Phiên Ngoại 1ường
Sáng sớm ngày thứ hai, một tin Weibo nhẹ nhàng leo lên đứng đầu bảng hotsearch.
Hai cái tên và chín bức ảnh mờ nhạt.
Tình cờ lại có thể nhìn rõ mặt người trong bức ảnh, chuyện này khiến Weibo gần như tê liệt.
Không, không phải "gần như" mà là đã hoàn toàn tê liệt rồi.
Tang Noãn nhấp vào hai mục hotsearch của cô và Giải Yến, trống rỗng, nhấp vào lại lần nữa nhưng vẫn trống.
Cô vô thức muốn vuốt một bên tóc dài ra sau tai, khi vừa đưa tay chạm vào tóc thì lại nghe thấy tiếng hét của chị stylist.
"Đừng sờ, đừng sờ, tôi vẫn chưa định hình tóc!"
Bàn tay của Tang Noãn dừng lại trên không trung, sau đó quay lại nở một nụ cười dịu dàng với chị stylist để che đậy sơ xuất của bản thân.
Cô cúi đầu, thoát Weibo rồi đăng nhập lại lần nữa, cô bấm vào biểu tượng nhỏ màu vàng, lần này lại càng tệ hơn, đến cả app cũng không vào được luôn.
Thư Thư tựa người vào trước bàn trang điểm, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Tang Noãn, kế tiếp cô bé lấy điện thoại ra bấm gì đó, một lúc sau thì nói với Tang Noãn: "Chị đừng cố thử đi thử lại nữa Noãn Noãn, em đã gửi cho chị rồi."
"Cả hình ảnh lẫn bình luận đều không ảnh hưởng gì nhiều đến chị."
Tang Noãn ngước mắt lên, hôm nay cô đánh phấn mắt màu đỏ nhạt nhưng khi lên khóe mắt lại thành đỏ đậm.
Giống như hoa đào nở rực rỡ, tươi đẹp trong cảnh sắc mùa xuân.
Cô nhìn Thư Thư một cái, sau đó mỉm cười: "Cảm ơn em, Thư Thư."
Tang Noãn đã từng nghĩ vì sao Thư Thư lại nói với Giải Yến về chuyện của cô mà không để ai phát hiện ra.
Sau này cô mới biết trên đời này ai cũng có vô vàn nỗi khổ.
Thư Thư luôn là một cô gái lạc quan và vui vẻ, Tang Noãn nhớ lại những lúc ở bên Thư Thư, cô chưa bao giờ thấy cô bé khóc hay bày ra vẻ mặt ủ rũ.
Cho nên khi ba mình say rượu đâm phải người khác, gần như sắp phải vào tù, cô bé đã giấu diếm những cảm xúc bàng hoàng sợ hãi ấy quá giỏi, không cho người khác biết một chút nào.
Mãi đến khi cô bé nén nước mắt tìm được người có khả năng giúp ba mình nhất xong, cuối cùng không nhịn được mà sụp đổ.
Không còn cách nào khác, không một ai có thể giúp đỡ.
Lần khóc lóc vỡ òa đó, cô bé gặp Giải Yến - người đang lén yêu đương với nghệ sĩ của mình.
Lúc Giải Yến đối mặt với cô bé hoàn toàn không có sự dịu dàng khi gặp Tang Noãn, mặt mũi anh lạnh như sương giá, Thư Thư chỉ cần nhìn thoáng qua một cái đã thấy lạnh rồi.
Từ lúc bắt đầu cô bé đã cảm thấy kỳ lạ, khuôn mặt lạnh lùng ấy sao có thể làm ra vẻ dịu dàng đầy tình cảm như thế được.
"Tôi có thể giúp cô." Đuôi mắt Giải Yến như lông ngỗng bay lên, lúc thờ ơ cụp mắt như có băng tuyết rơi xuống: "Nhưng bù lại cô cũng phải giúp tôi."
