Tháng Ngày Ta Đã Qua - Chương 09

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Mỗi lần đều rất sâu.
Cô nằm dưới cảm nhận những luật động vừa chậm vừa sâu, từng dây thần kinh trong cơ thể như tràn trề sức sống, vô cùng nhạy cảm với mọi sự tiếp xúc anh mang đến.
Cô chưa bao giờ làm chuyện ấy ở trong xe, vội vã, khao khát, không còn giống bản thân cô nữa.
Trong bóng tối, cô có thể cảm nhận được mồ hôi của anh nhỏ xuống, rơi trên cơ thể mình. Cô mở mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, kề sát hơn nữa, không che giấu nổi Dụς ∀ọηg đang cuộn trào.
Dụς ∀ọηg nồng nhiệt và chuyên tâm như thế, gần như khiến cô chìm đắm hoàn toàn.
Trong đêm tối, sau khi về phòng, họ cùng nhau đi tắm, trong bồn tắm lại âu yếm một lần nữa, cuối cùng về đến giường, cô không kìm được bật cười.
“Sao thế?”, anh ôm cô, vô thức vuốt ve bờ vai trần của cô.
“Không có gì! Chỉ là lâu rồi không như vậy.”
“Không thích sao?”
Cô vùi mặt vào chăn, “Lưu manh!”
Anh khẽ cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ, “Em nói em ư?”
Đương nhiên, cô nhớ mình đã cầu xin anh thế nào trong xe, ngại ngùng quay lưng lại, không thèm để ý đến anh nữa.
“Thừa Ảnh!”, anh bỗng gọi tên cô.
“Dạ?”
“Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân nhé!”
Cô bỗng có cảm giác khó nói, quay lưng lại, nhìn thẳng vào anh, “Anh đi bao lâu?”
“Chưa biết nữa”, anh cúi xuống hôn lên trán cô, để cô tựa vào trước иgự¢ mình, “Anh đã sắp xếp mọi chuyện ở nhà. Em cứ như bình thường, sinh hoạt bình thường là được.”
“Vậy còn anh? Đi sang bên đó… có nguy hiểm không?”
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô chủ động quan tâm đến sự an toàn của anh. Trước đây, cô không hề ý thức đến, còn sau đó thì lại không quan tâm nữa.
Tư thế của hai người bây giờ khiến cô không thể nào nhìn thấy nét mặt của anh, một lát sau mới nghe giọng anh từ trên vọng xuống, “Không đâu, em cứ yên tâm!”
Chiều hôm sau, Thẩm Trì ra nước ngoài.
Lần này, anh đi rất vội, nhưng rõ ràng đã sớm chuẩn bị chu toàn tất cả, giống như anh nói, ngôi nhà và công việc của cô vẫn tuyệt đối an toàn.
Lần này, Thẩm Trì đi hình như không mang theo nhiều người, thậm chí còn để lại những người mà Thừa Ảnh đã quen mặt.
Xung quanh biệt thự có không ít chốt nhỏ, bình thường đều là để cho vệ sĩ ở, bây giờ, thậm chí có đến hai vệ sĩ vào trong biệt thự chỉ để bảo vệ Thừa Ảnh càng an toàn hơn.
Trên thực tế, từ sau khi Hà Tuấn Sinh mất tích hoàn toàn khỏi Vân Hải, cũng không ai dám có ý định động đến cô.
Cô vẫn đi làm như bình thường, chỉ là, gần đây phòng khám của Thừa Ảnh không điều trị ngoại trú nữa. Buổi sáng cô bỗng nhận được cuộc gọi dưới tầng một. Khoa nội và ngoại trú ở cùng một tòa nhà, cô tranh thủ đi thang máy xuống lầu. Đồng nghiệp khoa ngoại trú cười đưa gói bưu phẩm chuyển phát nhanh cho cô, “Này, địa chỉ của chị điền sai nên anh chuyển phát nhanh đưa đến chỗ em.”
“Địa chỉ nhận hàng viết trên mạng vẫn là địa chỉ hồi chị còn làm ở khoa ngoại trú, sau đó quên không sửa lại”, Thừa Ảnh cười, “Cảm ơn nhé!”
“Cảm ơn suông đâu có được, phải mời đi ăn chứ!”
“Không thành vấn đề.”
“Chị mua gì thế?”, đồng nghiệp nhân cơ hội vòi vĩnh thành công, hứng thú hỏi.
“Sách”, cô giơ gói bưu phẩm ra khoe, “Mấy cuốn tiểu thuyết bán chạy trên mạng, được đánh giá rất hay, đợi chị đọc xong rồi cho em mượn.”
Lúc giao mùa sang thu là thời điểm bệnh cúm và bệnh tiêu hóa bùng phát. Khoa ngoại trú của bệnh viện ngày nào cũng chật cứng. Cô không tiện làm lỡ thời gian khám bệnh của bệnh nhân nên vội vàng nói vài câu rồi chào tạm biệt.
Đi qua dãy phòng bệnh đông đúc này mới đến cửa thang máy.
Cô định lên tầng hai trước vì đã mua hộ đồng nghiệp khoa Phóng xạ trên tầng hai một cuốn sách. Đồng nghiệp nữ đó và cô vào bệnh viện này làm cùng một thời điểm, thậm chí, trong thời gian thực tập, họ còn thuê chung phòng, đã trải qua một thời gian gắn bó thân thiết.
Sau đó, cô chuyển đến chỗ Thẩm Trì ở, hai người đành phải chia tay.
Thừa Ảnh muốn tiết kiệm thời gian bèn vừa đi vừa bóc gói bưu phẩm ra.
Tuy bốn, năm cuốn sách không nặng lắm, nhưng được gói rất cẩn thận, khiến cô phải cúi xuống tỉ mẩn bóc, không cẩn thận nên va vào người khác.
Thực ra, vẫn còn cách khoảng chục centimet nữa, nhưng đối phương đã đưa tay ra đỡ, ngăn bước chân cô rồi mới buông tay ra.
Lúc này, cô mới giật mình ngẩng đầu lên, không khỏi sững sờ, “… Anh cả.”
Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen gọi theo Lâm Liên Thành như vậy, dù đã chia tay với Lâm Liên Thành từ lâu nhưng nhất thời, cô vẫn không thể sửa được.
Còn lúc này, Lâm Liên Giang cũng hơi cúi xuống nhìn cô, “Ồ! Lâu rồi không gặp.”
Hôm nay, anh ta ăn mặc không được chỉn chu lắm, hiếm khi ăn mặc giản dị như thế này, bên cạnh cũng không có thư ký hay người nào khác, trông có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Nhưng trong trí nhớ của Thừa Ảnh, anh ta luôn là người rất nghiêm túc, không dễ lại gần, vì anh ta lớn hơn Lâm Liên Thành chín tuổi, lại có sự nghiệp suôn sẻ, nên rất đĩnh đạc, so với Liên Thành, người cả ngày chẳng thèm nghiêm chỉnh, chỉ thích kéo cô đi ăn vỉa hè, xem phim thì giống như người của hai thế giới khác nhau.
Khi cô và Lâm Liên Thành yêu nhau, anh ta được điều đến nhậm chức ở một tỉnh vùng Tây Bắc, Tết cũng không có thời gian về nhà.
Đêm Ba mươi Tết, Lâm Liên Thành mời cô đến nhà đón giao thừa. Thực ra, cô và Lâm Liên Thành là bạn từ thuở nhỏ, bố Án Cương và bác Lâm là chiến hữu thời đi lính. Bao nhiêu năm qua, ngoài thời gian gửi cô ở Đài Bắc ra, mỗi khi bố cô có nhiệm vụ đặc biệt, không thể ở nhà với cô, đều là nhà họ Lâm chăm sóc cho cô.
Đêm giao thừa, Lâm Liên Giang gọi điện về, nói chuyện với mọi người vài câu, cuối cùng, cô bị gọi ra nghe điện thoại. Chắc anh ta biết chuyện cô và Lâm Liên Thành yêu nhau, sau khi chúc mừng năm mới, tiện thể khẽ nhắc nhở, “Liên Thành còn trẻ con, được ông nội cưng chiều sinh hư, sau này em đừng học theo nó nhé! Nếu sau này, nó có làm gì quá đáng với em, em có thể nói với anh bất cứ lúc nào. Anh sẽ xử lý nó.”
Cô vội vàng đáp, “Vâng ạ, anh cả, em nhớ lời anh nói rồi”, cô cố ý nói rất lớn vì Lâm Liên Thành đang chơi vi tính ngay bên cạnh, thi thoảng lén xem thái độ của cô, như thể đang phán đoán cuộc nói chuyện giữa cô và Lâm Liên Giang.
Nhưng sau đó, họ chia tay, mặc dù Liên Thành rất không muốn.
Người đàn ông như vậy, bình thường, dường như chơi không biết chán, chẳng để ý đến chuyện gì, nhưng lúc đó lại sống ૮ɦếƭ ôm lấy eo cô, “… Cho anh một cơ hội nữa được không? Chúng ta làm lại từ đầu nhé?”, dường như có giọt chất lỏng nóng trào ra, nhỏ trên vai cô, mang theo cảm giác đau đớn.
Một là vì có người đàn ông khóc trước mặt cô.
Hai là vì cô phát hiện hóa ra Lâm Liên Thành cũng biết khóc.
Cô nhẫn tâm gạt từng ngón tay anh ta ra, quay người nhìn anh ta, “Tự làm thì tự mình phải gánh chịu hậu quả! Khi anh và cô ấy bên nhau, anh không ngờ sẽ bị tôi phát hiện ra, đúng không?”
“Cũng chỉ có lần đó. Lần đó, anh uống say quá, không hề biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Nhưng em không thể tha thứ cho anh được”, cô nói, “Tình yêu cần sự chung thủy, anh không làm được điều này. Có lẽ trong quan niệm của anh, chẳng cần phải để ý đến gì cả, làm sai thì có thể làm lại, nhưng em thì không. Anh cùng người khác ở bên nhau, một lần hay mười lần thì trong mắt em cũng chẳng có gì khác biệt.”
Anh ta dần tuyệt vọng trong những câu nói của cô.
Cuối cùng, cô nói, “Chúng ta chia tay đi! Tình cảm mười mấy năm, có lẽ, quay lại làm bạn sẽ thích hợp hơn.”
Có lẽ, cũng từ khi đó trở đi, cô không có cơ hội gặp lại Lâm Liên Giang nữa.
Đến mấy ngày trước, anh ta mới đột nhiên xuất hiện trở lại, nhưng với thân phận là người nhà bệnh nhân, còn đích thân mời mấy chuyên gia bên ngoài tới phụ trách chữa trị cho ông nội anh ta.
“Hôm đó, anh đã trông thấy em đắp chăn cho ông nội”, Lâm Liên Giang nói, “Mấy năm qua, em sống thế nào?”
“Rất tốt ạ!”
Họ đứng ở cửa thang máy nhiều người qua lại, Lâm Liên Giang kéo cô sang một bên, nhường đường cho người nhà đẩy xe lăn qua, “Có muốn cùng anh đi thăm ông nội không? Ông rất nhớ em đấy.”
“Em nghe nói, ông…”, Thừa Ảnh có chút do dự, vì để ý đến bệnh án nên biết ông đã gần một trăm tuổi, mắc bệnh thoái hóa não nhiều năm rồi, “Ông còn nhớ em không?”
“Nhớ! Nhưng ông không nhớ em và Liên Thành đã chia tay”, thái độ của Lâm Liên Giang rất thản nhiên, rõ ràng là quan hệ giữa cô và Liên Thành không hề có bất kỳ ảnh hưởng gì đến anh ta.
Cuối cùng, khi cùng vào thang máy, anh ta lại nói, “Nếu ông gặp em, chắc ông sẽ rất vui.”
Quả nhiên, không ngoài dự liệu của Lâm Liên Giang, khi Thừa Ảnh vừa bước vào phòng bệnh, ông đã thức dậy và đang có hộ lý đặc biệt xúc từng thìa nước táo cho ông uống, dỗ ông từng thìa một như trẻ con.
Nhưng có vẻ như ông không chịu hợp tác, thực ra là rất khó dỗ. Thừa Ảnh vừa xuất hiện, sự chú ý của ông lập tức thay đổi, vẫy tay với cô, “Nha đầu, cuối cùng cháu cũng đến thăm ông.”
Sống mũi Thừa Ảnh hơi cay cay, khẽ gọi, “Ông!”, cô bước nhanh đến phía trước, nắm bàn tay khô gầy nhăn nheo đó.
Hồi đó, cả nhà họ Lâm, trừ Lâm Liên Thành ra, ông Lâm là người thân thiết nhất với cô. Có lúc, mấy anh chị em họ của Lâm Liên Thành còn không kiềm chế được, giả bộ oán thán, “Tiểu Ảnh, ông thương em quá đi! Ông đối xử với em còn tốt hơn cả cháu trai cháu gái ruột của ông đấy.”
Nhưng sau đó, cô và Lâm Liên Thành chia tay ở trường, ông Lâm đã về quê ở Giang Tô tĩnh dưỡng, ngoài việc thi thoảng gọi điện ra, hầu như họ không có cơ hội gặp mặt.
“Thằng Thành đâu, sao nó không đi cùng cháu?” Nhìn thấy Thừa Ảnh, ông Lâm gạt phắt hộ lý đặc biệt sang một bên, nắm lấy tay Thừa Ảnh.
Thừa Ảnh nhất thời cũng không biết nên ứng phó thế nào, đành quay đầu, tỏ ý xin ý kiến của Lâm Liên Giang.
Lâm Liên Giang khẽ ho một tiếng, cung kính giải thích với ông cụ, “Ông, Liên Thành đang bận. Tối nó mới đến.”
Ông cụ “ừ” một tiếng rồi không truy hỏi nữa.
Thoái hóa não bộ khiến cả người ông không còn có được thần thái như xưa, tính khí cũng cổ quái, có lúc rất hiểu chuyện, nhưng có lúc lại cực kỳ khó dỗ.
Nhưng điều kỳ lạ là, dù trí nhớ đã suy giảm từ lâu, nhưng ông Lâm vẫn nhớ những ký ức về Thừa Ảnh. Ông nắm tay Thừa Ảnh lắp bắp suốt cả buổi không hết chuyện, cuối cùng mệt quá mới chìm vào giấc ngủ.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Thừa Ảnh nói, “Em phải quay về làm việc. Lúc nào rảnh, em lại đến thăm ông nội.”
Lâm Liên Giang gật đầu, “Cảm ơn em!”
Cô đã bước vào thang máy nhưng nhất thời lại sực nhớ ra, “Anh vừa nói tối Liên Thành đến à?”
Cô tưởng đó là câu nói dối Lâm Liên Giang bịa ra để dỗ ông, ai ngờ Lâm Liên Giang lại “ừ” một tiếng, “Tối qua, Liên Thành đã lên máy bay từ Los Angeles trở về.”
Anh ta nói xong, bèn nhìn Thừa Ảnh, “Có phải lâu lắm rồi hai đứa không gặp nhau không?”
“Hình như vậy”, Thừa Ảnh sững người, rồi định thần lại mỉm cười chào tạm biệt, “Em xuống tầng dưới đây.”
Lâm Liên Thành sắp đến rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc