Tên chương gốc là: “Ai nói tôi không chịu nhận lỗi? Tôi nhận! Tôi nhận!” nhưng tớ thấy không liên quan gì tới nội dung của chương cả nên mạn phép đổi tên chương.
“Thẩm Miên, việc cô làm lần này chắc chắn rất có lợi cho việc tuyên truyền phim, nhưng cô chắc chắn sẽ là người chịu áp lực nhiều nhất.”
Những hình ảnh của tôi và Lý Khải Duệ đi dạo phố đêm đó quả nhiên đã lên trang nhất, tiêu đề rất bắt mắt: “Chủ đề tân binh Thẩm Miên ném tú cầu, Lý Khải Duệ nhận hay không?” đem toàn bộ mũi nhọn đều chĩa về tôi, lời nói này giống như tôi là loại chuyên bám theo Lý Khải Duệ vậy.
Tôi lật qua lật lại trang báo, chỉ vào hình tôi trên tạp chí, hơi bất mãn: “Sao lại đăng cái hình khó coi này chứ? A Quang, em chụp ảnh ngoài đường phố không ăn ảnh vậy sao?”
Tôi tin, đêm đó, tôi và Lý Khải Duệ dành đủ thời gian cho đám ký giả đó thoải mái chụp những bức ảnh chất lượng của hai chúng tôi, thế mà hiện tại những bức ảnh này sau khi lên báo giống như đều thương lượng trước với nhau đều chọn dùng những bức ảnh không toát ra được một chút nào vẻ đẹp lạnh lùng, cao quý của tôi hoặc là ít nhất cũng phải xinh đẹp động lòng người.
A Quang quả nhiên giận dữ: “Cô có chút tiền đồ được không? Cái này rõ ràng là truyền thông bị tiền tài mua chuộc bôi xấu cô còn gì. Nếu không làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, dùng đúng tấm hình trông cô chẳng có chút thần thái gì cả đi bên cạnh Lý Khải Duệ anh tuấn tiêu sái như thế. Biết rõ, fan nữ của Lý Khải Duệ rất cuồng nhiệt thế mà vẫn kích thích bọn họ, hận không thể trực tiếp viết “Tâm trí người đàn của các cô bị người phụ nữ không ra làm sao ςướק đi mất rồi, còn không mau đi bảo vệ”, đây không phải là muốn cắt cổ cô lấy máu hiến tế sao? Thẩm Miên, gần đây cô đắc tội với ai thế?”
Tôi chân chó (tức nịnh bợ, xu nịnh) lập tức đưa chén trà hoa cúc cho A Quang hạ hỏa: “Gần đây em đã cố gắng cụp đuôi làm người, cũng thu hẹp các mối quan hệ trong giới, nghĩ mãi không đắc tội với ai, đại khái là ký giả của tạp chí đó vừa hay là một fan nữ cuồng nhiệt của Lý Khải Duệ thôi.”
A Quang đến bó tay với tôi: “Tôi thật không nên hỏi cô có đắc tội với ai không, hẳn là phải hỏi cô không đắc tội với ai. Thẩm Miên, có phải cô đắc tội với Hàn gia không? Tôi sợ nhất chuyện này. Cô thật đúng là sợ cái gì là đến cái đó.”
“Anh nghe được những lời đồn về em và Hàn Tiềm à?”
A Quang dừng lại một chút, biểu cảm có phần lúng túng: “Tôi không phải đang chỉ trích cô, cũng không phải tin vào những lời đồn đó, nhưng phát ngôn của Hàn Lam Lam, có phần giấu đầu hở đuôi. Cô cũng biết mấy tin tình cảm trong giới, hiện tại biện pháp tốt nhất có thể dùng lúc này chính là Ϧóþ méo lời đồn, cô và Hàn Lam Lam thể hiện tình cảm chị em hòa thuận, cùng nhau đi dạo.”
Điều này tôi hiểu. A Quang giúp tôi hoãn lại lịch trình trong thời gian tới, để cho tôi cuối tuần đến thẳng Hàn gia, bất kể có sai hay không, đều phải làm dịu tình hình, hạ mình xuống nước cuối cùng không có sai. Thật ra thì chúng tôi thậm chí còn không biết người đứng phía sau thao túng toàn bộ đám tạp chí đó là ai, nhưng chúng tôi nước tới chân mới nhảy, vì vậy, dù là Bồ Tát trên trời, hay Thượng đế phương tây, tất cả đều phải đi bái lạy hết.
Trước khi đi tôi gặp Tống Minh Thành. Thật ra thì sau đêm đó, đối với lời đề nghị của Hàn Tiềm tôi cảm thấy do dự. Ở trong thế giới của tôi, Tống Minh Thành có địa vị là chuyên gia trên phương diện tình cảm nam nữ, lần này bị A Quang ép buộc nhân tiện tới lấy lòng Tống nhị thiếu gia cũng vừa đúng lúc để tôi lấy việc công làm việc riêng một chút.
