Chị Du đưa cho cô khẩu trang và kính râm, cô vẫn luôn cầm trên tay nhưng không đeo lên.
Sáng mai tỉnh dậy, không biết ảnh chụp của cô có bị lan truyền khắp nơi trên mạng hay không.
Bác sĩ Dương lại lần nữa tới nơi này, nhưng trái ngược với lần đầu tiên, lần này người bệnh không phải cô, mà là Giải Yến.
Ông đeo kính lên, cẩn thận gắp những mảnh vụn thuỷ tinh trong tay Giải Yến ra.
Đôi tay của Giải Yến rất đẹp, xương ngón tay thon dài cùng làn da trắng như sứ khiến cho Tang Noãn trước đây từng rất thích ngắm nhìn bàn tay anh.
Nhưng hiện giờ bàn tay đó đang dính đầy máu, Tang Noãn nhìn thôi cũng cảm thấy đau.
Giải Yến dùng tay còn lại che mắt cô lại: "Khó coi lắm, em đừng nhìn."
Tang Noãn đặt tay phủ lên tay anh, cô cảm thấy có lẽ bởi vì chảy quá nhiều máu, mà tay Giải Yến lạnh băng đến mức dọa người.
Cơ thể anh vốn tính lạnh, nhưng nhiệt độ ở bàn tay như thế này cũng quá lạnh rồi.
Tang Noãn nắm lấy tay anh, ngây thơ hỏi anh một câu, có đau không?
Biểu tình của Giải Yến không còn lãnh đạm giống như Tang Noãn nhìn thấy trước đó nữa, cuối cùng cũng có độ ấm trở lại.
Anh nhẹ nhàng cong mắt, nói có hơi đau một chút.
"Vậy lúc anh cầm chai rượu nện người ta, anh có nghĩ tới mình cũng sẽ bị đau thế này không?" Cô miễn cưỡng mở miệng, đùa nói: "Không nghĩ tới anh còn là người làm việc theo cảm tính vậy đó."
Bác sĩ Dương đã lấy hết mảnh nhỏ trên tay anh ra, sau đó sức thuốc rồi băng bó, băng gạc màu trắng bao một lớp rồi lại một lớp.
Tang Noãn nhớ rõ bác sĩ Dương không phải là người không thích nói chuyện, lần trước cô cảm mạo phát sốt, cho dù hai người mới chỉ gặp nhau lần đầu, cũng có thể liên miên dặn dò nhiều lần, nhưng bây giờ, ông lại im lặng một cách lạ thường.
Toàn bộ quá trình xử lý vết thương đều không nhiều lời một câu.
"Không khống chế được cảm xúc, khi đó chỉ nghĩ đến việc đánh tên khốn đó." Giọng điệu Giải Yến lạnh lùng, muốn kết thúc chuyện này ở đây.
Tang Noãn không tin lời anh nói, lúc đó cô ở ngay gần anh, tuy âm thanh vỡ vụn của bình rượu rất vang dội, nhưng cô có thể nghe được Giải Yến nói với người kia một câu.
【Mày đoán xem, tao có dám Gi*t mày hay không.
】
Lúc đó cô bỗng cảm thấy, Giải Yến giống một đao phủ bò lên từ dưới vực sâu, cầm thanh đao trên tay, theo bản năng mà khinh thường mạng sống.
Đó không giống như lời nói trong lúc cảm xúc bị mất khống chế, mà dường như anh thật sự có suy nghĩ như vậy.
"Không hiểu sao em thường có ảo giác là." Tang Noãn nhẹ giọng nói ra: "Người em thích dường như có hai nhân cách."
Cô cúi đầu, cười tự giễu: "Em lại nói linh tinh gì thế này."
Bác sĩ Dương băng bó tay Giải Yến xong, Giải Yến nhìn cô, độ cong của khóe mắt dần dần hạ xuống, vẻ mặt cố tình giả vờ ôn hoà kia rốt cuộc cũng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.
Tang Noãn nhìn vào mắt anh, không có một tia sáng nào lọt vào trong đó, vắng lặng giống như dưới đáy biển sâu thẳm.
Cô đứng lên, buông tay ra, tay Giải Yến quá lạnh, dù đã nắm lâu như vậy, nhưng vẫn như cũ không có chút độ ấm nào.
"Em đi rót nước cho anh."
Tang Noãn cúi đầu, vốn dĩ muốn hôn lên đôi mắt trống vắng của anh một cái.
Cô không muốn nhìn thấy anh lộ ra biểu tình vắng vẻ như vậy, nhưng vừa cúi đầu, cô lại nhớ tới nơi này không chỉ có cô và Giải Yến, còn có bác sĩ Dương.
Vì thế lần cúi đầu kia biến thành cô phủi đi sợi tơ liễu vương trên tóc Giải Yến.
"Có tơ liễu." Tang Noãn giải thích, rồi đi ra khỏi phòng.
Cô bỗng chợt nhớ đến, có người từng nói với cô câu một câu rằng.
Có phải khi một người muốn gần gũi với người mình thích, đều sẽ đi tìm một lý do tương tự hay không.
Cô không biết nữa.
Trong nhà Giải Yến không có sẵn nước ấm, Tang Noãn tìm được bình đun nước ở trong phòng bếp, cô ngồi ở đây chờ nước sôi.
Cô tưởng cô sẽ nghĩ ngợi rất nhiều, vì những chuyện xảy ra tối hôm nay thật sự quá nhiều, một chuyện rồi một chuyện liêp tiếp đua nhau ập đến.
Thế nhưng bây giờ Tang Noãn ngồi đây, đầu óc lại trống rỗng, một chuyện cũng không nghĩ được.
Bác sĩ Dương thu dọn xong đồ khám bệnh, vẻ mặt của ông từ khi tiến vào đến giờ vẫn luôn nghiêm túc, không hề thay đổi.
Giải Yến nhìn bàn tay bị băng kín mít của mình, thử cong cong ngón tay, lại không cử động được.
Nếp nhăn giữa mày của bác sĩ Dương rất sâu, như thể ông vẫn luôn nhíu mi.
"Cậu chủ." Đây là câu đầu tiên mà ông nói với Giải Yến: "Có cần gọi cho bác sĩ Trần tới không."
Ông làm việc cho nhà họ Giải rất nhiều năm, có thể nói là nhìn Giải Yến lớn lên.
Cho nên ông có biết đôi chút về trạng thái tâm lí không bình thường của Giải Yến.
Trước khi đến nhà họ Giải, ông chưa từng gặp qua gia đình nào kì quái như vậy.
Nhà họ Giải có hai đứa nhỏ, Giải Ngọc và Giải Yến.
Nhưng cha Giải lại rất thiên vị.
Ông không nhớ rõ đã bị gọi đến nhà họ Giải bao nhiêu lần để xử lý vết thương cho Giải Yến, đứa trẻ nhỏ bé giống như không biết đau là gì, cồn chạm vào miệng vết thương, cảm giác đau rát đến vậy, cũng không kêu rên một tiếng.
Ông từng hỏi Giải Yến, những vết thương đó vì sao mà bị.
Giải Yến im lặng thật lâu, mới nói một câu, là vì không đạt được kỳ vọng của cha.
Sau này số lần ông bị gọi đến nhà họ Giải dần dần ít đi, những vết thương lớn nhỏ trên người Giải Yến cũng đã biến mất, ông còn tưởng rằng mọi chuyện đã trở nên tốt đẹp hơn.
Có một lần ông đến xử lý vết thương trên đầu gối cho Giải Ngọc do bị thương ở đại hội thể thao, từng vô tình nói một câu, bây giờ thiếu gia không dễ để mình bị thương nữa rồi.
Giải Ngọc bỗng nhiên cười một tiếng, nụ cười rất kỳ quái.
"Bởi vì bây giờ cha không đánh nó nữa." Cô gái mới vừa sơn móng tay màu sắc sáng chói ngồi nghịch chiếc điện thoại mới mua: "Mỗi lần cha không vui, sẽ nhốt nó vào phòng tối."
Giải Ngọc khẽ kêu A một tiếng, bởi vì bác sĩ Dương đột nhiên không cẩn thận dùng lực hơi mạnh, nhưng cô ấy cũng không để ý, chỉ tập trung nghịch chiếc điện thoại mới mua.
Khi đó ông không thể hiểu được, tại sao trên đời này lại có thể có người cha có khắt khe với con ruột của mình đến vậy.
Lại lần nữa chứng kiến Giải Yến bị thương là khi cậu đang học cấp hai.
Cậu bé trong ấn tượng ngày nào giờ đã biến thành bộ dạng thiếu niên, mặt mày luôn tỏa ra khí chất tối tăm nặng nề, cánh tay của cậu dính đầy máu tươi.
Ông quan sát vết thương, lắc lắc đầu: "Miệng vết thương này quá lớn không xử lý ở đây được, phải đưa vào bệnh viện."
Cha Giải vẫn luôn quay lưng lại hút thuốc, mùi thuốc lá tràn ngập trong phòng, nghe ông nói như vậy, cha Giải dập tắt thuốc.
"Vậy thì đừng trị." Ông ta chỉ nói một câu, rồi người quay về thư phòng.
Trong trí nhớ của bác sĩ Dương, Giải Yến cực kỳ ngưỡng mộ cha mình, nghe thấy cha trả lời lạnh nhạt như vậy, chắc hẳn cậu thiếu niên sẽ tủi thân lắm.
Nhưng không phải vậy.
Trên mặt Giải Yến không có một chút cảm xúc nào, trống rỗng như một con rối.
Ông giúp Giải Yến xử lý qua miệng vết thương, sau đó lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho ông nội Giải Yến.
Vết thương thế này không thể mặc kệ được, nếu không, cánh tay này của Giải Yến có thể sẽ không cử động được nữa.
Nửa tiếng sau khi gọi điện thoại, cuối cùng Giải Yến cũng được đưa vào bệnh viện.
Ông cũng đi theo.
Ở trong viện, ông đại khái biết được nguyên nhân Giải Yến bị thương.
Giải Yến dìm một bạn học trong lớp xuống hồ nước, thiếu chút nữa dìm ૮ɦếƭ người ta.
Mà bạn của tên đó, trộm lấy viên gạch ở khu thực nghiệm đang xây dựng của trường, nổi điên cầm gạch đánh vào người Giải Yến.
"Cậu ta là một tên quái vật." Cậu bạn bị Giải Yến dìm trong hồ nước tỉnh lại, tuyệt vọng kêu lên: "Con chỉ nói với cậu ta mấy câu, đẩy vài cái, cậu ta liền kéo con tới chỗ hồ nước, cậu ta muốn dìm ૮ɦếƭ con, cậu ta muốn Gi*t con!"
Khi đó cả cánh tay của Giải Yến đều phải bó bột, cậu nói với người bác sĩ luôn quan tâm lo lắng cho cậu rằng.
"Cậu ta nói, có bản lĩnh thì Gi*t tao thử xem." Giọng nói của Giải Yến nhạt nhẽo không gợn sóng, "Tôi chỉ làm theo cái cậu ta muốn thôi."
"Tôi thấy tôi không sai." Đôi mắt của cậu thiếu niên đen tối như vật vô hồn, chỉ cần nhìn qua cũng đủ khiến người khác sợ hãi.
Một cậu thiếu niên chỉ mới 13-14 tuổi, trong lòng lại như thể không tồn tại khái niệm về đạo đức và pháp luật, thái độ coi thường mạng sống khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Khi đó ông mới nhận ra, có lẽ tâm lý Giải Yến có vấn đề.
Sau này, bác sĩ của nhà họ Giải ngoài ông ra còn có thêm một bác sĩ tâm lý họ Trần nữa.
Sau nữa, ông rất ít khi nghe nói xảy những chuyện tương tự vậy xảy ra nữa.
Hoặc có thể những chuyện này vẫn xảy ra, chỉ là ông không biết mà thôi.
Giải Yến vẫn luôn nhìn bàn tay bị băng bó, không trả lời câu hỏi của ông.
Bác sĩ Dương đã quen với sự trầm mặc của Giải Yến, ở góc độ của ông, một Giải Yến lúc ở trước mặt Tang Noãn sẽ cười, sẽ lo lắng, sẽ biểu hiện những cảm xúc rõ ràng như người bình thuờng, đó mới là chuyện lạ.
"Bác sĩ Dương." Im lặng thật lâu, đến nỗi ông nghĩ rằng anh sẽ không nói chuyện, thì Giải Yến lại lên tiếng.
"Đã rất lâu, rất lâu rồi tôi không còn cảm xúc cực đoan nữa." Tốc độ nói của Giải Yến rất chậm, như thể không nghĩ ra được sẽ nói gì tiếp theo, anh đang tìm lại khả năng nói chuyện của mình.
"Thế nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy như vậy."
Giải Yến mỉm cười, nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Tôi cảm thấy như vậy rất tốt."
"Nó khiến tôi cảm nhận được, tôi đang tồn tại."
Cho tới khi bình đun nước không còn toả ra hơi nóng nữa, Tang Noãn mới phát hiện nước đã nấu xong rồi.
Thời gian cô ngẩn người quá lâu.
Cũng may nước vẫn còn nóng, không cần đun lại.
Bác sĩ ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy Tang Noãn cầm hai ly nước lại đây.
Tang Noãn thấy bác sĩ Dương ra về, liền để ly nước lên trên kệ để đồ trang trí, nói muốn tiễn ông.
Bác sĩ Dương lắc đầu, nói không cần tiễn.
Nhìn bác sĩ Dương ra cửa, Tang Noãn mới lại cầm ly nước lên.
Giải Yến cúi đầu, từ lúc cô rời đi đến khi quay trở lại, tư thế của anh vẫn không đổi.
Tang Noãn nhẹ nhàng vỗ vai anh, hỏi anh có muốn uống nước không.
Giải Yến không trả lời.
"Giải Yến?" Tang Noãn nghi hoặc gọi anh vài lần.
Người đàn ông trước mặt ngẩng đầu, bàn tay không bị thương của anh ấn huyệt Thái Dương: "Vừa rồi thất thần."
Tang Noãn gật đầu, cô đặt ly nước vào tay Giải Yến.
"Cho dù không uống nước cũng phải cầm." Cô nói: "Tay anh lạnh quá."
Tang Noãn cố ý không rót đầy ly nước, cho nên có di chuyển thì mặt nước cũng chỉ khẽ dao động, không tới mức đổ ra ngoài.
Giải Yến tùy cô sắp xếp, bộ dánganh giống như một con 乃úp bê tinh xảo.
Là vì tay anh quá lạnh, hay vì ly nước của cô quá nóng, mà khi cầm lấy, lòng bàn tay cảm giácnhư bị phỏng, nhưng anh vẫn không buông ly nước.
"A Noãn." Ánh mắt Giải Yến vẫn luôn chăm chú nhìn cô, ánh mắt anh trong trẻo, không còn phủ một tầng sương mù như lúc trước nữa: "Lúc ở quán bar, có phải anh dọa đến em rồi không?"
Tang Noãn yên lặng hồi lâu, sau đó im lặng gật đầu.
Giải Yến để ly nước lên bàn, nâng tay lên vuốt tóc cô: "Sau này anh sẽ không như vậy nữa."
"Em đừng sợ anh được không."
Tang Noãn cười rộ lên, đôi mắt cô khi cười cong cong lên, đây là dáng vẻ mà anh yêu thích nhất: "Em sẽ không sợ anh."