp chút trắc trở nào sao?”
Không chịu khổ mới lạ! Vương Xán mỉm cười đầy phiền muộn. Thi vào làm trong tòa soạn đã khó, lúc làm phóng viên thực tập, có quá nhiều thứ cần phải học hỏi, bị lãnh đạo, tiền bối, cấp trên sai vặt đến chóng cả mặt, bản thảo viết bị chữa lên chữa xuống là chuyện thường tình, thi thoảng viết bài cho tòa báo khác, cấp trên còn chưa nói gì, bản thân đã sợ ૮ɦếƭ khi*p.
Mang theo nỗi đau thất tình, khó khăn lắm mới vượt qua được thời gian hai tháng thử việc, cô được phân tới bộ phận kinh tế, cố gắng nỗ lực bổ sung kiến thức bất động sản, đã từng phải leo tới mười mấy tầng lầu dưới thời tiết nắng gắt, suýt chút nữa là cảm nắng. Cô cũng đã từng xử lí đơn tố cáo, kiến nghị của người dân, sau đó bị nhà doanh nghiệp chạy tới tận tòa báo chửi cho một trận thừa sống thiếu ૮ɦếƭ, sau đó còn bị người phụ trách bên bộ phận quảng cáo trách móc là không biết đại thể, ảnh hưởng đến nguồn thu nhập quảng cáo của tòa soạn.
Bản thân Vương Xán cũng cảm thấy hiếu kì, những người được chiều chuộng ở nhà, ở trường học, sau khi bước vào xã hội không ngờ vẫn có thể tiếp nhận được sự thật rằng không còn ai chịu bao bọc, chăm sóc, chiều theo ý mình như trước nữa. Cô từ từ thích ứng với tất cả mọi quy tắc ở nơi làm việc, thậm chí không hề oán thán với cha mẹ, từ từ vượt qua mọi khó khăn mà không hề cảm thấy uất ức gì.
Thế nhưng bây giờ cô không muốn nói những điều này, vậy nên chỉ bình thản lên tiếng: “Công việc mà, chẳng qua chỉ là một quá trình thích ứng mà thôi.”
“Đúng thế, thích ứng. Thấy Hà Lệ Lệ cũng có thể thích ứng với cuộc sống và công việc ở Thượng Hải, anh mới thấy lúc đó đã quá thiếu lòng tin ở em.”
Nhắc đến Hà Lệ Lệ, Vương Xán liền nghiêm túc lên tiếng: “Hiểu Thành, em vẫn nhiều chuyện, muốn nói thêm một câu nữa, có lẽ cả cuộc đời này, anh chẳng thể nào tìm được một Hà Lệ Lệ thứ hai đối xử với mình tốt như vậy đâu.”
Hoàng Hiểu Thành quay sang nhìn cô, lại nằm xuống mặt đất, nhìn bầu trời rồi nói: “Vương Xán, em đang làm tổn thương lòng tự tôn của anh đấy. Anh đang thành thật bày tỏ với em rằng anh vẫn còn yêu em, hy vọng hai chúng ta có thể bắt đầu lại, vậy mà em lại tiến cử cho anh một người phụ nữ khác. Lần trước anh đã nói rõ rồi, cô ấy đối với anh tốt, anh biết điều đó. Thế nhưng đáng tiếc một điều, anh không yêu cô ấy.”
“Xin lỗi, em nhắc tới Hà Lệ Lệ chỉ vì muốn nói rằng, e là quan hệ giữa chúng ta từ trước đến nay chưa thể nào tới mức độ không cần biết kết quả mà yêu thương và trách nhiệm hết mình như vậy.”
Câu nói này khiến Hoàng Hiểu Thành ngây lặng người đi.
“Anh cho rằng tình yêu của em không đủ sâu đậm đến mức đồng ý cùng anh tới Thượng Hải chịu khổ, có lẽ anh phán đoán không hề sai. Có điều, em cũng có một phán đoán của riêng mình, em cho rằng tình yêu của anh với em cũng yếu mềm như vậy, thậm chí anh không hề dự định tiếp nhận một lời từ chối như mình đã thấy trước.”
Hoàng Hiểu Thành vẫn im lặng không nói gì.
“Nói điều này không phải để phê bình, đánh giá gì anh hết, thời gian chúng ta ở bên nhau không đủ dài, nhưng vẫn cứ để lại kí ức trong nhau, chỉ đơn giản vậy thôi. Còn về việc muốn làm lại từ đầu thì em cảm thấy, thời gian hai năm, cuộc sống của chúng ta đã có quá nhiều thay đổi, chẳng thể nào quay lại trước kia nữa.”
