Hàm Sênh không dám chắc Trạm Trinh đã nhận ra điều gì hay chưa. Hắn liên tục nhớ lại xem hôm nay mình có làm ra chuyện gì khác thường không. Chẳng lẽ vì hắn phản ứng quá mạnh với bánh Ngọc nữ phong nhũ nên đã khiến người nọ sinh nghi? Nhưng ngẫm lại thì loại bánh kia cũng đâu làm hắn tức giận quá mức? Sau cùng, hắn vẫn bị thái độ và những lời bỡn cợt của Trạm Trinh lừa gạt cho qua đấy còn gì. Cảm xúc không bị chi phối bởi lý trí, hắn đã cố gắng kiềm chế bản thân lắm rồi!
Trạm Trinh cọ ngón tay cái lên má Hàm Sênh. Đối phương ngoan ngoãn mặc cho hắn cọ, còn mở miệng hỏi: "Sao rồi? Không nói gì à?"
Càng lúc Trạm Trinh càng ghé sát lại, chậm rãi chạm trán mình vào trán Hàm Sênh, phả từng hơi thở ấm nóng lên mặt người đối diện: "Cô gia không nghĩ ra." Dứt lời, hắn cọ nhẹ môi mình lên môi Hàm Sênh, mặc cho ánh mắt lóe ra ngàn tia si mê đắm đuối, thấp giọng nói: "Hiện giờ trong đầu cô gia chỉ toàn là Công chúa thôi."
Giọng đối phương nghe có vẻ nghiêm chỉnh, nhưng Hàm Sênh lại chẳng thấy đáng tin. Hắn kéo chăn che kín nửa khuôn mặt, đáp: "Vậy ngươi đừng nhìn ta nữa."
"Muộn mất rồi." Trạm Trinh nói: "Chỉ cần nhìn ngươi một lần, cô gia đã nhớ thương ngươi cả đời."
Hàm Sênh hơi dùng sức kéo chăn lên che luôn hai mắt. Hắn cảm thấy buồn bực, nhưng chỉ có thể nói: "Được rồi, ngươi qua bên kia ngủ đi."
"Cô gia ở cạnh Công chúa." Trạm Trinh được voi đòi tiên: "Đêm nay để cô gia ôm Công chúa ngủ được không?"
"Ngươi..." Hàm Sênh hạ thấp mép chăn, lộ cặp mặt ra bên ngoài, chỉ trích: "Cuối cùng ngươi vẫn không quan tâm gì đến ta cả."
Trạm Trinh phản bác: "Sao lại thế..."
"Nếu ngươi quan tâm ta, vậy đừng làm những chuyện ta không thích vào lúc ta đang tức giận. Nếu ngươi quan tâm ta, thì đừng ép ta phải nhượng bộ vì lợi ích chung mà mở cửa cho ngươi vào phòng. Nếu ngươi quan tâm ta... thế thì hãy chờ ta từ từ nguôi giận, chứ không phải nhân lúc ta nhẹ nhàng tử tế rồi lấn tới chiếm lợi của ta!"
Đôi mắt long lanh ánh nước của Hàm Sênh tràn đầy oán giận: "Ngươi không để ý tới cảm xúc của ta, có nghĩa là ngươi không thật lòng yêu thương ta."
Trạm Trinh hoàn toàn câm nín. Sau khi tự hỏi trong chốc lát, hắn mới mở miệng nói: "Chẳng phải ta vẫn luôn dỗ dành ngươi sao..."
Hàm Sênh cắt lời: "Ngươi dỗ mà như đổ dầu vào lửa, cuối cùng ta vẫn phải tự chịu thua. Ngươi gọi đấy là dỗ dành à?"
"..." Trạm Trinh nhíu mày: "Vừa rồi ngươi cũng đã nguôi giận một chút còn gì?"
"Chỉ nguôi giận ngoài mặt thôi, trong lòng vẫn bực bội, ấm ức lắm." Hàm Sênh nhấn mạnh: "Vô cùng ấm ức."
Trạm Trinh im lặng giây lát, cuối cùng miễn cưỡng chỉ tiểu tháp: "Thế... ta vẫn phải ngủ ở đấy à?"
"Hừ."
Hàm Sênh quay mặt đi, để lộ phần má trắng nõn mịn màng khiến người ta chỉ muốn hôn một cái. Những lời hắn vừa nói đúng là "thô nhưng thật", Trạm Trinh không thể nào phản bác được. Giờ phút này, nếu Trạm Trinh vẫn nhất quyết "gây án", vậy coi như chứng thực cho việc "không quan tâm đến hắn" rồi.
Trạm Trinh rời đi trong lưu luyến, còn nhắn nhủ một câu với hy vọng người kia sẽ giữ mình lại: "Ta sang kia nhé?"
Hàm Sênh lập tức nghiêng hẳn người, dùng hành động đánh tan ảo tưởng của đối phương.
Trạm Trinh vốn định bò lên giường dỗ Hàm Sênh giúp mình giải tỏa một phen, nhưng cuối cùng vẫn phải chậm chạp đi ra tiểu tháp. Hắn sờ chỗ mình đã ngủ gần nửa tháng qua, bình tĩnh đặt lưng nằm xuống.
Ở trên giường, Hàm Sênh bỗng nhiên cử động. Trạm Trinh lập tức ngồi dậy chờ đối phương lên tiếng gọi mình. Nào ngờ người kia lại thẳng tay buông màn giường xuống, ngay cả một ánh nhìn cũng không cho hắn, đúng là một nữ tử hết sức vô tình.
Sau khi chắc chắn Trạm Trinh sẽ không tùy tiện lại đây, Hàm Sênh mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ, để mặc đối phương đen mặt nhìn tấm màn giường.
Trạm Trinh lại nằm xuống một lần nữa, dùng thính lực hơn người để nghe tiếng thở đang dần nhẹ đi của Hàm Sênh, sau đó cũng từ từ đi vào cõi mộng.
Vào các buổi sáng, Hàm Sênh thường hiếm khi trông thấy Trạm Trinh, vì người kia luôn dậy sớm, còn hắn thì ngược lại. Hôm nay cũng như thế.
Cả ngày quanh quẩn trong phủ nên Hàm Sênh lười ăn mặc chỉnh trang, thản nhiên để mặt mộc ngồi vẽ tranh, xem sách.
Tân phòng không có nhiều sách, Hàm Sênh bèn liếc về phía thư phòng của Trạm Trinh.
Thực ra số sách hắn mang từ Nam Lương tới cũng rất nhiều. Chúng vốn là phương tiện giải sầu cho hắn trên chặng đường Bắc tiến xa xôi. Đáng tiếc xe ngựa quá xóc, hắn dùng phần lớn thời gian để ngủ nên chưa đọc được. Nhưng làm ổ trong phủ Thái tử đã lâu, hắn đã đọc gần hết đống sách đó rồi.
Mặc áo khoác đi tới thư phòng, Hàm Sênh bất ngờ khi không hề bị ai ngăn cản. Vừa vào cửa, hắn bỗng nhìn thấy một cành mai. Đây là chút "ngon ngọt" hắn cho Trạm Trinh vào hôm trước.
Đáng ngạc nhiên hơn là cành mai kia còn nở hoa. Theo lý mà nói, ở một nơi được sưởi ấm bằng địa long như thư phòng, cành mai sẽ không thể nào sống được.
Hàm Sênh vươn tay sờ phần thân của bình hoa, một cảm giác lạnh băng truyền tới. Hắn rút về tay, nhanh chóng áp vào lò sưởi tay.
Một tì nữ cầm chổi và phất trần đột nhiên bước vào phòng, thấy Hàm Sênh thì vội vàng hành lễ. Hàm Sênh thản nhiên gật đầu, vươn tay cầm cành mai lên, mở miệng hỏi nàng: "Ở Bắc quốc, nước dùng để cắm mai có cần chú ý gì không?"
Giọng nói của hắn hết sức ôn hòa. Tì nữ nhỏ giọng đáp: "Nô tì cũng không hiểu lắm. Nhưng nô tì đã từng thấy Điện hạ tự thay nước tuyết. Hơn nữa, mấy ngày nay thư phòng không dùng địa long, cho nên cành mai mới có thể sống lâu được."
Hàm Sênh hơi bất ngờ. Hắn cắm cành mai vào lọ, không nói gì thêm.
Tì nữ chăm chỉ quét dọn thư phòng, không hề để ý xem Hàm Sênh tới đây làm gì. Bản thân Hàm Sênh cũng khá bất ngờ, ngay cả thư phòng, Trạm Trinh cũng mặc hắn ra vào, chẳng lẽ không sợ hắn trông thấy văn kiện cơ mật gì à?
Ngẫm lại cũng thật buồn cười, hiện giờ Nam Lương đã đại thương nguyên khí, cần phải chỉnh đốn rất nhiều phương diện: diệt trừ bè lũ của Tần Thao, ổn định cuộc sống của con dân, tù binh được trả về cũng cần sắp xếp. Đương nhiên Trạm Trinh cũng hiểu được những vấn đề này. Thời điểm hiện tại, dù có để văn kiện cơ mật trước mặt Hoàng đế Nam Lương, chỉ e Nam Lương cũng không dám chủ động gây chiến.
Suy nghĩ miên man trôi qua trong đầu, Hàm Sênh bỗng nghĩ, nếu sau này phát hiện hắn là một nam tử, liệu Trạm Trinh có thể tha cho hắn một con đường sống hay không? Hắn thật sự rất muốn trở về Nam Lương lần nữa.
Có lẽ những lời oán giận tối qua của Hàm Sênh đã phát huy tác dụng, hôm nay Trạm Trinh ngoan ngoãn hơn nhiều, không làm gì để hắn nổi giận nữa.
Người ta biết điều như vậy, Hàm Sênh cũng không tiện giận dỗi lâu. Nhưng Hoàng hậu lại không nắm rõ tình trạng của hai người, thế nên giữa trưa Hàm Sênh lại nhận được một hộp bánh.
Đây là thời gian Trạm Trinh trở về từ quân doanh. Hắn đang rửa tay chuẩn bị ăn cơm, Hàm Sênh nhận lấy chiếc hộp Như Ý đưa tới, nhẹ nhàng đặt trên bàn. Ngay sau đó, bàn tay cầm đũa của Trạm Trinh khựng lại.
Hàm Sênh im lặng. Trạm Trinh đã rất đói bụng rồi nên đành chủ động lên tiếng làm hòa: "Ngươi rất thích chúng mà? Cứ coi là bánh trái bình thường đi."
Chẳng cần nhìn sắc mặt Trạm Trinh, Hàm Sênh cũng biết đối phương sẽ không từ bỏ việc thuyết phục mình ăn loại bánh này. Hắn buồn bực nói: "Nhưng ta không muốn ăn."
Trạm Trinh đề nghị: "Hay ngươi giấu đi rồi lén ăn?" Hắn vẫn cảm thấy hôm đó Hàm Sênh thẹn quá hóa giận thôi, giờ mọi chuyện qua đi, chắc chắn người kia sẽ muốn ăn tiếp. Nữ tử mà, sao có thể bỏ qua một thứ tốt như vậy được? Nhất là nơi đó của Hàm Sênh còn phẳng như bị ngàn con ngựa chạy qua.
Hàm Sênh lườm Trạm Trinh một cái rồi tức giận thu ánh mắt lại, xụ mặt, hé miệng nói: "Ta..."
Trạm Trinh lập tức an ủi: "Cô gia sẽ coi như không biết, sau này sẽ không nhắc tới loại bánh này nữa, được không?"
Hàm Sênh: "..."
Hắn thật sự không muốn ăn!!!
Trạm Trinh quả thực rất biết làm khó hắn. Đặt mình vào vị trí một nữ nhân, đúng là mọi chuyện sẽ như những gì đối phương phỏng đoán, dù nói không cần song chắc chắn hắn vẫn muốn ăn. Giờ nếu hắn làm theo gợi ý của Trạm Trinh, giả vờ giấu đi rồi ăn lén, nhưng thời gian trôi qua, иgự¢ hắn vẫn không bự lên tí nào thì biết giải thích ra sao?
Thấy Hàm Sênh không động đậy, Trạm Trinh nhìn hắn bằng ánh mắt có phần kỳ quái. Để tránh đối phương sinh nghi, Hàm Sênh chỉ đành đặt hộp bánh sang một bên, bình tĩnh nói: "Ăn cơm trước đã."
Trạm Trinh khẽ cong môi, cảm thấy đối phương đã tiếp thu đề nghị của mình, gắp cho hắn một miếng thịt coi như khen thưởng.
Hàm Sênh ăn mà chẳng cảm nhận được hương vị gì.
Nói ra cũng thật xấu hổ, thật ra trước khi lên đường Bắc tiến, Mẫu hậu đã chuẩn bị cho hắn khá nhiều đồ dùng của nữ tử, ví dụ như những chiếc yếm mà hắn chẳng bao giờ mặc đến. Ngoài ra còn có một thứ đặc biệt nữa, chính là иgự¢ giả. Đây là một sản phẩm tương tự mặt nạ da người, đẹp như иgự¢ thật, có thể giúp hắn đối phó với rất nhiều tình huống bất chợt xảy ra.
Nhưng đeo thứ kia không dễ chịu lắm, hắn nằm trong xe ngựa ngủ đến tối tăm trời đất, khi tới Bắc Tấn lại mặc quần áo quá dày, đeo hay không đeo cũng chẳng khác gì nhau. Đó là lý do đến nay thứ đó vẫn bị nhét dưới đáy hòm.
Nếu biết Trạm Trinh để ý đến phương diện này, hắn đã... đeo ngay từ đầu rồi.
Trạm Trinh đang ăn cơm, thấy người trước mặt còn đang trầm tư suy nghĩ, cong môi nói: "Mấy hôm nay cô gia biểu hiện có tốt không? Công chúa nguôi giận chút nào chưa?"
Hàm Sênh rầu rĩ: "Không tốt, chẳng bớt giận tí nào."
"Cô nương ở tần lâu (*) đều thích khẩu thị tâm phi, miệng nói không thích, nhưng vừa thấy cô gia đều lặng lẽ nở hoa trong lòng."
(*) Tần lâu sở quán: chốn ăn chơi bù khú = lầu xanh.
Hàm Sênh lạnh mặt: "Ngươi dám so ta với nữ tử lầu xanh?"
"Đâu có." Trạm Trinh lập tức trấn an: "Cô gia chỉ tùy tiện đưa ra ví dụ thôi, Giang Khâm từng nói, nữ tử đều thích khẩu thị tâm phi."
Hàm Sênh không lên tiếng, chẳng biết có tức giận hay không. Trạm Trinh như nắm được thóp của hắn, nói: "Nhìn ngươi kìa, ngươi còn nói mình không kỳ quái. Nghe trượng phu nhắc đến tần lâu, thê tử nhà người ta sẽ lập tức tra hỏi đến đó khi nào, đến đó để làm gì..."
Vừa nói, hắn vừa chau mày, cũng bắt đầu cảm thấy không ngon miệng nữa. Hắn thuận miệng nhắc đến tần lâu, thế mà Hàm Sênh lại... chẳng ghen tuông chút nào?
Hàm Sênh bị lời oán giận của đối phương khiến cho bừng tỉnh. Đang định hỏi đôi câu, người kia đã buông đũa, xách áo mũ đi ra ngoài.
"..." Hàm Sênh đuổi ra tới cửa, vờ vịt nói với theo: "Nếu ngươi đến đó, vậy đừng quay về nữa."
Hô xong, hắn xoay người đi vào phòng, cảm thấy bản thân đã để lộ khá nhiều sơ hở. Cũng may hắn là Công chúa Đại Lương, là thê tử được cưới hỏi đàng hoàng, lại thêm thể chất đặc biệt, mạch tượng khó phân nam nữ, nên tạm thời Trạm Trinh sẽ không nghi ngờ giới tính của hắn đâu.
Hàm Sênh nhíu mày, thầm nghĩ: nhất định không được sơ suất nữa.
Nghe được tiếng hô của người kia, Trạm Trinh cũng hơi bớt giận. Nhưng khi hắn dừng bước, quay đầu nhìn lại, đối phương đã không còn đứng trước cửa nữa rồi, hẳn là hô xong rồi trở vào ngay, thật ra chỉ là vờ vịt cho qua chuyện. Lửa giận trong lòng lại hừng hực cháy lên, hắn đen mặt đi ra khỏi phủ, phi thân lên ngựa, kéo cương rồi phóng vụt đi như bay.
Hoàng hôn buông xuống, Trạm Trinh xuất hiện ở phủ đệ nhà họ Giang. Đại Tướng quân Vũ An lập tức sai người đi gọi Giang Khâm, còn cảm thán: "Được Thái tử coi trọng như thế, tiểu tử ngươi thật là có phúc. Mau đi xem đi, hôm nay Thái tử có vẻ vô cùng nghiêm túc, chắc là có chuyện quan trọng cần giao phó! Dù lên núi đao xuống biển lửa, ngươi cũng phải làm cho thật tốt."
Giang Khâm cảm thấy mình không phải là con của cha hắn, mà chỉ là một món hàng để lấy lòng người trong hoàng thất thôi.
Giang "hàng họ" đi ra ngoài cửa, chắp tay hỏi: "Hôm nay Điện hạ..."
Trạm Trinh nói: "Đi tần lâu."
Giang Khâm lập tức sửa lại thái độ: "Ngươi không cần cô nương hầu ngủ, vậy thì đi tần lâu làm gì? Giờ ta đã đến tuổi cưới vợ, phụ thân dặn ta phải tu thân dưỡng tính..."
Một âm thanh đột nhiên truyền đến từ sau cánh cửa, là giọng nói trầm thấp của đại Tướng quân: "Chắc chắn Thái tử đi tần lâu để làm chính sự, ngươi mau đi theo, nếu cần ngủ với cô nương, ngươi cũng... có thể ngủ thay."
Giang "hàng họ": "..." Hắn không tin Trạm Trinh có chính sự!
Quả nhiên, khi tới tần lâu, người kia gọi đồ ăn thức uống và cô nương tấu khúc sau bức màn.
Trạm Trinh mân mê chén rượu, im lặng một lát rồi mới lên tiếng hỏi: "Nếu có một cô nương, dù thế nào cũng không chịu hành phòng với ngươi, ngươi sẽ xử lý ra sao?"
Hai mắt Giang Khâm lóe sáng, vẻ mặt cực kỳ hóng hớt: "Đến giờ ngươi vẫn chưa hành phòng với Công chúa à?"
Trạm Trinh tỉnh bơ đáp: "Công chúa đã gả tới phủ từ lâu, sao cô gia buông tha dễ dàng thế được? Cô gia đang nói tới... cô nương tự ti về dáng người lần trước."
Giang Khâm ghi hận chuyện phụ thân bảo hắn ngủ với cô nương thay người nọ, đưa ra lời khuyên nhảm nhí: "Nếu nàng tự ti, ngươi khen nhiều một chút chẳng phải sẽ ổn hay sao?"
"Không thấy cái gì thì khen như thế nào?"
Giang Khâm đã đoán được đối phương sẽ hỏi vậy, lập tức trả lời: "Chuyện này thì đơn giản quá. Nếu nàng bất cẩn bị Điện hạ trông thấy lúc đang tắm rửa... Khi ấy, ngươi có thể vừa che mắt vờ làm quân tử, vừa không ngừng ca ngợi nàng mềm mại nõn nà, đẹp tựa thiên tiên, để nàng giảm bớt phòng bị trong lòng..."
"Bộp!" Vỗ tay một cái, hắn tiếp tục nói: "Trong trường hợp đó, về tình về lý, nàng đều không thể thoát được.". Truyện Thám Hiểm
"Vì sao cô gia phải giả làm quân tử?" Trạm Trinh trầm tư trong chốc lát, tưởng tượng theo những gì Giang Khâm vừa nói, cảm thấy rất khả thi bèn nâng chén mời rượu hắn, còn thản nhiên bảo: "Bản thân cô gia còn không không đủ quân tử nữa à?"