Vốn định thực sự "ưm", cuối cùng Trạm Trinh lại đột nhiên không "ưm" nữa.
Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp của người trong иgự¢ một lúc lâu mới cứng ngắc nói: "Ngươi, ngươi còn muốn ăn gì nữa không?"
Hàm Sênh mềm giọng đáp: "Ta no rồi."
"Thế... ra ngoài đi dạo một chút nhé?"
Hàm Sênh không muốn lắm. Hắn ăn no nên bắt đầu buồn ngủ, vì thế dứt khoát lắc đầu.
Trạm Trinh thừa dịp Hàm Sênh không để ý, nhẹ nhàng thả đối phương ra, sờ mũi: "Vậy ngươi ngủ một lát đi."
Trạm Trinh bưng nước tới cho Hàm Sênh súc miệng, lại đỡ người kia nằm xuống. Hắn rất muốn phớt lờ câu nói kia, song vẫn không nhịn được vòng lại hỏi: "Có phải hôm nay tâm trạng của ngươi không tốt không?"
Hàm Sênh chớp mắt: "Đâu có, ngươi nấu cơm cho ta, ta rất vui."
Nhìn người cũng thấy biến dạng mà ngươi còn bảo vui.
Trạm Trinh buông màn giường xuống, bảo Hàm Sênh nghỉ ngơi cho tốt còn mình thì đi vòng vòng trong phòng. Mỗi lần lượn lờ, hắn đều ra vẻ lơ đãng nhìn vào trong gương.
Sau vài vòng, hắn không nhịn được đi thẳng về phía chiếc gương đặt ở góc phòng.
Lúc này, Hàm Sênh bỗng vén màn giường lên: "Tướng công."
Trạm Trinh hoảng sợ, lập tức cầm một món trang sức trên bàn, đi tới giường, bảo: "Cô gia đang xem cái này, nhìn rất được."
Hàm Sênh nhìn trang sức trong tay hắn, nói: "Giờ ta phải nghỉ ngơi, không đeo được."
"Ta nói vậy thôi..." Trạm Trinh ấp úng: "Không có ý bảo ngươi đeo. Thế nào, không buồn ngủ à?"
"Nhớ ra ngươi sắp phải tới quân doanh, nên muốn tranh thủ nhìn ngươi nhiều hơn một chút."
Trạm Trinh cảm thấy Hàm Sênh đã học được tính xấu rồi. Hắn nhanh chóng ra khỏi phủ, lúc đến quân doanh vẫn còn sờ lên mặt mình. Dù mấy ngày bận rộn sẽ khiến hắn tiều tụy đi, nhưng cũng đâu đến mức biến xấu chứ?
Bất chợt, Trạm Trinh đâm vào một người đi từ phía đối diện tới. Hắn còn chưa lên tiếng, đối phương đã trách mắng: "Ai mà không có mắt vậy..."
Người nọ ôm trán ngẩng đầu, phát hiện trước mặt là Trạm Trinh thì vội vàng sửa miệng: "Điện hạ, điện hạ đến rồi à?"
Trạm Trinh cau mày, sờ chỗ bị ᴆụng phải, hỏi: "Sao không đi cùng A Cẩn?"
"Ta còn có việc nên phải trở lại đây một chuyến." Dứt lời, Giang Khâm đang chuẩn bị cáo lui bỗng bị Trạm Trinh gọi lại. Hắn nhìn Trạm Trinh bằng ánh mắt khó hiểu trong giây lát, chợt nghe đối phương hỏi: "Có phải ngươi biến dạng rồi không?"
"Không phải." Giang Khâm nghiến răng: "Dù ta không anh tuấn bằng ngài nhưng cũng có xấu xí lắm đâu?"
Nhận được nguồn năng lượng tích cực từ lời khích lệ này, Trạm Trinh đã cảm thấy tự tin hơn. Hắn sờ mũi: "Cô gia chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi đừng để trong lòng."
Hắn lướt qua Giang Khâm, người kia lại nhanh chóng bám theo: "Điện hạ, ngài đang đùa với ta à? Thuận miệng nói? Sao ngài có thể công kích diện mạo người khác chứ? Ngài phải cho ta một lời giải thích, ngài nói ta xấu như vậy, ta sẽ có vướng mắc trong lòng."
Cũng là người mang theo cái gai cắm dưới đáy lòng, Thái tử Điện hạ thấy cân bằng hơn rất nhiều rồi. Hắn vỗ vai Giang Khâm như trấn an, nửa thật nửa giả nói: "Cô gia không có ý gì, đừng băn khoăn nữa. Được rồi, ngươi làm việc của ngươi đi."
Chê người ta xấu cũng như chặt đầu người ta, có thể coi như chẳng có gì sao?
Bên này, Hàm Sênh nằm trong chốc lát lại không ngủ được. Hắn nghĩ đến Trạm Trinh, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, cuối cùng ngồi dậy ăn thêm một chút.
Đối với đồ ăn phụ thân nấu, bé con trong bụng quả là gi gỉ gì gi cái gì cũng được, ngoan ngoãn vô cùng, dường như những trận nôn nghén trong khoảng thời gian này chỉ là ảo giác.
Hàm Sênh ngủ một lát, bỗng lờ mờ nghe thấy tiếng Hoàng hậu. Từ lúc có tiểu tôn tử, nàng càng quan tâm chăm sóc Hàm Sênh, ngày nào cũng tới đây thăm hắn.
Lúc này Hàm Sênh vẫn rất buồn ngủ, không có chút sức lực nào, lười biếng đến không buồn mở mắt.
Hoàng hậu thấp giọng hỏi Như Ý tình trạng của hắn rồi nhanh chóng rời đi. Hàm Sênh thì vẫn mơ màng chìm trong giấc ngủ.
Ngoài cửa phủ Thái tử, Trạm Trinh vừa về thì gặp Hoàng hậu đi ra. Hắn vội vã xoay người định trốn nhưng đã bị nàng gọi lại: "Ngươi đi đâu?"
Vì thế, Trạm Trinh đành đứng lại, quay đầu hành lễ. Phát hiện Hoàng hậu đang chăm chú nhìn mình, hắn lại ren rén trong lòng, chỉ sợ nàng sẽ hỏi "sao người biến dạng thế".
Vẻ mặt rất mất tự nhiên, hắn mở miệng: "Mẫu hậu gọi nhi thần có chuyện gì?"
"Thật không ngờ." Hoàng hậu mỉm cười, đánh giá hắn: "Vậy mà ngươi còn biết nấu cơm, nghe nói tiểu tử kia rất thích ăn đồ ngươi nấu, không còn quậy nữa."
"Không hổ là thần tử, còn biết phụ thân thương yêu mình. Ta thấy thời gian này ngươi nên bỏ thêm chút tâm tư hầu hạ nó, được không?"
"Hầu hạ nó?" Trạm Trinh lập tức vênh mặt, lạnh nhạt nói: "Cô gia đường đường là Thái tử Đại Tấn, sao có thể ra vào phòng bếp mỗi ngày được? Có phải Mẫu hậu nghĩ nhiều rồi không?"
"Chẳng phải cũng vì Hàm Sênh sao? Hắn quá yếu, ăn được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu."
"Vì ai cũng không được." Trạm Trinh vô tình nói: "Cô gia đã rất cưng hắn rồi, còn xuống bếp vì hắn quá bằng kiệu hắn lên trời à?"
"Có mấy tháng mang thai thôi, ngươi rộng lượng một chút đi." Thấy Trạm Trinh vẫn còn xụ mặt, Hoàng hậu không nhịn được, đánh hắn: "Thái độ tử tế lên, xụ mặt cho ai nhìn hả! Bổn cung nói cho ngươi biết, hiện giờ trời đất bao la cháu ta lớn nhất, Phụ hoàng ngươi còn sắc thuốc cho hắn kìa, ngươi xuống bếp một tí thì có là gì?"
Trạm Trinh nhíu mày, xoa chỗ bị đánh, nhấc chân vào phủ, tâm trạng đầy bất mãn đi vào phòng bếp.
Lần này hắn đeo khăn che mặt. Hắn nghĩ nhất định là do khói bếp hun đốt nên Hàm Sênh mới thấy hắn xấu đi.
Khi hắn bưng đồ ăn về phòng, Hàm Sênh đã tỉnh dậy, chẳng qua vẫn đang nằm lười. Thấy hắn bước vào, người kia lập tức nở nụ cười, gọi: "Tướng công."
"Ừm." Trạm Trinh ngồi xuống trước bàn, thái độ hơi lạnh nhạt, cũng không giục Hàm Sênh ăn cơm. Hàm Sênh suy nghĩ trong chốc lát, bèn tự rời giường, đi đến ngồi bên cạnh đối phương. Phát hiện đồ ăn trên bàn đủ chay đủ mặn, Hàm Sênh không khỏi ngạc nhiên, sao Trạm Trinh bỗng tiến bộ nhiều như thế chứ? Hắn tùy tiện gắp một món chay, cảm thấy hương vị không tệ, lại gắp thêm một miếng thịt. Nhưng thịt không ăn nổi, cứ thấy tanh tanh, vừa vào miệng đã lập tức ói ra.
Hàm Sênh chọn vài món hợp khẩu vị để ăn. Ánh mắt Trạm Trinh chợt trở nên cổ quái, hắn hỏi: "Có phải ngươi bố trí gian tế ở phòng bếp không?"
"?" Hàm Sênh không hiểu.
"Ngươi chỉ chọn những món do tướng công làm." Trạm Trinh nghiêm túc nói: "Tướng công không thể nấu ăn cho ngươi mỗi ngày được, biết chưa? Tướng công rất bận, ngươi chỉ ăn món tướng công làm là không được."
Hàm Sênh ngơ ngác: "Đâu có, ta chỉ cảm thấy những món này ngon thôi."
"Vậy ngươi cũng quá thần kì, món người khác nấu ăn một miếng là phun, chỉ nuốt trôi đồ tướng công làm? Ngươi còn bảo là không cố ý à?"
"Ta không cố ý." Hàm Sênh hé miệng, nói: "Có phải ngươi đang giận ta không?"
Chuyện này vẫn không nên lôi ra ngoài ánh sáng thì hơn. Vì thế, Trạm Trinh lập tức nâng chén uống trà, phủ nhận: "Ai giận ngươi đâu, sao suốt ngày nghĩ linh tinh thế?"
Hàm Sênh đứng dậy đi ra góc phòng rồi lại nhẹ bước trở về, đẩy hắn, khẽ gọi: "Tướng công?"
Trạm Trinh giương mắt, Hàm Sênh thuận đà kéo tay hắn ra để ngồi vào lòng hắn. Thân thể mềm mại thơm tho của người nọ làm Trạm Trinh không phản ứng kịp, nhất là gương mặt xinh đẹp kia, hắn còn chẳng dám nhìn thẳng vào.
"Ngươi làm gì đấy?"
"Cho ngươi xem một đôi thần tiên quyến lữ, chúng ta học theo bọn họ, được không?"
Trạm Trinh không vui. Hàm Sênh đẩy hắn, cuối cùng hắn mới nể tình nói: "Thử xem."
Hàm Sênh lấy ra một cái hộp nhỏ bằng bàn tay, bảo: "Ngươi mở ra đi."
Trạm Trinh vừa phỏng đoán người nọ đang muốn chơi trò gì, vừa vươn tay mở hộp ra. Sau đó, hắn nhìn thấy một mặt gương.
Hàm Sênh đẩy cánh tay hắn: "Để xa ra một chút."
Trạm Trinh đã hiểu ý người kia, để chiếc gương ra xa. Hàm Sênh chỉnh lại tư thế ngồi trong lòng hắn, để ảnh ngược của hai người đều được phản chiếu trong gương. Sau đó hắn chỉ vào mình, hỏi: "Ngươi thấy hắn thế nào?"
Trạm Trinh nhạt nhẽo đáp: "... Đệ nhất mỹ nhân thiên hạ cùng lắm cũng chỉ thế này thôi."
Trong gương, Hàm Sênh giương cao khóe miệng, nói: "Ngươi xem hai người bọn họ xứng đôi biết nhường nào, có phải rất có tướng phu thê, càng nhìn càng thấy vui mắt không?"
Trạm Trinh khựng lại, nhận ra người nọ đang khen mình, húng hắng ho hai tiếng, đáp: "Ngươi nói đúng."
"Trời sinh một cặp, đất tạo một đôi." Hàm Sênh nghiêm túc nói: "Hai người này, nếu tùy tiện tách một người ra, người còn lại chắc chắn sẽ lẻ loi hiu quạnh, tìm khắp thiên hạ cũng không thấy được kẻ xứng đôi."
Trạm Trinh lập tức nở nụ cười, hài lòng nói: "Không thì sao lại gọi là thần tiên quyến lữ?"
"Ngươi hỏi hắn đi."
"Hỏi ai?"
Hàm Sênh lại chỉ vào mình lần nữa: "Ngươi hỏi xem có phải hắn đã phạm sai lầm gì không."
Trạm Trinh ngừng lại, hỏi: "Phạm sai lầm gì?"
"Hắn đã mắc một sai lầm nghiêm trọng, còn nói tướng công thần tiên của mình biến dạng, thật đúng là cực kỳ quá đáng."
"Đúng là rất quá đáng."
"Thực ra hôm nay tướng công của hắn rất đẹp, còn tự xuống bếp nấu cơm cho hắn ăn. Thế mà hắn lại không biết tốt xấu, nói nọ nói kia, khiến mọi người đều không vui."
Trạm Trinh cảm thấy hơi ấm ức, nhưng cũng mơ hồ cảm giác được vài phần cổ quái: "... Cũng, cũng không nghiêm trọng như vậy."
"Chính là lỗi của hắn!" Hàm Sênh cả giận nói: "Phạt hắn ba ngày không được ngủ với tướng công!!!"
Trạm Trinh dứt khoát đóng hộp gương lại, bảo: "Ngươi cố ý đúng không? Ngươi phạt ngươi hay là phạt ta?"
Hàm Sênh đối diện với Trạm Trinh, đứng đắn nói: "Thực ra hôm nay ngươi rất đẹp. Ta nói như vậy là vì... ngươi quậy ta, ta lại không đẩy được ngươi."
"Chỉ thế?" Trạm Trinh hỏi lại: "Tức là thật lòng ngươi không nghĩ vậy?"
"Chủ yếu là... ta cảm thấy xấu hổ mỗi khi ngươi nổi cơn háo sắc."
Vừa dứt lời, Hàm Sênh đã bị Trạm Trinh nhéo mặt. Đối phương bực bội nói: "Háo sắc thì sao? Ngươi là nương tử của ta, ta muốn ngươi có gì không đúng?"
"Ưmm..." Hàm Sênh tự cứu da mặt mình, đau đến nhíu mày: "Nhưng ngươi y như yêu râu xanh ấy."
Trạm Trinh càng không vui: "Dù thế ngươi cũng không thể nói tướng công mình xấu, ngươi nhiều khuyết điểm như vậy mà tướng công vẫn chấp nhận hết đấy thôi!"
"Ừ." Hàm Sênh nói: "Ta sai rồi..."
Trạm Trinh phát bực.
Hàm Sênh còn nói: "Nhưng mà về sau, chúng ta... rụt rè một chút? Được không?"
"Vậy..." Trạm Trinh nhìn Hàm Sênh bằng ánh mắt do dự, cứ cảm thấy đối phương lại đào hố chờ mình tự nhảy vào. Hắn chỉnh lại cổ áo, dựng thẳng lưng. Hàm Sênh cũng ngồi thẳng trong lòng hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt tràn ngập chờ mong. Trạm Trinh im lặng một lúc, chần chờ nói: "Vậy, rụt rè một chút?"
"Ài." Hàm Sênh hôn Trạm Trinh: "Chủ yếu là dáng vẻ vào bếp của ngươi hôm nay rất đẹp, đẹp hơn bình thường rất rất nhiều, cho nên dù có biến dạng, cũng sẽ lập tức biến về lại như cũ thôi."
Trạm Trinh nhìn Hàm Sênh chằm chằm.
Hàm Sênh vờ như không thấy, cọ cọ mặt hắn. Mặt Hàm Sênh vừa mịn lại vừa mềm, cọ lên vô cùng thoải mái, cái gai cắm sâu trong lòng Trạm Trinh nhanh chóng bị bào mòn. Hắn nói: "Muốn tướng công hầu hạ ngươi thì đổi cách khác xem nào."
Hàm Sênh tự hỏi, lại lấy cái gương nhỏ kia ra: "Cho ngươi xem một đôi thần tiên quyến..."
Nhưng hắn còn chưa kịp mở gương ra, tay đã bị Trạm Trinh đè chặt. Hắn quay sang nhìn rồi bị người nọ hôn môi.
Một lúc sau, Trạm Trinh mới rời khỏi làn môi của Hàm Sênh, thấp giọng nói: "Ngươi giỏi lắm."
"Miệng bị ngươi cắn rụng rồi!"
- --
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lược Lược: A ư...