Chú giải:
Xuân phong đắc ý mã đề dật là câu thơ trong bài Đăng khoa hậu (Sau khi thi đỗ) của Mạnh Giao đời Đường – ngọn gió xuân mát rượi leo lên ngựa phóng đi – ý chỉ sau khi đạt được thành tựu trong công việc hay cuộc sống thì có cảm giác đắc ý, hả hê.Tôi và Hàn Tiềm vẫn đang trong trạng thái đối địch mới tạo được thế cân bằng.
Người đàn ông này vừa lạnh lùng lại vừa cao sang, cư xử với mọi người lúc nào cũng xa cách và đúng mực, ngược lại càng khiến cho phụ nữ sinh ra ý nghĩ: “Có lẽ mình có thành VIP trong lòng người đàn ông này, mình có thể làm tan chảy sự lạnh lùng như băng của người đàn ông này.” Vì vậy mới như con thiêu thân lao đầu vào lửa. Mỗi người chúng ta đều nghĩ mình là nhân vật nữ chính, có đôi khi cũng chỉ như người qua đường giáp không quá một lần xuất hiện chính diện trước ống kính.
Tôi không nhận ra tâm tình trong lòng tôi là đau khổ, lý trí không ngừng nắc nhở, hãy cách xa tình yêu ra, dung lời của Tống Minh Thành mà nói chính là, lòng người quá phức tạp, không cần phải giống các nhà triết học phân tích bản thân một cách tỉ mỉ, đã là con người thì làm sao có thể làm cho bản thân không có một chút tình cảm nào, yêu ghét rõ rang hay không chẳng qua cũng chỉ là một từ ngữ đơn giản mà thôi. Lúc cần thiết, con người cũng nên thỏa hiệp với chính mình, không cần phải sống quá lý trí.
Thật ra thì tôi luôn cảm thấy khi Tống Minh Thành tỏ ra nghiêm túc rất giống với Sokrates, mặc dù cuối cùng Sokrates bị kết án tử hình, nhưng những lời ông nói quả thật rất đạo lý. (Sokrates hay Socrates là một triết gia Hy Lạp cổ đại, người được mệnh danh là bậc thấy về truy vấn, được coi như người đặt nền móng cho thuật hùng biện dựa trên hệ thống những câu hỏi đối thoại – Theo Wikipedia)
Đáng tiếc, hiện tại tôi không thể bình tĩnh nổi, cho dù Tống nhị thiếu gia có là Sokrates cũng không cứu được tôi. Loại đãi ngộ này, lạo so sánh này, cho dù tôi và Hàn Tiềm có không xảy ra quan hệ nam nữ bất chính đi chăng nữa, đại khái đều thấy nóng mắt.
Dựa vào cái gfi tôi phải ở ngoài ban công hứng gió lạnh? Nhớ tới những lời Hàn Tiềm nói với tôi trước lúc đi: “Nhất định phải chờ tôi tới tìm em, em hãy đi ra” tôi càng cảm thấy tức giận, lành làm gáo, vỡ làm môi, ông lớn Hàn Tiềm anh, quẳng tôi ra ban công chịu lạnh còn mình thì đang như hứng gió xuân đắc ý.
Tôi lau những giọt sương đọng trên đầu, lửa giận trong lòng càng ngày càng bùng cháy dữ dội. Tôi thừa nhận, bởi vì khi còn bé phải dưỡng bệnh trường kỳ, suốt ngày phải nằm trên giường bệnh, nên có chút đa sầu đa cảm, nhưng quả thực Hàn Tiềm lần này quá đáng lắm rồi.
Nếu nói xuân phong đắc ý mã đề dật, cắt tiểu JJ của anh (JJ chỉ bộ phận là biểu tượng giới tính của người đàn ông). Trong lòng tôi vừa nguyền rủa Hàn Tiềm, vừa một cước đá văng cửa, ai ngờ dung sức quá mạnh, cửa không bị văng ra, chân tôi lại trở nên biến dạng.
Chờ đến khi Tống Minh Thành uống đến mắt hồng hồng, rốt cuộc cũng có lương tâm đi tìm tôi, lúc tìm thấy tôi thì, tôi đang ngồi xoa chân trong góc đại sảnh cách sàn nhảy rất xa. Trong lúc đó, tôi thấy Hàn Tiềm nói gì đó với Hàn Lam Lam rồi tìm cách thoát khỏi đám đông, sau đó hình như rất lo lắng ϲởí áօ vest màu trắng ra hướng phía ban công chạy tới.
Hừ, còn phải chạy dài dài nhá.
