"Thanh Hà, người này là ai?"
Tay Thẩm Thanh Hà bị Cố Việt siết đến đau nhói, một cơn gió thổi tạt đến đây, lòng Thanh Hà cũng trở nên lạnh toát. Cô mấp máy môi, khẽ đáp.
“Người vừa mới quen, anh ấy tốt bụng nên đưa em về nhà.”
“Chỉ vừa mới quen mà em đã đồng ý ngồi xe của người ta, Thanh Hà, em đừng có cả tin như thế chứ?”
Lời của Cố Việt không lớn, nhưng đủ để Thẩm Thanh Hà cùng Sở Tiêu nghe được, ánh mắt của cô trong phút chốc tối lại.
Cô Việt nói đúng thật, nếu không phải vì cô yếu lòng, có lẽ cuộc sống của cô đã không rơi vào ngã rẽ đầy tối tăm như hiện giờ.
Sở Tiêu cảm nhận được bầu không khí có phần trầm trọng, hắn cũng không quá thích cách nói chuyện nặng nề của Cố Việt với Thẩm Thanh Hà, trước mặt một người xa lạ, hắn sẵn sàng lớn tiếng chất vấn cô. Cố Việt này còn xem trọng mặt mũi của mình còn hơn là cảm xúc của Thẩm Thanh Hà.
Sở Tiêu vội lên tiếng nhằm cắt ngang cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ của hai người.
“Xin hỏi, anh là?”
“Tôi là chồng hợp pháp của Thanh Hà, anh có vấn đề gì cần nói với tôi sao?”
Cố Việt nói xong liền ôm lấy Thanh Hà vào lòng, mặc cho cô giãy giụa thế nào, anh ta cũng nhất quyết không buông tay.
Thái độ thù địch của Cố Việt rất rõ ràng, nhưng Sở Tiêu lại cảm thấy có chút không hợp lý.
Dường như hắn không phải ra mặt vì ghen tuông, sự tức giận này giống như Sở Tiêu đang nhăm nhe một món đồ trên tay Cố Việt, điều đó khiến cho hắn nhịn không được mà cảm thấy bất mãn.
Mắt Sở Tiêu lướt qua khuôn mặt thẩn thờ của Thẩm Thanh Hà, hơi nhíu mày lại.
“Không có gì, vậy tôi về trước nhé Thanh Hà.”
Thẩm Thanh Hà giật mình với tiếng gọi này, cô nâng mắt lên, ở nơi hai người đối diện nhau, Sở Tiêu có thể nhìn thấy được sự tuyệt vọng hằn sâu vào đôi đồng tử ấy. Nét man mác buồn vốn đã phai nhạt, nay khi đứng bên cạnh Cố Việt lại càng được tô đậm thêm.
Thẩm Thanh Hà chính là đang tự chịu khổ mà.
“Lần nữa cám ơn anh đã đưa tôi về, tạm biệt.”
Sở Tiêu còn chưa kịp đưa tay chào Thanh Hà, Cố Việt đã chịu không nổi mà kéo người vào trong. Sở Tiêu nương theo bóng dáng của hai người, chẳng hiểu sau lại thở dài.
Lục Tinh Hạo lúc này mới thò đầu từ phía sau người Sở Tiêu, cậu nhóc bám vào đùi hắn, nói nhỏ.
“Cậu ơi, cái chú hung dữ đó là ai vậy? Chú ấy làm đau tay chị Thanh Hà rồi.”
“Sao con lại biết?”
“Lúc nãy còn thấy chị ấy xoa tay, chân mày còn nhăn lại nữa, giống như là đau lắm ý.”
Sở Tiêu cũng có chú ý đến, hai con người xa lạ chỉ nói chuyện với Thẩm Thanh Hà vài câu, vậy mà còn có mắt nhìn hơn người chồng hợp pháp kia của cô.
“Cậu ơi, có khi nào chị Thanh Hà đi chơi khuya về cũng sẽ bị phạt như con không?”
Sở Tiêu phì cười, hắn xoa đầu Tinh Hạo, đáp: “Sẽ không đâu, hôm nay chỉ có nhóc thối nhà con bị phạt thôi. Về chuẩn bị đối diện với mẹ con đi.”
Lục Tinh Hạo nghe đến đó liền sợ đến mức rùng mình, nhưng nhóc con vẫn dõi mắt theo bóng dáng của Thẩm thanh Hà, đôi mắt trong veo ấy phác họa rõ ràng khuôn mặt trầm tư của cô. Hạo Hạo quay sang nắm lấy tay Sở Tiêu, hỏi nhỏ.
“Cậu ơi, vậy sao này con còn có thế gặp được chị Thanh Hà không cậu?”
“Mới gặp người ta có một lần mà đã thích đến như thế à?”
“Vì chị ấy xinh mà, còn dịu dàng nữa. Nếu chị ấy làm mợ của con thì tốt phải biết.”
Sở Tiêu đưa nhóc con lên xe, thuận tiện đánh vào ௱ôЛƓ nó một cái, đáp.
“Thôi đi ông tướng, con bớt có nói nhăng nói cuội giúp cậu, ban nãy con không nghe là cô ấy có chồng rồi à, đừng có ông mộng tống khứ cậu đi nữa nhóc con à.”
Lục Tinh Hạo chui tọt ra ghế sau ngồi, đến lúc xe chạy vẫn còn lầm bầm không chịu thua.
Nhóc con thích Thẩm Thanh Hà lắm, trong lòng nó cũng có dự cảm rằng cả nhóc và cậu của nhóc sớm thôi sẽ gặp lại chị ấy.
Không chỉ gặp, mà còn dây dưa cùng nhau rất lâu, rất lâu.
….
Thẩm Thanh Hà bị Cố Việt kéo vào trong nhà, đợi lúc tay cô đau đến mức chẳng còn cảm giác nữa, Thẩm Thanh Hà mới nhẹ giọng bảo.
“Cố Việt, anh nắm tay em chặt quá rồi, em đau.”
Cố Việt bỏ ngoài tai lời nói ấy, mắt hắn liếc qua người Thẩm Thanh Hà, hỏi: “Em còn biết đau sao? Vậy em có nhớ là anh đang chờ em về nhà hay không? Thanh Hà, em không còn độc thân nữa, em là người đã có chồng, đừng để anh phải nhắc mãi với em về vấn đề này.”
Thẩm Thanh Hà nghe nói xong, иgự¢ trái bỗng dưng đau buốt.
“Vậy sao?”
Cô hỏi lại một cách bâng quơ, nhân lúc Cố Việt không chú ý mà giãy tay khỏi người hắn, cô đi một mạch đến thùng rác cạnh nhà, thẳng tay mà quăng cái bánh kem vốn đã hỏng của mình vào.
Ánh mắt Cố Việt thoáng qua tia ngỡ ngàng, hắn cao giọng hỏi.
"Thanh Hà, em làm gì vậy?"
Cô quay người lại đối diện với Cố Việt, ánh mắt cô nhìn hắn thật xa lạ làm sao.
"Cố Việt, chúng đã hỏng rồi, vẫn là nên vứt đi thì hơn."