Nghe Trạm Trinh hỏi ra những lời này, trái tim Hàm Sênh chợt thắt lại. Hắn nhìn người nọ, nhẹ nhàng rụt ngón tay về: "Ngươi nói vậy, chẳng lẽ vẫn còn thích ta sao?"
Trạm Trinh thu tay lại, thản nhiên đáp: "Ngươi đừng nghĩ vớ vẩn, đời này cô gia chắc chắn không thích nam nhân."
Hàm Sênh cười khẽ: "Ngươi không muốn nạp thi*p à?"
"Trên đời này có nữ nhân nào sánh được với Hàm Sênh ngươi?" Trạm Trinh quay sang chỗ khác, tiếp lời: "Ngươi lừa gạt cô gia, nhưng cũng khiến cô gia hiểu được thế gian còn có một nữ tử như vậy. Tuy ngươi là hàng giả, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, cô gia chưa thể chấp nhận một người kém ngươi quá nhiều."
"Nữ nhân..." Hàm Sênh nhìn bóng lưng hắn, hỏi: "Là yếu tố quan trọng đến vậy sao?"
"Đương nhiên." Trạm Trinh nói: "Sớm muộn gì cô gia cũng sẽ tìm được một nữ tử đẹp hơn ngươi, ưu tú hơn ngươi, sau đó đường hoàng cưới nàng về phủ, cưng chiều nàng một đời."
Hàm Sênh ho khan mấy tiếng rất nhỏ. Hắn không hỏi đến lúc đó giao ước quân tử có còn giá trị không, bởi đó rõ ràng là hành vi tự rước lấy nhục.
Cả hai đã giao hẹn sẽ ngủ riêng, thế nên Trạm Trinh sai người đi thu dọn phòng cách vách. Hắn nằm trong phòng, tập trung nghe tiếng thở của Hàm Sênh truyền tới từ bên kia bức tường. Hơi thở của đối phương quá yếu, dù có thính lực không tầm thường, nhưng hắn vẫn phải cố sức mới nghe ra.
Có lẽ vì mấy ngày nay tất cả mọi người đều nói Hàm Sênh sẽ ૮ɦếƭ, nên hắn luôn thấy bất an, có cảm giác như người kia sẽ đột ngột biến mất bất cứ lúc nào.
Ngày hôm sau, Thích Tư Nhạc đến đưa thuốc. Trạm Trinh đang luyện đao vội vã chạy về xem. Hắn ôm đao, lạnh mặt canh giữ ở một bên, dùng ánh mắt của Diêm vương lão gia để nhìn Thích Tư Nhạc.
Thích Tư Nhạc cười, nói với Hàm Sênh: "Có vẻ như các ngươi đã làm lành với nhau rồi?"
Hàm Sênh đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt. Hắn đã đồng ý sẽ diễn vai phu thê hòa thuận với Trạm Trinh ở trước mặt người ngoài.
Trạm Trinh thấy hắn cười, lập tức nhíu mày, ánh mắt dừng trên bàn tay đang bắt mạch cho Hàm Sênh của Thích Tư Nhạc, hỏi bằng giọng điệu thiếu kiên nhẫn: "Thế nào?"
"Phải từ từ điều dưỡng, không được nghĩ ngợi nhiều." Thích Tư Nhạc không ở lại lâu, tránh cho bình giấm chua kia đổ rồi lại chẳng phân biệt tốt xấu mà nạt nộ Hàm Sênh.
Hàm Sênh ở trong phòng uống thuốc, Trạm Trinh đi theo Thích Tư Nhạc ra ngoài, hỏi: "Sẽ khỏe lại chứ?"
"Chưa nói chắc được, hơi thở của hắn còn mang nhiều áp lực, dường như vẫn còn chất chứa tâm sự trong lòng."
"Hôm qua ta đã nói rõ với hắn rồi, tại sao vẫn còn tâm sự?"
"Cái này ta không rõ lắm." Thích Tư Nhạc thở dài: "Có lẽ sống ở đây không sung sướng cũng không chừng."
Trạm Trinh nghiêm mặt, xoay người lại.
Mấy ngày nay, hôm nào Hoàng hậu cũng ghé thăm. Nghe nói hai người ngủ riêng phòng liền bất ngờ tới kiểm tra vào lúc nửa đêm, dạy dỗ Trạm Trinh một trận, bắt hắn dọn trở về. Trong mắt nàng, Trạm Trinh đúng là có phúc mà không biết hưởng còn làm trò quậy phá linh tinh.
Khi Trạm Trinh ôm chăn trở về, Hàm Sênh cũng bị đánh thức. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí bỗng trở nên hơi xấu hổ.
Trạm Trinh quay đầu nhìn Hoàng hậu. Hoàng hậu lạnh mặt hất hàm ra hiệu, hắn đành phải đi tới, nói với người ở trên giường: "Nằm dịch vào trong một chút đi."
Tuy Hàm Sênh không nhìn thấy nhưng cũng đoán ra Hoàng hậu đang canh chừng, nên lập tức ngoan ngoãn dịch vào trong. Trạm Trinh nằm xuống, rúc vào trong chăn. Hoàng hậu lại quan sát thêm một lúc rồi mới yên lòng hồi cung.
Nhưng sau khi nàng rời đi, Trạm Trinh lại không ngồi dậy. Hàm Sênh cũng nằm yên bên trong. Hắn không nói chuyện với Trạm Trinh, bởi vì chẳng có gì để nói.
Nhắm mắt lại, Trạm Trinh bỗng nhiên mở miệng: "Nếu chán ở trong phủ, hôm nào cô gia mang ngươi ra ngoài dạo chơi."
"Không chán."
"Nhưng phải cố gắng cải thiện sức khỏe. Ngươi nhìn ngươi đi, đã bệnh bao lâu rồi... Lúc ấy cô gia tức giận đến thế, vậy mà cũng chẳng thể giày vò ngươi."
"Là sức khỏe của Hàm Sênh gây thất vọng, phiền Điện hạ phải bận tâm rồi."
Trạm Trinh im lặng một lúc mới tiếp tục: "Nếu ngươi có gì muốn nói thì cứ thẳng thắn nói ra, lời của cô gia hôm ấy đều là sự thật."
"Cảm ơn." Hàm Sênh khẽ bảo: "Ngủ đi."
Trạm Trinh nghiêng đầu nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp của người kia, chỉ vài ngày ngắn ngủi mà vị thuốc đông y đắng ngắt đã xua tan mùi phấn thơm rồi. Hắn thật không ngờ Hàm Sênh lại yếu ớt đến vậy.
Một người chạm nhẹ đã vỡ thế này, rốt cuộc làm sao có thể sống tiếp đây?
"Nếu ngươi có tâm sự, có thể nói cho ta biết." Trạm Trinh lên tiếng lần nữa. Hàm Sênh nhíu mày thật sâu, lông mi cũng khẽ run lên, sau đó, hắn nhẹ nhàng quay vào phía tường: "Đừng tốt với ta như vậy nữa."
Trạm Trinh sửng sốt, vội đảo mắt nhìn đỉnh giường: "Ai tốt với ngươi, ta, cô gia chỉ cảm thấy tuy hai ta không phải phu thê, nhưng cũng có thể coi như bằng hữu."
"Không làm bằng hữu được." Hàm Sênh chậm rãi nói: "Hoặc là kẻ địch, hoặc là..." Hắn tạm dừng một lát, Trạm Trinh ngừng thở, lại nghe hắn nói: "Đồng bọn hợp tác."
"..." Rốt cuộc mình đang chờ mong cái gì?
Từ lúc phát hiện Hàm Sênh là nam, tất cả mọi thứ đều trở nên đảo lộn.
Mọi mối quan hệ trên đời đều không thể áp lên hai người bọn họ. Kẻ địch không ra kẻ địch, phu thê chẳng phải phu thê, bằng hữu không ra bằng hữu... Còn đồng bọn hợp tác này kia, bọn họ giống chỗ nào cơ chứ?
Trạm Trinh nhắm hai mắt lại.
Nửa đêm, gió Bắc thét gào, bỗng có tiếng bước chân vội vàng dội tới: "Điện hạ! Điện hạ!!"
Trạm Trinh lập tức mở mắt, nhanh nhẹn xoay người xuống giường. Hàm Sênh quay đầu nhìn theo bóng lưng hắn, nhếch môi, dỏng tai nghe.
Giọng điệu của người vừa tới vô cùng hoảng hốt, song âm lượng vẫn được đè xuống một cách cẩn thận: "Điện Dưỡng Tâm bốc cháy, Bệ hạ lệnh ngài nhanh chóng vào cung!"
Chuyện này không thể giấu diếm, Trạm Trinh nhanh chóng vào phòng, nhìn Hàm Sênh đã thức giấc, nói: "Phụ hoàng có lệnh, cô gia sẽ phái người bảo vệ ngươi, ngươi không phải sợ."
Hàm Sênh đáp: "Ừm."
Trạm Trinh không thay y phục, mạnh mẽ bước ra ngoài. Hàm Sênh chống tay, nhẹ nhàng ngồi dậy.
Rất nhanh sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, là người do Trạm Trinh phái tới. Nguyệt Hoa và Như Ý cũng chạy vọt vào phòng, một người cầm trường kiếm canh giữ bên cạnh Hàm Sênh. Hàm Sênh lại bảo: "Ra ngoài canh đi."
"Công chúa..." Như Ý sửng sốt, nhưng Nguyệt Hoa kéo nàng đi ra.
Ngay sau đó có người hô to: "Người đâu! Cứu hoả!"
Đội ngũ bảo vệ ngoài cửa phòng Hàm Sênh đồng loạt ngẩng đầu. Tên thủ lĩnh nhíu chặt lông mày, nói: "Phái vài người đi hỗ trợ."
Trong phòng Hàm Sênh vô cùng yên tĩnh, hắn chậm rãi lấy lá thư cất dưới gối ra, kiên nhẫn đợi chờ.
Vài tiếng la to bỗng nhiên truyền đến, sau đó là âm thanh đao kiếm va chạm vào nhau. Cửa sổ bất chợt bị mở ra, một người nhảy vào phòng. Hàm Sênh ngẩng đầu, thấy đối phương kéo tấm khăn che mặt màu đen xuống.
"Công chúa."
Hàm Sênh cười với hắn: "Ta biết ngươi sẽ đến."
Ánh mắt Tần Dịch hơi dao động. Hắn bước lại gần, vươn tay muốn bế Hàm Sênh lên, song lại bị đối phương ngăn cản: "Giúp ta đưa lá thư này cho Thái tử ca ca."
"Ta đến để đưa ngươi đi."
"Ta không thể đi."
"Hắn sẽ Gi*t ngươi."
"Ta biết." Hàm Sênh nói: "Cho nên ngươi phải mang theo lá thư này, nhanh chóng chạy đi, đừng gây ra động tĩnh quá lớn."
Tần Dịch xiết chặt nắm đấm, vươn một tay cầm lấy lá thứ nhét vào trong иgự¢. Sau đó, hắn vội vàng với lấy chiếc áo choàng vắt trên tấm bình phong, khoác lên người Hàm Sênh: "Phải bất kính với người rồi."
Hàm Sênh bị Tần Dịch bế lên. Khi đối phương nhảy ra ngoài cửa sổ, hắn hoảng sợ nhưng vẫn không dám hô to: "Tần Dịch, đừng mạo hiểm vì ta, mang ta theo, Trạm Trinh sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
"Ta với hắn đã không đội trời chung từ rất lâu rồi." Tần Dịch đáp: "Ta không sợ."
"Ta không đáng."
"Từ lần đầu tiên nhìn thấy Công chúa, ta đã biết bản thân sẽ cam tâm tình nguyện trả giá tất cả vì người."
Dùng khinh công tẩu thoát trên cao dễ bị phát hiện nên Tần Dịch bế Hàm Sênh chạy dọc hành lang. Hẳn là hắn đã dự mưu từ rất lâu rồi, không thì sao có thể nắm rõ đường đi lối lại trong phủ Thái tử như vậy. Hàm Sênh nhìn hắn theo bản năng: "Ta sẽ ૮ɦếƭ."
Toàn thân Tần Dịch run lên, nước mắt lặng lẽ tràn khỏi khóe mi, hắn khàn giọng đáp: "Không được nói như vậy."
Hàm Sênh bỗng nở nụ cười, lau nước mắt trên mặt đối phương: "Chạy trốn cơ mà, ngươi khóc cái gì."
"Ngươi hứa với ta, giao thư này cho ca ca ta." Hắn tiếp tục nói: "Huynh ấy sẽ nói cho ngươi một bí mật. Thật xin lỗi, nhưng ta hy vọng ngươi sẽ không tức giận, không liên lụy đến người vô tội, từ nay về sau, hãy quên ta đi."
Tần Dịch không nói một lời, ôm Hàm Sênh núp sau hòn núi giả, nhìn đội binh lính cầm đuốc đi xa, lên tiếng: "Ta không quan tâm đến bí mật của ngươi."
"Không phải bí mật bình thường đâu."
Tần Dịch nhếch môi. Môi hắn rất mỏng, sự thật chứng minh tình của hắn cũng rất mỏng, ít nhất là mỏng với những kẻ không phải Hàm Sênh.
"Thả ta xuống, ta đi chẳng khác nào bội ước, Trạm Trinh sẽ lấy cớ khởi binh, Đại Lương sẽ bị người trong thiên hạ chê cười."
Tần Dịch cảnh giác nhìn bốn phía, vừa thăm dò vừa đi ra khỏi hòn núi giả, nói: "Ta không quan tâm."
"Ta quan tâm."
Tần Dịch bỗng cúi đầu nhìn Hàm Sênh. Một lúc lâu sau, hắn nói: "Ta sẽ Gi*t Trạm Trinh, chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ làm tất cả."
"Ta muốn thiên hạ thái bình, mọi người đều được bình an. Ta hy vọng ngươi có thể bảo vệ Đại Lương chứ không phải phản bội nó, chia năm xẻ bảy nó. Tần Dịch, ngươi nên thu bớt dã tâm lại."
Tần Dịch thấp giọng nói: "Từ đầu đến cuối ta chỉ muốn ngươi, là bọn hắn nói ta không xứng với ngươi, ngay cả Tần Thao cũng nói vậy."
"Ngươi đã Gi*t hai huynh trưởng của mình!"
Tần Dịch đánh lạc hướng quan binh thành công. Sau khi ra khỏi phủ Thái tử, hắn thả lỏng thấy rõ, nói: "Gi*t thì sao, bọn hắn chẳng khác gì giòi bọ, Trạm Trinh cũng thế, chỉ có ta mới xứng với ngươi."
Cảm xúc trong lòng Hàm Sênh cuồn cuộn như sóng gầm. Hắn bỗng cảm thấy việc mình được sinh ra là một sai lầm, giả gái để sống sót càng là chuyện vạn phần sai trái: "Vì muốn có được ta nên ngươi đã chia cắt Đại Lương. Chính quyết định ma đưa lối quỷ dẫn đường của ngươi khiến ta phải gả đi xa. Nếu ngươi không ích kỷ như vậy, sao ta có thể lưu lạc đến bước đường này."
"Xin lỗi." Tần Dịch ôm chặt Hàm Sênh, dõi mắt nhìn về phía trước: "Để có được ngươi, ta không thể rộng lượng."
"Thả ta xuống!"
"Ta sẽ dẫn ngươi về nhà."
"Ta không thể trở về."
"Vậy ngươi phải ૮ɦếƭ bên cạnh ta." Hắn nói: "Ta sẽ coi ngươi như báu vật, trên đời này, không có ai yêu ngươi nhiều hơn ta."
Hàm Sênh thở dốc, suýt thì nói ra chuyện mình là nam, nhưng nghĩ đến chuyện phải nhờ Tần Dịch đưa thư nên đành ngậm miệng. Có lẽ hắn sẽ không có cơ hội tự nói với người nọ việc này, chỉ đành nhờ ca ca phơi bày chân tướng, đồng thời cũng nhắn nhủ, nếu cảm xúc của Tần Dịch không ổn thì cứ giấu diếm suốt đời.
Hắn còn lo Tần Dịch biết bản thân bị lừa sẽ trả thù ngược lại Đại Lương.
Người này, đúng là cái gì cũng có thể làm được.
Thế nên Hàm Sênh chỉ có thể yếu ớt mở miệng lần nữa: "Ta ra lệnh cho ngươi, thả ta xuống."
Tần Dịch dừng bước, lộ vẻ giằng xé: "Vất vả lắm ta mới..."
"Ngươi muốn cãi lệnh của ta sao?"
Vẻ mặt Tần Dịch cứng đờ, hắn chậm rãi thả Hàm Sênh xuống, nói: "Ngươi theo ta đi, ta sẽ đối xử tốt với ngươi suốt đời."
"Trạm Trinh cũng từng nói như vậy."
"Ta khác hắn, ta sẽ phục tùng ngươi, tôn trọng ngươi, chỉ cần ngươi muốn, ta có thể đưa cả mạng sống cho ngươi."
Đối diện với đôi con ngươi đen kịt của người trước mặt, Hàm Sênh chỉ biết lắc đầu. Hắn đã quá mệt mỏi vì cứ phải nhấn mạnh mãi một vấn đề: "Ta đã nói rồi, ta không thể bỏ đi, Đại Lương không thể chủ động vi phạm giao ước."
"Lại là Đại Lương..." Đôi mắt Tần Dịch đầy vẻ điên cuồng: "Chính vì ngươi lúc nào cũng nghĩ đến nó, nên ta mới muốn hủy hoại nó."
"Ngươi đi đi." Hàm Sênh nhận ra tiếng ồn trong phủ Thái tử đã dần lắng xuống, nói: "Hoàn thành nhiệm vụ ta giao."
"Nếu ngươi không đi, ta sẽ không đi đâu cả."
"Các ngươi, không một ai được rời đi." Một giọng nói vang lên từ phía sau. Trạm Trinh bước ra khỏi góc tường, hắn giương mắt, giơ tay chĩa thẳng họng súng đen ngòm vào Tần Dịch, khẽ nhếch khóe miệng, lạnh giọng nói: "Hỏa khí cô gia vừa chế tạo, dùng ngươi để thử uy lực trước đi."
Kết quả, vào khoảnh khắc tiếng súng vang lên, hắn thấy Hàm Sênh chắn ngay trước mặt Tần Dịch.