“Cái gì? Cô hỏi tôi sẽ thổ lộ như thế nào với người con gái mà tôi thích á? Dùng phép ẩn dụ? Tôi làm sao có thể dùng phương thức đó chứ! Tôi thích иgự¢ to, cô cũng không phải không biết. Chỗ nào chẳng có иgự¢ to, thanh khiết, thông minh. Người xưa nói иgự¢ to thì không có đầu óc, điều này không phải không đúng. Nếu một cô nàng иgự¢ to, tư duy lại sắc bén, sẽ chỉ làm tôi hoài nghi cô ta bơm иgự¢, phẫu thuật thẩm mỹ. Cho nên, các đối tượng của tôi sao có thể đánh giá cao, hay hiểu được những lời tỏ tình có nội hàm đó được!”
Anh ta chọc chọc mặt tôi: “Hơn nữa làm gì có cô nàng nào lại không thích lời tỏ tình hoa mỹ nhất cơ chứ, hận không thể để cho cả thể giới này biết hạnh phúc của cô nàng, không phải trong 100 tuyệt chiêu tán gái đã nói rõ rồi sao, phải có khí thế theo đuổi! Thanh thế phải lớn, để cho mọi người cung quanh đều biết cô đang theo đuổi người ta! Trên hết, còn có thể hù dọa đối thủ cạnh tranh! Sau đó chiếm làm của riêng mình, đó mới là đàn ông! Trong lòng mỗi người phụ nữ đều có một giấc mộng, người đàn ông xuất sắc đòi hỏi phải thực hiện được giấc mộng này!”
Tôi nghe đến đầu óc choáng váng, mất hết phương hướng. Quả thật, trong chuyện tình cảm Tống Minh Thành hoàn toàn có thể lớn giọng khoác lác vì anh ta luôn được hưởng thụ loại cảm giác vạn người chú ý. Đáng tiếc tôi là phụ nữ, dù tình yêu có say đắm thì cũng không tiến tới hôn nhân được, cuối cùng mỗi người đi một ngả, đối với danh tiếng của nữ minh tinh là một sự đả kích rất lớn.
“Vậy nếu một người đàn ông thổ lộ với anh một lời tỏ tình không rõ ràng, vừa đúng anh có thể hiểu được, khi đó phải cân nhắc chấp nhận thế nào?”
“Dừng, không được, không được, cô phải khống chế lòng ham muốn của anh ta. Bên cạnh một người phụ nữ ưu tú sẽ có một đám vệ tinh vây quanh, lúc này, cô phải làm chủ tình thế. Dĩ nhiên là phải nâng giá trị bản thân lên, là một người phụ nữ có kiêu ngạo một chút cũng không có gì không tốt. Khi mình là công chúa mới có thể tìm được hoàng tử, khi mình là nữ phụ xe thì cũng chỉ có thể xứng với người đánh xe thôi.”
“Ý của anh là, có thể tạm thời chưa đồng ý?”
Tống Minh Thành gật đầu chắc chắn: “Đúng vậy, chưa cần đồng ý ngay, khôn sống mống ૮ɦếƭ, đương nhiên phải ngàn chọn trăm chọn, tìm người mạnh nhất.”
Sau một hồi trò chuyện, tôi cảm thấy vỡ vạc ra nhiều điều. Tôi nhìn thới gian không còn sớm nữa, đang chuẩn bị đứng dậy, lại nghe thấy chỗ bình phong có tiếng ho nhẹ, người bước ra từ phía sau hiển nhiên là Tống Minh Nguyên. Nhất thời sắc mặt tôi thoáng biến đổi, nói vậy cuộc trò chuyện vừa rồi anh ta nghe thấy không ít, lúc này anh ta đang hứng thú dạt dào nhìn tôi chằm chằm.
“Ngẫm lại ngày trước khi em còn làm paparazzi nói phải triệt để bôi xấu Hàn Tiềm, hiện tại hình như nguyên nhân cũng bởi vì liên quan tới cậu ta mà bảo vệ thành danh.” Trong tay anh ta bưng một ly cà phê, làn khói lượn lờ trước mắt kính.
Tống ba cười và Hàn Tiềm không hợp nhau lắm. Ban đầu, tôi muốn bôi xấu Hàn Tiềm, cũng chỉ có một mình anh ta tỏ ý sẽ giúp đỡ hết sức, cũng nguyện ý cung cấp tiền bạc và trang thiết bị, trong khi đó Tống nhị thiếu gia lại rất thờ ơ. Cho nên, hiện tại hành động này của tôi nói thế nào cũng có chút mâu thuẫn, trái hẳn với ý định đối địch ban đầu, nhìn thấy Tống ba cười liền cảm thấy có chút run rẩy, không tự nhiên. Hàn Tiềm chính là người anh ta không thích nhất, trong mắt anh ta, nhân phẩm của Hàn Tiềm chính là nhân phẩm bỉ ổi nhất.
“Minh Thành, em xuống dưới bếp xem vòi nước có mở không đi.” Anh ta dụ Tống Minh Thành đi chỗ khác rồi tiễn tôi ra cửa: “Cẩn thận với Hàn Tiềm một chút. Nghe anh, anh ta không phải là người tốt, anh không hy vọng em và anh ta có mối quan hệ hòa thuận, thân mật gì đó, hai người ở hai phe đối lập nhau. Còn nữa, sau này đừng tìm Minh Thành hỏi về vấn đề này. Nó căn bản chưa từng xem qua cái gì gọi là 100 tuyệt chiêu tán gái ấy đâu. Trong mấy năm qua, ngay cả truyện tranh nó còn không xem lấy một quyển, em còn thổi phồng nó làm quân sư quạt mo.”
Tôi có phần xấu hổ, dùng chân di di đám lá trên mặt đất: “Nhưng những lời cậu ta nói cũng có lý mà, cơ bản là tự học thành tài.”
Tống Minh Nguyên hình như cảm thấy tôi là đứa trẻ khó dạy bảo, day day mi tâm (tức huyệt đạo giữa hai hàng long mày): “Gần đây nó chỉ xem thế giới động vật, kia chắc hẳn cũng không phải tự hóc thành tài, mà là nó dựa vào hành vi của động vật thời kỳ động dục đúc rút ra mà thôi.”
…
Đến khi tôi tới Hàn gia đã là buổi chiều.
“Thẩm Miên?” Không may là Hàn Lam Lam không có ở đây, chỉ thấy Hàn Tiềm đang tưới hoa. Anh đứng giữa những khóm hoa, ăn mặc thoải mái, ống quần có dính một ít bùn đất sáng màu vẫn còn hơi ẩm ướt.
Anh vạch những khóm hoa ra bước lại phía tôi. Tôi ưỡn иgự¢: “Em tới tìm Hàn Lam Lam, em muốn rủ em ấy đi dạo phố. Hôm nay em ấy không có nhà, vậy thì lần sau em tới.”
Lại thấy anh khẽ nhíu mày, kéo tay tôi: “Vấn đề tôi nói hôm trước, em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Anh mạnh dạn như vậy lại làm tôi có chút không tự nhiên, lời cuối cùng Tống Minh Nguyên nói với tôi: “Hiện tại em và cậu ta bình đẳng sao? Minh tinh và thương nhân, cho tới bây giờ đều không thể đặt trên cán cân cân bằng.” Trong lòng tôi biết, anh ta đúng. Minh tinh dù có cố gắng hết sức để bước chân vào xã hội thượng lưu thì cũng chỉ có thể nhận được ít ngày vui vẻ mà thôi. Hai từ xứng đôi cho tới bây giờ đề không phải là danh từ chỉ sự hạnh phúc. Mặc dù tôi không thể cả đời theo đuổi cái nghề diễn xuất này, nhưng vẫn hy vọng Hàn Tiềm ngay từ đầu đã dùng thái độ nghiêm túc để bắt đầu một mối quan hệ.
Mà trong lòng tôi, vị trí mà tôi dành cho Hàn Tiềm còn có sự do dự. Chúng tôi không thể chỉ dựa vào chút ấn tượng tốt ban đầu để áp đặt mọi thứ được, trước những lời đồn mà truyền thông oanh tạc vừa rồi như lâu đài trên cát có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Thật ra thì em cần suy nghĩ thêm, những điều em biết về anh phần lớn là do nhưng năm tháng theo dõi anh mà biết được, những gì anh biết về em chắc cũng do những lời đồn, đúng không? Anh xem, đối với chòm sao, nhóm máu, màu sắc yêu thích, hoa quả thích ăn, thói quen trong cuộc sống của anh, tất cả đều không rõ.”
“Cung xử nữ, sinh nhật 14 tháng 9, nhóm máu O, thích màu xám, thích ăn ô mai.” Tôi nghe thấy Hàn Tiềm nói một loạt như thế hồi lâu mới hiểu anh đang trả lời vấn đề của tôi. Sau đó, tôi thấy anh cười, đặt bình nước xuống: “Nếu em đã bớt thời gian chiều nay đến đây, chắc lịch trình chiều nay trống. Vừa đúng anh đang điều chỉnh múi giờ bị lệch, tuy buồn ngủ nhưng lại không ngủ được. Ba giờ chiều nay Lam Lam sẽ trở về, không bằng chúng ta tranh thủ thời gian này để tìm hiểu lẫn nhau.”
Sau đó, cả buổi chiều tôi hết ở trong thư phòng lại sang phòng vẽ của Hàn Tiềm. Hóa ra anh có học vẽ, thủ pháp khá đẹp. Tôi thấy trong phòng khách của anh treo đày các bức phác họa, đường cong của tĩnh vật rất tự nhiên, lưu loát, cách đánh bóng cũng rất đẹp. Đáng tiếc, anh tựa hồ không vẽ chân dung.
“Vẽ chân dung, có thể dễ dàng truyền đạt tình cảm của chính người đó vào tranh vẽ. Anh không thích vẽ con gái của cô, chú hay tiểu thư nhà nào đó, em hiểu chứ. Hai người cả hai người cùng phải duy trì sự nghiêm túc, chuyên tâm, làm việc cùng nhau mấy giờ đồng hồ, là chuyện rất xấu hổ. Mà loại yêu cầu này, một khi đã đáp ứng một lần, những người khác đồng loạt đến nhờ vả cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh cự tuyệt ai cả.”
Anh cười cười, nhìn ánh mắt tôi ngắm bức tranh quá chuyện chú: “Nếu như em muốn, anh có thể lén vẽ một bức, dĩ nhiên là giữ bí mật với bên ngoài.”
Buổi chiều hôm đó khi Hàn Lam Lam chưa về, tôi lười biếng ngồi trên bệ cửa sổ trong thư phòng phơi nắng. Con mèo béo cuộn mình nằm ngủ bên chân tôi.
