Bài học này đúng là bài học xương máuĐến Thanh Giang ăn cơm là sự lựa chọn vô cùng lý tưởng. Molly và A Quang là nhân viên tổ làm phim nên dĩ nhiên là không ngồi cùng bàn với tôi rồi, vì vậy khi tôi mất hết hứng thú, rã rời bước ra bãi đỗ xe mới nhớ ra hôm nay tôi không lái xe tới, mà lúc này đã gần ba giờ sáng rồi. Tôi quay lại tìm mới chán nản phát hiện ra A Quang đã rời đi từ trước, mới vừa rồi thấy anh ấy đỡ rượu hộ Molly, chắc là say đến hồ đồ quên luôn việc đưa tôi về thành phố rồi!
Bãi đỗ xe rất lạnh, tôi rụt vai lại, đợi nửa giờ đồng hồ cũng không thấy có một người nào đi ra để mà mặt dày đi nhờ xe. Tôi tháo giày cao gót nén xuống chân tường. Đôi giày này rất đẹp, có thể tôn lên mắt cá chân vừa tinh tế lại vừa hoa mỹ, đáng tiếc quả thực rất khó chịu.
Người phụ nữ và đôi giày có quan hệ hết sức vi diệu mà căng thẳng. Trong tủ giày của tôi có hơn năm mươi đôi, toàn bộ đều là của nhà thiết kế nổi tiếng. Trên thảm đỏ, đôi giày chính là thước đo giá trị của bạn, kể cả nữ minh tinh đang giật gấu vá vai thì cũng phải mua một đôi giày phong cách và hợp thời trang. Nhưng theo BRE, lập luận của nhà thiết kế Bryant là mỗi người phụ nữ mua giày cao gót mục đích cuối cùng lựa chọn một đôi giày vừa với chân mình nhất để sánh bước cùng với người đàn ông của mình. Thật ra thì lúc Hàn Tiềm đỡ Tống Minh Thành đang say mèm ra bãi đỗ xe thì tôi vừa tỉnh vẫn còn đang mơ màng, nên không thể đứng lên nghiêm chỉnh được. Vì vậy cảnh tượng mà Hàn Tiềm nhìn thấy chính là tôi ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào tường ngủ, giày cao gót vứt bừa bãi ở bên cạnh. Ba ngày làm việc điên cuồng khiến tôi kiệt sức, nên khi thần kinh vừa được thả lỏng là tôi liền thi*p đi. Tô Đình khuyên tôi, khi mệt mỏi nên dùng thuốc, hàng nhập khẩu, cô ấy có nguồn, không gây nghiện, nhưng tôi vẫn một mực không đồng ý.
Nhưng mà cứ nghĩ đến ở trước mặt Hàn Tiềm lại lộ ra bộ dạng thảm hại thế này là tôi như được uống máu gà. Hàn Tiềm không thân thiện với tôi, mà bình thường bạn gái bên cạnh Hàn thiếu gia nếu không dịu dàng thông minh thì cũng là xinh đẹp động lòng người, nhưng đều cùng một loại ngoan ngoãn, biết nghe lời. Từ đây có thể thấy tôi tuyệt đối không có khả năng khiến Hàn Tiềm có thiện cảm.
Kỳ thật, khi tôi nhìn thấy Hàn Tiềm có chút thất vọng. Những công tử con nhà thế gia này có thể cùng các minh tinh hư tình giả ý nhưng trong thâm tâm lại không hề tôn trọng. Quả thực tôi cũng thấy hai vị này không có ý muốn cưới một cô nàng trong giới trí về làm vợ. Nếu may mắn thì tôi có thể đi nhờ ai đó về thành phố hoặc là phải ở lại bãi đỗ xe này một đêm.
“Cô còn chưa tỉnh sao, sao chưa đi giày vào rồi lên xe?” Vì vậy sau khi nghe Hàn Tiềm nói xong, mặc dù anh ta vẫn giữ bộ dạng lãnh đạm nhưng tôi hết sức ngỡ ngàng.
Tôi cử động tay chân từ dưới đất bò dậy, nhưng vì giữ nguyên tư thế ngồi dựa lưng vào tường ngủ trong một thời gian dài khiến chân trái tê dại không giữ vững được thăng bằng cả người ngã quỵ xuống đất.
Chỗ Hàn Tiềm đứng cách tôi không quá ba thước, tôi chỉ cảm thấy đầu phình to, tứ chi lạnh như băng. Làm người phải cần mặt mũi, nhất định không thể mất thể diện trước hai loại người, một loại là người mình yêu sâu đậm, một loại khác là địch thủ của mình. Mỗi lần tôi gặp Hàn Tiềm đều là lúc tôi đang trong tình trạng vô cùng thảm hại, thời còn làm paparazzi bị người của anh ta bắt được trực tiếp vặn tay phải ra sau, lại còn bị ném xuống hồ bơi.
Đến bây giờ tôi vẫn không thể quên được, đó là vào tháng mười một, tôi theo sau xe Hàn Tiềm về Hàn gia, đã tự tin là rất cẩn thận, chờ đợi trong bóng tối, thế mà vẫn bị phát hiện túm ra khỏi xe, máy ảnh bị đạp vỡ, tên vệ sĩ đó tàn nhẫn bẻ ngoặt tay phải tôi ra sau, nhất thời tôi cảm thấy cánh tay mình như bị phế, trật khớp mất rồi.
Không hiểu vì sao tối nay tôi đột niên lại nhớ tới chuyện xưa, tôi đã đổi nghề sang làm minh tinh. Tôi nghĩ rằng tôi đã có thể thản nhiên đối mặt với sự cố lần đó, thậm chí lúc trước còn có thể trưng ra khuôn mặt tươi cười cợt nhả đáp lời Hàn Tiềm. Đáng tiếc để tôi một mình một chỗ tránh khỏi nơi náo nhiệt cùng đèn đóm sáng trưng đó, một thân một mình gặp Hàn Tiềm, lúc đó trong thâm tâm có một loại sợ hãi trào dâng.
“Hàn Tiềm! Làm sao vậy? Sao chưa đi?” May mà tên say Tống Minh Thành ở trong xe hô một câu, Hàn Tiềm mới đưa mắt ý bảo tôi lên xe.
Tôi liều mạng gật đầu, lúc cất bước lại cảm thấy trên bắt chân có cái gì nóng nóng , nhìn xuống mới phát hiện thì ra cú ngã vừa rồi khiến da bị trầy một mảng, máu đang rỉ ra, tôi lấy khăn giấy lau qua rồi khập khiễng chui vào trong xe Tống Minh Thành. Lúc này anh ta đã say mèm, trong miệng rì rầm gì đó, người lắc lư nghiêng ngả. Hàn Tiềm ngồi vào ghế lái, tôi nói địa chỉ, mới phát hiện chỗ của tôi xa nhất.
Vốn định lên xe chợp mắt một lúc để bổ sung thể lực, không ngờ máu trên đùi chảy ngày càng nhiều, cho dù tôi bịt kiểu gì cũng đều không ngưng tụ. Tiểu cầu của tôi có chút vấn đề. Khi còn bé còn tưởng là bị bệnh máu khó đông, bị đưa sang Anh điều trị mấy năm. Đại khái do mấy ngày nay khá căng thẳng, áp lực công việc quá lớn, thiếu dinh dưỡng lại không tiêm chất đông máu vào đúng lịch, thoáng cái chiếc khăn tay nịt vết thương bị nhuộm đỏ.
Hàn Tiềm thấy tôi vẫn một mực cúi đầu sờ chân đại khái cũng cảm thấy quái dị, liếc mắt nhìn tôi mới phát hiện máu đã chảy dọc bắt chân tôi.
“Cô mắc bệnh máu khó đông?”
Tôi lắc đầu yếu ớt: “Cũng không hẳn, chỉ là chức năng đông máu so với người bình thường kém hơn một chút. Gần đấy có bệnh viện nào không?” Nói xong tôi mới thấy có chút không thích hợp. Dù sao tôi cũng coi như là minh tinh, rạng sáng được Hàn Tiềm đưa đến bệnh viên, chân lại chảy máu không ngừng, nói không chừng ngày mai có tin hạ thân tôi chảy máu, khả năng là bị lưu sản.
Hàn Tiềm dường như cũng cân nhắc đến khả năng này. Trước kia, anh đã từng đối phó với những thủ đoạn của tôi, cuối cùng vẫn là không tìm được bất cứ scandal tình ái nào, sao có thể vì tôi mà chủ động gặp nguy hiểm, chỉ thấy tay lái của anh chuyển một cái.
Tuy nhiên mười phút sau xuất hiện trước mắt tôi không phải một phòng khám tồi tàn, rách nát mà là một ngôi biệt thự rất lớn! Hàn Tiềm gọi điện thoại, một người bảo vệ từ trong đi ra, nhanh nhẹn đỡ Tống Minh Thành từ trong xe ra ngoài.
“Đưa Tống thiếu gia vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi, bảo ✓ú Trương sáng mai lầm trà giải rượu.” Người thanh niên rất cung khính gật đầu nhận lệnh, lúc sắp đi còn cố ý lắc mắt nhìn tôi thêm một cái.
“Bác sĩ Lý, anh ngủ chưa? Phải, phải, làm phiền anh. Ở đây có một bệnh nhân, đông máu có chút vấn đề, có thể làm phiền anh đến xem một chuyến không? Được, vậy anh trực tiếp đến phòng khách đi!”
Tôi theo Hàn Tiềm vào trong phòng khách, trang trí đơn giản, gọn gàng, rõ ràng thể hiện phong cách thiết kế ưa thích của một người đàn ông độc thân. So với phong cách bày trí đơn giản này, ngược lại tôi lại thích phong cách ài trí xa hoa, sang trọng của Tống gia hơn.
Hàn Tiềm về đến nhà liền kéo cà vạt xuống, cởi hai cúc áo trước иgự¢, lộ ra một khoảng иgự¢ khỏe mạnh.
“Anh đưa tôi về nhà không sợ tôi chụp cái gì sao? Anh biết trước kia tôi làm paparazzi mà.” Không hiểu tại sao, có thể là do ngọn đèn màu cam ấm áp trong phòng khách, đường nét của Hàn Tiềm cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, không hề bộc lộ tài năng, tôi cũng chẳng phải sợ anh. Tôi nghĩ, hiện tại tôi cũng không có gì phải sợ, bởi vì thời khắc tôi chật vật nhất, mất tôn nghiêm nhất anh cũng nhìn thấy cả rồi. Hình như mỗi lần gặp Hàn Tiềm cũng không thể tốt được ấy, nếu như dựa theo lập luận “ kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại mới đổi được kiếp này một lần gặp thoáng qua”, tôi thật không biết kiếp trước tôi đã trợn mắt nhìn anh bao nhiêu lần nữa.
“Cô sẽ không làm”, Hàn Tiềm dừng lại động tác đang rót nước, “Đã bước vào showbiz, người nào chẳng có chút bí mật bị người khác nắm trong tay.” Hắn uống một ngụm nước, mấp máy đôi môi xinh đẹp: “ví dụ như, người phía sau cô, cô dựa vào địa vị nào.”
Tôi hừ một tiếng: “Đáng tiếc, Hàn thiếu anh không biết thế lực đứng sau tôi, hơn nữa anh không biết, tôi cũng có thể chụp một tấm ảnh anh và tôi tối nay ở cũng nhau trong một căn phòng sau đó sáng tác một vài tình tiết sao.”
Hàn Tiềm nở nụ cười: “Đúng là tôi không biết, nhưng theo như tôi thấy Thẩm tiểu thư và Tống nhị thiếu gia có quan hệ không đơn giản chút nào, cô không nói tôi không thể hỏi Tống nhị thiếu gia sao. Lại nói, nếu Tống nhị thiếu gia không nói, tôi còn có thể hai bác Tống một chút. Hình như họ không quá thích con trai mình có giao tình đặc biệt với nữ minh tinh giới showbiz.”
Trong lòng tôi hừ lạnh, anh cho rằng Tống Minh Thành sẽ nói cho anh biết sao, anh cho rằng dùng Tống gia liền có thể áp chế tôi sao? Phía trên tôi có người, tôi có chỗ dựa, Hàn Tiềm chỉ biết điều này, nhưng không biết rốt cuộc tôi có quan hệ như thế nào với người đó.
Lúc này bác sĩ bước vào, chúng tôi không tiếp tục đề tài này nữa. Hàn Tiềm chuyện trò dăm ba câu với bác sĩ sau đó đi tắm. Xử lý mọi thứ ổn thỏa, trời đã gần sáng, có thể nghe thấy tiếng chim hót mơ hồ bên ngoài cửa sổ. Sau khi Hàn Tiềm trở lại xem vết thương trên đùi tôi đã được băng bó lại thấy cũng không còn sớm nữa, liền bố trí một phòng dành cho khách cạnh phòng Tống Minh Thành cho tôi.
Tôi nhìn chằm chằm những bức tranh trên vách tường trong phòng rồi chìm vào mộng đẹp. Hình như giữa ௱ôЛƓ lung nghe thấy một người đàn ông đang nhẹ giọng nói chuyện, giọng điệu ôn nhu lạnh như băng, anh ta nói, cô đã nhớ kỹ bài học này chưa? Đây chỉ là lễ ra mắt, lần sau…