“Chẳng thể nào quay lại trước kia nữa... Đây cũng là một câu được nhắc đến nhiều nhất trên diễn đàn bàn luận về tình yêu sinh viên. Đừng cho rằng anh quá tự phụ, Tiểu Xán, anh đã hạ quyết tâm lớn, mới dám nói với em những lời này. Bây giờ anh đã có một công việc có thể coi là tiền đồ xán lạn, thế nhưng nói cho cùng vẫn phiêu dạt ở thành phố khác, chỗ ở bất định, tích lũy không nhiều, chẳng khác nào hai năm trước, anh không chắc chắn có thể cho em cái gì không. Anh chỉ biết rằng, anh cảm thấy vô cùng tiếc nuối đoạn tình cảm này, nếu anh còn không thổ lộ thì sẽ mãi mãi không còn hy vọng níu kéo được em nữa.”
“Anh chỉ muốn níu giữ lại những hối tiếc trong quá khứ…”
“Em đừng có nói móc anh mãi thế, cũng đừng vội vàng từ chối. Tiểu Xán, anh có thể nhận ra bây giờ em không vui, hãy cho anh một chút thời gian, để chúng ta thử xem có khả năng quay lại như trước được không.”
“Làm lại từ đầu không chỉ cần lý do hai người còn độc thân là được. Hiểu Thành, anh cũng biết rằng, em đã có bạn trai, tình cảm của em không thể nói thu là thu lại được, vừa chia tay một người đàn ông, lại vội quay lại với bạn trai cũ. Như vậy chẳng khác nào coi anh là chiếc phao cứu sinh.”
“Anh không để ý.” Hiểu Thành bật cười nói: “Coi anh là chiếc phao cứu sinh cũng được, anh không có ý kiến gì, có lẽ sau khi khoác anh lên người em lại không chịu bỏ xuống cũng nên, như vậy coi như anh đã thắng rồi.”
Vương Xán bật cười trước lời nói dí dỏm của anh, lắc đầu nói: “Để tránh cảm giác cô đơn mà làm cho cuộc sống hỗn loạn, em cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Tiểu Xán, em thực sự đã từ bỏ anh rồi sao?”
Vương Xán im lặng không nói gì.
“Không trách em được, là do anh đã vứt bỏ em trước.” Hoàng Hiểu Thành đứng dậy, từ từ cúi xuống nhặt chiếc lá rơi dưới mặt đất. “Thế nhưng chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà.”
Vương Xán ngước đầu lên nhìn Hoàng Hiểu Thành, ánh mặt trời xuyên qua tán lá chiếu lên người anh, tạo nên những đốm sáng lấp lánh, dường như thời gian lúc này đang trùng lặp với một khoảng thời gian xa xưa trong quá khứ. Cảm giác này khiến cho Vương Xán nín thở vì xúc động, cô cố gắng trấn tĩnh lại tâm trạng, để cho mình thoải mái hơn.
“Thời gian chúng ta đều có, thế nhưng tuổi thanh xuân ngắn ngủi, không nên lãng phí vào những chuyện không thể nào.”
Hoàng Hiểu Thành vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn khôi phục lại thái độ bất cần và dí dỏm mọi ngày, nhìn vào ánh mắt của cô một cách dịu dàng mà cũng vui vẻ.
“Đừng vội nói những lời này để anh bỏ cuộc. Lòng anh như thế nào là chuyện của anh, anh thích hướng trái tim về đâu thì hướng, đợi em yêu lại anh, cũng là mong muốn của riêng mình anh, không liên quan đến người khác.”
Vương Xán chán nản, cô biết tuy Hoàng Hiểu Thành hơn cô có một tuổi, nhưng tâm trí lại kiên định hơn cô rất nhiều, nên cũng đành nói: “Nếu như không ai thuyết phục được ai vậy thì tùy theo ý anh thôi.”
Hoàng Hiểu Thành đưa tay về phía cô, cô do dự một hồi rồi nắm lấy, anh kéo cô lên đủ mạnh để cô đứng ngay trước mặt mình. Ngoài hai bàn tay nắm lấy nhau, thân thể hai người không hề tiếp xúc, có điều tư thế lúc này lại vô cùng thân mật. Vương Xán nhìn thấy rõ khuôn mặt của mình trong ánh mắt anh, cô cố gắng rút tay lại nhưng Hoàng Hiểu Thành không hề có ý định bỏ ra.
“Tiếp sau đây có phải em sẽ nói với anh rằng: Hai chúng ta vẫn là bạn bè.”
Vương Xán mỉm cười tươi tắn đáp: “Đúng thế, chỉ cần anh bằng lòng, chúng ta vẫn cứ là bạn bè.”
Hoàng Hiểu Thành cũng mỉm cười: “Nghe nói sau khi nhận được câu nói này thì phía sau sẽ chẳng còn kịch hay nữa, thế nhưng chúng ta vẫn còn thời gian. Nếu em đã coi anh là bạn bè, việc qua lại giao tiếp giữa bạn bè là điều bình thường đúng không?”
“Nếu đó là yêu cầu có nhiễm vị tình cảm, vậy thì có khả năng cũng chẳng thể làm bạn bè được nữa.”
“Anh chấp nhận lời cảnh cáo này.” Anh buông tay của Vương Xán ra, bình thản như không nói: “Không còn sớm nữa, anh đưa em về nhé.”