Hàn Tiềm chăm chú đọc sách, thỉnh thoảng sẽ trao đổi với tôi về mấy câu tâm đắc, giọng nói của anh trầm ấm, dễ nghe, tôi nghe anh thỉnh thoảng thở dài, đọc lên những câu từ xinh đẹp, thỉnh thoảng nói ra những ngôn ngữ xa lạ.
Tôi biết, đó là tiếng Tây Ban Nha. Anh hạ giọng đọc rành mạch những lời thơ ca, dùng ngôn ngữ gốc mà tác giả viết.
Phát âm chuẩn xác, khi còn ở Anh tôi mới chỉ nghe người ta đọc qua trong lễ đường một lần, những hình ảnh, câu từ xinh đẹp đó vậy mà lại lưu lại trong đầu tôi.
Tôi nghe ai đó đã từng nói, cuộc sống ấm áp và hạnh phúc ở chỗ, có người vì bạn mà đọc một bài thơ trong ánh hoàng hôn, sau đó khi bạn vẫn còn đang chìm đắm trong những câu thơ nghiêng người hôn bạn dưới ánh hoàng hôn. Khi còn trẻ thì chế giễu loại hành động không thực tế này không bằng ăn một bữa tiệc thật thịnh soạn, nhưng hiện tại cảm xúc lại trăm mối ngổn ngang. Tình yêu khiến con người ta ngốc nghếch, thế nhưng tìm được người nguyện ý cùng bạn ngây ngốc thì không phải là chuyện dễ dàng.
“Thẩm Miên, đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu nhau. Em không cần phải trả lời vội vàng. Là anh quá nóng lòng, em có thể từ từ suy nghĩ, cứ bước những bước chân của mình, không nhất thiết phải đuổi theo bước chân anh. Em ở đây cũng tốt lắm rồi.” Hàn Tiềm hôn lên tay tôi, rồi đến chóp mũi tôi.
Một buổi chiều như vậy, thật sự là quá tổn hại tinh thần.
Ngoại truyện sau khi kết hôn: Tôi dùng ánh mắt ước chừng kích thước của cái kia, cảm thấy so với những thứ tôi nhìn thấy từ các bức điêu khắc của người phương Tây trước đây, chỗ đó còn to lớn hơn!Hàn Tiềm đi công tác ước chừng cũng được hơn một tháng rồi.
Tống Minh Thành khuyên tôi, nên thường xuyên kiểm tra, nắm chặt người đàn ông của mình.
“Tâm hồn và thân thể, phải dùng hai tay để giữ, hai tay đều phải chắc. Hơn nữa, cô vào thời điểm này, thân thể đã không thể hấp dẫn người khác, đành phải dựa vào chiến thuật tinh thần!” Vẻ mặt anh ta khẩn trương, lắc lắc vai tôi: “Đại Miên, fighting!”
Tôi cầm tờ báo giải trí ngáp một cái, mở đôi mắt mệt mỏi nhìn vào gương, cảm giác mặt mình mặc dù gần đây có hơi nhiều thịt một tí, nhưng cũng không phải không còn xinh đẹp, nói đến vóc dáng, иgự¢ to thêm một cỡ, trừ cái bụng có hơi nhô lên một chút, những chỗ khác vẫn rất hoàn hảo.
Vẻ mặt Tống Minh Thành vô cùng sốt ruột: “Cô thì biết cái gì! Trong hôn nhân, người đàn ông dễ chệch quỹ đạo ra ngoài vụng trộm nhất không phải cái dớp bảy năm gì đó, mà là thời điểm ngay sau khi vừa kết hôn bà xã lại mang thai! Cô nghĩ mà xem, tân hôn chính là thời điểm tinh lực của người đàn ông đang tràn đầy mạnh mẽ, vốn hy vọng có thể thỏa mãn thân thể hơn hai mươi năm bị cấm dục, thế nhưng bà xã lại mang thai thì phải làm sao bây giờ? Không nhịn được chỉ có thể ra bên ngoài tìm vui chứ còn sao.”
Tôi sờ sờ bụng, trở mình: “A , có phải đám đàn ông các anh sau khi chơi đùa liền chơi đến phát sinh tình cảm, lúc này phát hiện ra vợ không bằng bồ, bồ không bằng gái, gái không bằng vụng trộm, ăn lâu thành quen, mà vợ ở nhà sau khi sinh con xong thì sức hấp dẫn ngày càng giảm, đúng không?”
Tống Minh Thành gật đầu như đảo tỏi: “Đúng, đúng, Đại Miên, gần đây càng ngày cô càng thông minh. Hơn nữa, cô nghĩ mà xem, bên người Hàn Tiềm có bao nhiêu là phụ nữ muốn đào góc tường nhà cô, muốn tranh giành với cô đấy! Hiện tại cô vẫn chưa lộ bụng, chờ sáu, bảy tháng nữa bụng sẽ to vượt mặt, giống như gà mái ưỡn иgự¢ chuẩn bị đẻ trứng. Nếu đến khi đó Hàn Tiềm ngoại tình, cô muốn khóc cũng không kịp!”
