Chương 5

Tác giả: Tinh Linh

Bóng tối bị phá vỡ, ánh sáng đột nhiên hiện ra, sức sống tràn trề ở đáy cốc từng chút hiện vào trong đáy mắt.
Trời xanh mây trắng, non xanh núi biếc, trăm hoa nở rộ, suối chảy róc rách, vạn vật sắc thái rực rỡ, âm thanh tươi mát lọt vào trong tai. Cảnh vật lần đầu tiên nhìn thấy ở thế gian lại quá hoàn mỹ.
Lá ngô đồng vàng óng ánh, ấm áp, thơm mát. Tiểu thú trên cây ngô đồng thoải mái trở mình, mở nửa mắt quan sát thế giới mới lạ. Nó miễn cưỡng ngáp một cái, hiển nhiên thức tỉnh rất là thoả mãn.
Một đám mây trắng từ phía chân trời bay xuống, phía trên một bóng đen thẳng tắp nhảy xuống dòng suối nhỏ cách đó không xa, nước văng tung tóe. Một lát sau, bên trong một thiếu niên tr@n truồng nhảy ra.
Tiểu thú vội vàng dùng móng vuốt che mắt, lại không tự giác hé ra một đường nhỏ, có lẽ đã nhìn thấy cái cảnh gì đó, tiểu thú nhoẻn miệng cười. Thấy thiếu niên mặc áo đạo sĩ ôm thùng gỗ đi tới, tiểu thú dậm châm, phơi cái bụng ra, mở móng vuốt bắt đầu giả bộ ngủ.
Cái khác thì nó không biết, nhưng với tư cách một loài động vật ngủ trăm năm, thì giả bộ ngủ lại là bản năng, không ai dạy cũng biết.
Cổ Tấn đem Túy Ngọc lộ cất vào trúc phường, sau đó bay đến cây ngô đồng tìm cục thịt bảo bối của hắn, thấy Thủy ngưng thú cái mặt ngốc nghếch đang ngủ say sưa. Hắn cũng không làm kinh động nó, cười cười, cẩn thận từng li từng tí đem tiểu thú tinh quái này ôm xuống.
Tiểu thú trợn mắt, thoáng nhìn ý cười ôn nhu trong ánh mắt người thiếu niên, khẽ giật mình, lặng lẽ thu hồi đệm thịt dưới móng vuốt sắc bén.
Hôm nay Thanh Y tuy nói không kiêng kị, nhưng lại làm dấy lên quá khứ đầy chân thật cất giấu trong lòng Cổ Tấn, làm cho hắn nhất thời khổ tâm. Hắn đi một bước, thở dài ba lần, sau đó hủy bỏ việc đi tản bộ theo thói quen mỗi ngày, ngược lại ngồi ngẩn người trong viện ôm Thủy ngưng thú, uống một bình Túy Ngọc lộ.
"Thanh Y vào sơn môn chỉ mới vài năm, nó chưa nhìn thấy Hoa Thù, nếu không sẽ không vừa ý đại khuê nữ của tiên quân gia Thủy Lâm như thế. " Cổ Tấn vừa uống Túy Ngọc lộ, vừa lẩm bẩm, vẫn không quên vỗ vỗ tiểu thú trong иgự¢, "Tiểu gia hỏa, yêu là việc của đời người, nếu dễ dàng từ bỏ, sẽ không tính là yêu thật sự, ngươi nói có đúng hay không?"
Móng vuốt tiểu thú giống như vô ý đạp một cái, quẹt vào đạo bào của Cổ Tấn, cọ xát trong lồ ng иgự¢ của hắn.
"Aiz, ngươi cũng không biết năm đó phát sinh chuyện gì, ta hỏi ngươi cũng có ích gì." Sau đó, Cổ Tấn ngẩn đầu, nhìn ánh trăng trên bầu trời, thở dài một tiếng: "Ngày đó, ta gặp Hoa Thù, ánh trăng cũng lớn như vầy."
Ánh mắt ngây thơ của thiếu niên dần lui đi, mà nổi lên một sự bi thương, phiền muộn không thuộc về hắn, thậm chí còn âm ỷ tự trách, hối hận.
