"Thanh Hà, là tôi đây, Tần Miên. Chúng ta có thể gặp nhau được không?"
Thẩm Thanh Hà không biết được vì sao Tần Miên tìm được số điện thoại của cô, càng không đoán ra nguyên nhân mà cô ta muốn gặp mình. Cô chần chừ một chút rồi đáp.
"Giữa chúng ta không có gì để nói cả."
"Tôi đợi cậu ở quán cà phê gần trường cũ, không gặp không về."
Tần Miên không để cho Thẩm Thanh Hà có cơ hội từ chối, cô ta vừa nói xong liền cúp máy ngay, cô nhìn màn hình điện thoại tắt ngúm, dư âm vang vọng bên tai làm người cô khựng lại một chỗ.
Thẩm Thanh Hà mở vòi nước, cô máy móc rửa bát, trong đầu lại hiện lên vô số hình ảnh trong quá khứ.
Ba năm xa cách, sau cùng người mà cô muốn trốn tránh cả một đời cũng đã đến lúc phải thẳng thắn đối diện.
Thẩm Thanh Hà đi đến chốn cũ, nơi mà ba người họ thường xuyên lui đến trong bốn năm đại học. Khung cảnh ở hiện tại hợp với mảnh ghép vụ vỡ trong kí ức hợp thành một, đã rất lâu rồi chưa từng ghé qua, chẳng ngờ đến dáng vẻ của nơi này vẫn luôn không thay đổi.
Tần Miên ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, ánh nắng hắt vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia, cô ta vừa nhìn thấy Thẩm Thanh Hà liền vẫy tay gọi cô, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi, giống hệt như bao lần trước.
Trong giây phút đó, Thẩm Thanh Hà như rơi vào ảo giác, cô không phân biệt nỗi bản thân mình là ai, bây giờ đã bao nhiêu tuổi, là Thẩm Thanh Hà mang tình yêu thầm kín với Cố Việt sáu năm trước, hay là Thẩm Thanh Hà đã không còn vướng bận về thứ tình cảm kia như hiện tại.
"Thanh Hà..."
Tần Miên gọi cô bằng chất giọng trong trẻo, cô đi đến ngồi xuống đối diện với cô ấy, phất hiện trước mắt mình là một ly sinh tố dâu, kiểu cách giống hệt với nhiều năm về trước.
Tần Miên vẫn còn nhớ rõ sở thích của Thẩm Thanh Hà, nhưng cô đã quên mất người con gái trước mặt yêu thích đồ uống gì.
Thẩm Thanh Hà đến đây không phải vì Tần Miên ôn lại chuyện cũ, cô đẩy ly nước ra khỏi tầm nhìn của mình, nhẹ giọng hỏi.
"Cậu gọi tôi đến là có chuyện gì cần nói sao?"
Tần Miên nghe được những lời nói của cô, đáy mắt không giấu nổi kinh ngạc, chút giả dối còn sót lại trên khuôn mặt ấy lần lượt bị rút đi, mà Thẩm Thanh Hà đối với sự biến hóa của cô ta, cô sớm đã quen thuộc, một chút giật mình trên khuôn mặt cũng tìm không ra.
"Cậu kết hôn với Cố Việt rồi?"
Tần Miên nói những lời này xong, đáy mắt không giấu được sự ghen tức. Thẩm Thanh Hà sớm đã biết được tính khí không muốn thua kém ai của Tần Miên, nhưng cô của bây giờ đã không còn là kẻ yếu hèn khúm núm trước ngôn từ của Tần Miên nữa.
Người ở vị thế chủ động hiện tại, là Thẩm Thanh Hà, không phải cô ta.
"Phải, thì sao?"
Cho dù chỉ vài ngày nữa thôi cô và Cố Việt đường ai nấy đi, thì hiện tại Thẩm Thanh Hà cũng không muốn Tần Miên nghe được những điều ấy.
"Tôi không nghĩ rằng cậu lại là người như thế, cậu biết rõ tôi với Cố Việt là một đôi, nhưng đến cuối vẫn muốn chen vào mối quan hệ này. Cậu không thấy mình xấu xa lắm sao Thanh Hà?"
Tần Miên vừa dứt tiếng, Thẩm Thanh Hà đã không nhịn được phì cười.
Tần Miên vẫn là dáng vẻ ấu trĩ như thế, Cố Việt chính là yêu ૮ɦếƭ dáng vẻ này của cô ta, còn cô thì chán ghét nhất chính là bộ dạng tự cho là đúng này của Tần Miên. Cô ngẩng đầu đối diện với đôi mắt oai oán của người đối diện, trả lời từng chữ từng chữ một.
"Tần Miên, cô và Cố Việt đã chia tay từ ba năm trước..." Thẩm Thanh Hà đưa tay lên, nơi ngón áp út phản chiếu ánh sáng trắng bạc của chiếc nhẫn cưới còn mới.
"Tôi và Cố Việt đã kết hôn, giấy tờ rõ ràng, là ai xấu xa, là ai không có liêm sỉ chen vào, nên tự hỏi chính bản thân cô mới phải."
"Cô..."
Tần Miên tức giận đến độ suýt chút nữa là phát hỏa, cô ta liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Hà, bộ dáng cao ngạo khó gần ấy, cho dù là ở trong bất kì hoàn cảnh gì, cô đều mang dáng vẻ bình tĩnh mà đối mặt. Từ bài tập khó nhằn, cho đến lời tỏ tình của nam sinh lớp khác, đến việc người mình yêu đến ૮ɦếƭ đi sống lại bị Tần Miên ςướק mất, Thẩm Thanh Hà vẫn có thể thong dong như không có chuyện gì xảy ra, im lặng làm một cái bóng đơn độc ở phía sau họ, chưa bao giờ tiến qua lằn ranh mà cô cố tình bẫy sẵn.
Thẩm Thanh Hà càng tỏ vẻ tốt đẹp như thế, Tần Miên càng chán ghét con người này vô cùng, trong ý niệm của cô ta, chưa bao giờ ngừng muốn vùi dập con người đó thành tro bụi.
"Ha..." Tần Miên như nhớ đến gì đó, bỗng dưng cười nấc lên một tiếng, cô ta nghiêng đầu, dùng ánh mắt trong sáng của mình hỏi Thẩm Thanh Hà: "Nhìn bộ dạng đắc ý của cô kìa, thế mà cô lại quên đêm mùa đông của năm năm trước, càng quên mất Cố Việt đã đối xử tệ với mình cỡ nào, vậy mà cô vẫn nguyện ý làm vợ cho anh ấy, chậc, đúng là tình yêu khiến cho con người ta trở nên ti tiện mà."
Tay Thẩm Thanh Hà đặt lên bàn khẽ cuộn lại, lời Tần Miên nói là như thế nào, tại sao cô nghe nhưng lại không hiểu gì hết thế này?
"Đêm mùa đông năm ấy, Cố Việt tổ chức sinh nhật cho cô nhưng không đến, hại cô ngồi chờ suốt năm tiếng đồng hồ. Đó không phải là trùng hợp mà là do tôi cố ý bảo anh ấy làm như thế. Cố Việt vì muốn tôi vui lòng, dĩ nhiên sẽ hy sinh cô. Thẩm Thanh Hà, chuyện cô có ý với Cố Việt, lúc đó không có ai là không biết cả."
Thẩm Thanh Hà hoảng loạn mà nhìn Tần Miên, cô có cảm giác như cả người lẫn tâm tư của bản thân sớm đã bị Tần Miên bóc ra trần trụi.
"Đừng nói nữa..."
Thẩm Thanh Hà yếu ớt phản kháng, nhưng càng như thế, ánh mắt ác ý của Tần Miên hướng về người cô càng sâu hơn. Trong sự sợ hãi và tuyệt vọng, Tần Miên nhanh chóng cho Thẩm Thanh Hà biết, nỗi lo lắng nhất trong linh hồn cô, sớm đã trở thành trò cười cho cả thiên hạ.
"Thẩm Thanh Hà, Cố Việt sớm đã biết cô thích anh ấy."