Hàm Sênh ăn no xong lại cảm thấy hơi buồn ngủ. Tuy còn rất mệt, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà nghĩ về câu nói của Trạm Trinh.
Thực sự... có thai sao... Điều này sao có thể?
Hai người vẫn giữ nguyên vẻ mặt hốt hoảng, đầu óc trống rỗng thật lâu. Mãi đến khi Hoàng hậu bước vào, nhẹ giọng nói: "Mẫu hậu đã sắc thuốc an thai rồi, ngươi mau uống đi."
Hàm Sênh càng hoảng hốt. Trạm Trinh giương mắt nhìn sang, đầu ong ong từng cơn: "Thuốc an thai... Hắn quá yếu, uống vào có tốt không?"
Thực ra hắn muốn hỏi, nếu Hàm Sênh không mang thai, uống thuốc này vào liệu có ảnh hưởng gì đến sức khỏe không, chẳng qua không thể nói ra miệng. Tân Hoàng hậu tự cầm ấm thuốc trên khay, đổ ra bát: "Sao lại không? Thuốc an thai đương nhiên tốt cho cơ thể. Nào, để Mẫu hậu đút cho ngươi."
Nàng ngồi xuống bên giường. Hàm Sênh kéo áo Trạm Trinh theo bản năng, người kia lập tức hoàn hồn, nói: "Để ta."
"Không sao, ngươi cứ ôm nàng đi, để Mẫu hậu đút cho." Nói rồi nàng thổi bát thuốc, dịu dàng đưa đến bên miệng Hàm Sênh: "Uống thuốc xong ngươi cứ yên tâm ngủ một giấc, ngày mai hãy trở về. Dù sao đường cũng không xa, Mẫu hậu sẽ thường xuyên tới thăm ngươi."
Hàm Sênh chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng uống thuốc. Hoàng hậu lau khóe miệng cho hắn, nói: "Hài tử ngoan, ngủ một lát đi. Trạm Trinh, ngươi đừng làm phiền nàng, để nàng nghỉ ngơi cho tốt."
Trạm Trinh gật đầu: "Vâng."
Hắn nhẹ nhàng đặt Hàm Sênh nằm xuống. Khung cảnh lạ lẫm khiến Hàm Sênh cảm thấy bất an, mềm giọng thỉnh cầu: "Ta muốn về phủ."
"Giờ đã sang canh bốn, chờ trời sáng hãy đi."
Lông mi Hàm Sênh run lên nhè nhẹ, hắn quay sang nhìn Trạm Trinh, người kia lập tức nhận được tín hiệu, mở miệng nói: "Vậy trở về đi, dù sao cũng đã uống thuốc rồi, ta bế hắn về."
Hoàng hậu không còn cách nào khác, thấy Trạm Trinh xoay người, vòng tay dưới đầu gối của Hàm Sênh thì lập tức bước tới đỡ hắn theo bản năng, không quên nhắc nhở: "Cẩn thận một chút."
Trạm Trinh vội điều chỉnh cho động tác nhẹ nhàng và khéo léo hơn, cẩn thận bế Hàm Sênh lên. Hoàng hậu cũng tìm áo choàng khoác lên cho hắn: "Đừng để bị lạnh."
Vừa ra đến cửa, bọn họ đã thấy Tấn đế đang đứng ở ngay bên ngoài. Hàm Sênh muốn đứng xuống hành lễ theo bản năng, lại bị đối phương ngăn cản: "Không cần đa lễ, Trẫm phái người đưa các ngươi về."
Hàm Sênh nhỏ giọng nói cảm tạ, trong đầu lại vô cùng chột dạ và mờ mịt. Chuyện ngày hôm nay thật sự không nằm trong kế hoạch của hắn, ngược lại, hắn còn chuẩn bị sẵn tâm lý chờ bị xử tử bí mật rồi.
Trạm Trinh đặt Hàm Sênh vào trong xe ngựa. Tấn đế đứng bên cạnh, nói: "Ngươi cũng lên đỡ nàng đi."
Lúc này, Trạm Trinh cơ bản là nói gì nghe nấy. Hắn ngoan ngoãn gật đầu, vừa định trèo lên xe bỗng bị Hoàng hậu kéo lại.
"Trong khoảng thời gian này, ngươi đừng có chọc phá nàng, phải chú ý một chút."
Trạm Trinh ngẩn ra, song vẫn gật đầu: "Nhi thần... biết rồi."
"Được rồi, lên đi."
Trạm Trinh lên xe, đột nhiên trượt chân vấp ngã. Hàm Sênh hoảng sợ, lại nghe giọng nói nóng nảy của Tấn đế vang lên ở bên ngoài: "Ngươi đừng ngã vào nàng."
"Biết rồi." Trạm Trinh bị cú ngã làm cho tỉnh táo, nhanh chóng lên tiếng đáp lời. Sau đó, hắn nhanh nhẹn ngồi vào trong xe, nhưng vừa liếc thấy tiểu yếu ớt nhà mình, đầu hắn lại đặc quánh như hồ dán.
Xe ngựa chậm rãi rời đi. Tấn đế cố chống mắt, cảnh giác nói: "Ngươi xem phản ứng của Trạm Trinh đi, nếu Hàm Sênh không phải nam tử..."
"Thần mệt rồi." Hoàng hậu dứt khoát cúi người: "Xin phép cáo lui."
Tấn đế: "..."
Xe ngựa chìm trong im lặng suốt dọc đường. Về phủ, Trạm Trinh bế Hàm Sênh xuống, đi thẳng vào nhà, hỏi: "Có muốn tắm không?"
Hàm Sênh nhìn hắn, sau đó gật đầu.
Thùng nước được đưa vào, Trạm Trinh giúp Hàm Sênh cởi xiêm y. Phát hiện ánh mắt của người nọ đang dán chặt vào bụng mình, Hàm Sênh không khỏi đỏ mặt, lúng túng nói: "Ta... ta không có gì thay đổi cả."
Đúng, hắn vẫn là hắn, không vì bước lên tế đàn mà đột nhiên biến thành nữ tử.
Trạm Trinh yên lặng thả Hàm Sênh vào thùng, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phần cơ thể được bao vây bởi làn nước kia. Hàm Sênh vươn tay đẩy đầu hắn: "Ngươi ra chỗ khác đi."
Trạm Trinh bị đẩy nhưng vẫn ghé sát lại, tiếp tục nhìn chăm chú: "Sư phụ ngươi, bản lĩnh lớn vậy thật sao?"
"... Ai mà biết." Hàm Sênh rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát, lại đẩy người kia: "Đừng nhìn, ta muốn đi ngủ."
Trạm Trinh bế Hàm Sênh ra, tận tâm giúp đối phương lau khô người rồi mới thả xuống giường. Sau đó, hắn tự đi tắm. Hôm nay bọn họ đã vã rất nhiều mồ hôi, tuy đều bị gió thổi khô nhưng vẫn có cảm giác không thoải mái.
Hàm Sênh thực sự u mê, nhưng vì nguy cơ đã tạm thời được loại bỏ nên tinh thần hắn được thả lỏng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trạm Trinh nằm ở một bên, nhìn gương mặt ngủ say của người kia, chẳng biết nghĩ gì, đột nhiên tụt người xuống, chui tọt vào trong chăn.
Hàm Sênh bị Trạm Trinh quậy đến khó chịu, giơ chân đá hắn một cú trong vô thức. Trạm Trinh đành phải chui ra, chống tay bên người Hàm Sênh, nhíu mày nhìn xuống.
Đúng là không có gì thay đổi.
Nếu hỏi ngoài binh pháp và νũ кнí ra, Trạm Trinh quen thuộc với cái gì nhất thì câu trả lời chắc chắn là thân thể của Hàm Sênh. Dù mới được tiếp xúc không lâu nhưng mọi thứ trên người đối phương đã được hắn khắc sâu trong tâm trí.
Sao Hàm Sênh có thể mang thai được?
Trời dần sáng, Hàm Sênh vẫn ngủ rất say. Mà chuyện về hai người bọn hắn đã lan khắp đường to ngõ nhỏ của kinh thành. Từ vương công quý tộc cho đến ăn mày trên đường, tất cả đều biết Thái tử phi đã mang thai.
Thái tử phi mang thai không có gì lạ. Nhưng vấn đề là, tại đại lễ cầu phúc hôm qua, có người nói nàng là nam giả nữ, kết quả nửa đêm liền rộ lên tin tức nàng đã có thai.
Có người nói, chuyện ở lễ cầu phúc hôm qua là Thanh Dung cố tình bôi nhọ Thái tử phi. Cũng may đứa nhỏ này kịp thời xuất hiện, cứu mẫu thân mình một mạng.
Cũng có người nói, nếu Thái tử phi là nữ tử, trực tiếp nghiệm thân cũng có thể cứu mạng, cần gì gióng trống khua chiêng báo tin có hỉ?
Còn có người cảm thấy, đứa nhỏ kia chẳng qua chỉ là màn kịch do hoàng thất dựng lên để mượn danh rửa sạch oan khuất nhưng thực tế là che giấu thân phận của Thái tử phi thôi.
Nhưng suy nghĩ ấy căn bản không thể nói ra ngoài. Bởi vì chuyện hôm qua thật sự quá ầm ĩ, toàn bộ đại phu trong kinh thành đều bị gọi đi. Thái độ của Bệ hạ cũng không giống giả vờ, dường như thật sự không tin Thái tử phi có hỉ mạch.
Còn chuyện không ai nói hỉ mạch là giả ấy à?
Sao có thể, ai dám chứ! Dân chúng đều chạy theo số đông, nhiều người nói là hỉ mạch, kể cả có vài người không tin thì cũng phải nói theo thôi! Hỉ mạch kia là thật, phủ nhận chính là khi quân! Mưu hại Hoàng trưởng tôn sẽ bị tru di cửu tộc.
Lại có người nhớ tới lời đồn truyền khắp Thượng kinh trong khoảng thời gian này, không khỏi thi nhau cảm khái.
"Đúng là không giống người thường! Nếu Thái tử phi là nam, lại có thai, vậy chẳng phải thần tử giáng thế thật sao!"
"Không cần biết nàng là nam hay nữ, đại lễ cầu phúc long trọng cũng náo loạn đến thế được, chắc chắn đứa nhỏ này không phải người tầm thường!"
"Lời ấy các ngươi cũng tin à? Ta lại cảm thấy Thái tử phi đúng là nam tử, hoàng thất muốn giữ thể diện nên mới dựng lên màn kịch này. Cứ chờ đi, không chừng một thời gian ngắn nữa, hoàng thất sẽ bí mật xử tử hắn, sau đó công bố với dân chúng rằng Thái tử phi ૮ɦếƭ vì sinh non."
Người này huyên thuyên không lâu đã bị thuộc hạ của Trạm Trinh tóm được.
Nhưng lúc này, Trạm Trinh đã không còn tâm trạng để lo những vấn đề râu ria như thế. Hắn suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng quyết định đi tìm Thích Tư Nhạc: "Ngươi và Linh Khâu cùng ra tay à? Cô gia thật sự đã quá xem thường bản lĩnh của ngươi rồi."
Đêm qua, Thích Tư Nhạc cũng không thể nào chợp mắt. Hắn đương nhiên biết Hàm Sênh không phải nữ nhân, nhưng hỉ mạch của đối phương lại là sự thật. Miệt mài tìm tiền lệ trong sách vở đến tận bây giờ, bỗng nghe được một câu chẳng đầu chẳng đuôi, hắn không khỏi nhíu mày đầy nghi hoặc: "Ngươi nói sư phụ của ta? Ta cũng đã không gặp hắn nhiều năm rồi."
"Thế sao ngươi làm được?"
"Ngươi không tin Hàm Sênh có thai à?" Thích Tư Nhạc tỉnh táo lại, nói: "Thực ra ta cũng không tin, nhưng hắn lại thật sự có. Tin ta đi, xác suất tiểu nương tử của ngươi mang thai chắc chắn lớn hơn khả năng toàn bộ đại phu trong thành chẩn đoán nhầm."
Trạm Trinh nhìn hắn, một lúc sau mới nói: "Cô gia đã kiểm tra rồi... Hắn... hắn không có gì thay đổi."
Thích Tư Nhạc: "?"
"Thì là... kiểm tra rồi... Hắn vẫn là nam tử."
Thích Tư Nhạc im lặng giây lát, nghiêm túc nói: "Chuyện này có hơi kinh hãi thế tục, nhưng mạch tượng của hắn đã cho thấy rất rõ ràng. Tuy Hàm Sênh ốm yếu, nhưng khung xương cũng mảnh khảnh hơn nam tử bình thường nhiều. Trạm Trinh, ngươi đừng u mê nữa, phải chăm sóc hắn thật tốt, trong bụng hắn thật sự có hài tử của ngươi."
Trạm Trinh không nói năng gì. Thích Tư Nhạc tiếp tục lật sách, lại nghe hắn hỏi: "Không phải do ngươi và Linh Khâu thật à..."
"Không phải." Thích Tư Nhạc khẳng định: "Gần đây ta bận đi hái thuốc, không có mặt ở Thượng kinh. Dù người tung lời đồn thật sự là sư phụ thì ta cũng không có thời gian gặp mặt hắn."
"Nhưng mà..."
"Nếu ngươi thật sự không tin, ta cho ngươi cái này. Quyển sách này nói về hỉ mạch, ngươi tự sờ đi." Thích Tư Nhạc nhét sách vào tay Trạm Trinh, đẩy hắn ra ngoài. Trạm Trinh mất tự nhiên nói: "Nếu không sờ được thì sao?"
"Điều đó chứng tỏ..." Thích Tư Nhạc suy nghĩ một lát: "Ngươi không hợp học y."
"Trạm Trinh." Thích Tư Nhạc bỗng tỏ ra nghiêm túc: "Lúc này không phải ngươi đang lãng phí thời gian của ta đâu, mà là đang chậm trễ việc cứu Hàm Sênh đấy. Ta cần phải tìm hiểu xem Hàm Sênh có thể sinh đứa bé này ra bằng cách nào. Nếu không, chờ ngày đó đến, rất có khả năng sẽ phải mổ bụng bắt con. Mổ bụng, dù chỉ rạch một cái khe rất nhỏ nhưng vẫn là cửu tử nhất sinh."
Trạm Trinh tái mặt. Hắn tưởng tượng đến cảnh Hàm Sênh bị mổ bụng, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, vội vàng chắp tay, cung kính rời đi.
Hàm Sênh cảm giác mình đã ngủ một giấc thật say. Khi tỉnh dậy, hắn phát hiện Trạm Trinh đang ghé vào đầu giường, nghiêm túc sờ cổ tay mình. Lông mi hắn khẽ run lên, mắt hơi nheo lại, giọng nói mềm mại lại khàn khàn: "Làm gì đấy?"
"Không." Trạm Trinh vội cất sách đi: "Ngươi dậy rồi à, có đói bụng không?"
Trạm Trinh bế Hàm Sênh lên, dịu dàng nói: "Hôm nay ấm trời, ăn xong cô gia bế ngươi đi phơi nắng nhé."
"Ta tự đi được." Hàm Sênh lên tiếng: "Giờ sức khỏe của ta đã tốt hơn nhiều, hôm qua bị đói nên mới thế thôi, ngươi không cần lo lắng quá."
"Được." Miệng nói như vậy, nhưng Trạm Trinh vẫn không thả Hàm Sênh xuống. Hắn bế người nọ đến trước bàn, tự tay rửa mặt và giúp đối phương súc miệng rồi mới bưng cháo đến: "Ăn vài miếng đi rồi lại ăn thêm cái khác."
"Hôm nay ngươi có tới quân doanh không?"
"Cô gia đã nói với bọn hắn sẽ mang việc quân về nhà xử lý rồi."
"Dù hôm qua chỉ sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng nếu thời gian qua đi, bụng ta vẫn không có biến hóa gì, ngươi chắc chắn sẽ bị Phụ hoàng trách móc."
"Trạm Trinh." Hàm Sênh giữ chặt tay hắn, nói: "Ngươi đừng dành tất cả thời gian cho ta. Ngươi phải giành được sự tin yêu của Phụ hoàng, tin yêu đến mức dù ngươi phạm phải sai lầm gì, hắn đều có thể bỏ qua."
Trạm Trinh chăm chú nhìn Hàm Sênh. Hàm Sênh cũng nhanh chóng nhận ra sự khác thường của hắn, hỏi: "Sao vậy?"
"Cô gia vừa đi tìm Thích Tư Nhạc."
Hàm Sênh bắt đầu căng thẳng: "Sao nữa?"
"Hắn nói, ngươi thật sự... có thai." Tâm trạng của Trạm Trinh lúc này đã vượt qua mụ mị và dần tiến vào trạng thái phức tạp: "Còn cho ta một quyển sách, bảo ta theo đó mà sờ."
Hàm Sênh vươn tay. Trạm Trinh đứng dậy, đi lấy quyển sách kia tới. Hàm Sênh nhìn thoáng qua, hỏi: "Ngươi sờ thấy không?"
"Cô gia... có lẽ không có năng khiếu lắm."
"Đừng nói nhảm."
"Hình như là có thấy."
Hàm Sênh nhìn hắn trong chốc lát, mở sách ra rồi tự bắt mạch cho mình. Trạm Trinh vội vàng chỉnh tay cho hắn: "Sờ ở đây, sờ ở đây, ngươi xem, có phải hơi giống những gì sách nói không?"
"Ta không sờ được."
"Tim ngươi đập quá nhanh, ngươi bình tĩnh một chút."
"Không phải..." Hàm Sênh vốn luôn bình tĩnh mà cũng bắt đầu nóng nảy: "Sao có thể? Hôm qua ngươi cũng nhìn rồi đúng không, ta... ta vẫn là ta mà."
Hắn ngẩng đầu nhìn Trạm Trinh, nước mắt lưng tròng: "Ta không phải nữ tử, ta là nam."
"Có thể... cũng không phải là nam."
Hàm Sênh nuốt lệ đạp hắn.
Trạm Trinh chậm rãi nói: "Áp giới tính lên người ngươi, cứ cảm thấy... không phù hợp lắm."
"Thế ta là cái gì?"
"Có thể ngươi là... một bảo vật vô giá, không, cũng giống như giang sơn..." Trạm Trinh nghiêm túc dỗ dành: "Ngươi là trân bảo hiếm thấy trên thế gian này."
- --
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sênh Sênh: Ta muốn yên tĩnh.
Lược Lược: Ngươi muốn... không, ngươi cứ yên tĩnh đi, từ từ mà yên tĩnh.