"Thẩm Thanh Hà, Cố Việt sớm đã biết cô thích anh ấy."
Ngón tay bám lên mặt bàn của Thẩm Thanh Hà dùng sức, giọng nói của cô thoát ra khỏi miệng cũng đã trở nên lạc đi.
"Bao lâu?"
"Sáu năm."
Một câu đáp chắc nịch kia làm cho sống lưng của Thẩm Thanh Hà run rẩy rồi co lại, cô đưa mắt nhìn Tần Miên, dường như muốn xuyên qua người cô ta để nhớ về miền kí ức xưa cũ.
Thẩm Thanh Hà trong quá khứ là một đứa nhỏ nhút nhát, cô không hay chủ động bắt chuyện, càng không hay tham gia vào cuộc hội thoại của những người xung quanh.
Thế cho nên cô không có nhiều bạn, Cố Việt, Tần Miên cùng vài người bạn học nữa, đó là hết thảy những người cô thật tâm xem trọng.
Mùa đông năm Thẩm Thanh Hà tròn hai mươi tuổi, Cố Việt cùng bạn bè tổ chức một tiệc sinh nhật ấm áp cho cô, đến bây giờ Thẩm Thanh Hà vẫn còn nhớ rõ căn phòng với ánh đèn lung linh cùng chiếc bánh kem chúc mừng sinh nhật rực rỡ của chính mình.
Vài chục phút trước, cô đã tưởng tượng đến vô số khung cảnh tốt đẹp, nhưng vài chục phút sau, cô ngơ ngác nhìn bọn họ lần lượt có điện thoại đến rồi vội rời đi.
Sắc mặt họ lo lắng giống hệt nhau, Thẩm Thanh Hà chẳng thể níu kéo, chỉ đành đưa mắt đờ đẫn nhìn họ bước ra khỏi phòng.
Sau cùng chỉ còn mỗi Cố Việt, lúc hắn đứng cạnh cô bày vẻ mặt chần chừ, tim trong иgự¢ Thẩm Thanh Hà liền đập lệch một nhịp.
"Thanh Hà, cậu chờ tôi, tôi nhất định sẽ quay trở lại đón sinh nhật với cậu."
Thẩm Thanh Hà ngẩng mặt lên, cô mỉm cười đáp.
"Được, tôi chờ cậu."
Cánh cửa phòng lẫn nữa được đóng lại, cô đảo mắt nhìn xung quanh, tiếng cười nói vui vẻ lúc nãy tựa như là một hồi ảo giác.
Sinh nhật năm hai mươi tuổi, cô đợi đến năm tiếng đồng hồ dài, Cố Việt vẫn chưa hề quay lại...
Cô lẳng lặng ăn từng ngụm một, vị béo của kem pha thêm chút đăng đắng của sô cô la, chẳng hiểu sao lòng cô lại bất giác đau nhói, nước mắt từ từ chảy dài xuống gò má.
Khi trời dần hừng đông, Thẩm Thanh Hà đã qua tuổi hai mươi ấy chỉ với chính bản thân mình.
"Chúc mừng sinh nhật, Thẩm Thanh Hà."
Thẩm Thanh Hà đứng lên, lủi thủi mở cửa phòng rồi rời đi, đồ ăn trên bàn ngoài chiếc bánh ken bị cắt dở, cô chưa từng động đũa đến món nào cả.
Bấy giờ Thẩm Thanh Hà mới biết được, hóa ra lúc bản thân cô đang lạc lỏng bơ vơ, thì ở một nơi khác, những người mà cô xem là bạn đang tụ chung lại, hả hê cười cợt trước sự thảm hại của mình.
Ngày quan trọng nhất của cô trong suốt một năm, vậy mà họ lại tàn ác đến mức phá hủy chúng, để khiến mỗi lúc cô nhớ lại, trong lòng dâng lên vô số đau đớn cùng chua xót.
Thẩm Thanh Hà như ૮ɦếƭ lặng cả người, cô nhớ sau đêm đó nhóm bạn học kể cả Cố Việt đều đối xử tốt hơn với cô, cứ tưởng rằng họ áy náy vì sự cố không nên có ngày hôm ấy.
Vậy mà cô chẳng hay biết, sự cố trong suy nghĩ của mình, vậy mà lại là một kế hoạch đã được lên ý tưởng sẵn từ trước.
"Nhìn khuôn mặt của cô hình như là nhớ ra hết rồi. Thẩm Thanh Hà, cô không biết được đâu, ngày hôm đó tôi còn cố tình đến sớm để xem qua cô thêm một lần, kết quả nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch xơ xác đó, tôi cực kì vui vẻ luôn đấy."
Tần Miên lúc đó cười to như thế nào, chỉ cần vừa nghĩ lại máu nóng trong người cô ta sục sôi, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên, vẻ mặt đắc ý vô cùng.
"Cố Việt biết rõ cô thích anh ấy, cho nên anh ta mới dễ dàng chơi đùa trên tình cảm của cô mà chẳng có một chút hối hận nào. Ngày Cố Việt rời khỏi phòng tiệc, anh ấy đã nhanh chân chạy đến chỗ tôi. Cô có biết đêm ấy hai người chúng tôi làm gì không?"
"Một căn phòng ấm áp chứa bọn tôi, còn cô lại bị đẩy sang một bên, chờ đợi trong vô vọng rồi hụt hẫng, ha, thật sự rất buồn cười."
Thẩm Thanh Hà mặt cắt không còn một giọt máu, còn Tần Miên vẫn đang thỏa thuê trước trò đùa quái ác của mình.
"Cô có biết bản thân che giấu rất tệ hay không, chỉ một ánh mắt thôi người ngoài nhìn vào cũng đủ hiểu mọi chuyện. Nhưng vì sao cô vẫn được ở cạnh chúng tôi ấy nhỉ..."
Thẩm Thanh Hà nhắm chặt mắt lại, cô không muốn nghe thêm một câu chữ nào từ miệng Tần Miên nữa.
"Câm miệng!" Tiếng nói của Thẩm Thanh Hà rít nhẹ qua kẽ răng.
"Chính là vì tôi vẫn luyến tiếc cô đấy Thanh Hà, chỉ cần một ngày không được nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của cô tôi lại ăn không ngon ngủ không yên. Tôi muốn để cô ở gần Cố Việt, anh ấy sợ tôi ghen tuông thì càng yêu chiều với tôi và lạnh nhạt với cô hơn, còn cô thì càng lúc càng đau đớn. Khoảng thời gian mà cô xem là địa ngục muốn thoát đi thì tôi lại đang phơi phới mà hưởng thụ."
Tần Miên thở dài: "Cô đừng tự ảo tưởng về thứ tình cảm mà Cố Việt dành cho mình nữa, nếu anh ấy thật sự yêu thương trân trọng cô, thì cũng sẽ không hùa theo cùng tôi mà đùa giỡn với cô như thế. Suy cho cùng, cô với cái danh vợ của Cố Việt chẳng hề xứng một chút nào, vị trí đó vốn là..." của tôi.
Lời nói của Tần Miên đứt đoạn, cô ta trợn mắt nhìn Thẩm Thanh Hà đang đứng ở đối diện, sau đó cảm giác lạnh lẽo trên đỉnh đầu càng hiện ra rõ.
Tần Miên với tay sờ vào mái tóc ướt nhẹp của mình, nhìn chất lỏng màu đỏ hồng trên tay mà không thể tin nổi vào mắt của mình.
Thẩm Thanh Hà tạt ly sinh tố dâu ấy vào người Tần Miên, cô ta điên rồi sao?
"Đúng, tôi không xứng với Cố Việt, cô mới là người hoàn hảo nhất với anh ta. Hai người quả thật trời sinh một đôi, một vô sỉ bỉ ổi, một đê hèn tiện, là tuyệt phối!"
"Việc mà tôi hối hận nhất trong cuộc đời này, đó chính là quen biết và kết giao với hạng người đốn mạt như các người!"