Tôi thấy anh từ ban công đi ra, sau đó xuyên qua đám đông đang nhảy nhót trên sàn nhảy, tìm từng người một, ánh mắt anh nhiều lần quét qua chỗ tôi, lúc này tôi liền rụt cổ lại, cố gắng giấu mình trong bong tối tránh đi.
Chắc Hàn Tiềm cảm thấy hối hận vì đã nghe theo Liễu Sơ Lãng đắc tội với người không rõ lai lịch phía sau Thẩm Miên tôi, cộng thêm những lời nguyền rửa của tôi về cái gì mà gió xuân đắc ý, lỗ tai cũng nóng lên, hắt xì hơi mấy lần, mới nhớ tới mới thiết lập quan hệ chung sống hòa bình với tôi.
Haizz, nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy để cho anh tìm được chứ.
Lúc này tôi rất muốn đến vỗ vai Hàn Tiềm mà lạnh lung nói một câu: “Hôm nay anh đắc tội với tôi, tốt nhất là hãy cầu nguyện mai này đừng rơi vào tay tôi, nếu không tôi sẽ Ϧóþ ૮ɦếƭ anh.” Muốn xin lỗi, muốn bù đắp, muốn nối lại tình xưa, gương vỡ lại lành? Định giỡ mặt chị thì thôi đi! Nếu nói xin lỗi mà có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì!
Nhưng biện pháp tôi nghĩ ra lúc ấy thực ra cũng rất ngu xuẩn, chờ đến khi tôi làm tiệc sinh nhật, mời Hàn Tiềm tới, sau đó đùa giỡn anh đến sống không bằng ૮ɦếƭ, chỉ muốn tự kết liễu mình. Căn bản không nghĩ tới Tống ba cười còn có biện pháp càng ác độc càng xảo quyệt hơn. Có thể suy ra lúc đó tôi quả thật còn là một thanh niên thuần khiết như hoa.
Trong lòng có trăm mối tơ vò như thế, trên mặt tôi vẫn còn giữ được nét lương thiện, thật thà. Cho nên Tống Minh Thành căn bản không nhìn ra tâm tình đang dậy sóng của tôi, còn cười hì hì hỏi tôi chơi có vui hay không?
Tôi ngọt ngào trả lời anh ta một câu: “Cám ơn Tống nhị thiếu gia đã đưa tôi đến đây, tối nay Miên Miên chơi rất vui. Đời này chưa từng vui vẻ như vậy!”
Tống Minh Thành vừa nghe qua ngữ khí của tôi, quả nhiên rung mình một cái, sán lại nịnh nọt: “Sao vậy? Tôi cũng không phải có ý định đến xem trò hay của cô và Hàn Tiềm mà mới chạy đến đây, không phải là tôi có ý tốt muốn hòa giải hai người sao? A, nhưng mới vừa rồi khi đến đây không có ai bàn tán về nụ hôn kích tình vừa rồi của hai người nhá…”
Tôi lườm Tống nhị thiếu gia một cái cháy mặt: “Căn băn là không hề có chuyện đó, sao có thể bắt gió bắt bóng (Là lời đồn không có tính xác thực, không có căn cứ) như thế được. Tôi mệt rồi, muốn về, anh phải chở tôi về đó.”
Tôi đứng lên, tiến lên phía trước mấy bước, lúc này Tống Minh Thành mới phát hiện tôi không lái xe tới, nói qua nói lại hóa ra là vừa rồi đem đá tự đập vào chân mình, bộ dạng trông thật chướng tai gai mắt. Tôi vốn đang chuẩn bị hùng dũng, oai vệ, khí phách hiên ngang, tiêu sái bước qua cửa lớn của Hàn gia.
“A, anh! Anh, em ở chỗ này, Đại Miên bị đau chân, có chuyện gì vậy anh? Em phải đưa cô ấy về. Vâng, anh cùng về ạ, được, chúng em ở quầy ba bên cạnh sàn nhảy. Anh tới nhanh lên nhé!”
Quả nhiên chỉ một lát sau, Tống Minh Thành liền khoa trương báo cáo Tống ba cười sẽ tới đây. Mà tôi đứng lên như vậy, rõ rang lập tức trở thành mục tiêu, Hàn Tiềm cũng nhìn thấy tôi, lúc này cũng hướng phía bên này bước tới.
Tôi suy nghĩ nhanh trong đầu, rồi co một chân nhảy nhảy, vịn vào bả vai Tống Minh Thành: “Anh của anh và Hàn Tiềm, nếu như giao đấu, anh nói xem ai mạnh hơn?”
