Tháng Ngày Ta Đã Qua - Chương 10

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Quay đầu
Sau khi quay lại phòng làm việc, Thừa Ảnh ngồi trước bàn, từ từ tiêu hóa thông tin này.
Mấy đồng nghiệp đã đi thăm phòng bệnh, phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại một nữ thực tập sinh ngồi góc Tây Bắc đang nhập dữ liệu vào máy tính, thi thoảng có tiếng bàn phím kêu lách tách.
Bên ngoài cửa sổ kính rộng là bầu không khí trong lành hiếm có, có chút giống với nhiều năm trước, ngày Lâm Liên Thành bày tỏ tình cảm với cô, dường như bầu trời cũng trong xanh như ngọc, trong xanh đến mức khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.
Thực ra, cô và Lâm Liên Thành là bạn thanh mai trúc mã mười mấy năm, trước khi anh ta bày tỏ tình cảm, thậm chí, cô còn chưa từng nghĩ sẽ tiến thêm bước nữa với anh ta.
Hôm đó, anh ta bỗng cười khì khì đề nghị, “Này! Án Thừa Ảnh, từ mai em bắt đầu làm bạn gái của anh được không?”, khi đó, họ vừa ra khỏi một quán ăn, cơm no rượu say, trước đó còn bàn về món sườn heo bữa trưa quá ngấy.
Anh ta bỗng đưa ra đề nghị như vậy khiến cô không khỏi giật mình.
Nhưng anh ta vẫn thường như thế, không nghiêm chỉnh chút nào, thậm chí còn luôn đùa cợt, cả nhà họ Lâm đều bị anh ta trêu chọc. Anh ta là người được cả nhà họ Lâm cưng chiều nhất, chẳng phải tuân theo bất cứ quy tắc gì của gia đình. Thế nên, năm cô thi vào Học viện Y, anh ta cũng đi theo, học chuyên ngành y học dự phòng, cả nhà chẳng ai phản đối.
Cô không kìm được, thường cười đùa anh ta, “Tính cách của anh căn bản không phù hợp với nghề y, mau chuyển hướng đi, đừng để sau này ra đời hại người, như vậy thì mắc tội lớn đấy.”
Anh ta chẳng hề để ý, còn cười lạnh lùng, “Nếu không phải nể trường này nhiều nữ sinh xinh đẹp, có mời anh đến học, anh cũng không đến đâu.”
Thực ra, các cô gái bên cạnh anh ta thay hết người này đến người khác, từ khoa ở đại học đến nghiên cứu sinh, chưa bao giờ thiếu cả.
Cô thật sự khâm phục điều này, nhưng Lâm Liên Thành lại xua tay như không có gì, “Đều là họ chủ động, anh không hề để ý”, còn tự ví mình như một đóa sen trắng thuần khiết vô tội.
Đến hôm đó, anh ta bỗng nói, “Làm bạn gái anh nhé!”
Cô bàng hoàng dừng bước, đứng sững trước cổng trường, một tay vịn vào song sắt trên cánh cửa, tay kia vỗ vỗ anh ta, “Dạo này anh hài hước quá đấy!”
“Anh nói thật!”, anh ta nói, “Em suy nghĩ đi!”
“Anh mới bị thất tình à?”, cô hỏi.
“Không.”
“Vậy anh cảm thấy trống vắng cô đơn quá à?”
“Cũng không.”
“Đám yến oanh bình thường vẫn ở bên anh đâu? Chán rồi à? Không thể chọn một người trong số họ làm bạn gái của anh sao?”
“… Không liên quan gì đến họ cả.”
Cô thấy bộ dạng cắn răng của anh ta, không khỏi hoài nghi, chỉ biết chăm chú nhìn anh ta vài giây rồi mới nói, “Vậy sao lại nghĩ đến em?”
“Em nghĩ tại sao anh lại vượt nghìn dặm xa chạy đến đây học một chuyên ngành mà anh không hề có hứng thú chứ?”
“Em tưởng anh thật sự muốn cứu độ chúng sinh.”
Lần này, anh ta thật sự cắn răng nói, “Án Thừa Ảnh, em không thể nghiêm túc một chút sao?”
Khi anh ta nói câu đó, lông mày hơi nhướng lên theo thói quen.
Thực ra, lông mày của anh ta rất đẹp, mày lưỡi kiếm, lông mày sắc nét, rất hợp với đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, cả con người toát lên vẻ đẹp trai phong trần, cũng khó trách bao năm nay có thể hạ gục nhiều nữ sinh trong trường đến vậy.
Cô chăm chú nhìn anh ta, còn anh ta cũng không nói gì, chỉ chú ý quan sát nét mặt của cô. Hai người đứng trước cổng trường một lúc, có vài bạn học đi qua tò tò nhìn trộm, cuối cùng cô đành phải nói, “Em phải suy nghĩ đã.”
Anh ta thong thả nói, “Cần bao lâu?”
Cô không kìm được thở dài, nói, “Làm sao em biết được?”
“Ba ngày”, anh ta nói, “Để em suy nghĩ ba ngày.”
Hành sự bá đạo thế!
“Ngộ nhỡ em không nhận lời thì sao?”
“Đó là chuyện của ba ngày sau, đừng đưa ra giả thiết vội”, anh ta lại nở nụ cười lém lỉnh, hai tay đút túi quần, hất hàm với cô, “Đi thôi! Về ngủ trưa thôi! Ba giờ chiều anh còn đi đánh bóng, em đến xem nhé!”
Cô bước vào cổng trường trước, từ chối thẳng thừng, “Không đâu! Em hẹn bạn học lên thư viện rồi.”
Anh ta sải bước nhanh chóng sánh vai bên cô, liếc mắt nhìn cô tỏ vẻ cảm khái, “Có cô bạn gái không nghe lời thế này, xem ra sau này anh phải chịu khổ rồi.”
Sau đó về đến phòng ký túc, cô bình tĩnh suy nghĩ cả buổi chiều.