Cổ Tấn hiển nhiên còn chưa trưởng thành để có thể đem chuyện sai lầm thời trẻ cất giấu trong lòng cả đời, lời nói của Thanh Y như lưỡi dao sắc bén đâm một nhát vào trong lòng của hắn. Hắn thu lại nụ cười trên mặt, nửa tỉnh nửa mê ôm Thủy ngưng thú bắt đầu nhớ lại cái ngày mà năm năm trước trên đảo Ngô Đồng đã thay đổi cả cuộc đời hắn.
Sau khi Chân Thần Bạch Quyết vẫn lạc hơn một trăm năm, Tam giới bát hoang có một sự kiện hiếm có nhất là sự giáng thế của Hỏa Phượng thứ hai từ Phượng tộc trên đảo Ngô Đồng. Hoàng giả Phượng Hoàng nhất tộc xuất thân từ Hỏa Phượng nhất mạch mọi người đều biết. Nhưng từ thời Thượng Cổ, mỗi nhất mạch Hỏa Phượng đều chỉ truyền cho một người, hiếm có đến tàn nhẫn. Vì thế, sự giáng thế của Hỏa Phượng hoàng thứ hai liền trở thành chuyện đại sự hàng đầu của Phượng tộc. Thiên Đế Phượng Nhiễm thậm chí vì chuyện này còn làm một yến tiệc để thông báo cho cả Tam giới..
Phượng đảo Ngô Đồng, Hỏa Phượng giáng thế, cùng mời chư thần, cùng ta chúc mừng.
Năm đó, thiệp mừng uy vũ này do Thiên Đế tự mình viết xuống, đến nay việc này vẫn được chúng tiên bàn chuyện say sưa.
Càng có lời đồn đại, vào ngày tiểu Hỏa Phượng giáng thế, Chân thần Thượng Cổ ẩn tích đã lâu đã từng đặt chân đến đảo Ngô Đồng. Còn chưa giáng thế đã được Thần Chủ Tam giới để ý. E là năm đó, lúc tiểu Thần quân Nguyên Khải đột ngột giáng thế ở cung Thanh Trì cũng không bì kịp quang cảnh của tiểu Phượng Hoàng này.
Mấy năm trước, Thiên Đế mời Thượng quân Linh Quyên phụ trách về thiên mệnh, tiên đoán vận mệnh cho tiểu Hỏa Phượng. Thượng quân Linh Quyên không nhiều lời, chỉ lưu lại bốn chữ kỳ lạ và cổ quái: "Cả đời hồ đồ", nói xong liền phủi ௱ôЛƓ rời đi. Trải qua chuyện này, trưởng lão Phượng tộc hoảng hồn, mỗi ngày đem linh lực truyền vào bên trong quả trứng để bảo vệ linh phách của tiểu Phượng Hoàng, đến ngay cả Thiên Đế cũng có hơn nửa thời gian lưu lại đảo Ngô Đồng để chăm sóc nó.
Sau trăm năm, cả Tam giới đều chăm chú nhìn quả trứng rốt cuộc cũng thuận lợi đến ngày phá vỏ chui ra. Thiên Đế đại hỉ, mời chúng tiên tề tụ về đảo Ngô Đồng, chúc mừng Phượng tộc có Hỏa Phượng niết bàn thứ hai trong lịch sử xưa nay giáng thế.
Yến tiệc hôm đó chấn động đến cực điểm, Thiên Đế dụ lệnh Phượng Hoàng trong tộc tiến về năm sông bốn biển đón tiếp tân khách. Trước ngày tiểu Hỏa Phượng niết bàn một ngày, trên đảo Ngô Đồng khách mời trong Tam giới đều tới, cùng đảo vui mừng.
Khi đó, Cổ Tấn bị Thiên Khải phong ấn thần lực ném xuống núi Đại Trạch tu luyện cũng chừng trăm năm. Thời gian trong núi buồn tẻ, nhàm chán, lần đầu nghe thấy việc này, hắn vui mừng ung dung đi bẩm báo lão Thượng quân Đông Hoa là muốn đi đảo Ngô Đồng tham gia tiệc chúc mừng.
Do Đông Hoa sắp thành Thần nên mới có vị đồ đệ bảo bối và tôn quý như vậy, hiếm có cực kỳ, vì thế cử một đám đồ tôn đi theo bên cạnh Cổ Tấn. Cổ Tấn ở núi Đại Trạch tuổi nhỏ nhưng bối phận lại cao, mười mấy Tiên quân tóc hoa râm đi theo sau hắn một mực cung kính gọi sư thúc, cũng thực là một cảnh ngoạn mục.
Cổ Tấn lớn lên ở cung Thanh Trì, với tính tình bảo vệ con của Thiên Khải và Phượng Nhiễm, đồ của hắn dùng so với đồ của Thiên cung Hoàng tộc càng hiếm có khó tìm. Vào núi Đại Trạch, lão Thượng quân xem hắn như bảo bối, nuông chiều trăm năm qua. Trong sơn môn, chúng tiên thuần hậu, Cổ Tấn tính tình dễ thương, lại là bảo bối trên tay lão Thượng quân, không bao lâu liền trở thành bảo bối của cả sơn môn này.
Tục ngữ có câu, tâm lạc quan thì thân thể thoải mái. Sự ra đời của Cổ Tấn là một điều kỳ lạ, hắn tuy chỉ có chừng trăm năm tuổi, nhưng hắn lại trải qua quá trình sinh trưởng kỳ lạ: mẫu thần không nhận, phụ thần đã ૮ɦếƭ, cô cô là Thiên Đế, thúc thúc là Yêu Thần. Sau đó, sống thoải mái trăm năm ở núi Đại Trạch, hắn trở thành một Tiên quân thảnh thơi cũng là hợp lẽ.
Đông Hoa lão Thượng quân sống hơn sáu vạn tuổi, sống từ thời Thượng Cổ, đức cao vọng trọng, công lao vô số. Vào ngày thọ thần ba vạn tuổi của Đông Hoa, Thiên Đế tiền nhiệm Mộ Quang đã tặng bốn con ngựa tuyết ở vùng địa cực Tây Hải với càng xe bằng tiên thạch màu lục bích đúc thành. Năm đó, cỗ tuyết viên tiên xe này chấn động một thời, chúng tiên ghen tỵ, làm nên giai thoại trăm năm.
Nhưng tính tình Thượng quân Đông Hoa đạm bạc, ít đi ra ngoài, mấy con ngựa tuyết này từ trước đến nay được lão Thượng quân bố trí nuôi thả ở sau núi Đại Trạch. Tiên yêu Tam giới tiên đối với lễ vật cao quý này từ trước đến nay chỉ nghe danh, chứ chưa bao giờ thấy tiên xe thật sự.
Lần này đi ngàn dặm xa xôi, thần tiên đi nghìn dặm cũng cần ba ngày. Đám người sư điệt râu bạc lão thành, một là sợ tiểu sư thúc được chiều chuộng kia mệt mỏi, hai là muốn lấy lòng sư tổ, vào ngày xuất môn đã đi tìm ra mấy con ngựa tuyết béo được nuôi mấy vạn năm ở sau núi, sau đó đem càng xe ngựa phủ đầy bụi trong bảo các đi lau chùi bóng loáng. Cuối cùng là kéo tiểu sư thúc của bọn hắn vui vẻ lên đường.
Đi vênh vang trên đường như thế, không tới một ngày, cả tiên yêu Tam giới đều biết lão Thượng quân Đông Hoa của núi Đại Trạch mới thu nhận một đồ đệ bảo bối, vì hắn mà cả cỗ tuyết viên tiên xe cũng đem ra dùng. Chỉ tiếc là, nghe nói tiểu đồ đệ này xuất thân mặc dù tốt, nhưng chỉ là nhị thế tổ với tiên lực hạng ba, không thể đem ra cho thiên hạ biết.
Lão Thượng quân Đông Hoa nhân duyên quan hệ rộng rãi, lại có giao hảo rất tốt với nhiều người, lời này vừa nói ra, đã có Tiên quân không vui, dù thế nào đi nữa cũng không nên hoài nghi mắt nhìn người của lão Thượng quân? Sống sáu vạn năm, thành thần nhanh như Thượng quân Đông Hoa làm sao mà thu nhận một đệ tử chỉ biết khoe khoang, ăn chơi như thế; mà còn trở thành đệ tử được yêu thích? Điều này không hợp lẽ thường.
Nhưng chuyện này ngàn lần vạn lần đều là thật! Chúng tiên quân trên đường bay ngang nhìn thấy cảnh xuất hành của tiểu đồ đệ núi Đại Trạch, ai ai cũng vỗ иgự¢ cam đoan chuyện đó là sự thật.
Có bằng chứng gì không?
Nhìn đi, mười mấy sư điệt râu bạc lượn vòng đi sau ௱ôЛƓ hắn chính là minh chứng! Thực lực mạnh mẽ, vậy sao còn cần tiểu bối bảo hộ? Nhân phẩm thuần lương, vậy sao còn sai mấy lão nhân gia bán sức?
Tam giới lấy thực lực làm trọng, có thói quen không nhìn nổi các kiểu uy phong đùa bỡn của nghé con mới đẻ. Do đó, Cổ Tấn còn chưa vào đảo, tiên yêu đã bắt đầu lan truyền tin tức sau lưng, cảm khái thanh danh cả đời đạm bạc, chất phác của lão Thượng quân Đông Hoa, sợ là sẽ hủy hoại bởi người đệ tử trong tay mình, không biết từ đâu xuất hiện.
Lời ong tiếng ve nói sau lưng, tự nhiên sẽ không lọt vào tai của Cổ tiểu béo. Hắn một đường ngủ say, nằm ở trên càng xe lắc lư, chỉ chỉ trỏ trỏ tiến về đảo Ngô Đồng
* chú thích: Cổ tiểu béo ý chỉ Cổ Tấn – tiểu đồ đệ nhỏ thảnh thơi, thư thái, mập mạp
Trời đất chứng giám, đây cũng thật là không phải lỗi của Cổ tiểu béo. Hắn từ Thượng Cổ giới lăn ra đây, trong Thượng Cổ giới, hành viên cấp thấp nhất cũng đã trở thành Thần thú của Thần. Nếu như hắn biết rõ một cỗ tuyết viên tiên xe sẽ phá hủy thanh danh nửa đời của hắn, làm liên lụy đến cái nhìn của Hoa Thù đối với hắn, sợ là bò đến đảo Ngô Đồng hắn cũng sẽ bò.
Tam giới có ba người biết Cổ Tấn hạ giới: Thiên Khải, Phượng Nhiễm và Đông Hoa. Theo quan điểm của họ, đừng nói là Cổ Tấn chỉ điều khiển tuyết viên tiên xe xuất hành, cho dù là đạp lên Thanh Long, Huyền Quy cũng là bình thường, liền không để chuyện này ở trong lòng. Nhưng mà, Phượng Nhiễm ngược lại tán thành với Thiên Khải nuôi thả hài tử, chán nản với việc học hành, muốn giảm bớt uy phong của tiểu tử này, nên quyết định chỗ nghỉ ngơi của hắn là ở Cửu Hoa Các.
Cửu Hoa các nằm ở sau đảo Ngô Đồng, vắng lặng, hoang vu, bình thường không có người đến. Nghe nói Cổ Tấn phụng sư mệnh đến đây chúc mừng bị Thiên Đế ném vào Cửu Hoa Các, chúng tiên không nhìn thấy hắn cáo mượn oai hùm, hả lòng hả dạ, âm thầm tặc lưỡi vị đồ đệ nhỏ tuổi của Thượng quân Đông Hoa đối với tính tình cương liệt của Phượng Hoàng có phải ghét bỏ quá rõ ràng hay không. Trong lúc nhất thời, ánh mắt chúng Tiên quân vì tiểu Hỏa Phượng mà đến vô tình có hơn một nửa nhìn về Cửu Hoa Các.
Rút cuộc là ngựa ૮ɦếƭ hay là lừa ૮ɦếƭ, dù sao cũng phải lôi ra, để cho bọn họ nhìn nghiêm túc mới được.
Sự việc trên đời nói đến thì cũng huyền diệu, nhân duyên không thấy rõ, khúc mắc cũng không rõ.
Rất nhiều năm sau, cũng có người nói, nếu như năm đó Thiên Đế không đem Tiên quân Cổ Tấn một cước đạp đến Cửu Hoa Các, sợ là sau đó Tam giới mấy nghìn năm tuyệt sẽ không sinh ra quang cảnh sóng to gió lớn như vậy.
Nhưng có một số việc vận mệnh đã định trước, muốn trốn cũng không thoát, viên mãn hay không, suôn sẻ hay không, chẳng qua đều là cuộc đời mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc