Đêm hôm khuya khoắt thế này, Trạm Trinh còn định đi đâu?
Hàm Sênh không dám chắc đối phương có cố ý rời đi rồi ẩn núp ở đâu đó để quan sát mình không, nên cũng chẳng dám động đũa.
Hắn xoa xoa vai trái của mình, thầm nghĩ Trạm Trinh và Trạm Nhân thật không hổ là huynh muội ruột. Khi hắn vừa tới Thượng Kinh, Trạm Nhân hại hắn bị đập vai phải, giờ mới chẳng bao lâu, Trạm Trinh đã ra tay với vai trái của hắn rồi.
Mùi thơm của đồ ăn tỏa ra hết sức mê người. Nhất là bát canh trứng quện sánh còn bỏ thêm dầu thực vật kia, quả thực khiến người ta nhìn mà thèm nhỏ dãi.
Hàm Sênh rất đói, nhưng ánh mắt hắn không hề dao động. Hắn không muốn chọc giận Trạm Trinh chỉ vì chút ham muốn ăn uống cỏn con.
Thư phòng không phải nơi Hàm Sênh thường xuyên lui tới. Lúc mới bước vào còn chưa cảm nhận được, nhưng càng ngồi lâu, hắn càng thấy lạnh. Rõ ràng nơi đây không ấm áp bằng phòng ngủ. Hắn hắt hơi, nhẹ nhàng quấn áo choàng quanh cơ thể, lại sờ phong thư giấu trong tay áo, suy tính xem nên gửi đi như thế nào.
Thực ra Hàm Sênh có cách dụ Tần Dịch tới phủ để nhờ chuyển thư, nhưng nhờ vả người khác cũng cần cân nhắc đến sự an toàn của họ.
Đúng như Hàm Sênh nghĩ, hơn nửa đêm, Trạm Trinh thật sự không có chỗ để đi. Hắn vốn định tự ăn rồi bắt Hàm Sênh ngồi nhìn, song khi nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của người nọ, lại nghĩ nếu không cho ăn có khi đối phương sẽ đổ bệnh... hắn lại không đành lòng.
Hắn thực sự không muốn chăm sóc một kẻ đã lừa mình, nhưng nếu trực tiếp cho đối phương ăn, hắn lại không thể nào nguôi giận.
Vì thế, Trạm Trinh ngồi xổm trên nóc nhà, lật ngói nhìn xuống, nghĩ thầm nếu Hàm Sênh dám ăn vụng, hắn sẽ nhảy ra hù dọa một phen.
Nhưng đồ ăn lạnh dần, Hàm Sênh vẫn không động đến một miếng nào.
Thấy vậy, Trạm Trinh không khỏi nhíu mày.
Cả buổi chiều, Hàm Sênh không được một hạt cơm nào vào bụng, dạ dày lạnh lẽo, ngồi chẳng bao lâu đã thấy trước mắt tối sầm, tay chân run lên vì rét. Ghế dựa quá cứng, vô cùng khó chịu, hắn không ngồi yên được nên định đứng lên đi lòng vòng cho cơ thể ấm lên.
Chỉ là vừa mới đứng dậy, hắn đã thấy hai chân mềm nhũn, cơ thể cũng đổ rạp theo luôn.
Trên nóc nhà, Trạm Trinh cảm thấy tim mình giật nảy lên. Hắn lập tức nhảy xuống, bước vội vào phòng. Nhưng khi vào tới nơi, sắc mặt hắn đột nhiên chuyển lạnh.
Thực ra lúc này Hàm Sênh vẫn còn ý thức, nhưng vì đầu gối quá đau nên mới không thể đứng lên. Tiếng bước chân đầy vững vàng của Trạm Trinh mỗi lúc một gần, cuối cùng dừng lại ở ngay trước mặt hắn.
"Sao đây? Lại muốn dựa vào vẻ yếu ớt bệnh tật để quyến rũ cô gia à?"
Hàm Sênh thở rất yếu, không còn sức để nói chuyện, cũng chẳng có thể lực để nhúc nhích. Nghe được những lời này, hắn có hơi tức giận, chỉ là không kịp bộc lộ ra đã hoàn toàn ngất đi. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Trạm Trinh thấy Hàm Sênh không nhúc nhích một lúc lâu, cuối cùng cũng ngồi xổm xuống đẩy đẩy người ta, lạnh nhạt nói: "Cô gia biết ngươi đang giả vờ ngất. Ngươi muốn thấy cô gia để ý ngươi, quan tâm ngươi, xót xa ngươi chứ gì. Hàm Sênh, có phải ngươi cảm thấy cô gia rất buồn cười không?"
Không nhận được câu trả lời, Trạm Trinh vươn tay đỡ Hàm Sênh dậy, ánh mắt dừng trên gương mặt tái nhợt đến gần như trong suốt của người nọ, vành mắt hắn bỗng đỏ hoe. Hắn bế đối phương lên, cắn răng nói: "Cô gia cũng thấy mình hết sức buồn cười."
Hàm Sênh rất nhẹ, cơ thể mềm nhũn, đầu cũng ngả nghiêng gục vào trước иgự¢ Trạm Trinh. Trong lòng Trạm Trinh thật muốn ném đối phương đi, nhưng hai chân lại tăng tốc một cách không tự chủ, thậm chí còn dùng nội lực để chạy tới phòng ở phía Đông.
Trạm Trinh trực tiếp bế người đá văng cửa phòng Thích Tư Nhạc.
Đêm hôm khuya khoắt, Thích Tư Nhạc đang ngủ say. Tiếng đá cửa quá lớn khiến hắn bừng tỉnh khỏi mộng đẹp. Vén màn giường, nhìn thấy người mới tới, hắn lập tức phát hoảng: "Sao lại thế này?"
"Xem nàng có sao không." Trạm Trinh cuốn theo gió lạnh vào phòng, Thích Tư Nhạc chỉ mặc một chiếc áo đơn, bị rét đến phát run. Thấy đối phương không còn rảnh tay, hắn đành tự đi ra đóng cửa, nói bằng giọng điệu đầy bất đắc dĩ: "Đặt nàng lên giường để ta xem."
Trạm Trinh liếc nhìn chiếc giường chăn gối lộn xộn của Thích Tư Nhạc, sau đó bế Hàm Sênh ngồi xuống ghế, nói: "Cứ vậy mà khám."
"... Ngươi còn chê ta." Thích Tư Nhạc tức giận, rất muốn đuổi Trạm Trinh ra ngoài, nhưng nhìn mỹ nhân đang dựa vào иgự¢ hắn yếu ớt như thể hương tiêu ngọc vẫn đến nơi, đành phải bỏ qua.
Hắn vươn tay định bắt mạch cho Hàm Sênh, nhưng Trạm Trinh lại nắm chặt tay người trong иgự¢: "Chẳng phải ngươi là thần y sao? Nhìn bề ngoài không biết có chuyện gì à?"
"Tiểu tử ngươi..." Thích Tư Nhạc tức giận đến bật cười. Dù sao Trạm Trinh cũng là tiểu bối, hắn không cần chấp nhặt với trẻ con. Sau khi quan sát sắc mặt của Hàm Sênh, ánh mắt hắn tối sầm lại, nói: "Xem ra không sống nổi một tháng đâu."
Trạm Trinh đột nhiên siết chặt cánh tay đang ôm Hàm Sênh, ánh mắt lập lòe rất không ổn định.
Thích Tư Nhạc xoay người, nói như chẳng hề gì: "Đây cũng là lẽ thường tình, nhìn dáng vẻ của nàng đã biết là không thể sống thọ được... Haiz, ngươi ghét nàng lắm hả? Nếu không tại sao lại khiến nàng thành ra như vậy?"
Đôi môi không khỏi run lên, song lại bị Trạm Trinh ra sức mím chặt.
Thích Tư Nhạc lấy một cái bình nhỏ màu xanh lam ra khỏi đống chai lọ của mình, giơ lên trước mặt Trạm Trinh: "Nhìn thấy không? Đây chính là thuốc quý có thể đoạt người trong tay Diêm vương, một giọt đáng giá ngàn vàng, vốn định làm quà cưới cho ngươi đó."
Trạm Trinh nhìn chằm chằm cái bình nhỏ, vươn tay định cầm lấy, nhưng Thích Tư Nhạc đã nhanh chóng thu về. Hắn nói: "Thôi, ta giữ lại cho mình thì tốt hơn. Tóm lại tiểu nương tử của ngươi cũng chẳng sống được bao lâu, vẫn là đừng nên lãng phí."
Trạm Trinh rụt bàn tay cứng đơ về, do dự cúi đầu nhìn người trong иgự¢, hỏi: "Nàng... thực sự nghiêm trọng vậy sao?"
"Ngươi nói xem?" Thích Tư Nhạc tiếp tục lục lọi đống chai lọ của mình: "Ngươi thật đúng là Thái tử gia, Hoàng thúc ta đây ngày đêm vắt óc nghĩ cách để nàng sống lâu thêm vài ngày, nhưng ngươi tùy tiện chơi đùa một lúc đã có thể khiến nàng giảm thọ mấy tháng rồi... Ngươi đã chẳng quan tâm đến sống ૮ɦếƭ của nàng, vậy đống thuốc bổ này cho nàng dùng có phải quá lãng phí rồi không?"
Trạm Trinh bỗng chẳng biết nói gì.
"Nghe sư phụ bảo bát tự của nàng tương đối khác thường, còn nói... trước mười tám tuổi nàng sẽ gặp nạn kiếp, nếu không qua được sẽ mất mạng. Giờ xem ra, nạn kiếp này chính là ngươi nhỉ?" Thích Tư Nhạc cười nhạt, đặt một chai khác ở dưới mũi Hàm Sênh: "Mỹ nhân như thế, vốn không thuộc phàm trần, có lẽ ông trời muốn gọi nàng về sớm hơn một chút, nên mới phái ngươi tới gây sức ép cho nàng."
Giọng điệu của Thích Tư Nhạc mang theo vẻ đùa cợt, nếu là ngày xưa, chắc chắn Trạm Trinh sẽ phản bác, nhưng lúc này, hắn như biến thành kẻ câm.
Không biết trong chai nhỏ kia chứa thuốc gì, ngửi xong, Hàm Sênh đang hôn mê liền có phản ứng. Mùi hương cay nồng khiến hắn nhíu mày né tránh theo bản năng. Vài phút qua đi, hắn mới từ từ mở mắt.
Người đầu tiên Hàm Sênh trông thấy là Thích Tư Nhạc. Phát hiện vẻ mặt lãnh đạm của đối phương bỗng trở nên ôn hòa, Hàm Sênh liền hiểu hắn đã cứu mình, lập tức tỏ ra cảm kích: "Đa tạ Hoàng thúc..."
Lời còn chưa dứt, mặt hắn đã bị một bàn tay vặn sang bên. Trông thấy Trạm Trinh, Hàm Sênh mới phát hiện mình vẫn đang được đối phương bế trên đùi.
Cứ tưởng là đã được cứu đi rồi chứ...
Trong mắt dâng đầy thất vọng, song Hàm Sênh vẫn cong môi cười theo bản năng, cũng nhớ rõ phải lấy lòng người nọ: "Tướng công còn ở đây à?"
Cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt, Trạm Trinh lập tức bế Hàm Sênh đi ra ngoài, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Đa tạ."
Thích Tư Nhạc cũng ra cửa, nhìn theo bóng dáng hắn, nói: "Cho nàng ăn chút gì đi, cẩn thận nửa đêm phát sốt."
Tuy giọng hắn không to, nhưng chắc chắn Trạm Trinh có thể nghe được. Thích Tư Nhạc trầm tư trong chốc lát, cuối cùng bị một trận gió lạnh thổi rụt vào phòng.
Trạm Trinh bế Hàm Sênh ra sân. Hàm Sênh ngoan ngoãn tựa đầu vào иgự¢ hắn, ngẩng mặt rồi khẽ cong khóe miệng: "Tướng công vẫn xót ta."
Lời ấy vừa được thốt ra, bước chân Trạm Trinh lập tức dừng khựng lại. Gương mặt lạnh tanh của hắn bỗng chốc cứng đơ, tay cũng đột ngột buông lỏng ra. Động tác này khiến cơ thể Hàm Sênh rơi xuống. Đối phương vội vàng tóm chặt cánh tay đang trên đà rụt về của hắn, hai chân vốn đã không còn chút sức lực nào nay lại vì tiếp đất bất thình lình mà trở nên tê rần.
Hành động bất ngờ này khiến vết thương trên vai Hàm Sênh thêm đau đớn, hắn buộc phải tóm chặt cổ tay áo của người kia để đứng vững, lại chợt nghe đối phương lạnh nhạt cất lời: "Buông tay."
"Ta..." Hàm Sênh mềm giọng nói: "Ta không đi nổi."
"Ngươi muốn cô gia làm trâu làm ngựa cho ngươi à?" Trạm Trinh giật tay áo của mình về, tiếp tục: "Ngươi xứng sao?"
Hàm Sênh lui về phía sau vài bước, hai chân hắn như nhũn ra, phải vịn tường mới có thể đứng vững được. Chờ cơn hoa mắt chóng mặt đi qua, Trạm Trinh đã sải bước đi về phía trước. Hắn rũ mi, khẽ thở dài, chầm chậm dựa tường đi về phía đối phương.
Khi đến chỗ ngoặt, Trạm Trinh chợt quay đầu lại, lạnh nhạt nói: "Còn nữa, cô gia bế ngươi không phải vì xót ngươi, chẳng qua cô gia không muốn để người khác biết ta và ngươi vừa thành thân đã không hòa hợp, rất mất thể diện."
Hàm Sênh nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Tướng công tốt... Ngươi đưa ta về đi, ta thật sự không đi nổi nữa."
Giọng điệu của hắn thể hiện sự kiệt sức rất rõ ràng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, ánh mắt mang theo vẻ cầu xin. Trạm Trinh lạnh lùng đáp: "Ngươi có thể tự ra ngoài truyền tin, tại sao lại không thể tự trở về phòng?"
"... Ta hiện giờ... thật sự... mệt ૮ɦếƭ đi..." Cơ thể Hàm Sênh gần như dựa hẳn vào tường. Hắn nhắm mắt lại, có thể nghe thấy tiếng tim đập rất nhanh trong Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, thậm chí còn cảm giác được mồ hôi đang toát ra liên tục sau lưng.
Bây giờ hắn cần được nằm ở một nơi nào đó, yên tĩnh nghỉ ngơi một chút. Nếu Trạm Trinh không giúp, hắn nhất định sẽ té xỉu ở chỗ này.
Trạm Trinh nhẫn nhịn đi về phía Hàm Sênh, bế đối phương lên, thấp giọng nói: "Dáng vẻ ốm yếu của ngươi lúc này, thật sự khiến người ta chán ghét."
Hàm Sênh cắn môi, nhẹ nhàng vùi mặt vào иgự¢ người kia: "Ngươi đừng... bắt nạt ta nữa."
Giọng nói của hắn mong manh yếu ớt, còn xen lẫn những tiếng nức nở khẽ khàng. Trạm Trinh nhanh chóng bế hắn về, trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn, không khỏi phát cáu: "Ngươi có khóc cô gia cũng sẽ không đối xử tốt với ngươi, thế nên đừng khóc làm gì."
"Chỉ là, ta thấy ấm ức..." Hàm Sênh nhéo иgự¢ áo của đối phương: "Rõ ràng... là ngươi... muốn cưới ta... Hiện giờ ngươi... nói không thích... liền không... thích, ngươi bảo ta phải làm thế nào đây? Trạm Trinh... ngươi bảo ta sống sao ở... Đại Tấn đây..."
Lòng Trạm Trinh rối như tơ vò, im lặng bế người nọ về. Như Ý và Nguyệt Hoa chưa ngủ, thấy hắn đột nhiên bước vào thì lập tức quỳ xuống. Trạm Trinh bế Hàm Sênh tới giường, ra lệnh: "Đi chuẩn bị một chút đồ ăn."
Hắn rất muốn ném người trên tay xuống bằng dáng vẻ hung dữ nhất, nhưng cuối cùng lại nhẹ nhàng như đang nâng niu một món đồ sứ mỏng manh. Dọc đường người nọ lại ngất đi, khuôn mặt vẫn còn đầm đìa nước mắt. Trạm Trinh nhìn trong chốc lát, không khỏi vươn tay nhè nhẹ lau đi.
Hắn xin thề, nếu Hàm Sênh là kẻ địch thì "nàng" chính là kẻ địch khó đối phó nhất mà hắn từng gặp trong đời.
Đêm ấy, quả nhiên Hàm Sênh sốt cao. Giữa khuya, Như Ý vội vàng chạy tới thư phòng thông báo với Trạm Trinh. Hiện giờ, cứ nghe nhắc tới người kia là hắn lại xụ mặt: "Đi tìm Thích Tư Nhạc, ngươi tìm cô gia có tác dụng gì?"
"Thích thần y... Hắn không ở trong phủ." Như Ý tỏ vẻ bối rối: "Nô tỳ mới sang đó tìm người, nhưng dược đồng bảo hắn đã đi sở quán."
Trạm Trinh lạnh mặt không muốn để ý đến nàng. Như Ý quỳ xuống khẩn cầu: "Điện hạ, xin hãy sai người đi mời thái y đi, Công chúa không thể chịu đựng được nữa."
Nàng dập đầu không ngừng, Trạm Trinh bỗng nhiên nổi giận, vung tay vỗ mạnh lên mặt bàn, nói với hạ nhân đứng ngoài cửa: "Còn không đi mau?!"
Cái bàn nát thành nhiều mảnh. Như Ý vội vàng cảm tạ. Trạm Trinh lập tức bước vào phòng ngủ nhanh như một cơn gió. Hắn ngồi trước giường không nhúc nhích, toàn thân vẫn còn bị tức giận bao vây.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng hậu vừa thức dậy đã nghe nói đến chuyện này. Nàng ngạc nhiên: "Thích Tư Nhạc ở trong phủ hắn rồi, sao còn phải vào cung mời thái y?"
"Hình như hôm qua Thích tiên sinh đi chơi khuya, tìm mãi cũng không thấy người đâu cả."
Hoàng hậu nhíu mày, trong lòng không vui: "Nàng mới khỏe được vài hôm, sao lại bệnh nữa?"
Ma ma lắc đầu tỏ vẻ không biết. Đúng vào lúc ấy, một người đột nhiên xông vào từ bên ngoài. Người tới là Trạm Nhân. Vừa vào cửa, nàng đã quỳ rạp xuống, ôm chân Hoàng hậu, khóc lớn: "Mẫu hậu! Người phải ra mặt bảo vệ cho tẩu tẩu mới được!"
"Đừng ồn." Hoàng hậu tức giận, nhìn thoáng qua màn giường, lại gõ đầu nữ nhi của mình, nói: "Phụ hoàng của ngươi còn đang đang ngủ đấy, nhỏ giọng thôi."
"A..." Trạm Nhân vội nói: "Ta chỉ muốn gặp tẩu tẩu một chút thôi, nhưng ca ca không cho, nên ta mới cài người nằm vùng trong phủ Thái tử, sợ ca ca lại uống say rồi bắt nạt tẩu tẩu như lần trước."
"Ngươi..." Hoàng hậu bực bội chọc vào trán Trạm Nhân, không nhịn được hỏi: "Rồi ngươi nghe ngóng được gì?"
"Hôm qua ca ca lại ngược đãi tẩu tẩu!" Trạm Nhân lộ ra vẻ mặt ghen tị hận vì nam nhân chó má mà lại có được mỹ nhân, nói: "Hắn chẳng những đẩy tẩu tẩu ngã, còn không cho nàng ăn cơm. Tiểu Hoàng thúc nhìn không vừa mắt mới ra ngoài vào lúc nửa đêm. Ta nghe nói nàng sốt cao suốt một đêm rồi, đến giờ còn chưa tỉnh lại đâu. Mẫu hậu... chúng ta đón tẩu tẩu vào cung đi, ta sợ một ngày nào đó nàng sẽ bị ca ca Gi*t ૮ɦếƭ."
Hoàng hậu nhíu mày. Một bên màn giường bỗng bị vén lên, Tấn đế híp mắt ngồi dậy, hỏi Trạm Nhân: "Ngươi nói thật sao?"
Trạm Nhân vội vàng hành lễ, đáp: "Tất cả đều là sự thật!"
"Nhãi con Trạm Trinh này... sao có thể hoang đường như vậy." Tấn đế xuống giường, nói: "Sai người tới phủ Thái tử gọi hắn về đây, Trẫm kỹ phải hỏi han tỉ mỉ mới được."