Quen biết Lâm Liên Thành hơn chục năm nay, họ đã sớm như người một nhà. Trên thực tế, nhà họ Lâm cũng đối xử với cô rất tốt. Cô chưa từng nghĩ, bao nhiêu năm như vậy, rốt cuộc, tình cảm của Lâm Liên Thành đối với cô là gì?
Từ nhỏ đến lớn, tính cách của Lâm Liên Thành luôn bá đạo, dù trong nhà hay ngoài đường, chẳng ai dám chọc giận anh ta cả, ai ai cũng chỉ có thể thuận theo anh ta, chỉ có cô là có thể không bị anh ta áp chế, hơn nữa, lần nào cô cũng là người chiến thắng.
Anh ta có thể bất chấp cảm nhận của vô số người, nhưng lại chỉ nhường nhịn riêng cô.
Thời gian ở Đài Loan, cách dăm ba hôm, anh ta lại gọi điện cho cô, nói đến khi chẳng còn gì để nói nữa mới thôi. Điều này khiến cô rất vui. Sau đó, cô trở về Đại Lục, khi xuống máy bay, anh ta còn đi đón cô, xách túi lớn túi nhỏ hành lý mang lên xe giúp cô, sau đó dặn dò lái xe nói, “Về nhà!”
Khi đó cô cảm thấy kỳ lạ, “Về nhà nào?”
“Đương nhiên là nhà anh”, anh ta nói một cách thản nhiên, rồi nhìn kỹ lại cô mấy lượt, “Em bị ngược đãi ở Đài Loan sao? Sao lại gầy thế này? Về nhà phải để mẹ anh tẩm bổ lại cho em mới được.”
Thực ra cô đâu có gầy, chỉ là thời gian qua, cô từ một cô bé đã trở thành thiếu nữ, mất đi vẻ bầu bĩnh của trẻ con, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, vóc dáng cao cao, cân đối toát lên thần thái của cô thiếu nữ trẻ trung.
Sau đó, anh ta luôn bên cô như hình với bóng, đến khi lên đại học cũng như anh ta nói, vượt nghìn dặm xa xôi cùng đến thành phố xa lạ ở miền Bắc này, chờ đợi sáu bảy năm liền.
Nghĩ kỹ lại, gần hai mươi năm cuộc đời này, anh ta chính là người ở bên cô hơn nửa quãng đường đó.
Không ngủ được, Lệ Quyên nằm giường đối diện với cô khẽ gọi, “Này, nghĩ gì thế? Tớ thấy cậu trở mình suốt cả đêm đấy.”
“Có một vấn đề khó nghĩ”, cô khẽ nói.
“Vấn đề gì khó nghĩ? Nói tớ nghe xem nào!”, câu này là của Trương Khả Quân nằm ở giường gần cửa.
Phòng ký túc có bốn người, trưởng phòng Kỷ Tư Điềm đã đi xem phim, lúc này, Thừa Ảnh mới phát hiện ra còn hai người nữa cũng không ngủ, liền ngồi dậy ôm đầu gối, tựa vào tường, “Có người tỏ tình với tớ.”
Đây vốn là chuyện chẳng có gì mới mẻ. Thường ngày phòng ký túc của họ luôn nhận được các kiểu thư tình, giấy nhắn tỏ tình, không thì cũng là gọi điện trực tiếp hoặc xông vào giao lưu.
Thừa Ảnh ngừng lại một lát, không kể tiếp, Trương Khả Quân phản ứng nhanh nhạy, nghĩ ngợi rồi đoán ngay, “Lẽ nào là Lâm Liên Thành?”
“Cuối cùng anh chàng đó cũng chịu thổ lộ rồi”, Lệ Quyên cũng ngạc nhiên.
Thừa Ảnh còn ngây người, sững sờ cả buổi mới lấy làm lạ hỏi, “Sao các cậu cứ như đã biết từ trước vậy?”
“Cả thế giới chỉ có cậu không biết thôi!”
“Thường ngày cậu nhanh nhạy là thế, sao trong chuyện này lại hồ đồ như vậy?”
“Chúng tớ đã nhận ra Lâm Liên Thành có ý đồ ‘bất lương’ rồi. Ban đầu mình tưởng cậu giả ngốc, ai ngờ cậu ngốc thật.”
“Đúng thế!”
Hai người bạn, mỗi người một câu như thể hát đối vậy. Cuối cùng Trương Khả Quân dứt khoát xuống giường, bật công tắc đèn “tách” một tiếng.
Cả căn phòng sáng trưng, Thừa Ảnh chói mắt không mở ra được, đành gục mặt xuống cánh tay, ai oán, “Cậu làm gì thể?”
Trương Khả Quân đã trèo xuống, đến bên cạnh cô, lấy vai huých huých, vẻ mặt hóng hớt, “Cậu nghĩ thế nào?”
“Cái gì nghĩ thế nào?”
“Có nhận lời anh ta không? Cả cái trường này, không tìm được người nào xứng với cậu hơn anh ta đâu. Hai người đứng bên nhau đúng là cảnh đẹp mê hồn nhất. Nếu các cậu chính thức yêu nhau, e là rất nhiều nam sinh, nữ sinh trong trường đều tan nát trái tim mất.”
Thừa Ảnh dở khóc dở cười, “Như cậu nói, rốt cuộc tớ và anh ta có nên chính thức yêu nhau không?”
“Có! Đương nhiên là có rồi”, Lệ Quyên xen vào, “Thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc, quá lãng mạn, quá xứng đôi.”
“Nhưng tớ vẫn chưa nghĩ xong”, Thừa Ảnh tì cằm lên cánh tay, giọng nói có chút phiền muộn.
Thực ra, cô chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này, đối diện với lời tỏ tình đột ngột lúc ban ngày, cô chẳng hề chuẩn bị tâm lý chút nào.