Thư Thư ngơ ngẩn, hỏi anh muốn cô bé phải giúp thế nào, lúc Giải Yến nói xong cô bé biết Giải Yến có thể giúp mình.
Thật là kỳ lạ, cô bé lại tin tưởng anh mà chẳng hề hoài nghi.
"Giúp tôi...!Theo dõi hành động của A Noãn."
Cuối cùng trong mắt anh đã không còn vẻ coi nhẹ mọi người nữa, ở đó có một thứ tình cảm nồng nàn từ từ lan ra.
Sau này Thư Thư mới biết đó là bệnh trạng quyến luyến muốn chiếm hữu.
Giải Yến mà cô bé thấy lúc đó dùng giọng điệu dịu dàng nói với cô bé rằng: "Tôi muốn từng giây từng phút đều có thể biết em ấy đang ở đâu, đang làm gì."
"Có vậy mới không lo lắng nữa."
Tư liệu Giải Ngọc đưa tới chỉ có một video như vậy.
Tang Noãn không biết sao Giải Ngọc lại lấy được tư liệu bí mật này, có lẽ là ở tầng lớp của bọn họ có cách thức riêng.
Đã có lúc cô từng nghĩ muốn đổi Thư Thư đi, chẳng ai muốn chuyện riêng tư của mình bị người khác theo dõi như vậy, nhưng cuối cùng lại thôi.
Nếu làm vậy có thể khiến Giải Yến cảm thấy an toàn, vậy cô có thể lùi điểm mấu chốt lại vì anh.
Trong ảnh Thư Thư gửi cho cô là cảnh mưa dầm liên miên, màu sắc u ám, nhưng trong cảnh ủ dột ấy lại có một chiếc ô màu vàng xinh đẹp khiến khung cảnh buồn chán đó trong nháy mắt trở nên sinh động.
Một đôi trai gái đội mũ lưỡi trai màu đậm đứng dưới ô, từ bức ảnh này có thể thấy rõ cô gái hơi hếch chiếc cằm nhỏ xinh trắng nõn, ngắm cờ hoa sen bị mưa gió thổi bay lên.
Hương khói lượn lờ, hai người trong ảnh cầm tay nhau, nói chuyện, tấm nào cũng rất thân mật.
Tang Noãn trầm tư nhìn những bức ảnh đó, từ góc độ của một người đứng xem, hoá ra vào ngày cô quyết định rời đi cũng không nỡ lạnh mặt với Giải Yến.
Đó là người cô yêu thương sâu nặng, sao có thể không mềm lòng với anh được kia chứ.
Cô kéo xuống phần bình luận, mấy bình luận ở trên toàn là kiểu "!!!" với "???" tỏ vẻ khi*p sợ, những bình luận như vậy rất nhiều, xuống dưới mới bắt đầu có bình luận chữ bình thường.
[Ôi tôi lại thấy bọn họ rất xứng đôi.]
[Ngoài tuổi ra thì Tang Noãn với Giải Yến kể cả nhan sắc với thành tích đều rất xứng đôi.]
[Tình chị em đấy, không được đâu.]
Tang Noãn vào weibo lần nữa, đơ máy mất mấy giây, lần này xem được weibo rồi.
Bình luận bên dưới hot search weibo nhiều hơn của Thư Thư cho cô xem nhiều.
Có fans của hai bên đang khống chế bình luận, càng có rất nhiều fan không muốn tin đây là thật.
Tang Noãn đã sớm biết kết quả này, bọn họ đang ở đỉnh cao sự nghiệp, công khai người yêu mà fan yên ổn hoà thuận mới là có vấn đề.
Diễn viên có khả năng chịu đựng hậu quả khi công khai nhẹ hơn là thần tượng, dù sao bọn họ là dựa vào tác phẩm để nói chuyện, phòng bán vé mới là nơi cân đo giá trị của bọn họ.