Lời này tôi càng không muốn nghe, đành duỗi người tiện tay ném tờ tạp chí giải trí, trang nhất kỳ này chính là scandal quan hệ mờ ám của tôi. Văn hay tranh đẹp, trong ảnh tôi đang nắm tay nam người mẫu người Pháp trong MV nào đó. Anh ta ghé vào tai tôi nói thầm, tư thế vô cùng thân mật.
Tống nhị thiếu gia không phải người đàn ông trong “Ba đại biểu” (là tư tưởng quan trọng được Tổng bí thư Giang Trạch Dân đưa ra trong bài phát biểu tháng 11/2012), Hàn Tiềm cũng không phải là những tư tưởng “Tiến lên văn hóa tiên tiến” trong tôi. Tôi cảm thấy tôi là một người có kinh tế độc lập, hơn nữa còn là người phụ nữ có địa vị xã hội của thời đại mới, thực sự không đáng để biến mình thành tinh cầu nhỏ vây xung quanh Hàn Tiềm.
Buổi tối sau khi ăn cơm no xong, tôi ra ngoài đi dạo, không lâu sau liền thấy xe Hàn Tiềm tiến đến, dừng bên cạnh tôi. Lúc này tôi mới hoảng hốt nhớ tới anh nhắn tin tối hôm nay sẽ về.
“Lên xe.” Anh hạ cửa kính xe xuống, dưới ánh trăng khuôn mặt như phát sáng,
Sau khi tôi lên xe, Hàn Tiềm lại không nói chuyện, dễ dàng có thể nhận ra anh không có hứng thú nói chuyện ở trên xe, nhưng cũng không khởi động xe, ngược lại còn tắt máy, rồi rời ghế lái xuống xe.
Sau khi anh mở cửa xe bước xuống thì dựa vào cạnh cửa xe, sắc mặt trầm tĩnh, nhất thời tôi không đoán được anh đang nghĩ gì, nghĩ chắc là cảm thấy không gian trong xe quá nhỏ, ra ngoài nói chuyện sẽ thoải mái hơn. Vì vậy tôi dịch cái ௱ôЛƓ quyết định theo anh ra ngoài nói chuyện, không nghĩ tới vừa rồi khi lên xe không cẩn thận khiến váy bị kẹp vào cửa xe, khi đứng dậy kéo theo âm thanh xé rách mới phát hiện ra. Quả nhiên, váy voan trắng không bền chắc.
Hàn Tiềm nhìn thấy lại cười: “Ở trong xe cũng có thể.” Sau đó cúi đầu chui vào xe, nhất thời cảm giác không khí bị áp bách lập tức tăng vọt lên.
Tôi ngẩng đầu lên giải thích với Hàn Tiềm: “Váy bị kẹt vào cửa xe, vừa rồi em không chú ý nên kéo rách rồi.” Đồng thời đưa tay chuẩn bị mở cửa xe giải cứu chiếc váy của tôi.
“Vậy thì cứ để nó tiếp tục bị kẹp đi!” Lại nghe Hàn Tiềm lành lạnh nói một câu như vậy, sau đó động tác của anh trôi chảy tiện tay khóa luôn cửa xe lại, hành động lưu loát làm liền một mạch như nước chảy mây trôi. Quả nhiên, váy của tôi vẫn còn kẹt chỗ cánh cửa xe, nếu như không kéo rách toàn bộ váy đoán chừng là không lấy ra được.
Lần này tôi cảm thấy có chút tức giận. Hàn Tiềm có ý gì? Thời đại này kết hôn chẳng qua là được cấp một tờ giấy chứng nhận, ly hôn cũng chỉ là một thủ tục mà thôi. Anh đi công tác hơn một tháng nay, tôi đã khoan dung như vậy, thậm chí dung túng đến độ không chủ động gọi điện tra khảo, hiện tại anh trở về lại trưng ra bộ dạng này trả lại cho tôi.
“Hàn tiên sinh, làm phiền anh mở cửa. Em thấy mệt, phải về nhà.”
“Vậy trước tiên anh giúp em lấy váy ra đã nhé. Hàn phu nhân!” Anh không mở khóa cửa ngược lại dùng lực ôm lấy tôi, đem cả người tôi và chiếc váy kéo về phía mình.
Tôi trợn tròn mắt, phân nửa chiếc váy voan trắng bị kẹt lại nơi cửa xe, tôi bị mất đà bị kéo ngã vào lòng anh. Tư thế rất xấu hổ.
Tôi giãy dụa muốn chỉnh lại trang phục, nhưng Hàn Tiềm lại giữ chặt thắt lưng tôi, đem cả người tôi nhấc bổng lên không, ôm lên chân anh.
Tay anh mang theo hơi lạnh, đưa vào trong váy tôi, vuốt ve tận lên phía trên chân tôi, sau đó dùng sức tách hai chân tôi ra: “Để anh xem xem mấy ngày nay có ăn được, béo lên chút nào không?” Giọng nói của Hàn Tiềm trầm thấp như bị đè nén, đầu tôi bỗng to ra như cái đấu (là dụng cụ cân đo). Tôi có thể cảm nhận hơi thở của anh không ổn định lại nóng rực, còn có ngón tay linh hoạt của anh, ngón tay thon dài áp vào chân tôi khiến tôi giật mình run rẩy. Rõ ràng đầu ngón tay mang theo hơi lạnh, nhưng ngược lại lại cho tôi một loại ảo giác nóng bỏng.
Hiện tại, tư thế của tôi biến thành hai chân mở rộng ngồi lên trên người anh, mà tay anh đang lưu luyến trên da thịt nơi chân tôi, dùng cách thức vuốt ve rất tình sắc (Tình cảm dịu dàng xen lẫn khát khao tình dục), rất ngứa nhưng lại như không ngứa, thủ đoạn rất cao minh, trêu chọc, xoa nắn khiến bạn cảm thấy không thể chịu đựng được, lại khiến bạn cách sự thỏa mãn một khoảng rất xa. Mà một cái tay khác của anh còn đặt hờ trên thắt lưng tôi. Tôi biết, chỉ cần tôi giãy dụa, tất cả sự kiện cường sẽ bị trấn áp.
“Thẩm Miên, ngoan một chút, đừng động.” Tay Hàn Tiềm bắt đầu vuốt ve lưng và thắt lưng tôi, ‘đưa nhẹ một cơn bừng giấc thắm, rơi ra từng sợi tấm cành khô (Đây là bản dịch bài Xuân dạ hỉ vũ (đêm xuân mừng mưa) – Đỗ Phủ của Trần Tế Xương (có nhiều người dịch nhưng tớ thích 2 câu này): tùy phong tiềm nhập dạ, nhuận vật tế vô thanh), tất cả hành động này đều được tiến hành trong bóng tối, váy của tôi không hề bị cởi ra, tay anh nhẹ nhàng trườn lên, bàn tay đang trêu chọc bên hông dừng lại. Trong đầu tôi oanh một tiếng, cảm giác thân thể không còn là của mình nữa, chỉ có thể cảm nhận dưới lớp váy bàn tay kia đang men theo cơ thể hướng lên trên.
Anh đang ẩn nhẫn dùng một loại phương thức để khắc chế bản thân. Tôi cũng không phải là người không hiểu sự đời, tốt xấu gì thì chúng tôi đã làm không ít lần, còn có một sinh linh đang hình thành nữa. Tiểu Hàn Tiềm đang thức tỉnh. Tôi có thể trực tiếp cảm nhận thứ gì đó cứng rắn đang cọ vào chân tôi, có thể phát động bất cứa lúc nào.
Hiện tại tất cả cửa xe đều khóa, tôi có cố gắng giãy dụa thì cũng không thể chạy ra ngoài được, ngồi trên đùi một người đàn ông như vậy giãy dụa lung tung ngược lại sẽ bị phản tác dụng. Hàn Tiềm đã tháo cà vạt trên người ra, lộ ra vòm иgự¢ chắc khỏe. Tôi chống tay ở giữa cố gắng kéo dãn khoảng cách, bàn tay chạm vào có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực bỏng tay từ cơ thể anh.
Anh giống như một hành khách đi bộ trên sa mạc, vừa đói lại vừa khát, bất ngờ tìm được trong biển cát mờ mịt nguồn nước mà không phải ảo ảnh, tất sẽ mừng như điên, sẽ sinh ra niềm tin và hy vọng vào sự sống. Lại khắc chế bản thân cúi xuống giếng nước uống từ từ từng ngụm nhỏ, không cách nào uống một cách vui vẻ, sung sướng. Vì vậy loại sốt ruột và khát vọng không vì đôi môi chưa từng chạm vào nước mà bị giảm bớt, trái lại sự kích thích lại trở nên càng thêm cuồng nhiệt.
Thân thể tôi căng cứng, tay của Hàn Tiềm cũng cảm nhận được sự khẩn trương của tôi. Anh ôm tôi đặt trên đùi, thở dài bên tai tôi thì thầm: “Đừng sợ, bảo bối ngốc nghếch, một lúc nữa là sẽ ổn. Đừng nhúc nhích.”
Mặc dù ánh mắt Hàn Tiềm đỏ rực, vằn tia máu, giống như muốn cắn người trông dựng cả tóc gáy, bản tính tàn bạo thuần túy của đàn đang ẩn giấu trong máu, giống như muốn phóng thích ra ngoài, nhưng giọng nói của anh vẫn còn giữ được sự tự chủ, khiến tôi cũng thấy yên lòng. Mặc dù lúc này bản tính xâm lược của Hàn Tiềm có phần xa lạ, nhưng cũng không nguy hiểm, dù sao thì lý trí của người đàn ông trong chuyện này giống như Tống Minh Thành nói, thân thể nhanh hơn lý trí. Hàn Tiềm như vậy cũng là phản ứng bình thường, nhưng dù gì anh cũng vẫn còn nhớ trong bụng tôi còn có tương lai là con trai anh.
Lúc này, anh đã đổi thành hai tay ôm tôi, dùng sức nâng mặt tôi lên, sau đó những nụ hôn dày đặc như mưa rơi xuống, trên trán, giữa hai hàng mi, trên mắt tôi.
Lúc hôn xong, tôi thở hổn hển hỏi Hàn Tiềm sao lại hành động thế này? Không nên có những hành động điên cuồng thế này trên người tôi.
Hàn Tiềm nghe tôi lẩm bẩm xong, lại cười nhéo mặt tôi: “Phải nói thế nào đây? Nếu như em đi công tác hơn một tháng, mà cô vợ mới cưới của em không những không chủ động gọi điện hỏi đông hỏi tây, ngược lại em không tìm được cô ấy, tâm tâm niệm niệm khi về nước ở sân bay liền thấy scandal của cô ấy xuất hiện đầy trên báo, phát hiện thì ra cô ấy không có em bên cạnh ngược lại cuộc sống càng thêm nhiều màu sắc rực rỡ, đại khái chính là tâm tình của anh lúc này.”
Hàn Tiềm vừa vuốt ve lỗ tai tôi, vừa trầm giọng cười: “Không phải anh đã dặn em phải ngoan ngoãn, không được đi trêu chọc người khác sao? Lời nói đó còn chưa đủ rõ ràng? Scandal trước đây của em, anh có thể chất đầy trong một cái hòm đấy. Em đúng là rất hay gây chuyện.”
Tôi lườm anh một cái: “Vậy ban đầu anh thích em vì cái gì? Phần mềm (software) hay phần cứng (hardware)?”
Anh ngẩn người, sau đó cười: “Phần cứng (hardware) cũng rất tốt.” Dứt lời, một bàn tay anh bắt đầu cởi nút áo trước иgự¢ tôi, một bàn tay khác thì giữ chặt cổ tay tôi: “Năng động, hoạt bát, tĩnh như xử nữ (trinh nữ) động như thỏ chạy, anh rất thích, rất thích!”
Tôi có chút bối rối, hơi giãy dụa một chút, lại càng cảm thấy như đứng đống lửa như ngồi đống than. Vật giữa hai chân Hàn Tiềm vẫn đang dựng thẳng đứng, tôi dùng ánh mắt ước chừng hình cái của cái kia, cảm thấy so với những thứ tôi nhìn thấy các loại điêu khắc của người phương Tây trước đây, chỗ đó còn to lớn hơn. Kể từ khi tôi và Hàn Tiềm từ quan hệ không chính thức sang sau khi chính thức hợp thể vô số lần, từ lâu đã có thể hiểu được tại sao lúc ấy tôi nằm ba ngày mới có thể xuống giường được. Nhưng hiện tại nhìn vật ở dưới quần đang giương cung bạt kiếm kia, tôi vẫn cảm thấy sợ mất hồn mất vía.
Thực sự quá lớn!
Cũng may Hàn Tiềm còn giữ đúng lời khắc chế bản thân: “Chờ một chút!” giọng anh càng trầm khàn, mất tiếng, một tay vén những chiếc cúc áo trên vạt áo đã cởi lúc trước ra, vùi mặt trước иgự¢ tôi, bắt đầu những nụ hôn nhỏ vụn. Tôi cảm thấy trước иgự¢ được phủ một tầng nước ẩm ướt, cùng động tác của đầu lưỡi anh. Trước khi tôi không thể nhẫn nhịn được thì cuối cùng anh cũng dừng lại, liếm môi dưới, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối do bắt buộc phải dừng lại.
Tôi không tự chủ được nhớ tới lời Tống Minh Thành đã nói, lý thuyết về sự lạc lối trong thời kỳ mang thai, cảm thấy Hàn Tiềm lần đầu tiên trên phương diện này lại kiềm chế tốt như vậy lại không thấy nói gì, thực sự là rất kỳ quái.
Tôi thử hỏi anh: “Như vậy liền thỏa mãn? Anh đã ăn no ở bên ngoài rồi à?”
“Thẩm Miên, anh cố gắng lắm mới khắc chế được, thần kinh của anh bây giờ rất căng thẳng, ước chừng đã đến giới hạn rồi. Em đừng có khích bác anh, dễ gặp chuyện ngoài ý muốn lắm đấy.” Hàn Tiềm vừa nói, vừa lấy tay vuốt ve bụng tôi: “Bây giờ mới được ba tháng, là thời điểm nguy hiểm nhất. Không phải bác sĩ cũng nói không thích hợp để quan hệ vợ chồng sao! Anh cũng không muốn con trai oán trách anh khi còn trong bụng bị ba nó dùng gậy đâm vào đầu.”
Hàn Tiềm vừa nói, vừa nắm tay tôi đưa đến chỗ kia của anh: “Em xem, con anh sẽ rất đau đó!”
Tôi sợ hãi vùng tay ra, lại nghe anh nhẹ giọng cám dỗ bên tai: “Giúp anh sờ một cái. Ngoan.” Sau đó lại cố chấp ấn tay tôi vào chỗ đó.
Sau khi hoàn tất, anh rút khăn giấy ra lau chùi sạch sẽ, rồi giúp tôi lau sạch tay. Khuôn mặt tôi trở nên thối hoắc, có thể xác định một chuyện, Hàn Tiềm ở bên ngoài tuyệt đối không có khả năng ăn vụng. Tôi giúp anh thỏa mãn lâu như vậy, tay cũng tê rần hết cả. Anh dọn dẹp xong, vẻ mặt thỏa mãn, vẫn còn không quên trêu chọc tôi, thỉnh thoảng vuốt ve mặt tôi, sờ sờ thắt lưng tôi.
Tôi xoay người tránh né: “Anh đi công tác về không mua quà cho em sao? Làm sao từ sau khi kết hôn, cũng không thường xuyên tặng quà, quà đến tay lại càng hiếm.”
Anh lại cười ý vị thâm trường (tức ý tứ, suy nghĩ sâu xa): “Không phải tặng em đó sao?” Tay của tôi bị anh nhét vào một chiếc khăn giấy, chính là cái vừa dùng để giúp tôi làm sạch dịch thể đó, tôi tức giận ném ngay nó đi. Anh cũng không thay đổi sắc mặt, tiếp tục nói: “Tinh hoa của người đàn ông của em đều cho em cả, còn có cái gì không hài lòng chứ. Tới đây, anh hôn một cái.”
Sao có thể hôn một cái đơn giản như vậy chứ, tôi chỉ cảm thấy đầu lưỡi anh dùng sức cậy mở tiến vào, đảo qua lợi tôi, hôn tôi rất mãnh liệt, ép tôi cùng anh triền miên, dường như muốn hút hết không khí trong phổi tôi, đến khi anh hài lòng, thỏa mãn rời khỏi môi tôi, đầu lưỡi tôi cảm tưởng như bị co rút đến nơi rồi.
Sau đó, Hàn Tiềm yên lặng ngồi ôm tôi. Tôi nghe anh giả bộ bình tĩnh, kể những chuyện thú vị xảy ra trong chuyến công tác Châu Âu lần này, cũng chầm chậm điều chỉnh tâm trạng của mình. Thật ra thì anh còn chưa thực sự thỏa mãn. Anh ở trên giường không khoan nhượng cũng không buông tha đến khi thật sự mệt mỏi, chắc chắn sẽ không dừng lại khi chỉ làm như vậy. Cũng may anh con lo lắng cho con trai anh.
Mà cuối cùng khi tôi xuống khỏi người Hàn Tiềm, cảm thấy người vẫn còn cảm thấy bủn rủn, trước căng thẳng quá lâu, mà ở ghế ngồi phía sau ngồi như vậy quả thật không thoải mái chút nào. Tôi thấy Hàn Tiềm cũng xoa xoa thắt lưng, cảm thấy là một người đàn ông, muốn chơi chút gì đó mới mẻ, đều phải trả giá rất lớn.
Anh đỡ tôi bước xuống xe, cười rồi hôn lên mặt tôi. Tôi vỗ vỗ tay anh, nhắc anh chú ý hình tượng.
Hàn Tiềm cười: “Trong những trường hợp trước mặt công chúng anh không làm được việc này, nhưng trong xe thật ra không khí cũng rất tốt. Sau khi em sinh con xong, chúng ta có thể thử một lần.”
Tôi nghe mà giật cả mình, cảm thấy nên sớm dập tắt kế hoạch to lớn này của anh đi thì hơn: “Em nghĩ làm trong xe chắc sẽ rất khó chịu, bởi vì sau khi khóa cửa xe, không khí không được lưu thông. Hơn nữa, nếu như là mùa hè, bên trong xe bật điều hòa, lúc hưng phấn mồ hôi đổ như mưa, cứ như vậy rất dễ bị cảm. Nếu là mùa đông, nhiệt độ của điều hòa rất khó chịu, không có không khí để thở, não dễ bị thiếu dưỡng khí, vạn nhất như vậy thể lực chưa tiêu hao đã hôn mê, bị 120 (Số cứu thương của TQ)cứu ra là chuyện không lấy gì làm vinh dự.”
“Thẩm Miên, cũng may trên giường em không nói những lời sát phong cảnh như vậy, nếu không người đàn ông của em chắc sẽ bị nội thương mất.”
Tôi ngoan ngoãn nghe lời: “Được rồi, sau này em sẽ không nói nữa.”
Hàn Tiềm thở dài một tiếng, kéo tôi ôm vào trong lòng, lấy tay vuốt ve bụng tôi, nheo mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Vẫn nên nói, giọng nghe rất êm tai. Mỗi lần nghe đều cảm thấy trong người khô nóng.”
Tôi đỏ mặt, bị làn gió ban đêm thổi qua, loại hơi nóng đó càng rõ ràng: “Sao anh không hỏi em scandal liên quan đến gã người mẫu người Pháp kia?! Anh tự tin như thế sao?” Khi thấy Hàn Tiềm không tỏ ra ghen tuông, tôi lại cảm thấy có chút canh cánh trong lòng.
“Bởi vì anh biết gã người mẫu người Pháp kia là gay. Anh ta đối với bộ иgự¢ của phái nữ rất mâu thuẫn….”
Hàn Tiềm có thể biết về nhân vật chính đang rất được báo giới chú ý làm tôi hết sức kinh ngạc.
Lại thấy anh bồi thêm một câu: “Anh biết là bởi vì anh ta tỏ tình với anh.”
Nhất thời tôi cảm thấy, đời này tôi sợ là không chỉ coi phần lớn phụ nữ trên địa cầu này là kẻ địch, mà còn phải đánh bại số đàn ông còn lại. Xem ra phải thăng cấp thành cuồng chiến sĩ mới có thể đủ sức chiến đấu, cấp bậc nữ chiến sĩ xinh đẹp đã không còn đáp ứng nổi nữa rồi.