Làm phận nữ tử đã lâu, giờ chuẩn bị nói cho người khác biết mình là nam nhân, tim Hàm Sênh đập nhanh hơn dù trên mặt vẫn tỏ ra bình thường. Đã vậy, bản thân hắn cũng không muốn đối diện với kết cục chưa biết trước đó.
Tần Dịch ngồi một bên, thái độ rất kính trọng, hệt như một con sói ngoan ngoãn. Nhìn dáng vẻ của hắn trước mặt Hàm Sênh, thật khó tưởng tượng đây là người đã ra lệnh cho cấp dưới đặt thuốc nổ dưới băng. Khó tin hơn nữa, đây còn là kẻ tay nắm trọng binh, ẩn nấp trong thành, trơ mắt nhìn mẫu quốc diệt vong, chứng kiến cảnh cha ruột ૮ɦếƭ mà chẳng hề mảy may rung động...
Tần Dịch đối xử tốt với Hàm Sênh vì ái mộ đối phương, hành xử cung kính với Hàm Sênh vì đây là trưởng Công chúa. Tất cả những chuyện Tần Dịch làm đều dựa trên một điều kiện tiên quyết - Hàm Sênh phải là nữ nhân, là một nữ tử ốm yếu khiến người người thương xót.
Luận về võ, Hàm Sênh chẳng đủ sức Gi*t ૮ɦếƭ một con gà, nhưng Tần Dịch thì khác, trước khi bị trục xuất khỏi Đại Đô, hắn đã sở hữu sức mạnh phi phàm. Hai năm qua, Tần Dịch nghỉ ngơi dưỡng sức tại thành Chập Long, phần chân bị đánh gãy cũng đã được điều trị ổn thỏa. Chỉ cần hắn muốn, việc Ϧóþ ૮ɦếƭ Hàm Sênh đơn giản chẳng khác gì Gi*t ૮ɦếƭ một con kiến.
Nếu Hàm Sênh nói ra sự thật, vậy chuyện này có khác gì một cái tát vào mặt Tần Dịch? Thuộc hạ của hắn còn đang đứng bên ngoài, sao hắn có thể chịu được nỗi nhục như vậy đây? E rằng những người xung quanh, một khi biết được sự thật cũng khó thoát khỏi cái ૮ɦếƭ.
Hàm Sênh bỏ qua cơn xúc động để xoa dịu tình hình.
Giờ không phải thời điểm thích hợp để vạch trần mọi chuyện. Hắn vẫn là Thái tử phi của Bắc quốc, Trạm Trinh sẽ không bỏ rơi hắn, còn về phần Tần Dịch...
Hàm Sênh lựa chọn một câu trả lời: "Bởi vì ta không muốn."
Hắn nhìn Tần Dịch, nói: "Trước đó ngươi ép ta xuất cung, ấn tượng của Thái tử về ngươi đã rất tệ. Nếu ta thành thân với ngươi, có lẽ bọn họ sẽ gặp ác mộng mất."
Sắc mặt Tần Dịch càng lúc càng xấu, Hàm Sênh yên lặng dựa vào tường, dáng vẻ tinh xảo dễ vỡ, khiến người ta không nỡ chạm vào. Tần Dịch xoa đầu ngón tay, nói: "Nhưng sau đó Phụ hoàng ngươi lại buông xuôi, chỉ có điều lá thư kia đã bị Trạm Trinh ςướק mất, hắn cố ý làm vậy, hắn biết ta để ý..."
"Những điều này không quan trọng, vấn đề là... Trạm Trinh đã trả lại mười tòa thành, thả mười vạn tù binh, tha mạng cho Nhị ca ta. So với một kẻ vứt bỏ Nam Lương, tự xưng Vương vì ham muốn cá nhân như ngươi, Trạm Trinh chắc chắn quang minh chính đại hơn nhiều." Hàm Sênh nói với vẻ thản nhiên, hắn cũng không quên đổ trách nhiệm về phía Tần Dịch: "Nếu ngươi sớm xuất binh, Nam Lương chắc chắn sẽ không bị dồn đến bước đường như vậy. Ngươi có thể vứt bỏ Nam Lương một lần, cũng có thể vứt bỏ thêm lần nữa... Ngươi nói xem, một nam nhân như ngươi, ta dám trao thân gửi phận sống chung cả đời sao?"
Xét về lâu về dài, ngay từ đầu, lý do Hoàng đế Nam Lương không đồng ý cũng vì Hàm Sênh là nam tử. Nếu gả đi, lỡ không may bị phát hiện, Tần Dịch trở mặt, lúc ấy, e rằng Nam Lương sẽ phải chịu cảnh hai mặt giáp địch. Nếu trong lòng Tần Dịch thật sự có Hàm Sênh, miễn là "Công chúa" còn ở đây, hắn sẽ không án binh bất động. Tuy nhiên, chẳng ai ngờ được Tần Dịch lại trơ mắt nhìn Trạm Trinh đánh tới tận cửa thành Đại Đô.
Tần Dịch yên lặng, chỉ có ánh mắt đang tiết lộ sự tức giận trong lòng hắn. Hàm Sênh rũ mi, tiếp tục đổi trắng thay đen: "Chính ngươi đã hại Nam Lương trở thành thuộc địa của Bắc Tấn, chính ngươi đã hại ta phải chịu cảnh bệnh tật gả tới nơi xa xôi này... Giờ ngươi còn mượn danh ta hại ૮ɦếƭ nhiều người như vậy. Lẽ nào ngươi muốn chiến tranh giữa hai nước Nam Bắc nổ ra, lẽ nào ngươi muốn ép ta phải tự sát để tạ tội sao?"
"Ta có thể dẫn ngươi đi."
"Sau đó thì sao?" Hàm Sênh nói một cách nghiêm túc: "Bắc Tấn binh hùng tướng mạnh, trong khi Nam Lương đang trong giai đoạn nghỉ ngơi phục hồi. Chỉ một thành của ngươi có thể có bao nhiêu quân binh để chống lại Trạm Trinh đây? Khó khăn lắm Lương quốc mới yên bình trở lại. Ngươi muốn thêm bao nhiêu người phải ૮ɦếƭ vì ta nữa đây?"
"Ta không quan tâm..." Tần Dịch nhếch môi, khi nhìn đến vết máu trên môi và trước иgự¢ Hàm Sênh, hắn lại rũ mắt xuống.
Hắn chỉ quan tâm đến Hàm Sênh, Công chúa của hắn.
Hàm Sênh che miệng ho khan, mỏi mệt ngoảnh mặt sang nơi khác, không muốn để ý tới hắn thêm nữa.
Trời tối dần, Tần Dịch tự mang đồ ăn tới cho Hàm Sênh. Trạm Nhân ở bên ngoài đã trở nên yên tĩnh, không biết do bị đe dọa hay đã chẳng còn sức lực nữa.
"Mang thức ăn tới cho Trạm Nhân." Hắn cất lời, người hầu đứng bên cạnh nhìn về phía Tần Dịch theo bản năng. Thấy thế, Tần Dịch u ám nói: "Công chúa phân phó, ngươi không nghe thấy sao?"
Xung quanh lại trở về với sự im lặng vốn có. Một lát sau, Hàm Sênh lại nghe thấy tiếng chửi mắng của Trạm Nhân, bỗng cảm thấy hơi buồn cười.
Thức ăn lạnh đi, được đổi mới liên tục vài lần nhưng Hàm Sênh không hề ăn một miếng nào.
Tần Dịch vốn kính sợ hắn từ trước cũng chẳng dám ép buộc Hàm Sênh, chỉ nhẹ nhàng dỗ dành, không ngừng ra lệnh cho người hầu đổi đồ ăn mới lên.
Tiếng gió thổi vù vù bên ngoài. Hàm Sênh chớp mắt, nói: "Có tiếng động."
"Chỉ là tiếng gió thôi, Công chúa không cần lo lắng." Ngừng một lát, Tần Dịch nói tiếp: "Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Hàm Sênh nghiêng tai nghe ngóng, cau mày: "Không ổn, ngươi đi xem đi."
Hàm Sênh nói gì Tần Dịch nghe nấy, hắn lập tức đứng lên đi ra ngoài. Vừa bước ra sân dò hỏi, đột nhiên căn phòng nơi Hàm Sênh ở vang lên tiếng phá cửa, Tần Dịch vội vã xông tới, mặt biến sắc: "Công chúa đâu?"
Người hầu chỉ biết lắc đầu, ngây ngốc nhìn căn phòng đã rỗng tuếch. Tần Dịch bước đến bên cửa sổ, đưa tay nhặt lên một mảnh vải, đây đúng là thứ rơi ra từ trên người Hàm Sênh. Thị vệ bước tới, phỏng đoán: "Khinh công của Trạm Trinh rất cao siêu, có khi nào..."
Lời còn chưa dứt, một tiếng hô lớn đã vọng tới, Hà Nhĩ Mịch hớt hải chạy đến: "Trạm Trinh đã dẫn binh đến bao vây nơi này, thành chủ, người của chúng ta quá ít, không thể ngăn nổi hắn! Chúng ta phải mau dẫn Công chúa đi thôi!"
Tần Dịch siết chặt đầu ngón tay, đảo mắt nhìn quanh căn phòng không một bóng người, xoay người bước nhanh ra ngoài, lạnh lùng nói: "Gi*t các nàng đi."
Hắn đi vào đường ngầm, Hà Nhĩ Mịch rút kiếm, bước về phía căn phòng đang giam giữ Trạm Nhân. Cửa phòng bật mở, sắc mặt Trạm Nhân tái nhợt, nhanh chóng lui về phía sau. Trường kiếm lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nàng lập tức đưa tay ra chắn. Đúng lúc đó, một âm thanh giòn sắc bất chợt vang lên, tim Trạm Nhân đập nhanh như sắp bay ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, nàng nhìn chằm chằm về hướng đó, nước mắt tuôn rơi: "Giang Khâm! Ca ca của ta đâu?!"
Giang Khâm quấn lấy Hà Nhĩ Mịch, giao đấu, tranh thủ trả lời nàng: "Thái tử đi tìm Thái tử phi!"
Hà Nhĩ Mịch nghe vậy không bận tâm đến chuyện giao đấu nữa, vụt bay đi để lại một làn sương.
Giang Khâm phất tay xua tan màn sương mù. Đến khi thấy rõ Trạm Nhân đang bị giam giữ trong phòng, hắn sửng sốt: "Quận chúa Thanh Dung cũng ở đây sao?"
"Nàng và ta cùng bị bắt tới đây." Trạm Nhân vươn tay đỡ Thanh Dung đã lả đi dậy. Giang Khâm để ý tới tay trái rướm máu của nàng, hốt hoảng: "Nàng..."
"Đám bắt cóc kia đã đánh gãy gân tay nàng, còn nói nếu nàng không phải là nữ nhân, chúng đã chặt đứt bàn tay này của nàng rồi."
"Vì sao vậy?"
Trạm Nhân nhìn Thanh Dung bằng ánh mắt phức tạp: "Không biết nàng đã làm gì khiến Tần Dịch tức giận."
Giang Khâm không dám nói gì, sai người dẫn các nàng tới chỗ Thái y. Trạm Nhân đi theo sau, hỏi: "Hoàng tẩu thế nào rồi?"
Thanh Dung ở phía sau hơi nghiêng đầu, rũ mắt che giấu cảm xúc, yên lặng để người khác dìu đi.
Chẳng bao lâu sau, Trạm Trinh đã quay lại tụ họp với bọn họ, xác nhận Trạm Nhân tuy chật vật nhưng không bị thương, hắn liền yên tâm, trầm giọng hỏi: "Không thấy Tần Dịch, Hàm Sênh bị giam ở đâu?"
"Ta và nàng không bị giam cùng nhau." Trạm Nhân lo lắng: "Có khi nào nàng không phải bị Tần Dịch bắt đi không?"
Trạm Trinh nhếch môi, nhìn về phía căn phòng chính giữa. Hắn bước đến, đẩy cửa đi vào, vừa nhìn quanh đã bắt gặp ánh mắt của một người đang ló đầu ra thăm dò từ dưới gầm giường.
Hàm Sênh mới ngất đi một lát, vừa tỉnh lại đã nghe thấy tiếng Trạm Trinh. Biết đối phương tới cứu mình, hắn định đi ra, nhưng chưa ra được một nửa đã nhìn thấy người kia, nhất thời hơi xấu hổ.
Hàm Sênh nghĩ không biết có nên bò trở lại chờ Trạm Trinh xốc giường cứu ra hay không.
Không đợi hắn kịp phản ứng, Trạm Trinh đã bước nhanh tới, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, tim Hàm Sênh như treo trên chỉ mành. Trạm Trinh cẩn thận ôm hắn ra, lấy khăn tay lau nhẹ bụi bám trên mặt hắn, khẽ nói: "Ngươi không đi cùng hắn sao?"
Hàm Sênh ngước nhìn Trạm Trinh: "Sao ta phải đi cùng hắn chứ?"
Trạm Trinh nhìn hắn chăm chú như đang cố xác nhận điều gì đó, đôi mắt đen thẫm ánh lên niềm vui sướng: "Vì sao hắn không dẫn ngươi đi?"
Hàm Sênh đáp bằng chất giọng lành lạnh: "Ngươi nói thử xem?"
Giang Khâm và Trạm Nhân ở một bên bối rối không rõ. Ý cười hiện rõ trong mắt Trạm Trinh: "Nhân lúc cô gia dẫn người lên núi, ngươi trốn đi, giả bộ như đã được cứu thoát. Khi đó Tần Dịch không có thời gian suy xét nên lập tức tin là thật, để ngươi ở lại."
"..." Nếu thằng cha này có đuôi, giờ này chắc hẳn đã vểnh thẳng lên trời rồi. Hàm Sênh hơi khó hiểu, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện hắn cảm thấy vui.
Thấy Hàm Sênh xụ mặt không nói lời nào, Trạm Trinh lấy áo choàng bọc hắn lại, nhẹ nhàng ôm lấy. Nhìn sang bàn đồ ăn đã nguội lạnh, mắt Trạm Trinh lại càng sáng thêm.
"Hôm nay Công chúa đã ăn cơm chưa?"
"Chưa."
Trạm Trinh biết rõ vẫn cố hỏi: "Chẳng lẽ Tần Dịch không cho ngươi ăn sao?"
Hàm Sênh đang nằm trong Ⱡồ₦g иgự¢ Trạm Trinh, ngẩng đầu lên, người kia đang rũ mắt nhìn hắn. Gương mặt xinh đẹp của Hàm Sênh lộ ra vẻ không vui: "Ngươi nhìn đường đi, đừng làm ta ngã."
Hắn vừa dứt lời, bước chân của Trạm Trinh đột nhiên trở nên lảo đảo, loạng choạng. Hàm Sênh hoảng sợ, vội vươn hai tay ôm lấy cổ Trạm Trinh, sợ đối phương hất văng mình. Trạm Trinh đứng vững trở lại, cố ý nói: "Cũng do Công chúa quá mê người, hại cô gia thiếu chút nữa trượt chân."
"Ngươi..." Hàm Sênh trừng Trạm Trinh, đối phương dùng một tay nâng cao hắn lên, ghé sát lại, thì thầm: "Còn nhìn nữa, cô gia sẽ không nhịn được hôn ngươi đấy."
Hàm Sênh đành dời mắt sang chỗ khác.
Trạm Trinh sai người đưa Trạm Nhân trở về, sau đó lên chung một chiếc xe ngựa với Hàm Sênh. Hàm Sênh ngồi một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cơ thể hắn đã mệt rũ. Vốn hắn còn lo lắng Trạm Trinh sẽ trách móc gặng hỏi, dù sao Tần Dịch vẫn được coi là người Lương quốc. Nhưng giờ này, thấy thái độ của Trạm Trinh vẫn như trước, Hàm Sênh cũng bình tâm trở lại. Xe ngựa lắc lư, hắn dần dần mất ý thức, cơ thể nghiêng sang một bên.
Trạm Trinh nhanh chóng vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm người kia vào иgự¢. Nhìn thấy vết máu trước иgự¢ hắn, ý cười trong mắt Trạm Trinh dần biến mất, thay vào đó là sự lãnh lẽo âm trầm.
Ở phủ Thái tử, cả người Nguyệt Hoa và Như Ý đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Có tin đồn sự việc ngày hôm nay do thành Chập Long gây nên, không ít dân chúng đã bỏ mạng, ngay cả Hoàng tử Trạm Hoa cũng bị thương vì vụ nổ, sống ૮ɦếƭ chưa rõ. Các nàng lo lắng không biết Trạm Trinh sẽ tính chuyện này lên người Hàm Sênh như thế nào.
Chờ tới chờ lui, hai người chật vật rất lâu mới đợi được Hàm Sênh trở về. Thấy Trạm Trinh ôm Hàm Sênh xuống, Nguyệt Hoa quan sát sắc mặt hắn thật cẩn thận, rảo bước đuổi kịp nhịp chân của hắn: "Công chúa không hề biết Tần Dịch đến kinh thành."
Trạm Trinh lạnh lùng liếc nàng: "Giấu đầu hở đuôi."
Trái tim Nguyệt Hoa run lên: "Công chúa không hề ra khỏi cửa một bước, ngài..."
"Đừng nói nhiều nữa." Trạm Trinh ôm Hàm Sênh, đi theo người cầm đèn trở về phòng. Sau khi đặt người kia lên giường, hắn nói: "Lấy một bộ quần áo sạch sẽ tới đây."
Hàm Sênh vẫn đang mê man. Như Ý nhìn Nguyệt Hoa, nhanh chóng xoay người lấy một chiếc áo trong mềm mại ra, nói: "Để nô tì làm."
Trạm Trinh đã vươn tay cởi đai lưng Hàm Sênh, hiển nhiên hắn muốn tự thay áo cho thê tử: "Ngươi ra ngoài chuẩn bị chút đồ ăn, đặt trên bếp lò giữ ấm, đừng để nàng bị đói khi tỉnh lại."
Tim Như Ý đập nhanh hơn, nàng như ngừng thở nhìn về phía Nguyệt Hoa cũng đang hoảng loạn cầu xin sự giúp đỡ. Trạm Trinh ngừng động tác, nhướng mày: "Sao thế, ngươi cũng cho rằng cô gia không được chạm vào nàng à?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sênh Sênh: Không cho chạm vào ta.
Lược Lược: Ha ha.