Trương Khả Quân quay đầu lại nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh, “Có thể làm bạn gái của Lâm Liên Thành là điều không ít nữ sinh mơ ước, cậu còn nghĩ ngợi sao? Hả? Có cần không?”
“Hết thuốc chữa rồi”, Trương Khả Quân thở dài, trước khi xuống giường còn uy Hi*p cô, “Lâm Liên Thành có gì không tốt? Cần tướng mạo có tướng mạo, cần vóc dáng có vóc dáng, tao nhã lịch sự, gia thế lại tốt, không tìm được người thứ hai đâu. Cậu tự xem nên làm thế nào đi.”
Cô đã lấy chăn trùm lên đầu, buồn bã nói, “Lỡ thì cho lỡ luôn. Có gì ghê gớm chứ?”
Tuy nói như vậy, nhưng rốt cuộc cô vẫn không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Tư Điềm quay về, vừa mở cửa ra câu đầu tiên là, “Thừa Ảnh, tớ vừa thấy Lâm Liên Thành dưới lầu, đang đợi cậu à?”
Cô vô thức tỉnh táo lại, xuống giường chạy ra ban công xem. Người ta đang đứng ngoài cổng ký túc xá, một tay đút túi quần, tay kia xách túi.
Vì vẫn còn sớm nên không có nhiều người qua lại, thi thoảng có một hai người, cũng đeo túi xách tựa bên xe đạp đợi bạn gái, thế nên, anh ta đứng đó thể hiện quá rõ ý đồ.
Lâm Liên Thành cao ráo, lại chịu khó luyện tập thể thao nên vóc dáng rất cân đối, mặc đồ gì cũng đều đẹp. Ngày đầu thu, miền Bắc hơi lạnh lạnh, anh ta mặc chiếc áo len đen thụng rất mỏng. Tay áo kéo lên tới khuỷu, lộ rõ cánh tay dài rắn chắc, so với mấy tên đầu tóc bơ phờ bên cạnh đúng là hoàn toàn trái ngược.
Cô nhìn anh ta, còn anh ta như có linh cảm, cũng ngẩng đầu lên, khóe miệng đẹp đẽ hơi nhếch lên, vẫy tay với cô một cách lịch sự.
Không biết từ lúc nào, Tư Điềm đã chen đến bên cửa sổ, nửa bò lên cửa sổ nhìn xuống, bình phẩm, “Chà chà! Dáng vẻ anh ta lẳng lơ quá!”
Thừa Ảnh rút điện thoại di động trong túi váy ngủ ra gọi cho anh ta, đầu bên kia vừa bắt máy, liền nghe anh ta lười biếng nói, “Mau xuống đi!”
Quả nhiên là đến tìm cô! Không khí ngoài trời hơi lạnh như thể vẫn còn khí ẩm và hơi sương, Thừa Ảnh mặc chiếc váy ngủ mỏng manh nên cảm thấy hơi lạnh, cũng không biết anh ta đứng như vậy dưới lầu bao lâu rồi?
Cô không khỏi cau mày, “Sao anh không gọi điện trước?”
“Vừa định gọi thì gặp bạn cùng phòng của em. Dù sao nhờ cô ấy nói với em thì anh đỡ mệt sức chứ sao?”
“Đồ lười biếng!”, cô mắng một tiếng rồi quay đầu đi thay đồ.
Kết quả, xuống dưới lầu cô mới biết anh ta mang đồ ăn sáng đến.
Đôi nhãn cầu của cô như sắp rơi ra, “… Đây không phải là phong cách của anh.”
Anh ta hiếm khi chịu khổ, ra vẻ nghiêm túc hơn, “Bữa sáng tình yêu của anh không phải ai cũng có thể ăn được đâu.”
Rất nhiều năm sau, khi trên mạng bắt đầu thịnh hành từ “bông đùa” này, Thừa Ảnh bỗng cảm thấy dùng từ này để hình dung nét mặt anh ta lúc đó quả là không gì thích hợp hơn.
Thực ra, cái gọi là bữa sáng tình yêu cũng chỉ là đậu nành và bánh bao, nhưng vì được gói ghém khá cẩn thận nên khi đến tay Thừa Ảnh, chúng vẫn còn nóng hôi hổi.
Cuối cùng những thứ này đều bị các bạn cùng phòng chia nhau hưởng hết.
Ăn đồ của người ta, tất nhiên là phải nói giúp người rồi. Lần này, Kỷ Tư Điềm gia nhập đội cổ vũ, cố gắng tâng bốc Lâm Liên Thành lên tận mây xanh.
Lúc ấy, Thừa Ảnh mới phát hiện ra đám nữ sinh này đều là những kẻ thấy sắc quên bạn. Kỷ Tư Điềm hài lòng uống hớp sữa đậu nành cuối cùng, hỏi, “Thường ngày, anh bạn Lâm có hay dậy sớm không?”
Thừa Ảnh lắc đầu, thật thà nói, “Không. Anh ấy thường ngủ đến gần trưa, hầu như chỉ lên lớp tiết cuối cùng của buổi sáng.”
Điều này là một trong những nguyên nhân khiến cô kinh ngạc, vì mang bữa sáng, anh ta đã phải phá lệ dậy sớm. Hơn nữa, con người này chưa từng có ý định lấy lòng bất kỳ cô gái nào. Anh ta chịu xách đồ ăn sáng đứng trước cổng ký túc xá nữ thật đáng để xem xét.
“Nhưng cứ thử yêu một thời gian đi!”, Lệ Quyên chân thành khuyên, “Muốn tìm một người có lòng với cậu, lại hiểu tính cách của cậu thực sự rất khó đấy. Hai người lớn lên cùng nhau, quan hệ hai nhà lại tốt, sau này sẽ tránh được mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.”
Nửa trước còn có lý, câu cuối cùng khiến Thừa Ảnh càng dở khóc dở cười hơn, “… Cậu nghĩ xa quá rồi đấy.”
Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không đưa ra được kết luận, phía Lâm Liên Thành lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Anh ta đánh bóng bị trẹo chân, đợi khi cô biết được tin chạy tới nơi, anh ta đã được đồng đội đưa đến trạm y tế của trường. Trong trạm y tế hôm đó chỉ có mấy bác sĩ trực ban, thường ngày cũng chỉ phụ trách khám cảm sốt cho học sinh. Bác sĩ làm các bước cấp cứu đơn giản cho Lâm Liên Thành rồi để các bạn của anh ta chuyển anh ta đến bệnh viện Y khoa trực trong học viện để điều trị.
Đó là bệnh viện Tam Giáp, lại vào cuối tuần nên rất đông người đến khám bệnh. Ngoài phòng khám huyên náo, đến đâu cũng phải xếp hàng, chẳng có chỗ để ngồi.
Thường ngày, họ có rất nhiều tiết học ở bệnh viện này. Hôm đó vừa hay gặp bác sĩ mà nhóm bạn của Lâm Liên Thành đã đi theo để thực tập, thế là họ nhanh chóng hẹn được bác sĩ khoa xương khớp.
Cuối cùng cũng có kết quả chụp phim, anh ta bị rách gân chân phải. Chân Lâm Liên Thành đã sưng vù lên, ngồi ghế bên ngoài đợi nhóm bạn đi lấy thuốc giúp.
Thừa Ảnh không cần chạy đã đến bên cạnh.
Cô tựa vào tường hành lang, hai hàng ghế tựa chạy dọc từ Đông sang Tây, mỗi phòng khám đều ngồi chật cứng người. Cô nhường chỗ ngồi duy nhất cho Lâm Liên Thành, đành phải đứng cúi đầu nhìn chân anh ta.
Dường như cô quan sát rất kỹ, chỉ im lặng không nói gì. Anh ta lên tiếng trước, nhưng là giọng bông đùa, “Thế nào? Đau lòng hả?”
Vẫn cứ như vậy. Đã thế này rồi còn sức để đùa.
Cô chẳng thèm liếc nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói, “Em chỉ đang nghĩ, lát nữa chân anh bó bột rồi, tối tắm thế nào thôi.”
Con người anh ta cực kỳ sạch sẽ, mỗi lần đi thể thao về người đầy mồ hôi, việc đầu tiên là phải tắm, gặp người khác thì ắt phải phong độ đường hoàng, theo cách hình dung của Kỷ Tư Điềm thì đúng là lẳng lơ đến phát khi*p.
Quả nhiên, cô thấy anh ta chau mày, lộ rõ nỗi khổ sở.
Tâm trạng u ám bỗng trở nên tươi sáng, cô mỉm cười, “Lần này, bạn cùng phòng ký túc của anh xui xẻo rồi, đã bị anh hấp chín còn phải kỳ cọ cho anh.”
“Nói ghê thế!”, rõ ràng anh ta cực kỳ phản đối chuyện này, mất mặt nói, “Anh chỉ bị đau chân chứ có cụt tay đâu. Anh tự kỳ cọ được.”
Có lẽ bất chợt nghĩ đến điều gì, đột nhiên, anh ta quay lại, cười nham hiểm với cô, “Nếu em muốn đến giúp thì anh cũng vui vẻ chấp nhận thôi.”
Lần này đến lượt cô bĩu môi, “Đừng có mơ!”
Hai người cứ đấu khẩu với nhau như vậy đến khi những người khác mang thuốc về, rồi lại đi bó bột cho Lâm Liên Thành. Cuối cùng, từ bệnh viện ra, anh ta kiên quyết không chịu nằm cáng khiêng, mà vịn vai hai người bạn di chuyển từng bước, từng bước rất khó khăn, song, vẫn còn tâm trạng đùa giỡn với cô, “Anh có bắt em dìu đâu. Sao lại buồn thế? Cứ như có người nợ em tiền vậy.”
Cô lườm anh ta một cái, không nói gì, ngồi xe đến tận ký túc xá nam mới hỏi, “Tối nay muốn ăn gì? Em mang đến cho anh.”
Anh ta nhìn cô, cười mà như không nói, “Cái gì cũng được.”
Cô “ừ” một tiếng, quay đầu bước đi. Kết quả, cô còn chưa về đến ký túc xá nữ thì đã nhận được tin nhắn của anh ta, chỉ mỗi câu ngắn ngủn: “Sao lại không vui?”
Cô không nói ra lý do nên cứ để mặc nó.
Tin nhắn thứ hai nhanh chóng đến: “Đau chân! Tối nay muốn ăn chân giò hầm.”
Cuối cùng, cô không nhịn được cười: “Ăn gì bổ nấy sao?”
Thực ra, cô chỉ giận anh ta không cẩn thận, đang yên đang lành lại để mình bị thương như vậy, ăn uống, sinh hoạt cũng phải nhờ người khác chăm sóc, lộ ra một chút bơ vơ hiếm thấy.
Cũng chính vì anh ta bơ vơ, khiến cô cảm thấy tâm trạng mình rối bời.
Buổi tối, khi cô mang đồ ăn đến, trong ký túc xá chỉ có một mình Lâm Liên Thành.
“Họ không muốn làm kỳ đà cản mũi”, anh ta giải thích chẳng hề nghiêm túc, nhân lúc không có ai, cuối cùng cũng có thể quan sát kỹ nét mặt của cô, mãi sau mới hỏi, “Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”
“Ai nói tâm trạng em không tốt?”, cô không muốn thừa nhận, tự kéo ghế cho mình rồi ςướק máy tính của anh ta xem phim truyền hình Mỹ.
“Có thể tối nay anh không ở đây”, Lâm Liên Thành bỗng nói.
“Tại sao?”, hỏi xong, cô mới kịp phản ứng, giường ký túc đều thiết kế trên tầng hai, phía dưới là bàn học, tình trạng của anh ta bây giờ thực sự là lên xuống cầu thang không tiện chút nào.