Tống Minh Thành nhìn hai người đan ông đang đi tới từ hai hướng ngược nhau, sờ sờ cằm: “Bánh xe số phận cuối cùng cũng chuyển động, ngôi sao sáu cánh (còn được gọi là ngôi sao David – Ấn triện Solomon) rồi sẽ phải giao hội.” Sau đó anh ta quay đầu nhìn tôi, cười cười đầy thâm ý: “Nếu xét theo góc độ lý trí thì tôi hẳn phải ủng hộ anh tôi, đáng tiếc theo lương tâm mà nói, tôi thật hi vọng đây sẽ là một câu chuyện lưỡng bại câu thương (chỉ cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả), đầy máu và nước mắt, cảm động và ưu thương.
Quả nhiên, Tống Minh Nguyên vừa đến gần, nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của tôi sắc mặt lập tức đen lại: “Tốt xấu gì cũng là người do Tống gia chúng tôi đưa đến, thế mà Hàn Tiềm lại tiếp đãi không chu đáo gì cả.”
Lúc anh ta nói những lời này Hàn Tiềm cách chúng tôi có mấy bước, không thể nào không nghe thấy, lời này chính là nói cho anh nghe.
Tống Minh Nguyên có khả năng điều chỉnh tâm tình rất tốt, là một người lãnh đạo giỏi, tôi là do Tống Minh Thành đưa tới, đây chính là có dính dáng quan hệ với Tống gia, Hàn Tiềm tiếp đãi tôi không nhiệt tình, không phải là không cho tôi chút mặt mũi, mà là đã đắc tôi Tống gia phía sau tôi. Vì vậy, từ mâu thuẫn nội bộ trong quần chúng nhân dân mà đã thăng cấp tành mâu thuẫn dân tộc rồi.
Đây chính là vấn đề lớn không thể tha thứ được!
Tôi thấy Hàn Tiềm cũng không giải thích gì với Tống Minh Nguyên hay là có dấu hiệu mềm mỏng, ngược lại từ tốn mặc chiếc áo vest màu trắng trên tay vào, đưa mắt nhìn tôi, đám tóc trước trán cũng ướt một tầng sương đêm. Khoảng cách giữa tôi và Hàn Tiềm cũng không xa, nhưng cái nhìn của anh lại khiến cho tôi có một loại ảo giác, như là cách thiên sơn vạn thủy (giống câu cách trăm sông nghìn núi), xuyên qua một tốp người nhìn qua, rất giống ngàn năm chờ đợi một lần lên trời nhưng rồi nhận ra khoảng cách lại cách xa vời vợi.
Tống Minh Nguyên thấy Hàn Tiềm không hề tỏ thái độ gì, cũng không có ý muốn dây dưa gì, chỉ em trai mình: “Minh Thành, cõng Thẩm tiểu thư đi, em dẫn cô nàng tới, khi đến thì chân tay lành lặn, sao lại không bảo vệ người nhà mình cho tốt, vừa tới bữa tiệc của Hàn gia, lại gãy chân trở về.”
Tôi duỗi tay chân ra bò lên lưng Tống Minh Thành, nhìn sắc mặt khác nhau của hai người Tống – Hàn, nghĩ có chuyện tôi cần phải làm sáng tỏ: “Cái kia, không phải em bị gãy chân đâu, khi nãy ᴆụng vào cửa nên bị thương thôi, về nhà bôi thuốc đỏ là sẽ hết thôi, không có chuyện gì đâu.”
“Vậy không có chuyện gì cô đạp cửa làm gì, còn không phải là ở nơi tiệc tùng này bị chèn ép đến nghẹt thở sao? Xét đến cùng còn không phải là chủ nhân bữa tiệc chiêu đãi không chu toàn sao.” Tống Minh Nguyên lành lạnh nhìn tôi, tôi biết những lời này cũng không phải là đang trách mắng tôi.
Nhìn lại Hàn Tiềm, quả nhiên trên mặt có vẻ ăn năn, tôi nghĩ, Tống Minh Nguyên thực sự rất thâm thúy, dù sao cũng kỳ phùng địch thủ gặp nhau, những lời trách cứ đó thật có nội hàm, đổi lại là tôi trách cứ, đại khái Hàn Tiềm chắc chắn sẽ xem thường.
Tôi vùi đầu trên lưng Tống Minh Thành, cảm thấy trước khi đi cũng nên nói lời từ biệt với chủ nhân bữa tiệc: “Hàn tiên sinh, bữa tiệc tối nay rất tuyệt, tại tôi không cẩn thân làm chân bị thương, không thể gặp mặt chúc Hàn tiểu thư sinh nhật vui vẻ, tới đây ăn uống chùa cũng không mang lễ vật tới, thật xin lỗi.” Sau đó tôi xoay đầu lại hướng Tống Minh Nguyên bày tỏ cảm tạ: “Tống tiên sinh, lần này còn phiền các anh đưa em về nhà, thật đã thêm phiền phức cho các anh rồi.”
“Vừa rồi tôi mới ra vườn hoa.” Lúc này Hàn Tiềm đọt nhiên nhàn nhạt nói ra một câu như vậy.
Con ngươi của tôi khẽ đảo, nghĩ đây chẳng lẽ là khiêu khích của Hàn Tiềm như trong truyền thuyết? Tống Minh Nguyên đã sớm ném đá giấu tay chỉ trích anh làm chủ bữa tiệc mà lại không tiếp đãi chu toàn, anh lại còn không sợ ૮ɦếƭ nói ra câu đó sao, hậu quả của chuyện này tương đương với việc nói với Tống ba cười, này, chào anh, ba cười, thật ra không phải là tôi không có thời gian tới tiếp đãi, thời gian của tôi có rất nhiều, rất nhiều, tôi còn có thời gian đi dạo vườn hoa một vòng cơ mà. Tôi chính là không muốn tiếp đãi các anh, và Thẩm Miên – người mà các anh đưa tới.
Bên này, quả nhiên sắc mặt Tống Minh Nguyên càng … vô cùng thê thảm.
Tôi nghĩ ngòi nổ của mâu thuẫn dân tộc này là tôi, cởi chuông phải do người cởi chuông, vạn nhất Tống Minh Nguyên muốn đánh nhau với Hàn Tiềm ở đây, dù sao đây cũng là sân nhà của Hàn Tiềm, Tống Minh Nguyên chắc sẽ phải chịu thua thiệt. Hiện tại tôi cảm thấy Hàn Tiêm chiếm tiện nghi của người khác cũng như chiếm tiện nghi của tôi vậy.
Cho nên tôi không cùng một dạng với Tống Minh Thành, tôi không hy vọng ba cười và Hàn Tiềm đánh nhau ở đây. Sau này tôi sẽ góp ý với Tống Minh Nguyên, hy vọng anh ta có thể tìm một đội người, ngựa, trước đem một túi rác đội lên đầu Hàn Tiềm, sau đó dung côn tra tấn, tốt nhất là đánh cho anh nửa người dưới bất toại không thể tự mình đi đại tiểu tiện được mới phải, Tống Minh Nguyên gật đầu thận trọng biểu thị sẽ suy nghĩ đến vấn đề này.
Dĩ nhiên là chuyện này sau mới nói, hiện tại, chẳng qua tôi phải đóng vai hòa bình sứ giả: “Hàn tiên sinh thực sự rất tuyệt nha, nghe nói đối với em gái là một người anh tốt, nhìn em gái lớn lên từng ngày, sinh nhật hàng năm cũng sẽ cảm thấy rất thương cảm, vừa nhìn đã biết Hàn tiên sinh và Hàn tiểu thư có quan hệ rất tốt, cũng khó trách Hàn tiên sinh ra vườn hoa phía sau giải sầu tiêu giải tâm tình, nhìn trên tóc cũng phủ một tầng sương mỏng, chắc là đã ở hoa viên suy tư rất lâu. Em thật hy vọng có thể có được người anh thông minh, hiền lành, tình cảm như vậy.” Dứt lời, tôi lại thở dài đầy thương cảm.
Tôi nói một hơi dài tưởng cạn không khí trong phổi, bên trong bốn phía nồng nặc mùi ô liu, công thêm lúc tôi đứng ngoài ban công hứng gió lạnh, cố gắng hít thở sau đó tôi liền cảm thấy phần đan điền (vùng dưới rốn) trống rỗng, khó chịu. Cuối cùng là một tràng ho khan kịch liệt của tôi, còn lien tục hắt xì rất nhiều lần.
Lần này rốt cuộc Tống Minh Nguyên không để ý tới Hàn Tiềm nữa, mà trực tiếp ϲởí áօ vest ra phủ lên người tôi.
Tôi dụi cái mũi dính đầy nước mũi, đầu cảm thấy hơi choáng váng, Tống Minh Thành xốc tôi lên chuẩn bị đi ra ngoài, chỉ nghe được âm thanh chậm rãi phía sau của Hàn Tiềm: “Không phải tôi ra vườn hoa để hoài cảm, mà là đi tìm em.”