Chị stylist xử lý tỉ mỉ tạo hình tóc xong mới rảnh rỗi tám chuyện với Tang Noãn.
"Em thành đôi với Giải Yến thật à?"
Tang Noãn giơ màn hình điện thoại lên cho cô ấy xem: "Nếu em nói là không thì chị có tin không?"
Chị stylist lắc đầu cười: "Dưa này thật quá, muốn làm sáng tỏ cũng không có chỗ cho hai đứa chứng minh."
Nói xong chị ấy lại tò mò thì thầm với Tang Noãn: "Cảm giác khi yêu đương với Giải Yến thế nào? Hai người quay bộ kia, Tần Phù Phong thật sự quá tuyệt luôn, vừa thâm tình lại vừa cố chấp, chị cũng muốn được người đàn ông như vậy yêu thương."
"Nhưng hình như bình thường tính cách của Giải Yến hoà nhã lắm."
Nhìn ánh mắt tò mò của chị stylist, Tang Noãn thu điện thoại lại.
"Cảm giác à? Giống như yêu đương bình thường thôi, tính tình của Giải Yến đúng là tốt lắm." Không biết là đang nghĩ đến chuyện gì, Tang Noãn bật cười, mắt hoa đào cong cong: "Nhưng mà anh ấy hơi nhỏ nhen."
Tang Noãn không mặn mà với mấy loại động vật hoạt bát hiếu động như chó mèo, nhưng cũng không quá mâu thuẫn với những động vật khác, vì thế khi Thích Tống đưa con rùa đen của anh ấy nhờ Tang Noãn nuôi hộ mấy ngày, cô không có lý do thích hợp để từ chối.
Nhưng cô vẫn hỏi lại một câu như đang vùng vẫy giãy ૮ɦếƭ: "Sao anh không đưa cho chị Tiểu Ái?"
"Chị Tiểu Ái của em cũng đi công tác mấy hôm nay rồi, không có thời gian hầu hạ bé này." Thích Tống xoa loạn trên đầu Tang Noãn: "Tiểu Vương Bát dễ nuôi lắm, không chạy lung tung đâu, thỉnh thoảng cho nó ít thức ăn là được."
Tiểu Vương Bát là tên Thích Tống đặt cho con rùa đen này, đơn giản rõ ràng tới ngỡ ngàng, vừa nghe tên đã biết giống loài nhà nó.
Sau khi Thích Tống đi, Tang Noãn với Tiểu Vương Bát mắt to trừng mắt ti hí, cô thò ngón trỏ chọc nhẹ một cái vào mai của nó, bốn chân nhỏ xíu của rùa đen rụt vào, còn mỗi cái mai cho cô ngắm.
Dù sao cũng là một sinh vật nhỏ, Tang Noãn không dám tùy tiện bỏ thức ăn cho nó như Thích Tống nói, cô đang tìm cách nuôi rùa đen trên mạng thì ngoài cửa có tiếng động.
Tang Noãn ngẩng đầu chào Giải Yến mới về một câu xong lại cúi đầu lướt web tiếp.
Giải Yến vừa về đến nhà thì thấy trong nhà mọc thêm một sinh vật, Tang Noãn ngồi trước mặt nó cúi đầu tìm kiếm, lúc anh về cũng chỉ liếc mắt nhìn anh một cái.
Chỉ liếc nhìn một cái!
Anh ngồi xuống cạnh cô, thời tiết nóng bức, tuy có điều hòa làm mát nhưng Tang Noãn cũng chỉ mặc một cái áo ngắn tay màu trắng tinh, giống như màu da cô vậy.
Giải Yến thò tay nhẹ nhàng trêu đùa con rùa nhỏ kia: "Em mới mua con rùa đen này hả?"
Tang Noãn vẫn không ngẩng mặt lên nhìn, nhưng cảm nhận được Giải Yến đang ngồi bên cạnh, cô rất tự nhiên dựa đầu vào người Giải Yến, vừa lướt web vừa nói: "Của Thích Tống nhờ em nuôi mấy hôm đấy."
Giải Yến cúi đầu nhìn cô đang tra baidu ra một đống tab lung tung loạn xạ, còn xem đầy say mê nữa.
Giải Yến luồn tay qua mái tóc mềm mại của cô, lần tới chỗ cổ, da thịt ở đó mềm mại trắng nõn, giống như đang cầm một nắm tuyết vậy.
Anh lén dùng lực, làm Tang Noãn không thể không ngẩng đầu lên hôn môi với mình.
Di động rơi xuống người Tang Noãn, cuối cùng trong mắt cô cũng có hình ảnh phản chiếu của anh.
Giải Yến buông lỏng lực ở tay nhưng vẫn để ở trên cổ cô, nhẹ nhàng vuốt ve theo đường cong ở cổ.
Hơi nhột một chút, Tang Noãn muốn đẩy môi lưỡi anh ra nhưng không nổi, anh như một con cá thiếu nước thì sẽ ૮ɦếƭ, điên cuồng đuổi theo đại dương.
Nhưng mà thật sự rất nhột.
Tang Noãn nắm lấy tay Giải Yến, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.
Anh cắn nhẹ một cái vào môi dưới của cô, rất rất nhẹ, như một con bướm đang khẽ hôn vào môi.
"Buồn cười lắm à?" Giải Yến hỏi.
Tang Noãn ôm tay anh lắc đầu: "Không phải là buồn cười, nhột lắm, anh ᴆụng vào cổ em mà."
Tay Giải Yến bị cô ôm để trước иgự¢, nơi đó còn mềm và ấm hơn bông gòn.
Tang Noãn cũng nhận ra, nhưng cô giả vờ như không biết gì mà buông tay ra, cầm điện thoại lên xem tiếp trang web vẫn chưa xem xong.
Trong mắt cô lại là ánh sáng lạnh lẽo của màn hình.
Giải Yến hơi cúi đầu xuống nói bên tai cô: "Anh không thích em chú ý tới nó như vậy." Âm cuối hơi trầm xuống, Tang Noãn nghe ra được Giải Yến đang tủi thân.
So với trước đây, anh đã dễ thể hiện ra tình cảm yêu ghét của mình trước mặt cô hơn, Dụς ∀ọηg chiếm hữu mãnh liệt ấy được ngôn ngữ màu mè hoa văn che phủ, dường như không khó tiếp thu như trước nữa.
Tang Noãn nhìn thoáng qua bé rùa đen đang cẩn thận thò ra cái bốn chân, lại nhìn Giải Yến: "Anh đang ghen với rùa đen à?"
Anh vén tóc Tang Noãn, để lộ ra vành tay nhỏ xinh.
"Tất cả luôn." Giải Yến khẽ cười rộ lên: "Thích Tống với rùa đen, anh đều không thích hết."
Câu không thích nói trắng ra như vậy khiến Tang Noãn không nhịn được mà nhíu mày: "Vậy anh có thể thích bọn họ không?"
Chưa nói tới Thích Tống, mỗi con rùa đen này thôi, ít nhất còn phải ở chung nhà từ sáng tới tối với bọn họ cả một tuần, Giải Yến không thích thì phải làm sao đây.
Giải Yến cúi đầu hôn lên vành tai cô, cùng với cảm giác ươn ướt là tiếng nói nhỏ của anh.
"Em nhìn anh nhiều hơn đi, anh sẽ miễn cưỡng chịu đựng."
Như hoa hướng dương thiếu ánh mặt trời sẽ ૮ɦếƭ, anh khao khát sự chú ý của Tang Noãn, không muốn chia cho người khác dù chỉ là một chút.
Mọi thứ của cô đều thuộc về anh.
Dù là một con rùa đen cũng không thể chen vào.
Anh là một kẻ cố chấp, lòng dạ hẹp hòi.
Chị stylist còn đang đắm chìm trong câu nhỏ nhen của Tang Noãn chưa kịp hồi hồn, Thư Thư đã tới nhắc nhở Tang Noãn rằng cuộc họp báo phim ảnh đã bắt đầu rồi.
A Lie with You cuối cùng cũng được lên lịch công chiếu sau bao trắc trở, rất không dễ dàng.
Nhưng Tang Noãn nghĩ buổi công bố hôm nay khả năng cao sẽ vì cô mà trọng điểm của nhóm phóng viên không đặt ở phim.
Quả nhiên, dù MC liên tục cường điệu nhưng vẫn có rất nhiều phóng viên quanh co lòng vòng, chuyển đề tài sang hot search weibo hôm nay.
Tang Noãn chỉ cười không trả lời.
Tới giờ mà công ty vẫn chưa đưa ra được phương án giải quyết nào, cô cũng không muốn làm chuyện rối loạn hơn.
Đối mặt với Tang Noãn chỉ mỉm cười với những vấn đề không liên quan, phóng viên cũng không thể cạy miệng cô ra để lấy được thông tin sốt dẻo, đành phải ủ rũ chuyển trọng tâm về bộ phim.
Sau khi kết thúc buổi họp báo, Tang Noãn chuyển tiếp weibo của bộ phim như mọi lần, chuyển tiếp xong, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thư Thư, hỏi xem hôm nay Giải Yến có đến đón cô không.
Thư Thư đơ người luôn, sau đó cô bé mất tự nhiên mà nhìn ra chỗ khác.
Ánh mặt trời soi sáng thành phố Uyển, như có thể nhìn rõ được từng đường vân cốt thép của các tòa nhà.
Im lặng một lúc, cô bé nói sẽ đến.
Tang Noãn mỉm cười, cô đoán chắc chắn hôm nay Giải Yến sẽ đến, trước giờ anh chưa từng bỏ qua bất cứ một giây phút nào để được ở cạnh cô, giống như chỉ cần qua hôm nay sẽ không có ngày mai nữa vậy.
Thang máy "Ting" một tiếng dừng trước mặt hai người, Tang Noãn bước vào, quay đầu nhìn Thư Thư còn đứng bên ngoài thang máy.
Cô giữ nút mở cửa, chờ Thư Thư đi vào.
Cô gái có khuôn mặt thanh tú lắc lắc đầu, cô bé đang xin lỗi Tang Noãn.
Giải Yến đang đợi cô, chiếc xe màu đen quen thuộc, chàng trai tuấn tú dựa vào cạnh xe, anh vẫn đội chiếc mũ màu đen vào hôm đi chùa, trong không khí trong lành có sương khói màu xám nhạt bay lên.
Tang Noãn đi từ sau lưng anh, cô thả nhẹ bước chân, gần tới nơi thì hơi nhảy lên, vòng tay ôm lấy cổ anh.
"Bắt được rồi nhé." Cô cười cười tóm lấy điếu thuốc của Giải Yến: "Anh đang hút thuốc."
Giải Yến chưa từng hút thuốc trước mặt cô, Tang Noãn cũng hiếm khi ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.
Trước mặt cô, anh vĩnh viễn là một người sạch sẽ dịu dàng.
Giải Yến dụi điếu thuốc, cười thành tiếng.
Anh quay đầu muốn hôn Tang Noãn nhưng lại dừng lại, chỉ ϲởí áօ khoác của mình ra choàng lên bờ vai để trần của cô.
Tuy có ánh sáng mặt trời chiếu rọi nhưng cũng đã cuối thu rồi, độ ấm đã giảm rõ rệt.
Lên xe rồi, Tang Noãn mới hỏi anh, tại sao vừa rồi không hôn cô.
Hành động của Giải Yến đã rất rõ ràng, nhưng đến cuối lại khựng lại.
"Có mùi thuốc, em sẽ không thích."
Tang Noãn dựa vào lưng ghế nhìn anh: "Một chút thôi, không sao cả!"
Xe chạy ổn định trên đường, Giải Yến nhìn thẳng phía trước, nói: "A Noãn, em đừng như vậy."
Tang Noãn khó hiểu: "Em làm sao?"
"Em khiến anh rất muốn hôn em ngay và luôn, nhưng sẽ xảy ra tai nạn mất."
Giọng điệu vẫn nhã nhặn như vậy, lời nói cũng rất êm tai.
Cô quay đầu, từ cửa kính xe có thể thấy mờ mờ bóng mình đang cười.
Về đến nhà, Giải Yến lấy một hộp bánh kem từ trong xe ra, hộp bánh này đặt ở ghế sau nên Tang Noãn không nhìn thấy.
"Quà tặng chiếu phim." Anh nói.
Đây là hiệu bánh kem mà Tang Noãn thích ăn nhất, nhưng vì ăn kiêng nên mỗi lần cũng chỉ được ăn một chút.
Nhưng con người luôn có khát khao vô hạn đối với đồ ngọt.
Cô cẩn thận mở hộp bánh kem ra, cắt một miếng, Tiểu Vương Bát trong chậu nước như cũng ngửi được mùi đồ ăn thơm nức mũi, bò về phía cô.
Tang Noãn giơ ngón trỏ lắc lắc với nó: "Mi không được ăn đâu."
Giải Yến ngồi đối diện với cô, vừa hay cản lại tầm mắt của cô, bảo cô nếm thử.
Cô quên mất trong nhà không chỉ có một Tiểu Vương Bát mà còn có một người nhỏ nhen.
Tang Noãn hé miệng nếm một miếng bánh kem, mềm mại, thơm ngon ngọt ngào như đang nhảy tango trên đầu lưỡi.
Vẻ mặt cô thả lỏng, cười rạng rỡ.
Trong mắt Giải Yến đầy vẻ si mê.
Anh hỏi, có thể chụp ảnh không.
Tang Noãn đang đắm chìm trong bánh ngọt ngon lành, không nghĩ nhiều mà đồng ý.
Size bánh kem không lớn, vừa vặn để làm món ngọt ăn nhẹ vào buổi trà chiều cho Tang Noãn, cô ăn hết cả quả xoài đặt trên bánh xong mới nhớ đến ảnh chụp của Giải Yến, quét nĩa một vòng, hỏi anh sao tự nhiên lại muốn chụp ảnh.
"Để làm avatar."
"Avatar?" Cô chớp chớp mắt.
"Avatar gì?"
Giải Yến cười xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Avatar weibo."
Tang Noãn cúi đầu lấy điện thoại mở weibo của mình ra.
Quả nhiên avatar của Giải Yến đã đổi mới, là ảnh cô cười rạng rỡ ăn bánh kem.
Cô có thể đoán được một lúc nữa là weibo lại sập cho mà xem.
"Chúng ta công khai đi." Giải Yến chống cằm cười với cô, nốt ruồi ở khóa mắt quyến rũ khác thường.
Rõ ràng là không uống rượu, nhưng Tang Noãn lại có cảm giác như anh đã say rồi.
"Để cho cả thế giới đều biết anh thuộc về em."
Cô cầm điện thoại nhắm thẳng camera vào Giải Yến, có lẽ chính cô cũng say rồi, có lẽ là bị bánh ngọt làm cho mụ mị đầu óc.
"Chụp ảnh nào." Cô bắt chước Giải Yến.
Trong mắt Giải Yến vẫn là vẻ dịu dàng mê say: "Để làm avatar sao?"
"Dùng để...!Chứng minh em thuộc về anh."
Còn việc sau đó có hậu quả gì, tạm thời Tang Noãn không muốn nghĩ tới, trên mạng loạn xị bát nháo cũng không bằng nụ cười say lòng của người trước mặt cô.
Chắc đây được gọi là chìm trong vũng lầy rồi.