“Vậy tối anh ngủ ở đâu?”
Anh ta vừa ăn cơm vừa đọc tiểu thuyết, chẳng thèm ngẩng đầu lên, “Anh thuê phòng ở nhà khách của trường. Lát nữa em đi cùng anh.”
Đúng là đại thiếu gia, nhờ vả người khác mà cũng bá đạo như vậy.
Nhưng cô không có cách nào so đo với anh ta, đành ngoan ngoãn đưa anh ta đi thuê phòng.
Nhà khách ở ngay trong trường, bình thường nhà trường dùng để đón khách. Phong cảnh xung quanh rất đẹp, giá thuê cũng khá đắt, hầu như không có học sinh nào đến thuê.
Nhân viên phục vụ cầm chứng mình thư làm thủ tục trước quầy lễ tân, liếc nhìn hai người vài cái, cuối cùng đồng ý cho Lâm Liên Thành thuê một phòng đơn. Khi nhận thẻ phòng, mặt Thừa Ảnh bất giác hơi đỏ lên, Lâm Liên Thành chống khuỷu tay né sang một bên với bộ mặt cười mà như không, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.
Một tay anh ta vịn vào vai cô, nhảy lò cò về phòng, vì luôn cười mỉm, hơi thở mát lạnh của anh ta cứ phả vào má cô.
Cô muốn tránh nhưng lại không được, vai cô đã bị anh ta giữ chặt, cuối cùng chỉ có thể hậm hực trừng mắt cảnh cáo anh ta, “Còn cười em nữa là em mặc kệ anh đấy.”
Anh ta chẳng thèm để ý, tràn đầy tự tin kết luận, “Em nhẫn tâm.”
Thái độ của anh ta khiến đầu óc cô rối bời, chỉ có thể thở dài, cuối cùng đưa ra phương sách tấn công, “Anh còn như vậy nữa, em lập tức gọi điện cho bố mẹ anh, bảo họ đến chăm sóc anh.”
Lúc này anh ta mới xuống nước cầu xin, “Đừng mà! Anh sợ nhất là họ đến làm phiền, đặc biệt là mẹ anh, nếu làm kinh động đến mẹ, anh sợ anh sẽ mất hết tự dọ mất.”
“Biết sợ rồi sao?”, cô mở cửa, ném anh ta xuống bên giường, “Vậy thì ngoan ngoãn một chút, đừng có bắt nạt em.”
“Anh đâu có?”, anh ta cười khì khì, tựa vào đầu giường, kề chiếc gối phía sau, nhìn cô bận rộn.
Đến khi nước sôi, gọt xong hoa quả, cô mới thở hổn hển nói, “Em đi đây. Mai anh muốn ăn gì?”
Anh ta không trả lời, đáy mắt phản chiếu ánh đèn đầu giường, trở nên đen láy lạ thường, nhìn cô im lặng không nói.
Ban đầu cô còn nghi hoặc, sau khi nhìn thẳng vào mắt anh ta thì bỗng có chút hoang mang. Lúc này anh ta nói, “Anh thật lòng đấy!”
“… Vâng”, cô đáp rất khẽ.
“Thế nên, em đã suy nghĩ xong chưa?”
Thực ra vẫn chưa đến thời hạn ba ngày, cô ngần ngừ rất lâu mới nói, “Nếu có một ngày chia tay rồi, liệu có đến mức làm bạn cũng không nổi không?”
Anh ta bật cười, “Đừng lo nghĩ làm gì. Chẳng ai biết được chuyện tương lai. Nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì.”
Cô không nói thêm gì nữa, chỉ đứng cách mấy bước chân, anh ta nằm dài, nửa tựa vào đầu giường, tư thế thoải mái lười biếng, nhưng thực sự có chút nghiêm túc.
Từ nhỏ đến lớn, bao năm nay, trước mặt cô, chỉ có lúc này là anh ta nghiêm túc nhất, thậm chí còn có chút cảm giác chờ đợi và lo lắng.
Cô bỗng nhớ đến câu nói của bạn cùng phòng, muốn tìm một người hoàn toàn hiểu tính cách mình trên thế giới này thực sự là quá khó.
Cô và anh ta cùng trải qua bao năm tháng, từ thời thơ ấu đến thời niên thiếu, đến giờ đã sớm hòa hợp trên rất nhiều phương diện. Trong biển người mênh ௱ôЛƓ, không thể có một Lâm Liên Thành thứ hai. Còn đối với anh ta mà nói cũng sẽ không có một Án Thừa Ảnh khác nữa.
Họ hiểu nhau như vậy, có lúc giống như hiểu chính mình.
Cuối cùng cô đã có quyết định, bèn gật dầu, “Em cảm thấy có thể thử”, nói xong cô cười, rồi mới nhìn anh ta hơi nhướng mày, đôi mắt trẻ trung và trong sáng dưới ánh đèn càng rực rỡ hơn.
Đó là những ký ức từ rất lâu rồi. Có những chi tiết, thực sự nhớ lại đã sớm trở nên mơ hồ.
Chẳng hạn như, sau đó, giữa họ có bao nhiêu trận cãi cọ, phần lớn đều là những chuyện cỏn con vặt vãnh, chẳng hạn như, mỗi khi mâu thuẫn, anh ta không chịu nhường cô, không ai chịu nể mặt đối phương.
Sự dung hòa về tính cách khiến thái độ tranh chấp của họ cũng thống nhất đến kinh người.
Nhưng sau mỗi cuộc chiến tranh lạnh, anh ta vẫn là người cúi đầu trước.
Đại khái chính là vì tình yêu.
Vì anh ta yêu cô nên mới chịu hạ thấp sự kiêu ngạo của mình, chịu thỏa hiệp hết lần này đến lần khác sau mỗi cuộc tranh cãi.
Nhưng đến giờ cũng đã quá lâu rồi, thậm chí, cô đã không nhớ nổi, rốt cuộc chủ đề của những cuộc tranh cãi là gì?
Năm đó, họ đều còn quá trẻ. Lúc đó chuyện gì cũng cảm thấy to lớn, nhưng đến giờ chỉ như những hình ảnh lờ mờ trước mắt.
Sau khi ăn cơm xong, theo lệ thường, cô lại đi thăm phòng bệnh một lượt.
Có người bệnh bị khối u tủy sống ác tính, vì ở vị trí đặc biệt nên phẫu thuật quá nguy hiểm, các phương án trước khi phẫu thuật cứ phải thay đổi, kéo dài đến tận bây giờ, cuối cùng mới xác định chắc chắn.
Lần này, giáo sư Tôn của khoa Ngoại Thần kinh sẽ là bác sĩ mổ chính, đồng thời, mấy tháng trước, giáo sư Tôn cũng đã chấm Thừa Ảnh làm trợ thủ số một trong ca mổ này.
Cô là học trò cưng của giáo sư Tôn. Đây là cơ hội tích lũy kinh nghiệm quý báu hiếm có, rất nhiều người mong mà không được, vì vậy, cô cũng chuẩn bị từ mấy tháng rồi. Hai ngày nữa sẽ tiến hành phẫu thuật lần đầu cho bệnh nhân này nên sau buổi thăm phòng bệnh như thường lệ, cô lại đảo qua thăm và an ủi bệnh nhân.
Chính vì vậy mà chậm trễ chút thời gian, từ phòng bệnh bước ra, Thừa Ảnh nhìn đồng hồ.
Bảy giờ bốn mươi phút tối. Lúc này, bên Thẩm Trì mới là buổi chiều.
Thời gian này, cô có thói quen tự tính giờ chênh lệch. Thời gian Thẩm Trì gọi điện không cố định, có lúc cách mấy ngày mới gọi cho cô một lần, nhưng thường rất muộn, có lúc cô sắp ngủ rồi mới nghe thấy tiếng điện thoại di động đổ chuông.
Khi đó, cô giật thót mình, từ cơn mơ mơ màng màng bị gọi dậy, nghe giọng anh khẽ hỏi, “Làm em thức giấc hả?”
“Ừm…”, cô kéo dài giọng, uể oải đáp, thực ra, mắt cũng chẳng mở nổi ra, chỉ cảm thấy giọng của anh quá gần, như thể ở ngay bên cạnh.
Màn đêm yên tĩnh, điện thoại kề sát bên tai, cảm giác này vừa kỳ diệu, vừa tuyệt vời. Rõ ràng là cách xa như thế, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Có điều sau lần đó, thời gian mỗi lần anh gọi điện thoại đều sớm hơn một chút.
Cô đã sớm hiểu, thậm chí còn thầm đoán những việc anh làm bên đó. Có lẽ đều là những chuyện không thể bày lên bàn, hoặc là phải kín đáo. Cô không có cách nào tưởng tượng ra sự nguy hiểm tiềm ẩn trong nó.
Nhưng cô không thể hỏi, vì biết có hỏi, anh cũng không nói. Hơn nữa, cô cũng chưa bao giờ rơi vào tình thế không thể chủ động liên lạc với anh.
Anh vừa đến vài hôm, cô đã từng thử gọi một lần, nhưng cuộc gọi nhanh chóng bị chuyển sang hộp thư thoại. Sau đó đợi mấy chục tiếng đồng hồ, anh mới quay về, giọng anh lộ rõ sự mệt mỏi, dường như bên cạnh vẫn còn những người khác đang khẽ bàn luận, qua điện thoại, có thể nhận ra được không khí căng thẳng ở đầu dây bên kia.
Nhưng anh coi như không có ai bên cạnh, chỉ hỏi những chuyện thường ngày nhất, chẳng hạn như đi làm có bận không, ở nhà mọi thứ đều ổn chứ? Tuy trong lòng cô tràn ngập nghi ngờ và lo lắng, cuối cùng cũng chỉ có thể im lặng nuốt trở lại, không nhắc đến nữa, chỉ có thể kết thúc mỗi cuộc điện thoại bằng những câu dặn dò anh, vờ như không biết gì, “Anh về sớm nhé!”
Như có thể cảm nhận được, mỗi lần anh đều cười đáp, “Ừ!”
Cũng đến sáng sớm hôm nay, anh mới báo với cô sẽ bay về nước trên chuyến bay tối nay.
Mỗi lần từ nước ngoài về, anh đều phải chuyển máy bay, mất thời gian trung chuyển, nhưng tính ra cũng chỉ khoảng mười tiếng. Thừa Ảnh báo với đồng nghiệp xếp lịch hôm sau nghỉ phép ở nhà.
Thừa Ảnh về phòng làm việc dọn dẹp, nghĩ lại chuyện hồi sáng, vốn còn do dự, kết quả, vừa về đến cửa, điện thoại di động đã đổ chuông.
Có thể coi như chuẩn giờ, hơn nữa còn là Lâm Liên Giang gọi điện đến, “Nếu em tiện, lát nữa có thể lên đây một chút không?”
Với địa vị của anh ta, chưa bao giờ phải hạ giọng với người khác, huống hồ là một câu hỏi ý kiến như thế này?
Thừa Ảnh sững người, hỏi, “Ông muốn gặp em ạ?”
“Ừ!”, Lâm Liên Giang nói, “Ông làm ầm lên rất lâu rồi. Chẳng ai khuyên nổi.”
Trước khi cúp điện thoại, thực ra Thừa Ảnh vẫn còn một câu hỏi trong lòng, nhưng vẫn chưa hỏi được.
Đó chính là, Lâm Liên Thành đã về chưa?
Cô tự đoán là anh ta chưa đến, vì nếu anh ta ở đó, chắc chắn đã khuyên được ông nội. Anh ta là người được cả nhà họ Lâm cưng chiều nhất, từ nhỏ đến lớn, bản lĩnh lớn nhất của anh ta chính là nịnh cho ông nội vui, căn bản chẳng cần tốn sức.
Nhưng khi thang máy đi đến tầng mười tám, sau khi vào khu phòng bệnh cao cấp, Thừa Ảnh mới phát hiện ra mình đã đoán sai.
Sau tiếng “tinh” nhẹ nhàng, hai cánh cửa kim loại mở ra, cô ngẩng đầu thì ánh mắt bắt gặp ngay bóng người cao gầy đó.
Bóng người quá quen thuộc, dù xa cách hai ba năm không gặp mặt, nhưng chỉ cần thoáng qua cũng có thể nhận ra. Huống hồ, lúc này Lâm Liên Thành đứng rất gần cô.
Lâm Liên Thành tựa vào tường, hướng đối diện thang máy, có vẻ như đang đợi cô.
Chỉ cách khoảng vài mét, ánh mắt anh ta lặng lẽ dừng lại trên khuôn mặt cô, người cô, một lát sau mới lên tiếng, “Lầu rồi không gặp.”
Thừa Ảnh vẫn đứng sững tại chỗ.
Phải, lâu rồi không gặp.
Trong vụ tai nạn giao thông lần đó, thực ra anh ta bị thương nặng hơn cô rất nhiều. Anh ta phải nằm ở phòng bệnh theo dõi đặc biệt suốt cả tuần mới có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường. Người nhà họ Lâm đều đến ngay trong đêm đó, bao gồm cả vợ chưa cưới của anh ta lúc đó.
Còn cô, cũng có đi thăm một lần. Khi đó, người phụ trách trông cô là vệ sĩ của Thẩm Trì. Anh ta vô cùng khó xử trước lời yêu cầu của cô, nghĩ ngợi mãi mới nói, “… Cô như vậy là làm khó tôi rồi. Anh Thẩm mà biết, e là sẽ chém tôi thành tám mảnh mất.”
Trên thực tế, đã mấy ngày Thẩm Trì không xuất hiện, nhưng đàn em của anh thường xuyên đến thăm, hơn nữa, còn rất chăm chú để ý cô. Nghĩ lại, buổi tối hôm đó, trong phòng bệnh, vẻ mỉa mai và lạnh lùng của Thẩm Trì khiến cô không khỏi thất vọng, càng cố chấp muốn đi thăm Lâm Liên Thành hơn.
Đó là buổi tối cuối cùng anh ta ở phòng theo dõi đặc biệt, vì đã là sáng sớm tinh mơ nên vợ chồng bác Lâm và các cháu đều đã về, chỉ có vợ chưa cưới của anh ta ở lại trông nom.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của đối phương, cô có chút ngại ngùng, “Tôi đến thăm Lâm Liên Thành.”
Người phụ nữ đó không quen cô, nhưng có thể đoán ra thân phận của cô qua số hiệu bệnh nhân trên quần áo, giọng không khỏi có chút sắc bén, “Đêm đó, người ở cùng Lâm Liên Thành là cô ư?”
Cô gật đầu mặc nhận, thế là đối phương bỗng nổi xung lên, “Cô nói cho tôi biết, muộn thế anh ấy còn đến tìm cô làm gì? Quan hệ giữa hai người là thế nào?”
Không thể nói.
Cô tiếp tục im lặng, vì không thể nói cho bất cứ ai biết. Đêm hôm đó, Lâm Liên Thành uống rượu rồi đến tìm cô, sau đó nói những lời trên xe ô tô, cả đời cô cũng không định nói cho bất cứ ai biết.
Cuối cùng, vẫn là Lâm Liên Giang xuất hiện đúng lúc giải vây cho cô.
Cô được phép vào trong thăm người bệnh. Cách lớp tường kính, cô có thể nhìn rõ người nằm trên giường bệnh. Anh ta nằm rất yên lặng. Máy móc trên đầu giường đã được dỡ đi quá nửa, Lâm Liên Giang nói phía sau cô, “Tình hình sáng nay đã có chuyển biến. Nếu không có gì bất thường thì mai có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường.”
Cô vẫn im lặng gật đầu. Hình như từ khi đến đây, rất nhiều cảm xúc bị dồn lại trong đầu, không thể thốt ra được.
Tối hôm đó, Lâm Liên Thành uống khá nhiều, rồi lại hẹn cô ra ngoài.
Cô không ngờ, anh ta uống nhiều rượu như thế, đã vậy còn dám tự lái xe. Anh ta lái rất nhanh, như kẻ điên vậy. Cô sợ toát cả mồ hôi, còn anh ta không liếc nhìn mà vẫn hướng về phía trước, bỗng nói, “Để anh theo đuổi lại em được không?”
“Anh uống say rồi”, cô không thể không nhắc nhở anh ta, “Hơn nữa, em đã lấy chồng rồi.”
Dường như anh ta chẳng hề để ý, thậm chí còn cười, “Anh không say. Anh cũng không cần biết em đã lấy chồng hay chưa. Anh đã có vợ chưa cưới rồi. Em biết không? Nhưng anh sẽ không cưới cô ta”, anh ta uống nhiều rượu rồi, các câu nói đảo lộn lung tung, nhưng cuối cùng, cô vân hiểu được chính xác mục đích anh ta muốn biểu đạt, “Thừa Ảnh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé!”
Cô không thể nói rõ với anh ta, chỉ có thể yêu cầu anh ta, “… Anh dừng xe lại trước đi đã.”
Anh ta nghiêng đầu liếc nhìn cô, “Có phải anh dừng xe lại thì em sẽ nhận lời không?”
Cũng không biết gần đây anh ta gặp phải chuyện gì mà uống say đến như vậy, rõ ràng là đã say, mà còn cố chấp một cách đáng sợ. Lâm Liên Thành như vậy khiến cô cảm thấy vừa xa lạ, vừa quen thuộc, dường như thời gian quay ngược lại, quay lại mười mấy, hai mươi năm trước. Khi đó, họ vẫn còn là trẻ con. Nhưng từ khi vẫn còn là trẻ con, anh ta đã bất chấp lý lẽ với người bên cạnh, chỉ biết nhường nhịn mỗi cô.
Rất lâu trước đó, chưa có lần nào, anh ta đưa ra yêu cầu vô lý trước mặt cô, càng không ép cô làm bất cứ việc gì. Dù là lần chia tay đó, anh ta càng không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Thế nên, tối hôm đó thật sự là ngoại lệ.
Đường đêm yên tĩnh, gần như không có chướng ngại.
Anh ta lái xe lao qua đèn đỏ, chẳng hề xi nhan, chuyển hướng sang phải, ánh sáng ngã tư đường chói cả mắt. Thừa Ảnh bắt đầu thấy sợ phát khi*p, hơn nữa còn thấy đầu ong ong quay cuồng, “Lâm Liên Thành, anh dừng xe lại. Chúng ta sẽ bình tĩnh nói chuyện.”
Ai ngờ cô vừa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng còi inh ỏi phía sau.
Cô vừa thắt chặt dây an toàn, vừa cố gắng chịu đựng sự khó chịu, nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy mấy chiếc xe quen thuộc đang từ xa lao nhanh đến gần.
Là người của Thẩm Trì.
Rõ ràng là Lâm Liên Thành cũng nhanh chóng cảm thấy, sống mũi thẳng, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng không hề có ý giảm tốc độ.
Cô cảm thấy dạ dày lộn tùng phèo, lại thấy khó thở, hô hấp cũng khó nhọc, cả người vô cùng khó chịu. Trạng thái này đã liên tục suốt hai tuần gần đây. Bây giờ chắc là say xe rồi, nó phát tác vô cùng khủng khi*p, cuối cùng, cô chỉ có thể kiệt sức, tựa vào ghế ngồi.
Mấy chiếc xe tiếp tục bám theo, cuối cùng gần sát xe của Lâm Liên Thành, rõ ràng là có ý ép anh ta dừng lại.
Cô đã lịm đi, chẳng hề có sức để trách móc hay ngăn cản, mơ hồ nghe giọng Lâm Liên Thành nói, “… Bỏ em là điều hối hận nhất mà anh đã làm trong cuộc đời này.”
Cô phát hiện ra mình còn chút sức lực, yếu đuối mỉm cười, “Đều qua rồi. Chúng ta là bạn tốt.”
“Anh không muốn làm bạn tốt gì hết”, anh ta ngang bướng giống như trẻ con, “Ngoài em ra, anh sẽ không cưới bất cứ ai.”
“Nhưng em đã kết hôn rồi…”, câu nói này xoay trong tim cô, nhưng trong nháy mắt quay lại nhìn anh ta, thời gian lại quay trở lại.
Nhờ ánh đèn ngoài xe, cô có thể thấy rõ khuôn mặt nghiêng của anh ta.
Lâm Liên Thành và Thẩm Trì không giống nhau. Thẩm Trì anh tuấn gần như sắc nét, như ngôi sao đêm khuya lạnh giá, quá mạnh mẽ nhưng phàm khi anh xuất hiện thì đều khiến mọi người khó mà chú ý đến người khác. Còn Lâm Liên Thành, từ nhỏ đã là một chàng trai điển trai, mặt mũi khôi ngô nhẹ nhàng, mắt chớp đào hoa, ai thấy cũng yêu.
Cô đã từng cảm khái không chỉ một lần: “Liên Thành ơi Liên Thành, anh còn đẹp hơn cả khối nữ sinh trong trường chúng ta đấy…”
Còn anh ta chỉ chun mũi trước cách hình dung này, rõ ràng cực kỳ không hài lòng.
Nhưng thực tế là như vậy. Bao năm qua, anh ta đã chín chắn hơn nhiều, nhưng dung mạo vẫn đẹp như xưa. Cô liếc mắt nhìn khuôn mặt này, người đàn ông này, năm tháng tuổi trẻ đã qua, tất cả đều liên quan đến anh ta. Ở con người này từng có rất nhiều thứ thuộc về cô. Dù thế gian có thay đổi thế nào, cũng không thể thay đổi được những ký ức đó.
Với không được, chạm không tới.
Dù anh ta đã từng làm chuyện khiến cô tổn thương, dù giờ đây người cô yêu đã không còn là anh ta, nhưng anh ta vẫn là Lâm Liên Thành, Lâm Liên Thành duy nhất trên thế giới này.
Còn anh ta giờ đã say, cũng không biết đang tức giận ai, luôn miệng nói không muốn kết hôn, luôn miệng đòi theo đuổi lại cô.
Những lời này, cô đều tin, tin chúng xuất phát từ tận đáy lòng anh ta.
Cô có chút thở dài như thể bỗng phát hiện, hóa ra thời gian đã trôi xa như vậy. Năm đó, anh ta đứng dưới ký túc xá, kéo tay áo ngang khuỷu tay, mỉm cười với cô, rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
“Chúng ta…”, cuối cùng cô cũng lên tiếng, nhưng nửa sau câu nói đã bị chiếc xe chuyển hướng ngắt quãng. Ngay lập tức, chiếc xe xoay vòng, thậm chí cô còn không kịp phản ứng thì một cú va cực lớn đã xảy ra. Trước khi ngất đi, cô thấy mặt Lâm Liên Thành kề rất sát, như thể đang bảo vệ cho cô.
Thế nên, anh ta mới bị thương nặng hơn.
Cô đứng ngoài phòng bệnh yên lặng nhìn một lát. Cuối cùng vẫn là Lâm Liên Giang nói, “Muộn rồi. Em về đi.”
Cô xoay người, ngần ngừ giây lát, “Anh cả, có thể ngày mai em ra viện rồi.”
Lâm Liên Giang nhìn sâu vào mắt cô rồi gật đầu, “Ừ! Anh biết rồi.”
Từ đó về sau, cô cũng không gặp lại Lâm Liên Thành nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc